Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngụy Thuần ngồi trên ghế giám đốc trong phòng làm việc, khóe miệng luôn nhếch lên đầy vẻ bất cần đời lúc này đang rủ xuống, anh chậm rãi nhướng mắt, nhìn về phía bốn chàng trai trẻ tuổi đang ngồi trên ghế sofa đối diện bàn làm việc.
Bốn tên này nhìn trông hơn 20 tuổi, một người anh em đi giày bóng rổ thì cũng mới 19, tuổi chỉ mới vừa vào đại học.
Tuổi như này, còn chưa đủ lông đủ cánh đâu, lại còn vợ chưa cưới nữa?
Đủ tuổi luật pháp quy định chưa?
Ngụy Thuần liếm răng hàm, đột nhiên cười mỉa.
Trong phòng làm việc lặng như tờ, tiếng cười của Ngụy Thuần xuất hiện đầy bất ngờ.
Bốn người không hiểu sao bị Ngụy Thuần bắt đến đây bị tiếng cười lạnh của anh dọa sợ c.h.ế.t khiếp, ai cũng ngồi đầy nghiêm chỉnh.
Chàng trai mặc quần Âu trắng tên Trịnh Nhứ, là cậu ấm nhỏ nhà họ Trịnh, mặt trông non nớt, hơi hướng nội, nhưng so với ba đứa còn lại thì ổn áp hơn chút.
Trịnh Nhứ vuốt vuốt mũi, nhìn về phía Ngụy Thuần, cẩn thận hỏi: “Anh trai này, anh tìm bọn em có chuyện gì sao? Bọn em đều trưởng thành hết rồi, đều đã 22 tuổi.”
Trịnh Nhứ vốn không nghĩ gì nhiều, cảm thấy bị ông chủ hộp đêm gọi vào trong văn phòng, có lẽ là do thấy bọn họ trông còn trẻ tuổi, tưởng là trẻ vị thành niên chăng?
Ai ngờ cậu ta nói xong, sắc mặt Ngụy Thuần trông càng khó coi hơn.
22 tuổi.
Đủ tuổi luật pháp cho phép kết hôn rồi.
Ngụy Thuần mới từ nghĩa trang về, trên người là một thân vest đen, trông rất có cảm giác áp bức người khác.
Lúc này, anh đứng dậy, cởi áo khoác ra, ném sang một bên, mở hai cúc áo trên áo sơ mi, lười biếng hỏi: “Cậu quen Khương Điềm?”
Người sinh ra ở gia tộc lớn đâu có ngu, vừa nghe thấy có liên quan đến Khương Điềm, Trịnh Nhứ lắc đầu nguầy nguậy, rất thức thời: “Em không quen, thì là, thì là người nhà nói muốn em đính hôn với cô gái này, em còn chưa gặp bao giờ.”
“Ồ,” Ngụy Thuần nhếch khóe miệng, như cười như không, “Định kết hôn luôn à.”
Nụ cười này quá gian ác.
Nhìn kiểu gì cũng không giống như muốn chúc mừng.
Mà ngược lại... như định diệt khẩu...
Trịnh Nhứ và ba người anh em bên cạnh không khác Sở Duật hồi cấp hai lắm, đều là trẻ ngoan, chưa bao giờ chủ động gây chuyện.
Bị Ngụy Thuần không đứng đắn hù dọa, người anh em đi giày bóng rổ lập tức run như cầy sấy: “Anh trai! Anh muốn gì cũng được hết, nhưng mà, nhưng mà tuyệt đối đừng g.i.ế.t con tin.”
Ngụy Thuần: “...”
Anh đây có phải tên b.ắ.t c.ó.c đâu?!
Trịnh Nhứ quay đi, ho nhẹ một tiếng, có lẽ là cảm thấy hơi mất mặt, hai tai đỏ bừng cả lên, khi nhìn về phía Ngụy Thuần, ánh mắt tò mò, nghiền ngẫm: “Anh...Quen cô Khương sao? Là cô Khương không đồng ý đính hôn với em sao?”
Ngụy Thuần bật cười, giọng điệu rất ấm áp, như gió xuân mơn man: “Không phải cô Khương không đồng ý, là tôi không đồng ý.”
Người nhà họ Khương vì thể diện mà giấu rất kĩ thân thế của Khương Điềm, Trịnh Nhứ lại đi du học ở Mỹ, rất ít khi về Đế Đô, chỉ biết Khương Điềm có một người anh trai tên Khương Dự.
Hơn nữa, Trịnh Nhứ tin nhầm vào sự “hiền hòa từ ái” trong giọng nói Ngụy Thuần, cậu ta hỏi dò: “Anh là anh Khương Dự sao?”
“Tôi là bạn trai của Khương Điềm.” Khóe miệng Ngụy Thuần khẽ nhếch, tiếp tục vừa cười vừa nói.
“...Ồ.”
Hiển nhiên Trịnh Nhứ không nghĩ tới trường hợp này, sửng sốt một hồi lâu.
Trên gương mặt non nớt kia lộ ra vẻ nghiêm túc, vừa định mở miệng nói chuyện thì cửa phòng làm việc bật mở.
Lúc đầu, cửa chỉ hé một khe nhỏ, tiếng nhạc ồn ào, rộn rã bên ngoài tràn vào phòng làm việc khiến bầu không khí trở nên kì lạ.
Theo sau một đoạn nhạc đệm ngắn ngủi, ồn ào này là một cô gái mặc váy lụa hai dây màu đen, cô cười, chạy vào trong, trong tay bưng một khay trái cây lớn chưa được gọt.
Vẻ ngoài của cô gái quá xinh xắn, làn da trắng quá mức, dù ở trong đám đông, cũng có thể nhận ra cô dễ dàng chỉ với một cái liếc mắt.
Cô gái này giống với cô gái trong bức ảnh chụp mà bố mẹ Trịnh Nhứ cho cậu ta xem, Trịnh Nhứ biết, cô chính là Khương Điềm.
Khương Điềm không nhìn về phía bọn họ, đặt khay hoa quả lên bàn làm việc, ngồi lên ghế giám đốc, cô lấy một quả quýt rồi bóc vỏ, bóc xong, nhét vào miệng Ngụy Thuần, còn không quên hỏi: “Ngọt không?”
Trịnh Nhứ lúc này mới chú ý đến, ông anh vừa rồi phất tay áo như muốn làm thịt bọn họ bất cứ lúc nào này, như biến thành một người khác, dịu dàng, chiều chuộng lắc lắc đầu: “Không ngọt, chua.”
“Ồ, chua à, em đã chọn một lúc lâu đấy,” Khương Điềm hơi thất vọng, nhét quả quýt khác vào trong tay Ngụy Thuần, “Này, cho anh đấy.”
“Rồi rồi, em ăn thứ khác nữa đi.” Ngụy Thuần nhận lấy quả quýt ăn một múi nữa, sau đó đẩy khay hoa quả đến trước mặt Khương Điềm.
Áo sơ mi hồng ngồi cạnh Trịnh Nhứ run như cầy sấy, cậu nhìn về phía Trịnh Nhứ, trong mắt đầy nghi ngờ:
Này Nhứ, chuyện gì đây? Đây có tính là mày giáp mặt tình địch không?
Mày không đánh với anh ta một trận sao? Không phải anh ta định đe dọa mày à?
Sao lại ăn quýt rồi!
Quýt, lại còn là quýt chua, quýt chua mà có sức hấp dẫn thế à?!
Trịnh Nhứ phớt lờ áo sơ mi hồng, trầm mặc nhìn Khương Điềm.
Khương Điềm đang làm nũng với Ngụy Thuần: “Anh gọt cho em đi, em vẫn muốn hình ngôi sao.”
Nói xong, Khương Điềm mới nhận ra trên ghế sofa đối diện bàn làm việc trong phòng còn có những người khác đang ngồi.
Áo sơ mi hồng và quần Âu trắng đều ở đây, cô ngẩn người, nói không lựa lời, tiện miệng hỏi: “Anh là chồng chưa cưới của tôi à?”
“Chậc.” Ngụy Thuần đứng bên cạnh “chậc” đầy bất mãn.
“Ồ, lỡ lời thôi.” Khương Điềm vừa cười vừa liếc mắt nhìn Ngụy Thuần, rồi lại nhìn về phía Trịnh Nhứ, “Anh...Nhà họ Khương có nói với anh tôi là con nuôi không?”
Trịnh Nhứ ngạc nhiên, lắc đầu: “Không nói, bọn anh nghe nói em là em gái ruột của Khương Dự.”
“Vậy các anh bị lừa rồi.” Khương Điềm nhận lấy miếng khế Ngụy Thuần đưa cho, đôi mắt cười cong như vành trăng non, “Tôi là đứa con mà con dâu nhà họ Khương ngoại tình rồi sinh ra, không có quan hệ máu mủ với nhà họ Khương, tin chấn động như này chắc hẳn bọn họ sẽ không nói cho anh biết, nói rồi thì không lừa được nhà các anh liên hôn được nữa, cuộc hôn nhân này mà thành chắc chắn là có hại cho nhà các anh.”
Khương Điềm nói cho Trịnh Nhứ về thân thế của mình, lại hỏi một chút về kế hoạch của nhà họ Khương, khi nghe được cuối năm cô và Trịnh Nhứ sẽ kết hôn, trong đáy mắt của Ngụy Thuần đang đứng ngay bên cạnh lóe lên vẻ chế nhạo.
Ăn quá nhiều hoa quả, giữa chừng Khương Điềm chạy vào nhà vệ sinh.
Lúc từ nhà vệ sinh đi ra thì thấy bốn chàng trai đang đi xuống dưới tầng, áo sơ mi hồng vẫn lớn giọng như thế: “Tiểu Nhứ, mày không nói chuyện với Khương Điềm nữa à? Không nghe theo sự sắp xếp của người nhà cũng không tốt với mày lắm đâu? Sau này không tranh giành được với anh cả mày thì làm sao giờ?”
Chàng trai mặc đồ thể thao vỗ vào gáy áo sơ mi hồng: “Mày ngu à, cô Khương đó nói mình không có quan hệ máu mủ với người nhà họ Khương, nếu Tiểu Nhứ cưới thật, chắc chắn không được thêm tí trợ lực nào! Kết hôn thật mới là không tranh nổi với anh cả nó!”
Trịnh Nhứ không nói gì, chỉ im lặng.
Cậu ta không nghĩ nhiều như vậy, khi thấy ảnh chụp của Khương Điềm quả thực đã động lòng nên mới đồng ý về nước.
Nhưng tình cảm của Khương Điềm và ông anh trong phòng làm việc kia rõ ràng rất tốt, tệ thật.
Hơn nữa, nếu muốn tranh giành với anh cả thì quả thật anh ta không thể cưới một cô gái không có gia tộc chống lưng cho.
Trịnh Nhứ vô tình quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Khương Điềm, cậu ta ngẩn ra, sau đó lịch sự gật đầu chào lại cô.
Khương Điềm cũng đáp lại bằng một nụ cười nhẹ.
Khương Điềm đẩy cửa phòng làm việc ra, Ngụy Thuần đang dựa vào ghế giám đốc hút thuốc.
Khương Điềm chạy tới rút điếu thuốc trong miệng Ngụy Thuần, rồi rít một hơi, sau đó phả khói lên mặt Ngụy Thuần: “Anh dọa bé chồng chưa cưới ngon trai của em sợ chạy mất dép rồi à?”
“Cậu ta ngon trai chỗ nào?” Ngụy Thuần liếc Khương Điềm một cái, dí tắt đầu thuốc vào gạt tàn, “Mặt tròn tròn nhỏ nhỏ trông y như con gái, tính cách cũng không ngay thẳng, như thằng đàn bà.”
Khương Điềm cười hỏi: “Anh trai, anh không muốn cưới một cô gái có gia thế để dựa vào sao? Cưới em thì ngoài nước hoa ra, không có gì hết.”
“Anh có tàn tật đâu?” Ngụy Thuần cười, nụ cười mang theo vẻ mỉa mai, “Anh muốn có thứ gì thì sẽ tranh giành cái đấy, lại còn phải dựa vào phụ nữ à? Khương Điềm Điềm, em khinh thường anh quá rồi nhé.”
Nói xong, Ngụy Thuần đột nhiên nắm lấy cổ tay Khương Điềm, kéo người vào lòng mình, hỏi nhỏ bên tai cô: “Vừa rồi được nhóc con họ Trịnh kia nhắc nhở, anh tự dưng nhớ ra chuyện này.”
Môi anh như vô tình mà cũng như cố ý lướt qua vành tai Khương Điềm, cảm giác ấm áp bên tai khiến cô thấy hơi ngứa, nửa khuôn mặt Khương Điềm đã tê rần rần, cô lẩn tránh một hồi, rồi thất thần hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Em đủ 20 tuổi rồi đúng không? Hửm?” Môi Ngụy Thuần vẫn dán trên vành tai Khương Điềm, khi hỏi xong còn hôn nhẹ một cái.
“Đủ rồi, sao vậy.” Khương Điềm nhắm mắt lại, hàng mi rung rung.
Ngụy Thuần cười cười, quay mặt Khương Điềm lại, hôn lên khóe môi cô, hỏi nhỏ: “Đến tuổi pháp luật cho phép kết hôn rồi, muốn kết hôn với anh không?”
Khương Điềm mở to mắt, bật cười: “Quen chưa được ba tháng đã đến bước kết hôn luôn à? Như thế thì chúng ta có được tính là kết hôn chớp nhoáng không?”
“Thôi bỏ đi, chưa chuẩn bị sẵn sàng hả?”
“Đúng là có một xíu.” Khương Điềm nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Hôm nay vẫn chưa sẵn sàng, hay là mai anh hỏi em lại lần nữa xem sao?”
Ngụy Thuần ôm người vào lòng, cười lớn: “Được thôi, sau này mỗi ngày anh hỏi một lần, hỏi đến khi nào em đồng ý mới thôi.”
Khi bước ra từ OB, trời đã chạng vạng tối, sắc trời phủ một lớp voan xanh xám lờ mờ, nơi chân trời còn sót lại vài rặng mây đỏ, Khương Điềm vừa gọi điện thoại vừa ngồi vào ghế lái phụ trên xe Ngụy Thuần, không chú ý đến điện thoại di động của Ngụy Thuần đặt giữa hai ghế đang hiển thị trong cuộc gọi.
Cô dựa lưng vào ghế, trông rất hung dữ, thắt dây an toàn, rồi ra lệnh cho Ngụy Thuần: “Đi đến biệt thự Mân Nam!”
“Đến đấy làm gì?” Ngụy Thuần một tay giữ vô lăng, chuyển số, thuận miệng hỏi.
“Ngụy Thuần, nhà anh giàu lắm sao?” Khương Điềm không trả lời vấn đề của anh, đột nhiên hỏi.
Ngụy Thuần nhướng mày: “Giàu lắm, cụ thể giàu cỡ nào thì không biết, nhưng có thể giao hết cho em cầm.”
Khương Điềm cười: “Thế thì không cần đâu, em chỉ muốn phá của xíu thôi, không biết anh có tiếp nổi không thôi.”
“Nhìn chỗ này đi,” Ngụy Thuần chỉ chỉ bên ngoài cửa sổ OB, “Nhìn bên này nữa, ba câu lạc bộ phía Đông, hai quán bar phía tây, hai nhà hàng và một quán đồ uống mát này, đều là của anh. Anh còn có một căn biệt thự ở Bặc Âm, hai căn hộ ở trung tâm thành phố và ba chiếc ô tô trên danh nghĩa, em cứ phá đi.”
Dừng một lát, Ngụy Thuần quẹo xe sang trái, rồi nói tiếp: “Phá nhiều cũng không sao, không quá nghìn vạn thì anh vẫn còn tiền tiết kiệm, tốt xấu gì cũng từng là ca sĩ. Phá quá nghìn vạn thì em về nhà đòi mẹ chồng tương lai của em, đòi anh không ích gì đâu, cứ nói em mơ thấy Giang Việt nói muốn tặng cho em dâu anh ấy hai căn nhà là được.”
Khương Điềm: “...”
Khương Điềm ngồi ở vị trí giám đốc điều chế nước hoa hàng đầu thế giới, cũng là một phú bà nhỏ.
Nhưng phú bà nhỏ không ngờ tới, bạn trai suốt ngày ru rú trong nhà còn giàu hơn cả cô nữa?
Cô trừng mắt với Ngụy Thuần: “Anh lấy đâu ra nhiều cửa hàng và nhà vậy? Sở Duật nói trước khi anh làm ca sĩ còn học đại học mà? Vì làm ca sĩ mới nghỉ học...”
Một tên nhóc bỏ học rồi đi hát được có hơn nửa năm, anh lấy đâu ra nhiều tiền thế?!
Ngụy Thuần bật cười: “Sở Duật nói mà em cũng tin à? Anh với Giang Việt vừa đủ tuổi trưởng thành là bắt đầu học kiếm tiền rồi, ít nhiều gì cũng kiếm được 7 năm lận, trong tay có ít tài sản cũng là chuyện bình thường.”
“Vậy lát nữa đến nhà họ Khương em có thể thoải mái phá rồi!” Khương Điềm vỗ tay, rất hài lòng.
Điện thoại Ngụy Thuần vẫn đang trong cuộc gọi, Mạnh Phương nghe lén cả nửa ngày đột nhiên cất lời: “Cứ phá đi! Cứ phá cho mẹ!”
Khương Điềm hoảng sợ.
Bà Mạnh tiếp tục cao giọng, nói: “Điềm Điềm là con gái rượu của mẹ, con gái ruột của mẹ, muốn phá gì thì cứ phá, mẹ nuôi rất giàu! Mẹ nuôi còn giàu hơn bạn trai con! Phá xong rồi mẹ đền cho con!”
“...Không cần đâu mẹ, con chỉ nói đùa xíu thôi...”
Mạnh Phương so ra còn kích động hơn Khương Điềm nhiều, nghe thấy thì hưng phấn đến nỗi nghẹn ngào: “Ông trời có mắt, tôi khắc c.h.ế.t hai đời chồng, kế thừa tài sản chính là để hôm nay con gái tôi có thể thoải mái phá, con trai nuôi nghèo, con gái nuôi giàu, con gái phải biết phá của!”
Khương Điềm: “...”
Ngụy Thuần: “...”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");