Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mạnh Phương cũng từng nói chuyện với Khương Điềm về việc kết hôn này, quý bà Mạnh hoàn toàn không bận tâm đến thứ tự trước sau, cũng quên luôn việc Ngụy Thuần là đứa con nuôi lâu nhất của mình, sự bất công thể hiện đến là rõ ràng: “Điềm Điềm này, con phải chờ thằng nhóc thúi đó cầu hôn đấy, không phô trương thanh thế, không có nhẫn kim cương, không tỏ tình, thì đều không thể đồng ý được, biết chưa!”
“Đàn ông ấy à, phải như xa như gần với họ, có thế họ mới biết quý trọng mình!”
Khi ấy, Khương Điềm ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng cô thật ra không nghĩ vậy.
Nếu là gả cho Ngụy Thuần, cho dù anh không có gì cả, cô nghĩ cô vẫn sẽ bằng lòng.
Ngày đó ở OB, lần đầu tiên Ngụy Thuần hỏi cô có muốn kết hôn với anh không, thật ra Khương Điềm muốn đáp lại là: Muốn.
Nhưng cô không nói vậy.
Không phải cô lo lắng Ngụy Thuần thế này thế nọ, mà là nguyên nhân xuất phát từ bản thân cô.
Cô lớn lên trong sự thiếu vắng tình thương.
Hồi còn ở nước Pháp, một vị khách của cô là bác sĩ tâm lí, vị bác sĩ tâm lí đó đã từng nói với Khương Điềm: “Tình yêu và hôn nhân của cha mẹ đúng là có chút ảnh hưởng đến cách nhìn nhận tình yêu của con cái.”
Mà chút ảnh hưởng này sẽ ngấm ngầm thay đổi.
Không phải ai sinh ra cũng đã hiểu được tình yêu là gì, mọi người luôn phải không ngừng học hỏi và trưởng thành hơn qua việc yêu và được yêu.
Cuối cùng, có những người có thể trở thành người xứng đáng được yêu và biết yêu, nhưng cũng có người không thể, thậm chí còn có một số chỉ biết đòi hỏi tình yêu mà không muốn bỏ ra tí gì, yêu đương với người như vậy là mệt mỏi nhất.
Khương Điềm rất sợ mình sẽ là kiểu người không biết bỏ ra mà chỉ biết đòi hòi đó.
Thế nên, mỗi sáng, khi Ngụy Thuần vừa cười vừa hỏi cô “hôm nay đã muốn gả cho anh chưa?” thì câu trả lời “không” của Khương Điềm không phải là đùa dai với Ngụy Thuần, cũng chẳng phải Ngụy Thuần không cầu hôn cô một cách hoành tráng, mà là bản thân cô chưa sẵn sàng.
Cô vẫn luôn lén liên lạc với bác sĩ tâm lý ở Pháp, thậm chí còn liên lạc với bác sĩ tâm lý được nhắc tới trong tờ giấy của Giang Việt.
Vị bác sĩ tâm lý đó là một người phụ nữ Pháp thích đội các loại mũ rộng vành, cô ấy rất thanh lịch và ôn hòa.
Cô ấy nói với Khương Điềm: “Cô đừng lo lắng, người với người đâu ai giống nhau, có những người sinh ra trong gia đình không được đủ đầy nhưng sau này cũng trở nên tốt hơn rất nhiều. Ví dụ trong gia đình mà người bố có máu b.ạ.o l.ự.c, sau khi con cái thấy mẹ bị bạo hành, thì sẽ vô thức coi việc động tay động chân là cách thức giải quyết vấn đề, nhưng cũng có những đứa trẻ sau này lớn lên, sẽ căm thù b.ạ.o l.ự.c đến tận xương tủy, thậm chí chiều chuộng vợ mình gấp bội.”
Tiếng Pháp thật dễ nghe, lời bác sĩ tâm lý nói như đang trấn an cô, cô ấy nói: “Lòng người rất kì diệu, hướng đến thiện lương, hướng đến ánh sáng là có thể xua tan những thứ u ám, cô gái, cô tìm được ánh sáng của đời mình chưa?”
Sau khi Khương Điềm nghe xong điều này, cả người đã thư thái hơn.
Ngụy Thuần là ánh sáng của đời cô, cô đã tìm thấy từ sớm rồi.
Cho dù cô lớn lên trong sự thiếu vắng tình thương, thì vẫn có thể có rất nhiều rất nhiều tình yêu dành cho Ngụy Thuần.
Sau khi tháo gỡ được khúc mắc, Khương Điềm lập tức không chờ nổi nữa, Ngụy Thuần vừa hỏi là cô đồng ý luôn.
Nhưng ngàn lần không nên, vạn lần không nên, đồng ý vào buổi tối.
Càng không nên đồng ý khi đang ở trên giường!
Tinh lực người đàn ông này đúng là vô hạn, Ngụy Thuần đại khái là quá hưng phấn, tuy đã rất cẩn thận, dịu dàng nhưng rốt cuộc vẫn là có hơi quá đáng, cuối cùng Khương Điềm bật khóc, mắt đỏ bừng, dọa Ngụy Thuần sợ hết hồn, gồng mình hôn cô, giọng nói trầm khàn, nén lại dục vọng: “Sao thế bé yêu? Khó chịu chỗ nào?”
“...Anh nhẹ tí đi!” Khương Điềm nhìn Ngụy Thuần, khóc nức nở.
Động tác đúng là đã nhẹ nhàng hơn, nhưng thời gian thì lâu quá, cuối cùng tên lưu manh này còn không nghiêm chỉnh nói bên tai cô: “Khương Điềm Điềm, không phải mặt em không bao giờ đỏ đâu, anh bế em đi soi gương nhé? Bây giờ tai em hồng lắm.”
Lăn qua lộn lại như vậy, ngày hôm sau Khương Điềm không xuống nổi giường, ngay cả bữa sáng cũng là Ngụy Thuần hầu hạ cô ăn trên giường.
Đến gần trưa, có người gửi chuyển phát nhanh đến, là một bưu kiện quốc tế gửi từ Pháp về.
Ngụy Thuần nhận bưu kiện, quay về phòng ngủ hỏi Khương Điềm: “Thứ gì vậy, gửi từ Pháp tới này.”
Khương Điềm còn đang rúc trong ổ chăn, nghe thấy giọng anh thì ngồi dậy, kéo tay Ngụy Thuần, dè dặt nói: “Anh trai này, đây là bệnh án của anh Giang Việt.”
Ngụy Thuần sửng sốt: “Em tìm được ở đâu vậy?”
“Bác sĩ tâm lý của Giang Việt đưa cho em, em để lại một bản sao chứng minh nhân dân của anh để chứng minh em không phải người xấu, sau đó bác sĩ tâm lý đã đưa nó cho em.” Khương Điềm bỏ đoạn cô đi gặp bác sĩ tâm lý xin tư vấn đi, chỉ kể với Ngụy Thuần như vậy.
Ngụy Thuần nắm chặt lấy bệnh án của Giang Việt, trầm mặc trong giây lát, cúi xuống hôn Khương Điềm.
Khương Điềm còn tưởng rằng Ngụy Thuần cảm động vì cô tìm được bệnh án của Giang Việt nên mới hôn cô để cảm ơn cô, cô ngẩng mặt đáp lại, đột nhiên cảm thấy không đúng cho lắm, nụ hôn này tới tấp quá.
Khương Điềm trừng mắt, đẩy Ngụy Thuần ra: “Em không muốn!”
“Nhìn em sợ chưa kìa.” Ngụy Thuần ôm cô vào lòng, cười không dứt miệng, “Chưa nói là làm mà, sợ gì chứ.”
Tai Khương Điềm dán trên lồng ngực Ngụy Thuần, tên lưu manh này còn đang cười nhạo cô, lồng ngực rung lên vì cười.
“Anh lợi hại thế à?” Ngụy Thuần nghịch ngợm, hỏi cô.
Rõ như ban ngày! Còn phải nói nữa sao!
Người này cứ mở miệng là lại hỏi một vấn đề xấu hổ gì đó!
Khương Điềm đánh anh một cái: “Đồ lưu manh!”
Không ngờ Ngụy Thuần đột nhiên ghé sát tai Khương Điềm, không thấy vẻ ngả ngớn bình thường đâu, giọng nói vừa dịu dàng vừa nghiêm túc, anh nói: “Bé yêu, có gì nghĩ không thông thì cũng không cần đi hỏi tư vấn bác sĩ tâm lý, hỏi anh cũng giống vậy mà, ở bên anh, gì em cũng có.”
Khương Điềm không ngờ cô không nhắc đến mà Ngụy Thuần cũng đoán ra được.
Cô ngây người, mắt nóng lên, vòng tay ôm lấy cổ Ngụy Thuần: “Anh trai, em có thể làm một người mẹ hiền vợ đảm thật sao?”
Anh chiều em cả đời này, người khác có gì, em cũng có.
Ngụy Thuần nhắm mắt lại, thành kính hôn Khương Điềm.
- -
Nhà họ Ngụy, mẹ Ngụy Thuần – Giang Lộ và bố anh – Ngụy Thế Thành ngồi trên ghế sofa, trước mặt trải đầy bệnh án của Giang Việt.
Giang Lộ bật khóc, Ngụy Thế Thành nãy giờ vẫn luôn hút thuốc.
Trong phòng khách, bầu không khí nóng giận thật áp lực, nhưng Ngụy Thuần chỉ yên lặng ngồi một bên, vẻ mặt thờ ơ.
Một tiếng sau, Giang Lộ bình ổn lại cảm xúc, nhìn về phía Ngụy Thuần: “Con tới đây rốt cuộc là để làm gì?”
Giang Lộ và Ngụy Thế Thành chưa từng hiểu quá rõ về đứa con trai út này của mình, Ngụy Thuần từ nhỏ đã là một đứa nghịch ngợm, khác hẳn với đứa con cả Giang Việt.
Giang Việt như áo bông nhỏ tri kỷ, ấm áp, còn Ngụy Thuần như thể có tính phản nghịch từ trong trứng nước, từ trước tới giờ chưa từng tâm sự gì với họ, gây chuyện bị đánh cũng không hé răng lấy nửa lời.
Ngụy Thuần có nhiều đứa bạn lông bông, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, còn nói bậy, một đứa con trai như vậy đương nhiên không đáng yêu.
Là người thì đều có lòng riêng, Giang Lộ và Ngụy Thế Thành tất nhiên là sẽ thiên vị đứa con cả nhiều hơn.
Hơn nữa, khi họ còn trẻ, vốn không định sinh đứa thứ hai, tất cả là bởi vì Giang Việt muốn có một cậu em trai hoặc một cô em gái nên họ mới sinh, lại không nghĩ tới sinh Ngụy Thuần như là sinh ra một tên Ma Vương.
Giang Lộ và Ngụy Thế Thành hối hận không biết bao nhiêu lần vì chuyện sinh đứa thứ hai, sợ Ngụy Thuần dạy hư Giang Việt, cũng sợ Ngụy Thuần sẽ chia bớt sự cưng chiều của Giang Việt.
Nhưng không ngờ rằng trong mắt Giang Việt, Ngụy Thuần là một con người khác.
Giang Lộ và Ngụy Thế Thành đọc hết một lượt những tờ giấy Giang Việt để lại, Ngụy Thuần vì Giang Việt nên mới đánh nhau, Ngụy Thuần vì Giang Việt nên mới thôi học, Ngụy Thuần vì Giang Việt đang bị sốt nên đã trốn học đi mua thuốc cho Giang Việt.
Trong khoảng thời gian này, Giang Lộ vẫn luôn hối hận, vì sao cùng là con mình, mà mình và chồng lại luôn bất công, họ yêu thương Giang Việt như vậy, ấy thế mà con bị bệnh cũng không biết.
Họ làm bố, làm mẹ quá thất bại, họ không có đủ tư cách.
Nhưng dù cho xấu hổ với Ngụy Thuần, hai vợ chồng họ vẫn sĩ diện không chủ động liên lạc với Ngụy Thuần, Ngụy Thuần càng không chủ động liên lạc với họ.
Trong quãng thời gian chìm trong mất mát, đau thương, đứa con trai út này đã sớm bị bọn họ chính tay đẩy ra xa từ lâu, từng tiếng “Kẻ g.i.ế.t n.g.ư.ờ.i”, từng câu “Cút”, chắc chắn đã khiến thằng bé rất đau lòng.
Tính tình Ngụy Thuần lạnh nhạt, thờ ơ, thằng bé sẽ không quay về.
Không ngờ, vào một ngày bình thường như vậy, Ngụy Thuần sẽ chủ động về nhà.
“Con tới đây rốt cuộc là để làm gì?” Giang Lộ vừa nói xong lập tức hối hận, giọng điệu quá cứng nhắc, quá áp bức, bà lúng túng liếc chồng mình một cái, sau đó hỏi lại một lần nữa bằng chất giọng dịu dàng, “Con về nhà...là có việc gì sao?”
Hình như vẫn chưa ổn lắm.
Giang Lộ mím môi, mất tự nhiên vén tóc mai trắng cài sau tai, lần đầu tiên lúng túng như vậy.
Ngược lại, Ngụy Thuần vẻ mặt không đứng đắn, hai chân dang rộng, dựa vào ghế sofa: “Đến thông báo với hai người một chuyện, con sắp kết hôn.”
“Gì cơ!”
“Làm càn!”
Hai vợ chồng trăm miệng một lời, bật thốt ra cùng một lúc, hai người nhìn thoáng qua nhau, rồi quay đầu đi, hỏi lại:
“Đằng gái là người thế nào?”
“Không dẫn về ra mắt đã kết hôn luôn, qua loa quá...đúng không.”
Phản ứng của bố mẹ khiến Ngụy Thuần rất kinh ngạc.
Đã lâu lắm rồi anh mới lại ngồi trên sofa, nghe bố mẹ nói những câu thật dài như vậy, lâu đến nỗi anh không còn nhớ rõ đã bao lâu rồi cả nhà mới ngồi đây nói chuyện hòa hợp, không có xích mích gì.
Thấy Ngụy Thuần im lặng, Ngụy Thế Thành rút một điếu thuốc ra, lại cất lời: “Dù sao cũng phải để bố mẹ biết cô gái đó là người thế nào chứ, A Thuần.”
Tiếng “A Thuần” này làm Ngụy Thuần sửng sốt, anh ngẩng phắt đầu lên nhìn bố mẹ, rồi lại quay đi day day huyệt Thái Dương, một lúc lâu sau mới bình ổn lại được cảm xúc, khi mở miệng lại là giọng điệu thờ ơ thường ngày: “Mắt nhìn người của con kém thế sao, hơn nữa, Giang Việt từng gặp cô ấy rồi, trước đây anh ấy còn nói con với Khương Điềm rất xứng đôi.”
Giang Lộ ngẩn người: “Là cô gái lúc trước mẹ gặp à?”
“Bà từng gặp rồi hả?” Ngụy Thế Thành, “Con bé thế nào?”
Giang Lộ nhớ tới hai lần gặp mặt đó, bản thân bà thấy xấu hổ trước: “Là một cô bé rất xinh đẹp...”
Ngụy Thuần cười cười, lần đầu tiên đùa giỡn với bố mẹ mình: “Đừng kể nữa, mẹ cho con hẳn một chưởng trước mặt con gái nhà người ta, rõ đau, lúc đó con còn chưa theo đuổi được đâu, mất mặt quá, quá mất mặt.”
Một tiếng “mẹ” của Ngụy Thuần làm Giang Lộ cúi đầu, rút tờ khăn giấy chấm chấm mắt, trên khăn giấy nháy mắt nở ra một đóa hoa nước, Ngụy Thế Thành xấu hổ, đẩy Giang Lộ: “Con lớn thế rồi, bà đánh con làm gì.”
Dù sao cũng là người chảy chung một dòng máu, Ngụy Thuần dựa vào ghế sofa ngắm bức ảnh gia đình trong phòng khách, Giang Việt vẫn cười ôn hòa như vậy.
Ngụy Thuần thầm nói với Giang Việt trong lòng: “Xem mặt mũi anh lớn chưa kìa, em tha thứ cho họ, hơn nữa đầu bố mẹ cũng bạc trắng rồi, em sợ vài chục năm nữa họ đến thiên đường sẽ mách lẻo với anh.”
Giang Việt trên bức ảnh vẫn tươi cười như trước, nhưng lại như đang nói: Lại nói bậy nữa rồi, coi chừng bố mẹ mắng em đấy!
Ngụy Thuần đứng dậy rời đi, Ngụy Thế Thành ngăn anh lại, hai người đứng trước xe hút thuốc, Ngụy Thế Thành nói: “Từ nhỏ con chưa bao giờ cúi đầu nhận sai trước chúng ta, hôm nay con có thể về nhà, bố và mẹ con bất ngờ lắm, cũng thấy rất may mắn, chuyện trước kia, chuyện trước kia bố xin lỗi con nhiều, A Thuần.”
Mũi anh cay cay trong giây lát, Ngụy Thuần mượn việc phả khói để giấu nó đi.
Ngụy Thuần ngậm điếu thuốc, trông như một tên lưu manh: “Còn không phải là lỗi của Giang Việt sao, nếu anh ấy còn ở đây làm áo bông nhỏ tri kỷ của bố thì con sẽ không phải làm đứa con hiếu thảo, muốn làm xằng làm bậy thế nào cũng được.”
Ngụy Thế Thành im lặng, ông nhìn rõ khóe mắt Ngụy Thuần đã đỏ hồng, như thể lần đầu tiên hiểu rõ phía dưới vẻ ngoài không nghiêm chỉnh của đứa con trai út này nhà mình là trách nhiệm nặng nề cỡ nào.
“A Thuần này, sau này thường xuyên về nhà nhé.” Ngụy Thế Thành lau khóe mắt, người mới 50 tuổi thế mà trông như thể đã tuổi già sức yếu.
“Thật ra,” Ngụy Thuần nhìn ông Ngụy đang rơm rớm nước mắt, mất tự nhiên liếm khóe môi dưới, nói đùa, “Bố, con gặp được một cô gái, tối hôm qua cô gái đó đã đồng ý gả cho con rồi.”
“Mua nhẫn cho con bé chưa?” Ngụy Thế Thành nhanh nhảu hỏi.
Ngụy Thuần cười cười, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhẫn thì có là gì chứ, con muốn cho cô ấy tất cả những thứ tốt nhất trên đời này, người khác có, cô ấy cũng phải có, kể cả là bố mẹ chồng, hôm nay con đến đây là hi vọng bố mẹ đừng đối xử với cô ấy như với con, cô ấy tốt lắm, tốt vô cùng.”
Ngụy Thế Thành cũng bật cười theo: “Thì ra là vì con gái nhà người ta nên mới làm lành với bố mẹ, hóa ra chúng ta là sính lễ sao?”
“Chắc cũng không khác là mấy.” Ngụy Thuần cong môi, cười.
Phía đường chân trời, ánh hoàng hôn màu cam nhạt dần xuất hiện, Ngụy Thuần nheo mắt, rít một hơi thuốc.
Mối quan hệ với bố mẹ từ nhỏ đã vậy rồi, anh chưa từng nghĩ đến việc thay đổi, cũng rất ngông cuồng mà cho rằng, nếu họ không thích mình, thì mình ít để ý đến họ là được.
Nhưng Khương Điềm cần một gia đình, anh bằng lòng cải thiện mối quan hệ với người nhà vì Khương Điềm.
Như anh đã từng nói, anh hi vọng Khương Điềm có được tất cả mọi thứ, có anh, và cũng có bố mẹ chồng.
Cùng lúc đó, Khương Điềm đang gọi điện thoại cho bác sĩ tâm lý, giọng của cô vui sướng vô cùng: “Bác sĩ Justine, tôi đồng ý lời cầu hôn của anh ấy rồi.”
Giọng nói ôn hòa của bác sĩ truyền đến từ đầu kia: “Xem ra cô rất vui đúng không.”
“Ừ,” Khương Điềm nắm chặt điện thoại, nhìn cỏ dại trong vườn đã bị dọn sạch qua cửa kính sát sàn, chỉ còn một cây hồng vàng chưa nở hoa, cô cười nói: “Trước kia tôi còn tưởng là tất cả mọi người đều như vậy, lạnh lùng, không có tình cảm, không thể chờ mong điều gì.”
Nhưng sau khi tôi gặp được anh ấy, tôi mới nhận ra, thế giới này có tình yêu, có ấm áp, có ánh sáng, cũng có hi vọng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");