Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ
  3. Chương 5: Long Não: Sao, cô chưa từng yêu đương bao giờ à?
Trước /63 Sau

Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ

Chương 5: Long Não: Sao, cô chưa từng yêu đương bao giờ à?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khương Điềm lần đầu tiên mắt đối mắt với người khác giới ở khoảng cách gần như vậy, cô sửng sốt một lát, sau đó mới phản ứng lại, muốn lùi về sau.

Cầu thang làm từ gỗ nguyên khối được thiết kế riêng đương nhiên không hề thấp, chân Khương Điềm lùi về sau vấp phải bậc thang, cả người ngã ra sau, cô ngồi vững trên bậc thang, kêu lên một tiếng nghe rất đau.

Người đàn ông vừa mắt chạm mắt với cô lúc này bộc lộ bản tính trai thẳng, không hề có tí thương hương tiếc ngọc nào, lại còn nhe răng ra cười nữa, nhưng cũng không quên đưa tay về phía Khương Điềm.

Hiếm có người đàn ông nào lại có bàn tay đẹp như vậy, ngón tay thon dài trắng nõn, lòng bàn tay ngửa ra để lộ rõ các đường chỉ tay trước mắt Khương Điềm, mạch máu màu xanh nhạt như ẩn như hiện khiến người ta liên tưởng tới dòng sông xanh đang xuôi dòng nước chảy vào đầu xuân.

Tay thì đẹp, người thì xấu.

Khương Điềm liếc nhìn gương mặt tươi cười của người đàn ông, gạt bàn tay xinh xắn đó ra, tự mình đứng dậy, vuốt mái tóc dài rồi vòng qua anh đi xuống tầng.

Chưa bước được hai bước, người đàn ông phía sau đã đuổi tới: “Vừa rồi cô nói vậy là có ý gì? Hoa hướng dương?”

Khương Điềm vừa bị ngã rất đau, có cơ hội báo thù chắc chắn sẽ không nương tay, nghe thấy tiếng bước chân phía sau lưng, trong lòng cô rục rịch ý xấu, lập tức học theo ngài chủ nhà đột nhiên đứng khựng lại, xoay người.

Không ngờ ngài chủ nhà còn đang ngờ vực quan sát tay vịn cầu thang, vốn không hề tránh cô, vì thế Khương Điềm vừa xoay người lại, đầu hai người đập vào nhau đánh “bụp” một cái.

Trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Đầu Ngụy Thuần bị va ngửa cả ra sau, vừa xoa thái dương vừa thở hổn hển, “shh” một tiếng, mùi cỏ hương thảo nồng đượm trong không khí xộc thẳng vào mũi khiến anh tự dưng không được thoải mái cho lắm.

Đại não của con người rất thú vị, nó ghi nhớ hết những khung cảnh giông giống nhau, những con người giông giống nhau, kể cả là thời tiết hay hương vị tương tự nhau, như du hành qua một đường hầm thời không, đưa con người ta trở lại với những hồi ức.

“A Thuần, anh có ý tưởng gì cho thiết kế của cầu thang không?”

“Có chứ, làm thang máy đi, cho khỏe người.”

“Hai tầng thì sao làm được thang máy, anh nghiêm túc chút đi.”

“Thế thì hết rồi, tùy em đấy.”

Cuộc trò chuyện năm đó vô tình hiện lên trong đầu, Ngụy Thuần thất thần, bỗng dưng có hơi không nhận ra người trước mắt là ai.

Nhưng tay lại nhanh hơn não, rất tự nhiên đặt lên trán Khương Điềm, dịu dàng đến nỗi ngay cả bản thân cũng không nhận ra, nhẹ giọng hỏi: “Không sao chứ? Có đau không?”

Khương Điềm nổi hết cả da gà trước sự dịu dàng đột ngột của người đàn ông này, vỗ cánh tay hai cái như con gà bị người ra xách lên.

Nỗi buồn vì lần mưu hại không thành vừa nãy tan biến, đầu óc trống rỗng, xém thì lăn lông lốc xuống cầu thang, cô lắc lắc đầu vài cái mới miễn cưỡng bám được lấy tay vịn cầu thang, vô cùng ngượng ngùng nói: “...Không sao.”

Câu nói của Khương Điềm làm Ngụy Thuần bừng tỉnh, anh co ngón tay lại, thu tay về, cảm thấy hành động này của mình đã mạo phạm đến con gái nhà người ta nên rất nho nhã lễ độ xin lỗi: “Xin lỗi.”

Chỉ là loại nho nhã lễ độ này trước nay là sở trường của Ngụy Thuần, nó giống như một sự thay đổi trong vô thức từ việc sớm chiều ở bên một người nào đó.

Ngụy Thuần nói ra hai từ này xong, lại trầm mặc.

Nhưng Khương Điềm sao mà biết được trong lòng người đàn ông trước mặt này đang nghĩ gì, cô hoàn toàn đã bị cái nết trà sen trắng* của chủ nhà dọa cho ngây cả người ra rồi.

*Trà xanh + bông sen trắng = trà sen trắng.

Vừa nãy cô đứng khựng lại rồi xoay người, chắc người có tí đầu óc đều có thể đoán ra được là cô đang trả đũa, đúng không?

Tuy rằng hơi thất bại, còn tự kéo mình vào, người ta không những không ngã mà đầu mình còn bị đập đau.

Nhưng... người anh em này thế mà không so đo tí nào?

Vơ hết trách nhiệm về mình, lại còn dịu dịu dàng dàng cất tiếng xin lỗi?

Ý xấu của Khương Điềm mất hút hàng lươn, còn thấy hơi áy náy trong lòng nữa, mất tự nhiên nhấp nhấp môi, cô lôi câu hỏi trước đó ra trả lời, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, ngượng ngùng: “Không phải hoa hướng dương, mà là hoa phong lữ.”

Cô chỉ vào một khối hoa được chạm khắc trên đó, ngồi xổm xuống bậc cầu thang: “Còn đằng sau là lá bạc hà.”

Nói xong, Khương Điềm ngẩng đầu lên liếc nhìn chủ nhà, từ góc độ này có thể thấy được chiếc cằm đang bạnh ra của anh, cô hỏi: “Êi, phải gọi anh là gì?”

“Gọi là anh trai đi.” Chút “hiền lành” của người đàn ông mất sạch, cười gian xảo: “Anh trai chủ nhà cũng được.”

Đây thật sự là lần đầu tiên Khương Điềm gặp phải người mặt dày như vậy, phải nhịn lắm mới không phun ra hương thơm cuộc đời, tự giác đoán ý người khác đổi chủ đề: “Thực ra, các khối hoa này không phải là do anh thiết kế đúng không?”

“À, không phải.” Người đàn ông không biết bản thân mình đang nghĩ gì, trong mắt ánh lên chút ý cười, khóe miệng cũng nhếch lên: “Là một người thích soi mói đủ thứ chuyện, có vẻ là tự vẽ.”

Trong khoảnh khắc, Khương Điềm cảm nhận được vị chua chát của tình yêu, cô liếc nhìn chủ nhà một cái, đột nhiên nảy ra ý tưởng.

Cô có thể không yêu đương, nhưng nghe người khác nói về tình yêu cũng được mà!

Nhỡ đâu có linh cảm thì sao.

Cách này thật ra khi Khương Điềm vừa về nước đã từng thử rồi, Tô Vãn Châu cầm đầu một đàn người tụ tập trong phòng VIP của OB, cánh cửa cách âm dày nặng đã chặn lại đám người đang nhảy Disco DJ xập xình dưới ánh đèn nhấp nháy ở tầng một, yên tĩnh ở tầng trên thảo luận tình yêu là thứ gì.

Khương Điềm sinh nhầm thời, những người hàng xóm lớn lên với cô đều là con trai, giờ đây một đám trẻ con đã thành người lớn cả rồi.

Lúc đầu cả đám đều xấu hổ không nói nên lời, quá ba tuần rượu mới nhả chữ, uống đến nỗi bất tỉnh nhân sự, nhưng thân tàn tật, chí kiên cường, vẫn giảng giải cho Khương Điềm nghe về mối tình rung động lòng người của họ.

Lúc ấy, Khương Điềm bị đầu độc cả đầu toàn là tình yêu của trai đểu, trong đám người này, Tô Vãn Châu nhiều kinh nghiệm hơn ai hết, giống một con rết tinh có thể triệu tập được 108 anh hùng Lương Sơn Bạc.

Cuối cùng, Tô Vãn Châu ôm bồn cầu nôn đến bất tỉnh nhân sự, Khương Điềm mắt mở trừng trừng nhìn anh ta nhấn vào dòng danh bạ “cục cưng Hồng Hồng”, nhưng mở miệng lại gọi người ta là “Lạc Lạc”, cúp điện thoại rồi vẫn không quên dặn dò đám anh em của mình: “Tối nay đưa anh đến chỗ Kỳ Kỳ nhé.”

Chuyện này làm Khương Điềm đau khổ mất mấy ngày liền, vừa ngồi vào bàn chuẩn bị chế hương, trong đầu toàn là mùi hương của hộp đêm và mùi hương của kẻ tệ bạc.

Nó khác xa ngàn dặm với cái “tình yêu ngọt ngọt ngọt” mà Louis muốn.

Bây giờ gặp được một anh đẹp trai trông có vẻ thâm tình, lòng hiếu kỳ của Khương Điềm ngo ngoe rục rịch trỗi dậy.

Đầu ngón tay cô chậm rãi di chuyển trên bông hoa oải hương khắc nổi, đảo mắt, ngọt ngào nói: “Anh trai chủ nhà ơi, người thiết kế bức điêu khắc này, là người yêu của anh phải không?”

Người đàn ông dường như sững sờ, không biết sững sờ do câu gọi “anh trai ơi” kia của cô, hay là do “chuyện tình nóng bỏng ngày xưa” bất ngờ bị vạch trần.

Ánh mắt anh như cười như không nhìn chằm chằm Khương Điềm, một lúc lâu sau, khóe miệng nhếch lên, cà lơ phất phơ nói: “Cô đoán xem.”

Ngọn lửa hóng chuyện trong Khương Điềm rừng rực bùng cháy: “Là người yêu cũ sao?”

“Đúng rồi, người yêu cũ.” Người đàn ông cười cười, tay đút túi quần chuẩn bị tiếp tục xuống tầng.

Còn chưa bước được bước nào đã bị Khương Điềm đang ngồi xổm trên bậc cầu thang túm lấy quần: “Kể một chút đi.”

Ngụy Thuần dừng lại, thấy hơi buồn cười nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang túm chặt lấy ống quần của mình.

Có vẻ cô nương này đặc biệt thích màu xanh lục, hôm kia lúc cô xuất hiện trên tầng có mặc một chiếc váy màu xanh lục đậm, hôm qua cuộn tròn trên ghế sofa là váy màu xanh lục nhạt, hôm nay là một loại khác, móng tay vẫn được sơn màu xanh lục, có chút giống với chồi non mới nhú lên từ trong đất.

Ồ, dép lê cũng là màu xanh lục.

Đột nhiên anh nghi ngờ, có lẽ cô nương này đi mua mũ cũng mua màu xanh lục quá.

Hồi Giang Việt còn ở biệt thự này đối xử với ai cũng đều rất dịu dàng tình cảm, có thể trò chuyện, cười đùa vui vẻ với nhân viên quản lí, bảo vệ của tiểu khu, kể cả dì quét dọn hay người làm cỏ, khi đó cũng chẳng có ai hỏi quan hệ của họ là gì.

Hầu hết mọi người đều biết nên giữ khoảng cách với người lạ, nhưng cô khách thuê này hiển nhiên không biết điều đó, vẻ hóng chuyện trên mặt hiện rõ mồn một.

Không biết cô đây là đặc biệt hứng thú với chuyện “người yêu cũ” hay là một người quá hướng ngoại, khi nhắc đến ba từ “người yêu cũ”, ánh mắt của cô gái trước mặt sáng rực cả lên.

Ngụy Thuần nghĩ thầm, đáng tiếc cho vẻ bề ngoài trông thông minh tinh quái kia, thế mà một lời nói dóc rõ rành rành đến vậy cũng không nhận ra được.

Khương Điềm đợi cả nửa ngày cũng không đợi được câu tiếp theo, trong lòng đoán có lẽ mình không nghe được chuyện tình cảm rồi, dù sao thì cô cũng rất khó mà đoán được hành động hay suy nghĩ của chủ nhà, đến tận bây giờ cũng không cho cô biết tên, sao có thể kể cho cô về kinh nghiệm tình trường của mình chứ.

Hai người rơi vào trầm tư mấy giây, Khương Điềm nghe thấy chủ nhà hỏi ngược lại một câu: “Sao, cô chưa từng yêu đương bao giờ à?”

Đáng đánh quá.

Cũng may, số lần Khương Điềm nói dối về kinh nghiệm tình trường của mình còn nhiều hơn số lần cô làm sandwich bơ cá ngừ, không hoảng không loạn ra vẻ khiêm tốn: “Không nhiều lắm, yêu thật thì có khoảng mười mấy người thôi.”

Ý là, yêu không thật thì có cả một sọt.

Khương Điềm rất hài lòng với câu trả lời của mình, cảm thấy thiết lập nhân vật gái đểu của bản thân quả nhiên đều phải dựa vào cái miệng của bản thân.

Chủ nhà ngạc nhiên nhìn cô: “Bản thân cô cũng không phải là chưa từng thử, thế mà vẫn tò mò của người khác sao?”

Khương Điềm nhàn nhạt thở dài: “Tôi yêu thật, nhưng con nhà người ta có yêu thật đâu, anh nói xem, thật sự có cái gọi là lưỡng tình tương duyệt* sao? Tình yêu thật sự đẹp đẽ như trong truyền thuyết sao?

*Đôi bên cùng có tình cảm với nhau.

Hai câu đầu là câu vớ vẩn, nhưng câu hỏi thứ hai là câu hỏi xuất phát từ tận sâu thẳm trái tim của Khương Điềm.

Ở thời đại này, yêu đương tự do, kết hôn tự do, có người ba ngày gặp được tình yêu chân chính, năm ngày chia tay, cũng có người kết hôn rồi li hôn tính ra thì cũng không quá ba tháng, lại càng có nhiều cách thuận tiện hơn, không cần thật lòng cũng có thể có được.

Bức điêu khắc gỗ trước mắt Khương Điềm được đánh sáng bóng, góc nhẵn đón ánh sáng soi chiếu đôi mắt màu hổ phách nhạt của cô, nét mơ màng trong mắt hiện rõ.

Nói xong, cô im lặng, bản thân cô cũng không biết lời của người khác đã gài cô thế nào, không đúng lúc nhớ lại câu nói của bác sĩ tâm lý người Pháp: “Mối quan hệ trong hôn nhân của bố mẹ có ảnh hưởng đến quan điểm về tình yêu của con cái.”

Nhưng ảnh hưởng từ bố mẹ của cô khủng khiếp đến mức cô không thể điều chế ra nổi một loại nước hoa về tình yêu...

Đang nghĩ ngợi, trước mặt đột nhiên nhiều thêm một bàn tay.

Khương Điềm theo phản xạ ngửa đầu ra sau, bàn tay bị cô hất ra trước đó lại một lần nữa đưa về phía cô, cô nghi ngờ bản thân có thể đã bộc lộ cảm xúc ra ngoài quá rõ ràng, khiến chủ nhà đồng cảm.

Hất tay người ta ra lần nữa cũng không tốt, Khương Điềm nhẹ nhàng đặt tay lên tay đối phương, không mất quá nhiều sức, tay còn lại bám lấy lan can chạm khắc, rồi đứng dậy.

Lúc này, hai người đã đi được quá nửa cầu thang, đứng ở những bậc thang cuối cùng, có thể thấy rõ ánh nắng và đồ đạc trong phòng khách.

Ngài chủ nhà bí ẩn không muốn tiết lộ tên đứng trong một mảng nắng nhỏ, mỉm cười đến gần cô, vẫn là giọng điệu giống y như trước khi anh rời đi tối qua, nói: “Tôi nói cô nghe, vị tiểu thư này, tôi nghĩ việc cô nên lo lắng không phải là không tìm được một tình yêu như ý đâu.”

Anh đứng hơi sát, sát đến mức Khương Điềm có thể phân tích được thành phần bột giặt trên quần áo anh giống y như đúc với trên bộ chăn gối màu xám đậm kia.

Hương linh lan công nghiệp và một ít tinh dầu trà xanh, Khương Điềm nghĩ.

Không đúng, bây giờ không phải lúc đi phân tích hương thơm, anh nói lời đó là có ý gì?

Trong nháy mắt, Khương Điềm nhớ lại những câu yêu thương, âu yếm sến súa đang lan truyền trên mạng, “Em là người nào? Em là người trong tim tôi.” kiểu kiểu vậy.

Chẳng lẽ vị huynh đài này định nói mấy câu buồn nôn như “tôi nghĩ việc em nên lo lắng không phải là không tìm được một tình yêu như ý, bởi vì em đã có tôi” à?

Khương Điềm nhìn chủ nhà đầy khiếp sợ, nhưng lại thấy chủ nhà không hề có ý gì là muốn tán tỉnh, dựa vào tường, nhàn nhã hất hàm, hỏi cô: “Không phải cô nói muốn mời tôi ăn sandwich sao?”

Khương Điềm nhìn về hướng anh hất cằm, thấy căn bếp đằng sau đang mở, trên chiếc đĩa sứ vốn đặt hai cái sandwich được bọc màng bọc thực phẩm, giờ chỉ còn lại một đống màng bọc rách tung tóe mà một đống vụn cá ngừ.

Khương Điềm: “?”

Cô Khương vốn sợ quỷ trong nháy mắt sợ hết hồn, nhắm chặt hai mắt lại, hét lớn: “Ngụy Thuần!”

Tác giả có lời muốn nói: 

Ngụy Thuần (tự dưng phấn khích): Vợ tôi gọi tôi.

Tác giả: Cô ấy gọi thần tượng của mình, cảm ơn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /63 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bách Niên Hảo Hợp

Copyright © 2022 - MTruyện.net