Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không đến hai ngày sau, chuyện nhà họ Trịnh từ chối liên hôn với nhà họ Khương truyền ra.
Việc Khương Điềm bị nhà họ Trịnh từ hôn gây ra kha khá ồn ào, nhưng là người hướng thiện, tất có nhiều phước lành.
Bạn bè Khương Điềm ngay khi biết được chuyện này, đã cùng có chung một suy nghĩ:
Bảo vệ Khương Điềm, tuyệt đối không để cô phải buồn bã.
Đám bạn của Tô Vãn Châu và Khương Điềm – một đám thanh niên trẻ trâu, người mới 20, người đã 30, thế mà người nào cũng giãy đành đạch, la lối om sòm trong nhà.
Cậu Tô càng là nhân tài kiệt xuất trong đám đó, dán người lên đất, quyết không đứng dậy, ôm đùi ông Tô làm nũng: “Bố ơi! Bố không được hợp tác với nhà họ Khương đâu đấy! Mấy người đó không có lòng tốt, không phải người tốt! Con không nghĩ bố sẽ chơi với người xấu đâu!”
Ông Tô: “...”
“Thằng ranh này đứng dậy mau!” Ông Tô day huyệt Thái Dương, cho ông thằng con nhà mình một đạp.
“Ứ ừ! Bố không đồng ý thì con không đứng lên đâu.” Tô Vãn Châu nằm như c.h.ế.t trôi trên mặt đất, thấy mẹ mình đi ra, lại ăn vạ tiếp, “Ôi ôi, tay con, tay con bị bố đá gãy rồi, mẹ ơi, tay con đau quá!”
Mẹ Tô luống cuống tay chân: “Sao ông đá con! Lỡ đá gãy thì sao giờ? Mấy việc kinh doanh đó thì đáng mấy đồng chứ, giờ ông vì tiền mà bỏ mặc con mình à?!”
Ông Tô: “...”
Ông Tô không dám bật lại!
Hạng mục hợp tác với nhà họ Khương đã đi đời vài cái nhờ ơn mấy thiếu gia la lối om sòm này.
Mạnh Phương càng ác hơn, thông báo thẳng với cánh truyền thông rằng Khương Điềm là con ruột của mình, rất thật trân, bà lau nước mắt vốn không tồn tại bên khóe mắt: “Năm ấy, bên sông Seine, tôi tình cờ gặp được một chàng trai người Pháp, đây là kết tinh tình yêu của chúng tôi, Điềm Điềm nhà chúng tôi...”
Quý bà nhà giàu mới nổi này chưa bao giờ thiếu tai tiếng trong giới nhà giàu, khắc phu gì đó, tham tiền gì đó bị bịa đủ đường, bây giờ lại có thêm tin mới, vẫn khiến đám phóng viên hóng chuyện rúng động.
Phóng viên báo lá cải chớp chớp đôi mắt to của mình, khó hiểu hỏi: “Vì sao cô Khương lại biến thành con gái nhà họ Khương?”
Mạnh Phương vung chiếc khăn tay tơ tằm, rót canh mê hồn cho giới truyền thông: “Haiz, cái gã họ Khương đó có ý với tôi, tôi không đặt hắn vào mắt, dù sao chính là cầu mà không được nên vì yêu sinh hận, anh hiểu chứ?”
Phóng viên báo lá cải thích nghe nhất là thứ này, điên cuồng gật đầu: “Hiểu hiểu hiểu, tôi hiểu rồi!”
Vì thế, ngay khi báo vừa ra lò, hình tượng Khương Trí Viễn nhận nuôi bé gái mồ côi nhiều năm đã biến thành tên cặn bã yêu mà không có được nên nhận nuôi con gái để trả thù.
Còn có các loại báo lá cải linh tinh khác, nói như thật.
Nhà họ Khương vốn tự cho mình là thanh cao, giấu kín mọi tai tiếng, đột nhiên bị các phóng viên khua tay múa bút viết thành đủ loại phiên bản, khiến giới kinh doanh Đế Đô phải bàn tán say sưa một hồi.
Người giàu có thì sao chứ, người giàu có cũng thích hóng chuyện mà.
Dù sao phần lớn thế lực nhà họ Khương cũng đặt tại Pháp, không phải không phản kích, tìm thẳng đến công ty Khương Điềm, tạo áp lực cho tổng công ty.
Lần đầu tiên Louis bật lại tổng công ty, giật tóc giả xuống, ném lên bàn làm việc, quả đầu Địa Trung Hải sáng lấp la lấp lánh, suýt thì khiến tổng giám đốc sợ c.h.ế.t khiếp.
Louis vỗ bàn, nói lớn tiếng: “Khương Điềm là thiên tài hiếm có khó tìm, tôi mặc kệ! Bất kể là vì lí do gì, nếu ông sa thải Khương Điềm, toàn bộ 37 người trong đội bọn tôi sẽ từ chức hết!”
Tổng giám đốc dụi đôi mắt suýt bị quả đầu Địa Trung Hải của Louis chiếu mù: “Chuyện gì cũng có thể thương lượng được, ông đội, đội tóc giả lên trước đã!”
Sau chuyện này, Ngụy Thuần mới phát hiện ra, vai anh hùng của mình thật quá là không dễ làm, kỵ sĩ bên người Khương Điềm đông như kiến cỏ, hầu hết còn là đàn ông.
Một ngày nọ, Khương Điềm trang điểm, xách một cái túi xách nhỏ định ra ngoài, Ngụy Thuần như vô tình, hỏi cô: “Không dẫn anh đi cùng à?”
“Một bữa tiệc sinh nhật thôi, chán lắm, anh ở nhà đi,” Khương Điềm giẫm giày cao gót, tặng Ngụy Thuần một cái hôn gió, “Không quá khuya đâu.”
Thật ra Khương Điềm còn có ý định khác, đám bạn kia của cô, mỗi người một vẻ, rượu vào rồi thì không ai còn là người nữa, hôm nay lại là sinh nhật một đứa, không thể thiếu được chuyện la hét, chén chú chén anh.
Dẫn Ngụy Thuần theo, đám bạn uống nhiều quá để lộ nguyên hình thì không phải anh sẽ thấy hết sao?
Quay đi quay lại, một đám người nốc rượu vào gọi nhau là bố, còn rải kỷ tử vào Chivas Regal, nghĩ thế nào cũng thấy rất mất mặt.
Khương Điềm không để ý sau khi cô rời đi, Ngụy Thuần phía sau lười biếng dựa vào ghế sofa, liếm khóe môi dưới, nheo mắt nhìn bóng lưng cô, ánh mắt đầy ẩn ý.
Lune còn như cố tình, nó dẫn bạn gái trắng như tuyết của mình về tham quan khắp nhà, hai con mèo liếm lông cho nhau thể hiện tình cảm nồng nàn thắm thiết.
Ngụy Thuần “chậc” một tiếng, đứng dậy cầm áo khoác đi ra ngoài.
Haiz, bạn gái đi chơi cũng không dẫn mình theo, thế thì đi làm thôi.
Kết quả mới đến OB bận rộn được hai tiếng thì cửa phòng làm việc truyền đến tiếng gõ cửa, người quản lý thò nửa cái đầu vào thăm dò, không nói gì, nháy mắt với Ngụy Thuần.
Ngụy Thuần không hiểu nổi: “Nói chuyện đi.”
“Ông chủ à, cô Khương tới rồi!” Người quản lý nói.
Khương Điềm đến OB?
Khóe miệng Ngụy Thuần lập tức nhếch lên, bỏ tài liệu trong tay xuống, tâm trạng chuyển từ u ám sang vui vẻ.
Lúc ấy Ngụy Thuần còn tưởng Khương Điềm đi ra ngoài ăn một bữa cơm rồi về tìm anh luôn, vui như sắp bay lên, không nghĩ ra người ta vốn không biết mình ở OB.
Ngữ điệu Ngụy Thuần cao vút lên, chứa ý cười: “Cô ấy đang ở đâu? Ra sau bếp lấy hoa quả đi.”
Mỗi lần Khương Điềm tới thì đều phải ra sau bếp lấy hoa quả.
Đây là thói quen của Ngụy Thuần, hoa quả không cần gọt sẵn, toàn bộ đều phải mang hết đến cho Ngụy Thuần, đợi Ngụy Thuần tự tay gọt rồi tự tay đút cho cô ăn.
“Hả?” Người quản lý gãi gãi đầu, “Không phải đâu, cô Khương đang ở phòng “AAA”, hình như là dự sinh nhật bạn, ông chủ có cần tôi đưa đồ gì đến không?”
Khóe miệng Ngụy Thuần kéo một đường thẳng tắp.
Gan lắm, đến OB mà không nói với anh.
Anh cố ý mà vô tình đi ngang qua phòng “AAA” hai lần mới nhận ra lá gan cô nương này to hơn rồi.
Lần thứ nhất đi ngang qua, qua cửa kính thủy tinh trong suốt có thể thấy được bên trong có cả nam lẫn nữ, nhưng rõ ràng là nhiều đàn ông hơn.
Đột nhiên nhìn thấy, cô nương nhà anh đang lười nhác dựa vào ghế sofa, cầm điếu hookah, trước mặt là một ly Chivas Regal đầy.
Khương Điềm cười, cái miệng nhỏ đóng đóng mở mở không biết là nói gì, cô nói xong, một đám đàn ông bật cười, người cười to nhất là tên ngốc Tô Vãn Châu kia, miệng ngoác cả ra, răng hàm lộ không thiếu cái nào.
Chậc, nói gì mà vui thế nhỉ?
Lúc Ngụy Thuần trở về phòng làm việc thì thấy rất khó chịu, bảo người quản lý đi đưa hai khay hoa quả siêu to đi.
Anh suy nghĩ, Khương Điềm thấy hai khay hoa quả này chắc cũng nhận ra anh đang ở OB, thể nào cũng đến phòng làm việc gặp anh.
Máy tính trước mặt Ngụy Thuần đang hiện báo cáo, đợi nửa này, cũng không thấy người đâu.
Chậc!
Anh vốn không hề biết khay hoa quả kia đã bị Tô Vãn Châu chặn lại, người quản lý không thể đưa vào được, mà là cậu Tô bê vào, một phòng người cũng không để tâm ai mang đến, cứ thế ăn.
Ngụy Thuần không chờ được người tới, áp suất không khí trong phòng làm việc càng ngày càng thấp, anh nhìn báo cáo, trong đầu liên tục hiện lên hình ảnh Khương Điềm mà anh thấy lúc đứng ngoài cửa.
Khương Điềm ở nhà đúng là ngoan ngoãn, khi ra ngoài, mỗi cái cau mày, mỗi nụ cười, trông cô như một tay lão luyện trên tình trường.
Ngụy Thuần chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp Khương Điềm, cô cũng mặc chiếc váy đuôi cá màu xanh lục giống hôm nay, trong túi xách còn có một chai bia, cô đứng ở cầu thang tầng hai, thấy anh cũng không nói gì, vung tay liền xoay người rời đi.
Vẻ ngoài và khí chất của cô, đều có chút kiêu ngạo, thiếu kiên nhẫn, cũng rất cá tính.
Chính vì điều này mà lần đầu tiên cô xây dựng hình tượng đồ đểu cho mình, Ngụy Thuần đã tin.
Ngụy Thuần không nhịn được nữa, lại đứng dậy, lần thứ hai giả vờ đi ngang qua.
Đi đến cửa phòng “AAA”, lần này vừa hay có người ra ngoài, cửa bị đẩy từ bên trong ra, tiếng Khương Điềm truyền đến, trong giọng nói của cô mang theo vẻ lười biếng, cười nói: “Đương nhiên anh trai Cao Sâm là đẹp trai nhất rồi!”
Ngụy Thuần: “...”
Thật ra lúc Khương Điềm nói lời này còn thấy hơi chột dạ, vì dù sao khi cô gọi “anh trai Giang Việt” thì Ngụy Thuần còn ghen mà.
Từ “anh trai” này, Khương Điềm vốn nghĩ chỉ dành riêng cho Ngụy Thuần thôi.
Nhưng hôm nay một đám bạn tụ lại, tên ngốc Tô Vãn Châu nay uống nhiều quá nên nói ra chuyện cô đang yêu đương, còn chỉ đích danh tên Ngụy Thuần.
Hồi Khương Điềm “theo đuổi” Ngụy Thuần, mọi người đều biết, vừa nghe nhắc đến bạn trai Khương Điềm là Ngụy Thuần, rượu cũng tỉnh hơn nửa, đầu tiên là lo lắng có phải cô bị lừa rồi không, thấy vẻ mặt xấu hổ của cô, lại bắt đầu bàn tán rôm rả.
Khương Điềm thường ra vẻ như đểu từ trong cốt cách, lần đầu tiên thấy vẻ mặt ngượng ngùng của con gái trên mặt cô, một đám chuyện trò mà chuyện đến tận đám cưới, ai cũng hỏi khi nào thì Khương Điềm lấy chồng.
Dù sao vẫn là một cô gái, khi nhắc đến bất kì chuyện gì về Ngụy Thuần, da mặt Khương Điềm đều trở nên rất mỏng, cuối cùng xấu hổ cất lời, nghĩ cách chuyển chủ đề khác.
Cao Sâm trêu cô: “Đến lúc cậu lấy chồng, bọn tôi đều là người nhà mẹ đẻ, cậu có muốn bọn tôi chuẩn bị của hồi môn cho cậu không?”
“Còn phải náo động phòng nữa!”
“Lúc đón dâu phải chặn thằng nhóc kia lại, muốn cưới em gái Điềm của chúng ta à, không dễ đâu!”
“Phải có kiệu tám người khiêng đến rước!”
Khương Điềm thẹn quá hóa giận, xin tha: “Ài! Chúng ta nói chuyện khác đi!”
Một thanh niên chơi xấu: “Vấn đề cuối cùng, anh zai nào đẹp trai nhất? Sau này để zai đó làm phù dâu cho cậu!”
Khương Điềm vừa nghe thì trong bụng đã ngo ngoe, rục rịch đầy ý xấu, nhìn Cao Sâm cao to, thô kệch nhất, nói: “Đương nhiên là anh trai Cao Sâm đẹp trai nhất rồi!”
Một câu đùa vui thôi, Ngụy Thuần cũng không nghe thấy mà.
Không sao cả không sao cả.
Chắc là không sao đâu.
Khương Điềm thầm an ủi bản thân, không nghĩ tới vừa củng cố lòng tin xong, giây tiếp theo, tiếng điện thoại kêu vang.
Là tin nhắn của Ngụy Thuần, chỉ có hai chữ:
【Ra đây.】
Lúc Khương Điềm chạy ra, Ngụy Thuần đang dựa lưng trên hành lang hút thuốc, thấy cô lại gần thì dụi tắt thuốc, kéo cổ tay Khương Điềm đi, dẫn cô vào phòng làm việc, khóa cửa lại, áp người lên, ánh mắt sâu thăm thẳm, như là mặt hồ nước sâu không thấy đáy: “Anh trai nào đẹp trai nhất?”
Khương Điềm vẫn còn giữ một xíu bộ dáng của đồ đểu, ứng phó dễ dàng: “Anh trai, anh trai Ngụy Thuần đẹp trai nhất!”
“Đi chơi không dẫn bạn trai đi cùng thì cũng thôi, đến OB mà cũng không đi gặp anh?” Ngụy Thuần nhướng mày, hôn hôn vành tai Khương Điềm, “Cô nhóc vô lương tâm.”
“Em cũng không biết là sẽ đến OB, em tưởng là chỉ đi ăn một bữa thôi, mà em cũng đâu biết anh ở đây.” Khương Điềm ôm Ngụy Thuần làm nũng, mang theo một thân ngập mùi cỏ hương thảo chui vào trong lòng Ngụy Thuần, “Anh trai giận rồi sao?”
“Vốn là vẫn ổn, em ở trong phòng gọi người ta hai tiếng anh trai nên tức giận rồi.” Ngụy Thuần nói.
“Nói dối cả đấy, chỉ có anh đẹp trai nhất thôi!” Khương Điểm ngẩng đầu lên, nói.
Cô nương này giờ đã biết làm nũng rồi, muốn bỏ mạng sao.
Khóe miệng Ngụy Thuần cong cong, nâng cằm Khương Điềm lên, hôn xuống môi cô: “Em uống rượu à?”
“Có một xíu.” Khương Điềm thành thật ngẩng đầu đáp lại, hôn xong thì giải thích: “Không đến một ly đâu.”
Ngụy Thuần nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ hồng của cô nửa giây, đột nhiên nheo mắt: “Khương Điềm Điềm, anh thấy tửu lượng em cũng khá đấy nhỉ? Rượu tây thì không say, lần hai chúng mình uống bia ở nhà đó, em lại say đến nỗi đi nhảy nhót, còn sờ soạng anh? Quyến rũ anh à? Sàm sỡ anh à?”
“Sao có thể chứ!” Ngày thường Khương Điềm uống rượu vào thì phản ứng chỉ chậm đi đôi chút, có lẽ có mỗi lần đó là say thật sự.
Càng nghĩ càng thấy mất mặt.
Đầu óc ngâm rượu lại bắt đầu ăn vạ, cô định giải thích tửu lượng của mình không tồi, nhưng ra đến miệng thì thành ý khác: “Em uống rượu có thế đâu! Em chưa từng sàm sỡ người ta như thế! Có mỗi lần đó, hơn nữa em đã hỏi bạn em rồi, bạn em bảo đó là! Đó là thèm thuồng cơ thể anh!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");