Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ
  3. Chương 46: 0.2ml Tình Yêu: Anh Ghé Tai, Như Sợ Mình Nghe Không Rõ
Trước /63 Sau

Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ

Chương 46: 0.2ml Tình Yêu: Anh Ghé Tai, Như Sợ Mình Nghe Không Rõ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trên chuyến bay đến Pháp, Khương Điềm nhắm hờ mắt nhìn máy bay xuyên qua tầng mây, trong lòng cảm nhận được cảm giác không trọng lực đang ngày càng rõ ràng, nhưng so với những cảm giác khó chịu trong lòng khác thì không rõ ràng đến vậy.

Một loại cảm giác khó chịu khác chính là— cô cách Đế Đô và Ngụy Thuần càng ngày càng xa.

Giận thì đúng là giận thật, dù sao thì bản thân cô trông như một tên ngốc, cả ngày khen lấy khen để Ngụy Thuần, lúc đầu là làm mọi cách để quảng cáo nam thần của mình, về sau sợ mình rung động với anh nên lấy Ngụy Thuần ra để tẩy não.

Dù sao thì cho dù mục đích của cô là gì, mấy lời tâng bốc đó không rơi xuống đất một chữ nào, mà lọt hết cả vào tai Ngụy Thuần.

Hơn nữa anh còn giả vờ như không biết gì!

Khương Điềm vừa nghĩ tới chuyện này là ruột gan lại cồn cào muốn đ.ậ.p đ.ầ.u vào tường, các tế bào não đã bị chuyện này choán hết.

Ngay cả cuộc nói chuyện với Khương Dự ở quán cà phê cũng như là bị mất trí, hoàn toàn không suy nghĩ kỹ càng.

Nhưng lúc này cô đang trên máy bay, chuyến bay gần 20 tiếng đồng hồ cùng với khoảng cách ngày càng xa đã phần nào làm tiêu tan đi sự xấu hổ và tức giận trong lòng cô.

Khương Điềm từ từ bình tĩnh lại, tế bào não đầy Ngụy Thuần cuối cùng cũng bắt đầu xử lý cuộc gọi trước khi bay.

Như đoạn phim tua lại, tua lại những cảnh mà bạn đã trải qua nhưng chưa từng nghĩ đến chúng một cách nghiêm túc.

Người gọi đến lúc đó, là Louis.

“Khương này! Tôi tới phòng làm việc của cô để tìm đồ, bất cần làm đổ nước hoa của cô!”

Chuyện này cũng chẳng có gì, nước hoa thôi mà, Khương Điềm có nhiều lắm, hơn nữa cô có ghi chép về tỉ lệ trong công thức, vỡ thì thôi, muốn thì lúc nào cũng làm lại được.

Khương Điềm kéo rèm xuống, nhắm mắt lại.

“Mùi nước hoa trong phòng quá nồng, hơi giống mùi ớt chuông và thịt thái lát kẹp vào bánh kẹp ở nước cô, nên tôi đã mở cửa sổ.”

Bánh kẹp, ớt chuông, thịt thái lát?

Bánh kẹp thịt?

... Lọ nước hoa nào có mùi bánh kẹp thịt vậy?

Đôi mắt vừa nhắm lại của Khương Điềm chậm rãi mở ra, nghĩ thầm, dây thần kinh khứu giác của ông hỏng rồi đấy ông lừa trọc!

Khương Điềm không nhận ra, động tác híp mắt của mình giống Ngụy Thuần y như đúc.

“Nhưng mở cửa sổ ra lại xảy ra một vấn đề, có một con mèo hoang đột nhiên chuồn vào, có thể là do mùi nước hoa vị thịt của cô, nó nhảy lên bàn đá đổ rất nhiều thứ.”

Không mở quạt thông gió mà cứ nhất quyết phải mở cửa sổ, còn có mèo con chạy vào lại đổ lỗi cho nước hoa của cô?

Ừ, hay thật đấy, Louis kiếp sau cũng là con lừa trọc nhé.

“Một con gấu làm từ thủy tinh bị đá vỡ, bên trong có rất nhiều tờ giấy, tôi đọc không hiểu.”

Đúng rồi, đây là lý do cô bay về Pháp.

Tiếng Trung của Louis có hạn, nói được nhưng không hiểu được là chuyện thường tình.

Nhưng con gấu thủy tinh mờ là món đồ Giang Việt tặng cho cô, vì để cảm ơn Khương Điềm đã giới thiệu cho anh tinh dầu hương thảo và tinh dầu thực vật có tác dụng an thần.

Vốn dĩ Khương Điềm định chờ có dịp thì cùng Ngụy Thuần bay về Pháp, đưa con gấu kia cho anh.

Bây giờ gấu đã vỡ nát, tờ giấy bên trong rốt cuộc đã viết cái gì, cô phải xem qua thì mới yên tâm được.

Chính thức yêu đương với Ngụy Thuần chưa được mấy ngày, nhưng hiểu anh rất rõ và cũng sợ anh sẽ đau lòng.

Giang Việt không phải bạn trai cũ gì đó, mà là anh trai ruột thật sự, cái c.h.ế.t của anh ấy nhất định là đã đả kích nghiêm trọng đến Ngụy Thuần, thậm chí Khương Điềm còn cảm thấy, năm đó Ngụy Thuần rời khỏi làng nhạc là vì lí do này.

Không biết bây giờ Ngụy Thuần đang làm gì.

Thương anh quá, bạn trai của em.

Nhưng anh vẫn là thằng tồi! Tên l.ừ.a đ.ả.o khốn kiếp!

Tiếp viên hàng không đẩy xe đồ uống đi ngang qua, ôn hòa lịch sự hỏi: “Xin hỏi cô có muốn dùng gì không?”

“Một cốc nước ấm, cảm ơn.” Khương Điềm nói.

Cô bỗng nhớ đến cảnh tượng tương tự khi gặp được Giang Việt trên chuyến bay năm ấy, cô giới thiệu trà hương thảo cho anh ấy, nói với anh rằng cỏ hương thảo có tác dụng an thần, khi đó, bọng mắt Giang Việt sưng đỏ, có vẻ như là không nghỉ ngơi đủ.

Khi vận may đến thì đầu óc người ta cũng linh hoạt hơn, Khương Điềm nhớ lại hòm thuốc ở dưới tầng hầm và thuốc ngủ ở bên trong.

Trên tay vịn cầu thang là hoa phong lữ, hoa oải hương, cỏ hương thảo, lá bạc hà...

Cái nào cũng là hương liệu có tác dụng an thần.

Khương Điềm cầm cốc giấy dùng một lần, nhíu mày, hộp thuốc không được dán nhãn trong hòm thuốc là thuốc gì?

Rotin, xetin*, ro rồi gì nữa?

**Khương Điềm đang đoán tên hộp thuốc bị mất chữ.

Rossini?

Quả la hán?

Chân vòng kiềng?

...

Nếu Ngụy Thuần ở đây thì tốt rồi.

Vào lúc bất lực như vậy, Khương Điềm nhớ tới Ngụy Thuần.

Người bạn trai không đứng đắn của cô, khiến người khác thấy rất an tâm.

Khó khăn trước mặt, Khương Điềm nhanh chóng quên mất tội ác chất chồng của Ngụy Thuần.

... Xin lỗi nhé, vẫn là không quên được, lần này anh có làm một trăm que kem thì cô cũng không tha thứ đâu!

101 cái có lẽ có thể xem xét nhỉ?

Khương Điềm uống hết nước, xé cốc giấy, mượn bút của tiếp viên hàng không, viết “Pa” và”Tine” vào, sau đó đặt thật nhiều dấu chấm hỏi đằng sau.

Tiếp viên hàng không cười nói: “Chúng tôi có giấy ghi chú cho hành khách, cô cần không?”

“Không, cảm ơn, tôi nhớ được rồi.” Khương Điềm nói xong, lẩm bẩm một mình, “Rốt cuộc là “pa” gì “tine” gì nhỉ? Là thuốc ngủ sao?”

Tiếp viên hàng không đột nhiên nói: “Paroxetine sao?”

“Hả?” Khương Điềm ngẩng lên, nhìn tiếp viên hàng không, “Không khác tên này cho lắm, đây là thuốc gì sao?”

“Nếu tôi nhớ không nhầm, là thuốc t.r.ầ.m c.ả.m.”

- -

Ngày thứ ba mất liên lạc với Khương Điềm, bóng dáng Ngụy Thuần xuất hiện ở một tiệm cà phê tại nước Pháp.

Trên bàn gỗ bày những chiếc đĩa nhỏ tinh tế, mùi cà phê hơi cháy phảng phất trong không khí, khoai tây chiên và thịt gà vàng óng cùng món salad rau củ tươi ngon.

Ngụy Thuần nhìn mâm đồ ăn, như bị mù có chọn lọc, nhắm mắt làm ngơ trước đồ ăn ngon trên bàn.

Thám tử tư ngồi đối diện anh uống nửa tách cà phê, không nhịn được, nói: “Thuần, từ lúc xuống máy bay ngày hôm qua anh vẫn chưa nghỉ ngơi, không ăn gì sao?”

Khi Ngụy Thuần đáp máy bay xuống Paris là hơn 10 giờ đêm, đến nơi ở cũng đã gần 12 giờ, anh và thám tử tư vẫn luôn ngồi trên ghế ngoài quán cà phê, không thấy người phụ nữ Trung Quốc nào đội mũ rộng vành cả.

Đương nhiên, cũng không bắt gặp được bóng hình của Khương Điềm.

Khi Ngụy Thuần ngồi trên máy bay cảm thấy hơi may mắn trong lòng.

Đó là ngày thứ hai mất liên lạc với Khương Điềm, thời gian mùa hạ ở Pháp muộn hơn 6 tiếng đồng hồ so với ở Trung Quốc, anh như trộm được 6 tiếng đó, may mắn cho rằng bản thân có thể gặp được cô bản gái nhỏ bỏ nhà đi ở sân bay Charles de Gaulle khổng lồ.

Nhưng chỉ khi đến tận Pháp rồi anh mới nhận ra, nước Pháp không phải là một mảnh đất nhỏ đầy màu sắc trên bản đồ, mà là một quốc gia chân chính, cô nương nhà anh đã sớm đáp máy bay và biến mất trong biển người, không tìm thấy đâu.

Hơn nữa việc Khương Điềm về Pháp, là do anh suy đoán dựa trên thái độ khi nói chuyện cùng Khương Dự, không có chứng cứ xác thực.

Một bên là nguyên nhân cái c.h.ế.t của anh trai ruột, một bên là bạn gái bỏ nhà ra đi.

Ngụy Thuần không thể ăn uống được gì.

Huống hồ gì anh còn được thông báo, Khương Điềm sắp phải gả cho người khác?

“À, gả chồng.” Ngụy Thuần sầm mặt nhả ra ba chữ.

Vị thám tử tư đối diện hoảng sợ, nói thầm trong lòng, chúng ta, chúng ta không phải đang điều tra nguyên nhân cái c.h.ế.t của anh trai anh sao? Sao lại thành gả chồng rồi?

Minh hôn sao? Hơn nữa giọng điệu này, không chỉ minh hôn thôi đâu, như kiểu muốn bật nắp quan tài để cướp cô dâu vậy.

Ông em trai này đáng sợ quá!

10 giờ sáng, ông chủ quán cà phê khoan thai đến muộn, thấy thám tử tư và Ngụy Thuần, ông đi thẳng tới, ngồi vào bàn và chào họ bằng tiếng Pháp.

Năm đó, khi Giang Việt đến Pháp, Ngụy Thuần không đi cùng lần nào, nhưng anh đã nghe Giang Việt kể về những chiếc ghế trong quán cà phê ở Pháp đều hướng ra đường phố, ngồi dưới ánh nắng nhìn dòng người qua lại cũng rất thú vị.

Ngụy Thuần chưa từng đến Pháp và cũng không nói được tiếng Pháp, tất cả đều dựa vào thám tử tư giúp anh phiên dịch.

Đầu tiên anh hỏi về người phụ nữ luôn đội mũ rộng vành, sau đó Ngụy Thuần liếm môi dưới khô khốc, trầm giọng nói: “Chú đã bao giờ gặp một cô gái người Trung Quốc có mái tóc nâu xoăn và đôi mắt màu hổ phách nhạt chưa?”

Thám tử tư phiên dịch câu này cho ông chủ quán cà phê, ông chủ quán sửng sốt, cười nói: “Ở Pháp có rất nhiều cô gái như cậu nói, đặc biệt là Paris, nơi này là một thành phố quốc tế, các cô gái đến từ các nước khác nhau rất nhiều, nhưng đúng là gần đây có một cô gái như vậy, mấy ngày trước chồng chưa cưới của cô ấy cầu hôn cô ấy trong nhà ăn khách sạn đối diện, tình cảm rất mặn nồng.”

Chồng chưa cưới.

Tình cảm rất mặn nồng.

Tám từ này kích thích Ngụy Thuần, huyệt Thái Dương lại bắt đầu lâm râm đau.

Ngụy Thuần im lặng hồi lâu mới thấp giọng đáp: “Cảm ơn chú, người đó chắc chắn không phải người cháu đang tìm.”

“Ăn ít đi.” Thám tử tư thấy trong mắt Ngụy Thuần toàn là tơ máu, không nhịn được nên khuyên bảo anh, “Nhà hàng này làm món sandwich ngon lắm.”

Ngụy Thuần nghe thấy “sandwich” thì ngẩn người, cười khổ: “Tôi muốn ăn cái có vị kem đánh răng vị bạc hà và mù tạt.”

Thám tử tư: “?”

Ông em trai này quả nhiên! Rất đáng sợ!

- -

“Khương này!” Louis xách hai cốc cà phê bước vào phòng làm việc, lấy một ly trong túi giấy đặt trên bàn Khương Điềm, “Nghỉ ngơi một lát nhé? Uống cốc cà phê.”

Phòng làm việc bày đủ loại chai chai lọ lọ, đa số là làm từ thủy tinh, mỗi chai đều được dán nhãn, như một phòng triển lãm.

Bởi vì Khương Điềm trở về, gian phòng điều chế nước hoa này lại một lần nữa nức mùi hương thảo.

Từ lúc xuống máy bay, Khương Điềm chưa từng nghỉ ngơi, đi xuyên quốc gia từ múi giờ 8 đến múi giờ 1 cũng không bị loạn giờ loạn giấc, nhưng khi đọc mấy tờ giấy thì mắt lại đỏ hoe.

Những tờ giấy này đều rơi ra từ con gấu thủy tinh mà Giang Việt tặng, rất nhiều, đếm sơ qua phải có đến hơn nghìn tờ.

Mỗi một tờ đều được gấp thành một con hạc giấy.

Thân con gấu được làm bằng thủy tinh dày màu nâu sẫm, vốn không nhìn được bên trong có gì, trước đây Khương Điềm cho rằng đó chỉ là một tác phẩm nghệ thuật bằng thủy tinh chạm rỗng ở giữa.

Nếu không phải do Louis phát hiện ra trên mặt lộ một ít chữ viết thì Khương Điềm cũng sẽ không chú ý đến trên những con hạc giấy này có chữ.

Cô mở từng con hạc giấy ra, phát hiện chữ trên đó đều là chữ phổn thể, toàn là “2013.9.15”, nếu chỉ nhìn sơ qua thì rất khó sắp xếp chúng.

Khương Điềm bận rộn xếp những tờ giấy chỉ có ngày tháng này, đầu cũng không ngẩng lên, cầm cốc cà phê, vừa đưa tới bên môi thì nghe thấy Louis nói: “Vừa rồi ở quán cà phê tôi gặp được một người rất thú vị.”

“Ồ.” Khương Điềm nhấp một ngụm cà phê, tinh thần theo dòng nước ấm cũng thấy phấn chấn hơn.

Louis vốn không có khiếu hài hước, cô cho rằng ông lại muốn kể chuyện cười gì đó, đầu vẫn không ngẩng lên, cô lấy một tờ giấy và kẹp nó vào cái kẹp ghi ngày tháng.

“Thế mà cậu ta lại nói cậu ta muốn ăn sandwich vị mù tạt và kem đánh răng bạc hà!” Louis mở nắp cốc cà phê, “Hahaha, thú vị lắm phải không?”

Đầu ngón tay Khương Điềm khựng lại, ngước mắt nhìn về phía Louis, kẹp trong tay rơi trên mặt đất, cô đứng dậy, làm rơi mấy tờ giấy, cô gấp gáp hỏi: “Người đó trông như thế nào?”

“Hả?” Louis không ngờ Khương Điềm lại kích động như vậy, sửng sốt một lát mới trả lời: “Một người đàn ông người Trung Quốc thì phải?”

“Người đàn ông người Trung Quốc.” Khương Điềm lặp lại một lần, đầu ngón tay vô thức cuộn tròn lại.

“Đúng thế, một người đàn ông Trung Quốc rất đẹp trai.” Louis cũng nghe phong thanh được chút ít chuyện tình cảm của Khương Điềm, ông đặt cốc cà phê lên bàn, mắt mở to, “Trạng thái trông không ổn lắm, nhưng nhìn qua là người thâm trầm, lõi đời, Khương này, là bạn trai cô à?”

Ngụy Thuần không biết cô đang ở Pháp, cũng không biết địa chỉ phòng làm việc của cô.

Sẽ không trùng hợp vậy chứ.

Quan trọng hơn là...

Khương Điềm thất vọng ngồi lại xuống ghế, cầm chiếc kẹp tài liệu và tờ giấy lên, xua xua tay: “Không phải đâu, bạn trai tôi không giống vậy, anh ấy là một tên lưu manh chỉ biết nói dối thôi.”

Bên kia, chủ quán cà phê đang chuẩn bị đi làm việc đứng dậy, rồi đột nhiên quay lại, nói một tràng tiếng Pháp.

Thám tử tư vội vàng nuốt ngụm cà phê xuống, phiên dịch cho Ngụy Thuần: “Thuần, chú nói chú nhớ tới một người, ở gần đây cũng có một cô gái người Trung Quốc tóc nâu xoăn, mắt màu hổ phách nhạt.”

Đáy mắt Ngụy Thuần lóe lên một tia sáng nhạt, như là nắng hạn gặp mưa rào.

Anh ghé tai, như sợ mình nghe không rõ.

“Chú nói cô gái kia rất được lòng người khác, tính cách hoạt bát, năm ngoái còn sinh được một cặp song sinh rất dễ thương, chú chủ quán hỏi có phải là người anh muốn tìm không.” Thám tử tư tận chức tận trách nhận nhiệm vụ làm phiên dịch viên, nói xong còn nhìn Ngụy Thuần đầy chờ mong, “Là người mà anh muốn tìm sao?”

Ngụy Thuần: “... Không phải.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /63 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thần Võ Thiên Đế

Copyright © 2022 - MTruyện.net