Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ
  3. Chương 43: Quế California: Không Nhận Ra Trên Chứng Minh Thư Có Tên
Trước /63 Sau

Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ

Chương 43: Quế California: Không Nhận Ra Trên Chứng Minh Thư Có Tên

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thức dậy trong vòng tay chủ nhà là một điều gì đó rất “chữa lành”, hai ngày nay, ngoại trừ chìm đắm trong tình yêu hạnh phúc, chuyện công việc và nhà họ Khương đều hỏng bét, cũng may có vòng tay như cảng tránh gió của chủ nhà, có thể chặn lại mọi sự khó chịu bên ngoài.

Công việc bị giám đốc điều chế nước hoa của công ty đối thủ - Anna chiếm hết nổi bật, nhà họ Khương không biết đã lên cơn gì, ngày hôm qua bác cả và vợ bác cả đều gọi điện thoại cho cô, Khương Điềm đang bận điều chế nước hoa, hơn nữa từ tận đáy lòng cũng không muốn nghe, hai cuộc đều không nhận.

Tới chạng vạng tối, Khương Dự gửi một tin nhắn:

【10 giờ sáng ngày mai, quán cà phê đường Bạch Mã, có chuyện cần nói.】

Anh có chuyện mà tôi phải đi à? Anh nghĩ anh là ai!

Khương Điềm nép trong lồng ngực chủ nhà, nhớ tới tin nhắn của Khương Dự, trong lòng rất khó chịu, sau đó lặng lẽ thở dài.

Có lẽ chủ nhà đã nghe thấy tiếng thở dài của cô, từ từ mở mắt ra, trong nụ cười lười nhác mang theo vài phần trêu ghẹo: “Mới sáng sớm đã thở dài rồi hả? Cô Khương không vui khi ngủ cùng anh sao?”

Khương Điềm sà vào lòng anh, cọ ngực anh như một tên cặn bã, đầu ngón tay chọc ngực anh, cô nói: “Em rất vui khi ngủ với anh, xin hỏi quý ngày này, anh, bao nhiêu một đêm?”

“Chậc,” Chủ nhà tức đến mức bật cười, anh xoa đầu Khương Điềm, “Ngủ với đầu bảng OB à? Giá không thể quá thấp được đâu, đúng không quý khách?”

Khương Điềm thích ngữ điệu lười biếng và lưu manh này của chủ nhà, cô cười rạng rỡ, kiềm lòng không đặng dựa sát trong lòng anh thêm một chút.

Hai người ôm nhau thắm thiết dưới lớp chăn, Khương Điềm dựa quá sát, tay chân mảnh mai, trong lúc vô tình đã cọ hết cả người anh.

Chủ nhà hơi bất đắc dĩ, ho nhẹ một tiếng: “... Khương Điềm, đừng cọ nữa, ngoan nào.”

“Hả?” Khương Điềm nghi ngờ, ngẩng đầu lên, thấy vành tai chủ nhà đỏ ửng, cô nhận ra mình đã cọ phải một vật thể không xác định.

Bỗng dưng cô cảm thấy bạn trai mình quá trâu bò.

Sức chịu đựng kinh đấy.

Hồi Khương Điềm và đám Tô Vãn Châu chưa biết đến OB, cũng sẽ đến những hộp đêm khác trên phố Thiên Đường.

Hộp đêm là nơi hỗn loạn, yêu ma quỷ quái gì cũng có, có hộp đêm quản lý không chặt, hơn nữa mấy năm trước, lãnh đạo kiểm tra cũng không gắt gao, nên chuyện gì Khương Điềm cũng thấy hết rồi.

Thường xuyên có người không nhịn được, làm bậy ở hộp đêm.

Có người uống rượu xong, không nhịn được đã bắt đầu sờ tới sờ lui trên băng ghế, cũng có người đang nhảy hăng trên sàn nhảy thì bỗng dưng tình cảm dâng trào, quay qua gặm nhau, toilet càng là bãi chiến trường.

Có một lần Khương Điềm đẩy cửa toilet ra, thấy một người phụ nữ, váy cô ta vứt trên mặt đất, người ngồi trên bồn rửa tay, thân thể như một con rắn, quấn chặt lấy một người đàn ông, người đàn ông kia đang làm loại vận động nào đó, mồ hôi đầy đầu.

Khương Điềm mặt không đổi sắc, không mặn không nhạt nói: “Xin lỗi, đã làm phiền rồi.”

Khi đó, cô suốt ngày giả vờ là tên cặn bã, thật ra trong lòng cô không có tình yêu hay hy vọng gì, nên sẽ không thấy xấu hổ trước những hành vi mập mờ hay kể cả là lộ liễu của người khác.

Tất cả những ngượng ngùng, da mặt mỏng hay xấu hổ của Khương Điềm, đều là sau khi quen biết chủ nhà mới có.

Chuyện bắt gặp được người ta “tập thể dục” mãnh liệt trong WC, Khương Điềm có kể cho bọn Tô Vãn Châu nghe, lúc ấy một đám thiếu niên cũng không có phản ứng gì, bình tĩnh xua xua tay: “Aiz, chuyện thường ngày ở huyện mà, đàn ông nào mà có lòng kiềm chế được chứ, cũng chả phải hòa thượng.”

Cho nên, trong nhận thức của Khương Điềm, đàn ông vốn không biết kiềm chế là gì, chứ đừng nói đến chuyện kiềm nén ham muốn và chịu đựng chúng.

Nhưng chủ nhà là một người hoàn toàn khác với nhận thức của cô, đôi khi Khương Điềm cảm giác được mắt anh tối sầm, trong mắt dâng trào cảm xúc nào đó, nhưng rồi cũng chỉ nhẹ nhàng nâng cằm cô lên rồi hôn cô đầy dịu dàng.

Cô như là một báu vật mà anh nâng niu.

Điều này khiến Khương Điềm thấy rất ngọt như mía lùi cũng khiến cô thấy rất vui vẻ.

Cô ôm chặt lấy eo chủ nhà, lắc lắc, nũng nịu nói: “Anh trai, anh dịu dàng ghê.”

Khương Điềm không nhận ra mình đang đùa với lửa, cũng không cảm thấy mình làm nũng với bạn trai thì có gì không ổn.

Hơn nữa anh cũng không nói cho cô biết tên của anh, lúc làm nũng cũng không thể gọi anh là “chủ nhà” chứ đúng không, rất cụt hứng.

Dứt khoát cúi đầu vì tình, gọi một tiếng “anh trai”.

“... Anh,” Chủ nhà như là bị cô chọc cười, niết cằm cô, hôn một cái, ra vẻ hung dữ nói, “Cọ nữa thì sẽ làm em!”

Khương Điềm ngẩn người, sau đó ngượng ngùng cuộn tròn trong chăn cười một hồi lâu.

Khi rời giường, chủ nhà cầm điện thoại không biết là nghĩ gì, vẻ mặt như kiểu “Anh chỉ hỏi xíu thôi”, hỏi cô: “Hôm nay em đi chơi sao?”

“Chắc là không đi đâu.” Khương Điềm mới không muốn đi gặp Khương Dự đâu, vừa nhìn thấy người nhà họ Khương là cô đã thấy phiền, “Làm sandwich bơ cá ngừ cho anh nhé? Hôm nay không nhiều việc lắm.”

Khương Điềm đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, chỉ gõ ba tiếng rất lịch sự, “cốc cốc cóc”.

Cô hơi bất ngờ, cầm bánh mì nguyên cám quay người lại, nhìn từ cửa sổ phòng khách ra, có thể thấy ngoài cửa là một người đàn ông trung niên mặc đồ lao động màu xanh nhạt, trong tay cầm một cây bút và một cuốn sổ dày.

Cách ăn mặc này, chắc là nhân viên bất động sản của biệt thự Bặc Âm?

“Xin chào?” Khương Điềm chạy chậm ra mở cửa.

“Chào cháu, chú là người quản lý tài sản tiểu khu,” người đàn ông trung niên chỉ vào thẻ công tác trên ngực, rất lịch sự, “Theo thông lệ hằng năm, bọn chú xin được ghi chép lại những thông tin của cư dân và ý kiến phản hồi về tiểu khu, trước đây cháu đã đăng ký thông tin của mình chưa?”

Khương Điềm lắc đầu: “Cháu mới chuyển đến đây hai tháng trước.”

“Ồ, vậy phiền cháu điền giúp chú thông tin nhận dạng,” nhân viên công tác đưa bảng điền tới, “Ở đây, khu C, nhà 03.”

Khương Điềm viết tên của mình và số chứng minh nhân dân vào, mặt sau có một mục “quan hệ với chủ hộ”.

Điền như nào đây?

Điền là người thuê nhà sao?

Nghe rất xa lạ, rõ ràng vừa rồi còn ôm hôn thắm thiết mà.

Khương Điềm suy nghĩ, điền “Bạn”.

Viết xong thì cảm thấy không chính xác cho lắm, bổ sung thêm chữ “gái” phía sau, biến thành “bạn gái”.

Bạn gái tuy chuẩn nhưng lại cảm thấy không đủ thân mật, Khương Điềm dứt khoát gạch chữ “bạn gái” đi, sảng khoái, hào phóng đặt bút viết “người yêu”.

Cô gạch đi viết lại cuối cùng cũng xong, rất sảng khoái đưa bảng đăng ký đưa cho nhân viên quản lý tài sản, người nọ nhìn bảng đăng ký, cười hỏi: “Cho chú hỏi, chủ hộ có nhà không?”

“Anh ấy...” Mặt Khương Điềm đỏ lựng, “Anh ấy đang tắm, có lẽ chú phải chờ một lát ạ.”

“Thế phiền cháu điền giúp nhé, được không cháu?” Nhân viên công tác hỏi.

Hừm, vậy thì xấu hổ lắm.

Vừa rồi cô viết quan hệ trong bảng đăng ký là, người yêu.

Bây giờ cô lại nói không biết tên của chủ nhà, trông có hơi ngu không?

Người yêu, nhưng lại không biết tên bạn trai mình.

“... Được ạ.” Da đầu Khương Điềm tê rần, thuận miệng bịa một lý do: “Cháu đi lấy chứng minh nhân dân của anh ấy, cháu không nhớ rõ số.”

Cô chạy đến cửa phòng tắm tầng hai, nghe thấy tiếng nước chảy róc rách bên trong, Khương Điềm đưa tay gõ cửa phòng tắm: “Anh tắm xong chưa? Nhân viên quản lý tài sản đến đăng ký thông tin cư dân.”

Bên trong chỉ có tiếng nước chảy, hình như không có ai trả lời đúng không?

Khương Điềm lại hỏi: “Em điền giúp anh nhé? Chứng minh nhân dân anh để chỗ nào?”

Cách một cánh cửa, chủ nhà nói gì đó, tiếng nước chảy trong phòng tắm khiến Khương Điềm không thể nghe rõ được, cô cao giọng hỏi lại: “Chứng minh nhân dân! Để chỗ nào!”

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, tiếng của chủ nhà như chứa đầy hơi nước: “Trong ví trên đầu giường, chỉ cần chứng minh nhân dân thôi à? Có cần sổ hộ khẩu không?”

Khương Điềm nhất thời không phản ứng lại kịp, cần sổ hộ khẩu để làm gì?

“Vẫn chưa nghe rõ sao?” Chủ nhà cười, theo sau là tiếng dép lê loẹt xoẹt trên mặt đất, tay nắm cửa đột nhiên bị xoay, cùng lúc đó, anh nói: “Không bằng em vào trong này nghe nhé?”

Không phải anh đang tắm à! Em vào làm gì!

Khương Điềm phản ứng cực nhanh, cửa phòng tắm vừa mới hé ra một chút, cô đã nắm lấy tay nắm cửa, đóng sầm lại, giữ chặt: “Em em em, em nghe rõ nghe rõ! Em cần sổ hộ khẩu làm gì!”

Khe cửa tràn ra một làn hơi nước, khiến trái tim người ta đập điên cuồng, người trong phòng tắm giọng mang ý cười, trêu cô: “Anh tưởng em không chờ nổi nên muốn đi đăng ký hết hôn với anh chứ.”

- -

Ngụy Thuần ngồi trên nắp bồn cầu, trên người đã mặc đủ quần jean và áo phông xám nhạt, tóc cũng đã khô, vòi hoa sen bên cạnh đang nhỏ những giọt nước còn đọng lại.

Anh che loa điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân trong phòng ngủ dần dần biến mất, anh mới nâng tay lên, đầu ngói tay mở vòi hoa sen, giữa tiếng nước chảy, anh nói với đầu kia: “Nói tiếp đi.”

Đây là lần đầu tiên Ngụy Thuần làm loại chuyện lén lút này, anh cầm di động, vuốt vuốt vành tai mất tự nhiên.

Không còn cách nào khác, chính thức yêu đương với Khương Điềm được mấy ngày rồi nhưng cô vẫn chưa hỏi tên anh, cho việc Ngụy Thuần không chủ động nhắc đến đủ sự tôn trọng và thông cảm, cũng rất thấu hiểu lòng người.

Cô cứ đáng yêu như vậy thì Ngụy Thuần càng không đành lòng giấu cô.

“Anh Thuần, không bằng anh hát một bài cho chị dâu nghe? Sau đó quỳ xuống trao nhẫn gì đó?” Sở Duật đầu kia nghe mà cũng thấy hơi khó xử, nói nhỏ, “Cái chuyện quỷ gì thế, em còn tưởng không để chị dâu biết thân phận của anh là trò chơi tình thú gì đó chứ, nói đi nói lại là đã đi quá xa đến mức không thể cứu được nữa à?”

Ngụy Thuần nhếch miệng, cười khổ.

Nếu sớm biết mình sẽ rơi vào tay Khương Điềm, anh chắc chắn sẽ không bao giờ nói nhiều lời nói dối buồn cười như vậy, nhất định phải trịnh trọng nói với cô, mình chính là Ngụy Thuần, ngay trong lần đầu tiên gặp mặt.

Bây giờ nói gì cũng đã muộn, tự mình đào hố thì có quỳ cũng phải nhảy vào đó.

Lại nghĩ đến những lời thổi phồng “Ngụy Thuần cao Ngụy Thuần đẹp trai Ngụy Thuần là bé đáng yêu muốn thơm thơm” của cô nương nhỏ nhà mình, Ngụy Thuần đau hết cả đầu, day day huyệt Thái Dương.

Ngày đó ở OB, khi Ngụy Thuần nói thích Khương Điềm đã nghĩ tới chuyện để cô biết tên của anh, nhưng Khương Điềm là một cô gái sĩ diện, anh không muốn cô không vui, cũng không muốn hai người mới vừa chính thức yêu nhau mấy ngày mà đã làm cô không vui, khiến anh nín nhịn không thể nói ra được...

Hai ngày này, anh vẫn luôn tìm cơ hội để nói rõ, lại cảm giác rõ ràng tâm trạng Khương Điềm không được tốt lắm bởi vì chuyện công việc và chuyện nhà họ Khương.

Cứ giấu giếm như vậy cũng không phải một ý tốt, cảm giác như thời gian trôi qua càng lâu thì khi đó Khương Điềm tức giận sẽ như lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Ngụy Thuần suy nghĩ, quyết định lấy cây đàn ghi-ta mà trước kia anh chơi khi còn là ca sĩ ra, nghiêm túc hát cho Khương Điềm nghe một bài, rồi nói với cô, anh chính là Ngụy Thuần.

Khương Điềm có lẽ sẽ tức giận, nếu tức giận thì cứ dỗ cô, cô muốn đánh muốn g.i.ế.t muốn x.ẻ.o muốn chôn sống anh sao cũng được.

Chỉ cần không chia tay, trừng phạt anh thế nào cũng được.

Bạn gái của mình, đứng nói chỉ là dỗ dành, cho dù cô gái nhỏ vỗ tay nói muốn trời xanh trên cao, anh cũng phải nghĩ cách lấy, không phải sao?

Ngụy Thuần bên này trốn trong phòng tắm thương lượng buổi tối sẽ cho Khương Điềm một bất ngờ, vốn không nhận ra được vừa rồi Khương Điềm nói là đi tìm chứng minh nhân dân của anh, anh cũng không nhận ra trên chứng minh nhân dân chắc chắn là có tên.

Khương Điềm cầm bóp tiền của Ngụy Thuần đi xuống dưới tầng.

Bóp tiền của chủ nhà rất ngầu, màu xanh mực, bên trên có hai hoa văn tinh tế màu cam, vô cùng giống với tính cách ngông nghênh của anh.

Trong ví là một xấp một trăm tệ, như thể vừa đi đổi giải trúng xổ số về, Khương Điềm buồn cười mở bóp tiền ra, nghĩ thầm, bây giờ đi ra ngoài đều trả tiền qua điện thoại, anh rút nhiều tiền mặt thế để làm gì?

Khương Điềm rất ít khi đụng vào loại đồ cá nhân như này của người khác, khi mở bóp tiền ra còn rất cẩn thận, thấy trong bóp tiền có một ngăn trong suốt có ảnh bên trong, bên trong là một tấm bùa bình an được cất ngay ngắn.

Chứng minh nhân dân đâu.

Ngón tay Khương Điềm rờ ngăn phụ, rờ được hình dáng của chứng minh nhân dân thì nhẹ nhàng rút ra.

Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là ảnh chụp của chủ nhà.

Không biết là chụp từ khi nào, vẻ mặt chủ nhà so với bây giờ ngông nghênh, ngạo mạn hơn nhiều, không đếm xỉa đến thứ gì.

Nói là chứng minh nhân dân, nhưng cũng không nghiêm túc chút nào.

Nhưng vẫn rất đẹp trai, nhìn thế nào cũng vẫn đẹp trai.

Khương Điềm rút chứng minh nhân dân ra, đầu ngón tay dừng lại, nụ cười cũng cứng đơ, cả người đứng sững trên cầu thang.

Ánh nắng chiếu vào qua cửa sổ tầng một, chiếu đầu ngón tay Khương Điềm gần như trong suốt, nhưng điều khiến cô hoang mang chính là chứng minh nhân dân của chủ nhà.

Những dòng chữ được in ngay ngắn trên chứng minh nhân dân:

Họ và Tên: Ngụy Thuần.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /63 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Long Tế Chí Tôn Full Dịch

Copyright © 2022 - MTruyện.net