Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ
  3. Chương 55: 1.1ml Tình Yêu: Hôm Nay Đã Muốn Gả Cho Anh Chưa?
Trước /63 Sau

Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ

Chương 55: 1.1ml Tình Yêu: Hôm Nay Đã Muốn Gả Cho Anh Chưa?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Ọe!” Khương Điềm che miệng nôn khan.

Ngụy Thuần ngẩn người, không đợi anh nói chuyện, Khương Điềm đã chui ra khỏi ngực anh, chạy như bay xuống tầng hầm.

Những chỗ như tầng hầm này, Khương Điềm hình như hơi sợ nó, chưa bao giờ chủ động xuống đây.

Nghe nói là hồi còn nhỏ, cô làm sai chuyện gì đó nên bị nhốt dưới tầng hầm, hơn nữa bà dì nhà họ Khương còn hù dọa cô, nói với Khương Điềm là bố mẹ đã mất của cô sẽ hóa thành quỷ quay về tìm cô, bởi vì cô không nên được sinh ra, nên bọn họ biến thành quỷ cũng muốn bắt cô đi.

Cho nên Khương Điềm rất sợ quỷ là vì vậy.

Khi Ngụy Thuần nghe kể, cánh tay nổi đầy gân xanh, cuối cùng anh dịu dàng hôn lên trán Khương Điềm: “Bé yêu đừng sợ, em là mặt trời nhỏ của anh, con quỷ nào dám tới gần em, tới gần mắng cho nó sợ tè ra quần, chạy ra ngoài bị thiêu cháy.”

“Hahaha Ngụy Thuần! Quỷ sợ mặt trời là quỷ hút máu mà!” Khương Điềm ngã vào lòng anh, bật cười.

Ngụy Thuần nhướng mày, ghẹo cô: “Thật không? Quỷ bình thường không sợ mặt trời sao?”

Ở bên cạnh Ngụy Thuần, Khương Điềm rất ít khi sợ quỷ, có một lần Ngụy Thuần nghe điện thoại trên tầng, ngay cả đèn Khương Điềm cũng không thèm mở, mò mẫm đi lên tầng hai, ôm chầm lấy eo anh.

Khương Điềm từng nói, em ở cạnh anh thì gan cũng to hơn nhiều.

Nói như vậy cũng không sai, nhưng cô chưa từng chủ động đi xuống tầng hầm, bình thường chỉ lượn quanh thôi.

Hôm nay sao lại khác thường chạy xuống tầng hầm vậy?

Ngụy Thuần không được hôn nhướng mày, nhạy bén ngửi được vị ngọt của socola trong không khí, anh quay đầu nhìn thùng rác, vỏ kem ốc quế quả nhiên ở trong đó.

Ây, vì ăn vụng một cây kem mà ngay cả hôn cũng không cho luôn à?

Còn chủ động trốn xuống tầng hầm.

Ngụy Thuần thong dong lượn qua lượn lại quanh tầng hầm, khi đi đến trước cửa, nhẹ nhàng vặn tay nắm, Khương Điềm bên trong giữ chặt không buông tay, anh dựa vào cửa, cười cười, trêu cô: “Sao không để ý đến anh nữa, anh hôn mà em còn nôn khan cơ à? Ây, anh là quá khứ rồi, quả nhiên em thích cậu trai trên TV hôm qua rồi đúng không?”

“Ngụy Thuần anh đừng nghĩ linh tinh!” Cách cánh cửa, Khương Điềm nói.

Đang an ủi là cái chắc, nhưng cửa không mở ra.

Ngụy Thuần tiếp tục giả vờ ấm ức, giọng điệu rất u buồn: “Ồ, được rồi, anh tin em, anh không nghĩ lung tung, hôm qua anh không mơ thấy em thích người khác rồi bỏ đi đâu, cũng không cảm thấy em không yêu anh.”

Giọng điệu ấm ức đến mức làm trái tim người ta thổn thức

Ít nhất Khương Điềm phía bên trong đang run hết cả người rồi: “Anh...”

Vừa mới nói được một chữ, tay nắm cửa đột nhiên bị vặn xuống, cô bị đánh úp.

Ngụy Thuần vừa mở cửa ra đã thấy Khương Điềm ngậm kem ốc quế trong miệng, ánh mắt hoảng sợ, hai tay khua khoắng, cố gắng che giấu vỏ ốc quế.

Anh ngả ngớn: “Ồ, còn tưởng tình địch của mình là ai nữa chứ, hóa ra là nửa cây kem ốc quế.”

Khương Điềm cố gắng giải thích: “Không phải em cố ý ăn đâu, đã bóc vỏ rồi mà lại vứt đi thì...”

Ngụy Thuần sáp tới gần, đầu lưỡi len vào cướp đi miếng socola còn chưa kịp tan trong miệng cô, bóp ốc quế trong tay cô, vừa chiều chuộng vừa bất lực: “Bé yêu này, không phải là anh không cho em ăn, mà là thời kỳ đặc biệt sợ em thấy khó chịu, buổi tối lúc em ngủ cứ nhíu mày suốt, anh đau lòng.”

- -

Sau khi thân thế của Khương Điềm bị truyền thông để mắt đến, nó đã bị kể thành vô số phiên bản, y như năm đó Ngụy Thuần rời khỏi làng nhạc, đủ mọi giả thuyết.

Mạnh Phương tuyên bố mình là mẹ ruột của Khương Điềm cũng bị đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió.

Nhưng quý bà Mạnh không sợ gì cả, thậm chí còn gọi thẳng cho Khương Trí Viễn, hỏi sao nhà họ Khương còn quấy rầy Khương Điềm, có phải Khương Trí Viễn còn chưa buông bỏ được Mạnh Phương bà đây không.

Nhiều người bàn tán tất có nhiều lời khó nghe, Khương Điềm hơi lo lắng cho Mạnh Phương, nhưng mỗi khi gọi điện thoại, Mạnh Phương đều cười haha, nói không sao cả.

Khương Dự tới tìm Khương Điềm hai lần, nhưng chỉ gặp được Ngụy Thuần.

Khương Dự vẫn giữ cái bản mặt như người khác nợ hắn 800 vạn kia, khịt mũi nhìn Ngụy Thuần: “Không phải cậu đường đường chính chính nói muốn Khương Điềm được tự do sao? Ngay cả người cũng không thấy đâu là tự do à?”

“Nhìn lên trên mà xem.” Ngụy Thuần chỉ lên trời.

Khương Dự ngẩng đầu lên, trông thấy Khương Điềm đang ghé vào cửa sổ tầng hai, chống má nhìn xuống dưới này.

Trông Khương Điềm hình như mập hơn so với lúc trước, trông tràn đầy sức sống, nhưng trong mắt cô lại không có Khương Dự, chỉ có Ngụy Thuần, hai tay đặt bên miệng, nói bằng khẩu hình với Ngụy Thuần: “Anh trai ơi, tốc chiến tốc thắng đi.”

Ngụy Thuần cười, gật đầu.

Ngày đó, Khương Dự mới hoàn toàn nhận ra, Khương Điềm muốn bay đi.

Chú chim này chỉ được gửi nuôi tạm ở nhà họ Khương, là chim sẻ bị bọn họ bỏ mặc, cuối cùng đã bay đi, đậu trên cành cây nhà người.

Ngụy Thuần liếc mắt nhìn Khương Dự, nhún vai: “Thấy chưa? Không phải tôi không cho anh gặp, mà là Khương Điềm không thích gặp mấy người, về đi.”

Sau ngày đó, Khương Dự không còn đến nữa, nhà họ Khương cũng yên phận hơn nhiều.

Khi Mạnh Phương tới Bặc Âm làm khách có hỏi Khương Điềm: “Điềm Điềm này, con có bận lòng về mấy lời bàn ra tán vào của bọn họ không?”

Người ngoài cuộc truyền đi vô số phiên bản, chỉ khác nhau về độ khó nghe thôi.

Mọi người chỉ muốn đọc mấy tin vịt này để giải trí, có ai quan tâm đến cảm nhận của người trong cuộc đâu.

Khương Điềm lắc đầu: “Mẹ nuôi, con không để bụng, con sợ mẹ để bụng thôi.”

Mạnh Phương cười cười, bà đã mất hai đời chồng, mất một cặp song sinh nữ, cũng mất đi t.ử c.u.n.g và thiên chức làm mẹ, bà đã mất đi quá nhiều, đã sớm nhìn thấu mọi việc.

“Điềm Điềm này.” Mạnh Phương nắm lấy tay Khương Điềm, yêu thương cô như con ruột của mình, “Sống một đời, tiền tài, danh lợi đều là vật ngoài thân, bản thân mình quang minh chính trực thì không phải sợ hãi vớ vẩn, nghe những lời họ nói làm gì chứ, một đám người rảnh rỗi kiếm chuyện để làm thôi, con để tâm đến lời họ nói là đời này của con sẽ rất mệt, không được thư thái, sao phải vậy chứ.”

Khương Điềm cảm thấy gần đây mình được bảo vệ ghê gớm, khi còn nhỏ, cô vô cùng hi vọng có người lớn trong nhà tâm sự với cô, cũng mong đợi có người chỉ dạy cho cô về đạo lí làm người.

Đợi 20 năm, cuối cùng cũng đợi được rồi.

Tay Khương Điềm được Mạnh Phương nắm chặt, mũi cô cay cay, cất tiếng gọi: “Mẹ ơi.”

Mạnh Phương được gọi là “mẹ” sửng sốt trong giây lát, nước mắt lập tức trào ra, đáp lại: “Ơi.”

Như cảm thấy chưa đủ, liên tục đáp: “Ơi, ơi ơi ơi.”

Lúc ấy, Ngụy Thuần đang cắt cỏ trong vườn, hai ngày trước Khương Điềm kéo Ngụy Thuần đi thăm mộ, thương lượng với Giang Việt về việc nhỏ cỏ trong vườn và trồng hoa, Ngụy Thuần vốn định thuê người làm, kết quả lúc về Khương Điềm chui xuống tầng hầm, lấy dụng cụ ném thẳng cho anh.

Cười người hôm trước, hôm sau người cười, năm đó, Giang Việt mệt vã mồ hôi trồng hoa trong vườn, anh đứng một bên cười cợt Giang Việt.

Bây giờ nghiệp quật rồi.

Ngụy Thuần nhổ cỏ xong, vừa bước vào nhà liền thấy bạn gái mình và mẹ nuôi mình đang tay trong tay tám chuyện, còn rất hòa hợp, anh nhướng mày: “Ôi, nói gì mà trông buồn vậy, mắt đỏ như hai con thỏ rồi kìa.”

Lời vừa dứt, hai người phụ nữ trên ghế sofa đồng thời quay lại trừng mắt với anh, rồi bơ anh luôn, quay đi tám chuyện tiếp.

Ngụy Thuần vuốt vuốt chóp mũi, lau mồ hôi trên Thái Dương, đi vào phòng bếp rót nước uống.

Phòng bếp là kiểu mở, Ngụy Thuần có thể nghe hết chuyện trong phòng khách.

“Tên khốn Khương Trí Viễn đó cũng không dám đến tìm mẹ, sợ bị vợ ông ta hiểu lầm, nghe nói vợ ông ta nghe được mất tin đồn đó thì tức đến mức suýt thì ly hôn với ông ta, hahaha cho chừa! Điềm Điềm con đừng sợ, mẹ bảo vệ con.”

“Mẹ, mẹ thật tốt.”

Ngụy Thuần nhướng cao đôi lông mày, nói thầm, sao đã gọi mẹ luôn rồi.

Giây tiếp theo anh liền nghe thấy một đoạn hội thoại không thể tưởng tượng được.

“Điềm Điềm, nếu con không để họ Khương nữa thì theo họ mẹ đi, họ Mạnh!”

Ngụy Thuần: “...”

Tối hôm đó, Khương Điềm bị người nào đó ấn trên giường, bà dì của cô đã đi, chuyện tiếp theo tất nhiên là thuận lí thành chương.

Ngụy Thuần là một người rất săn sóc, anh làm đủ màn dạo đầu, cho dù bản thân đã đầm đìa mồ hôi thì cũng vẫn nhịn lại, hi vọng giúp Khương Điềm thoải mái để cô cũng có thể cảm nhận được sự sung sướng.

Lúc đầu Khương Điềm rất căng thẳng, nhưng giọng Ngụy Thuần quá ấm áp, cả những cái hôn và những cái vuốt ve cũng quá dịu dàng, Khương Điềm vô thức thả lỏng bản thân, đôi chân trắng nõn, thon dài quấn quanh eo Ngụy Thuần, cô nhỏ tiếng nói với anh: “Anh trai, anh vào đi.”

“Đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng.” Khóe mắt Ngụy Thuần đỏ hồng, trong mắt là dục vọng ngập tràn nhưng cũng rất đỗi dịu dàng.

Tay cô ôm lấy cổ Ngụy Thuần, ngẩng đầu nghênh đón cái hôn của anh.

Cửa phòng hai người đóng chặt, Lune dẫn cô bạn gái nhỏ của nó về mà không vào được phòng ngủ, cả hai đứa ngồi trước cửa phòng, bất mãn kêu gào cả đêm, kêu mãi cũng không ai trả lời nó.

Lune rất tức giận, giơ móng vuốt đập cửa.

Người sau cánh cửa dường như đã trả lời nó, đột nhiên truyền đến một thanh âm nghẹn ngào, là tiếng Khương Điềm.

Ngay sau đó là tiếng trầm khàn rên lên của Ngụy Thuần.

Lune tức dựng cả lông.

Nó không thể hiểu nổi, vì sao người bên trong không nói tiếng người.

Sau khi xong chuyện, Khương Điềm được bế đi tắm rửa sạch sẽ rồi được quấn trong ổ chăm mềm mại, Ngụy Thuần ôm lấy cô, giọng điệu nghiêm túc: “Khương Điềm Điềm, hôm nay anh nghe thấy một chuyện.”

Dù sao cũng là lần đầu tiên, Khương Điềm bị lăn qua lộn lại quá mệt, chui trong chăn rì rầm, giọng nói cũng lười biếng: “Sao thế? Chuyện gì?”

Ngụy Thuần hôn hôn khóe miệng cô: “Em còn muốn theo họ người khác à?”

“Sao thế? Mạnh Điềm nghe không hay bằng Khương Điềm sao?” Khương Điềm vẫn lười như cũ, cô cảm thấy gọi sao cũng được.

“Để theo anh là được rồi, Mạnh Phương đúng là cô đơn đến đ.i.ê.n cả rồi, muốn b.ắ.t c.ó.c bạn gái anh để chăm sóc bà ấy khi về già á, không có cửa đâu,” Ngụy Thuần cười, xoa xoa đầu cô, gỡ mái tóc ướt mồ hôi ra, “Đừng để mẹ nuôi em lừa em, để anh nói thật cho mà nghe, họ Ngụy là tốt nhất.”

“Ý gì vậy?” Khương Điềm quay qua nhìn anh, hơi khó hiểu, “Sao lại là họ Ngụy, anh muốn làm bố em à?”

“Khụ!” Ngụy Thuần quay đầu đi, ho “khụ” một tiếng: “Nghĩ gì đấy nhóc! Sau khi kết hôn có thể theo họ chồng mà, hôm nay anh mải dọn vườn, vẫn chưa hỏi, hôm nay đã muốn gả cho anh chưa?”

Sau lần Ngụy Thuần đề nghị kết hôn ở OB đó, ngày nào anh cũng hỏi, nhưng Khương Điềm ngày nào cũng giống như một người máy vô tình, thẳng thừng từ chối.

Thế nên hôm ngay Ngụy Thuần cũng không hi vọng điều gì.

Anh cảm thấy cô nương này thích gả cho anh hôm nào đều được, chỉ cần cô vui là được hết.

Hôm nay quấn quít thân mật xong cũng không định thả cô đi ngủ sớm, muốn ôm cô nói chuyện dăm ba câu, chỉ tùy tiện hỏi xíu thôi.

Không ngờ Khương Điềm đang lim dim mắt sắp ngủ, lại sà vào lòng anh, nói nhỏ: “Hôm nay anh hỏi muộn quá, muốn đi đăng kí kết hôn cũng phải mai mới được.”

Ngụy Thuần ngẩn người, nhìn Khương Điềm với vẻ mặt không thể tin nổi, lại thấy Khương Điềm nghi ngờ mở mắt ra: “Hình như ngày mai là thứ bảy, cuối tuần Cục Dân Chính có mở cửa không?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /63 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cấm Cãi Nhau - Trường Hạ Bất Thệ

Copyright © 2022 - MTruyện.net