Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mặc dù Khương Điềm đã đồng ý lời cầu hôn của Ngụy Thuần nhưng đăng ký kết hôn thì không thể tùy theo ý mình được, một ngày nọ đến OB, hai người đi học theo con phố cổ phía sau nó, khi đi ngang qua tiệm coi bói của ông Hồ, đôi tình nhân bị ông Hồ gọi giật lại.
Ngụy Thuần nhướng mày: “Ông Hồ, ông sẽ không nói những lời khó nghe đâu đúng không?”
Ông Hồ đang định xắn tay áo lên ba mặt một lời với họ lập tức phồng mang trợn má: “Có cái rắm!”
Ngụy Thuần cười, làm động tác mời: “Mời ông.”
Ông Hồ bị anh chọc tức bốc khói, định giả vờ dè dặt nhưng lại không nhịn nổi, cuối cùng hỏi thành tiếng: “Chuẩn bị kết hôn à? Định thứ hai ngày mai đi đăng kí kết hôn hở?”
Khương Điềm kinh ngạc, gật đầu như giã tỏi: “Đúng vậy ạ, sao ông biết thế ông?”
“Haha,” Ông Hồ đắc ý vuốt râu, cười bí ẩn, sau đó ra vẻ chuẩn bị nói lời sâu sắc, ông vung tay: “Nghe lão Hồ này đi, thứ hai đừng đi, lão xem cho nhóc một ngày, nhóc đi đăng kí kết hôn là có thể sống cùng nhau lâu dài, đến khi bạch đầu giai lão, cả đời tình nùng ý mật.”
Lời hay có ai mà không thích nghe, Khương Điềm lập tức liếc sang Ngụy Thuần đứng bên cạnh.
Ngụy Thuần bật cười, quét mã QR trên bàn, chuyển thẳng 1000 tệ qua: “Ông viết ngày ra đi.”
Nói xong, anh lại đùa, “Bây giờ ông Hồ biết kinh doanh rồi à? Trước kia chỉ nói toàn những chuyện người ta không thích nghe.”
Ông Hồ kiếm được tiền thì càng vui vẻ, bút lông chấm mực, viết một hàng chữ rồng bay phượng múa trên giấy Tuyên Thành, miệng còn nhắc đi nhắc lại: “Ngày 19 tháng 6 dương lịch, số 9 là lâu dài, số 6 là thuận lợi! Ngày âm là ngày 29 tháng 7, đồng âm với “muốn yêu vợ dài lâu”. Tháng 9 vừa độ cuối thu, trời mát mẻ, hai nhóc đấy, bên nhau về lâu về dài.”
Nói xong, ông Hồ quay ra nhìn Khương Điềm: “Nhóc thấy có tuyệt không?”
Khương Điềm được ông Hồ nịnh sướng như sắp bay lên, cười nói: “Tuyệt lắm ông, chúng cháu cảm ơn ông Hồ.”
Nắm chặt tờ giấy ghi ngày tháng, đi được một đoạn xa rồi, Khương Điềm như mới nhớ ra điều gì đó, cô quay qua hỏi Ngụy Thuần: “Không phải anh không tin mấy chuyện này sao?”
“Thấy đứa ngốc nhà em bị nịnh sướng bay cả lên trời rồi, chỉ là mua một niềm vui thôi mà,” anh nói xong, thấy Khương Điềm trừng mắt nhìn mình, tín hiệu cầu sinh lập tức báo nguy, sửa ngay lại lời nói: “Nói được nhiều điều cát lành thế này, tin một lần cũng được, dù sao cũng không phải chuyện xấu.”
“Thế ngày mai không đi đăng kí kết hôn nữa đúng không?” Khương Điềm hỏi.
“Sao, em tiếc rồi à? Muốn gả cho anh thế sao?” Ngụy Thuần cong khóe miệng, vẻ lưu manh, bất cần lại tái xuất giang hồ, anh sáp lại gần tai Khương Điềm, “Tiếc nuối như thế, hay là tối nay động phòng trước?”
Khương Điềm đẩy anh ra, lời ít ý nhiều: “Đồ lưu manh!”
- -
Còn chưa đăng kí kết hôn, dạo gần đây Khương Điềm phát hiện ra Ngụy Thuần hơi bất bình thường, tin nhắn của anh càng ngày càng nhiều.
Mấy người bạn của Ngụy Thuần đều là đàn ông, có lẽ họ cảm thấy gửi tin nhắn quá rườm rà nên có chuyện gì cũng gọi thẳng một cuộc điện thoại, trong số đó, người thường xuyên gọi đến nhất là Sở Duật, thế mà một tuần chỉ gọi một hai cuộc điện thoại, còn toàn là về vấn đề công việc.
Điện thoại của Khương Điềm đổ chuông thường xuyên hơn của Ngụy Thuần, thỉnh thoảng là Louis, thỉnh thoảng là đám Tô Vãn Châu.
Dù sao điện thoại hai người cũng toàn để chung một chỗ, nếu đổ chuông, 10 cuộc thì có 7 cuộc là của Khương Điềm.
Nhưng gần đây, điện thoại Ngụy Thuần reo nhiều hơn, không phải cuộc gọi, mà là tin nhắn.
Khương Điềm tò mò nhưng cũng không hỏi gì.
Mãi cho đến một ngày Khương Điềm và Ngụy Thuần họp mặt đám bạn ở OB, đã uống một xíu rượu vào.
Khi về nhà, hai người bừng bừng lửa nóng, mới ở ngay huyền qua đã hôn nhau say đắm, sau đó quấn lấy nhau trên ghế sofa trong phòng khách, rồi lăn lộn một vòng trong phòng ngủ trên tầng, vừa tắm xong lại đổi xuống phòng ngủ tầng dưới.
Ánh trăng sáng ngời, quyến rũ, hai người trên giường ôm chặt lấy nhau, hôn nhau đắm đuối rồi lại va vào nhau, mùi hương thảo của mồ hôi toát ra ngập tràn trong căn nhà, hơi thở dồn dập và tiếng ngâm nga như thêm một chút mập mờ gì đó cho mùi hương thảo thanh mát này.
Dường như đã quấn lấy nhau cả một đêm, Ngụy Thuần bế Khương Điềm đi tắm rửa sạch sẽ rồi ôm cô về giường trước, sau đó anh mới đi tắm.
Khương Điềm đang mơ mơ màng màng sắp chìm vào giấc ngủ thì quay người chạm sáng chiếc điện thoại bên gối.
Điện thoại của cả hai đều không đặt mật khẩu, cô bị lăn qua lộn lại đến nỗi đầu óc không còn linh hoạt nữa, không nhìn kỹ xem điện thoại của ai, cô mở luôn ra xem giờ nhưng lại tình cờ nhìn thấy một khung hội thoại lạ lùng.
Đây là điện thoại của Ngụy Thuần à?
Giao diện trò chuyện của Khương Điềm đều là nước hoa, cây cối, còn giao diện trò chuyện của Ngụy Thuần đều là màu xám mặc định của Wechat, trong giao diện trò chuyện là những tin nhắn rất dài, tên người đó là Giang Lộ.
Khương Điềm ngây người, đầu óc không quá tỉnh táo mãi mới nhận ra, Giang Lộ là mẹ Ngụy Thuần.
Có vẻ như gần đây Giang Lộ thường gửi rất nhiều tin nhắn dài như vậy cho Ngụy Thuần, đều bắt đầu bằng “A Thuần”, sau đó là một số câu chuyện rất tiếc nuối và đầy cảm xúc.
Mấy ngày nay, thỉnh thoảng Giang Lộ cũng tới biệt thự Bặc Âm, bà luôn xách theo một đống đồ ăn, sau đó ngồi chơi một lát, rồi lại vội vàng rời đi.
Khương Điềm có thành kiến với mẹ của Ngụy Thuần, lí do là do cô thiên vị Ngụy Thuần hơn.
Lần đầu tiên cô gặp Giang Lộ, bà đã tát Ngụy Thuần một cái, hơn nữa trong mắt Khương Điềm, trong lòng Giang Lộ chỉ có Giang Việt, bà nói những câu linh tinh như “Kẻ g.i.ế.t n.g.ư.ờ.i” đó rất quá đáng.
Không có một người mẹ nào bất công được như vậy.
Thế nên mỗi lần Giang Lộ tới, Khương Điềm không được nhiệt tình cho lắm, nhiều nhất cũng chỉ được xem là lễ phép thôi, nhưng trong lòng rất xa cách.
Thậm chí sáng hôm nay, Giang Lộ muốn nói chuyện phiếm với Khương Điềm, nhưng không hiểu sao nội dung câu chuyện lại chuyển đến Giang Việt, lúc ấy Khương Điềm nhịn không nổi, cau mày: “Dì này, cháu hi vọng dì nói chuyện của Ngụy Thuần với cháu nhiều hơn, bởi vì trong lòng cháu, anh ấy là người tốt nhất, tốt nhất trên thế giới này.”
Giang Lộ lúc ấy ngẩn ra, như là đền bù, bà kể một số chuyện của Ngụy Thuần khi còn nhỏ, nhưng cũng không quá tỉ mỉ, rõ ràng.
Khương Điềm đau lòng thay cho Ngụy Thuần, thái độ cũng lạnh nhạt hơn.
【A Thuần, dạo này mỗi lần nhớ lại ngày xưa, mẹ đều cảm thấy xấu hổ với con, mẹ và bố con mỗi ngày đều ở nhà chép kinh Phật cho con và Khương Điềm, hi vọng hai đứa có thể bình an hạnh phúc.】
【Mẹ không đủ tư cách làm mẹ, nhưng mẹ sẽ cố gắng học.】
【Ngày đó con có thể về nhà, mẹ và bố con thật sự rất vui, nhưng bố mẹ cũng không biết phải làm sao mới có thể gỡ bỏ khúc mắc trong lòng con, A Thuần, bố mẹ xin lỗi con.】
Khương Điềm đọc những tin nhắn này, rất đau lòng thay cho Ngụy Thuần, khiến cô đau lòng nhất là tin nhắn Ngụy Thuần trả lời:
Anh nói:
【Đối xử với Khương Điềm càng tốt thì con sẽ càng vui.】
Chỉ như vậy thôi nhưng trong nháy mắt, Khương Điềm hiểu ra ngay, Ngụy Thuần đã thỏa hiệp.
Anh là một người kiêu ngạo, một người ngông cuồng như vậy, lại chủ động về nhà xoa dịu mối quan hệ với Giang Lộ và Ngụy Thế Thành, chủ động tha thứ cho những đối xử bất công đó, những chuyện này, đại khái là muốn Khương Điềm có được một gia đình hoàn chỉnh, nguyên vẹn.
- Ở bên anh, gì em cũng có.
Đây là lời Ngụy Thuần nói, sau một lần này nọ nọ.
Ai bảo lời đàn ông nói trên giường là không thể tin được, mũi Khương Điềm cay cay.
Sau khi Ngụy Thuần tắm xong, đi ra thì thấy Khương Điềm đang rúc trong chăn, đôi mắt ướt rượt nhìn anh chằm chằm, khóe mắt đỏ ửng, anh cười, ôm người vào lòng nhưng ngoài mặt vẫn không đứng đắn nổi: “Sao vậy bé yêu, trông đáng thương quá, anh không thỏa mãn được em à?”
Khương Điềm đấm anh một đấm, rồi lại ôm anh, vùi đầu vào ngực anh.
Ngụy Thuần vai rộng eo hẹp, dáng người trông như một người mẫu, mặc gì cũng đẹp.
Nhưng Khương Điềm khi ôm lấy bờ vai vững chãi của anh, chỉ cảm thấy anh là người đàn ông có trách nhiệm nhất thế giới này, bất kể là trải qua chuyện gì, dường như anh vẫn luôn sừng sững ở đó, như một anh hùng không biết mỏi mệt.
Anh hùng quả thực sẽ không thấy mệt mỏi, nhưng bị Khương Điềm ôm ôm rồi cọ cọ vài cái, chỗ nào đó của anh hùng Ngụy lại bừng bừng khí thế ra trận.
Ngụy Thuần khàn giọng hỏi cô: “Thật sự không thỏa mãn được em à? Em vẫn còn muốn hả?”
Khương Điềm lắc đầu, giọng mũi nghèn nghẹt: “A Thuần, em sẽ luôn rất yêu rất yêu rất yêu anh.”
Tính cả phần của anh trai anh và bố mẹ anh, yêu anh.
Tất cả yêu và thích của em đều dành cho anh hết.
Ngụy Thuần nhướng mày, đỡ eo Khương Điềm, đẩy hông: “Muốn thì cứ nói thẳng, nhào vào đây.”
“Không muốn!”
“Không muốn thì em làm gì đấy, nhào vào lòng anh này?”
“Thôi bỏ đi, cứ coi như em chưa nói gì đi!”
...
Những ngày tháng êm đềm trôi qua quá mau, tháng 9 rất nhanh đã tới, dù sao cũng đã đến đầu thu, cái nóng oi bức của Đế Đô dịu đi đôi chút, gió đêm mát dịu.
Tháng này có hai chuyện tốt, thứ nhất là nước hoa của Khương Điềm đã thành công vang dội, được tổng công ty rầm rộ tung lên thị trường toàn cầu.
Loại nước hoa này không có tên, không có giới thiệu, nguyên liệu điều chế càng bí ẩn hơn, chỉ đề một dòng: Một chút tình yêu.
Những quý cô người Pháp gọi nó là “tình cảm qua lớp kính mờ”, rất nhiều blogger làm đẹp trong nước xưng tụng nó là “hương vị của tình yêu”.
Lọ nước hoa được thiết kế từ kính mờ, nhỏ gọn, trên thân lọ không có chữ gì nhưng bên trong có một cây cỏ hương thảo, đơn giản nhưng đẹp mắt.
Sau khi nước hoa ra mắt được một tuần, một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng quốc tế tuyên bố tin tức kết hôn rầm rộ, cũng đặt riêng 520 lọ nước hoa tặng cho người thân và bạn bè tham gia đám cưới, ngôi sao điện ảnh đó nói: “Chúng tôi cứ hợp rồi tan 7 năm liền, cuối cùng cũng bước vào lễ đường, ngày đó tôi nhận lời gả cho anh ấy, đã xức nước hoa này, tôi nghĩ, nước hoa đã tiếp thêm dũng khí cho tôi.”
Tài khoản Weibo này có gắn thẻ Khương Điềm vào.
Với tư cách là giám đốc điều chế nước hoa, Khương Điềm nhấn thích bài viết này trên Weibo, đồng thời bình luận: “Tôi từng là một người không tin vào tình yêu, nhưng tháng này tôi cũng kết hôn rồi, loại nước hoa này là kết hợp giữa tình yêu của tôi và tình yêu của người ấy dành cho tôi, và cả, chúc mừng bạn, tân hôn vui vẻ nhé.”
Một blogger đã viết một đoạn giới thiệu cho lọ nước hoa này:
Yêu không là so đo tính toán, mà là thật lòng thật dạ.
Yêu không là tỉnh táo một đời, mà là chìm sâu luân hãm.
Em yêu anh, là chuyện em từng không nghĩ đến.
Trước ngày 16 tháng 9 mấy hôm, Đế Đô đổ mưa liên miên, nhưng đúng ngày hôm đó, trời xanh mây trắng, bầu trời xanh như một tấm vải sa tanh vắt ngang qua, ngẫu nhiên điểm xuyết một vài đám mây trắng mềm như kẹo bông gòn trên đó.
Ngày đó, Ngụy Thuần và Khương Điềm đi đăng kí kết hôn, trên bức ảnh nền đỏ là hình ảnh hai người đang mỉm cười.
Buổi tối hôm đó, OB có việc, Ngụy Thuần và người quản lí đang thảo luận với nhau thì Sở Duật tinh mắt nhìn thấy một góc màu đỏ lộ ra từ túi quần.
Sở Duật la lớn: “Gì đây! Gì đây!”
Ngụy Thuần thong thả lấy giấy đăng kí kết hôn trong túi ra, ngón tay mân mê, hai quyển sổ đăng kí kết hôn đặt song song nhau, anh cười: “Chỉ là vừa mới đi đăng kí kết hôn thôi mà.”
Nụ cười vẫn phảng phất vẻ bất cần, vẻ mặt muốn khoe khoang cỡ nào là có khoe khoang cỡ đó.
Hôn lễ được ấn định vào tháng mười, ngày kết hôn, Khương Điềm mặc váy cưới trắng, nắm tay Mạnh Phương bước vào lễ đường, hoa giăng ngập lối, trông như ảo cảnh.
Đoàn phù dâu phía sau Khương Điềm đúng là một lời khó nói hết.
Tô Vãn Châu và Cao Sâm mặc váy, lắc mông quyến rũ, hôn gió với khách mời, mọi người bật cười, ngay cả Ngụy Thuần đang chờ Khương Điềm ở phía trước cũng phải bật cười thành tiếng.
Ngụy Thuần mặc lễ phục màu đen, lịch thiệp đưa tay ra, tay Khương Điềm đặt lên tay Ngụy Thuần, cô nhẹ giọng nói với anh: “Cảm ơn anh, vì đã cho em một gia đình.”
“Anh cũng vậy, cảm ơn em.” Ngụy Thuần cười.
Khương Điềm quá hào hứng, đi giày cao gót dẫm phải một đóa hoa tươi, suýt thì té ngã, may mà Ngụy Thuần kịp thời bắt được cổ tay cô.
Cô mất thăng bằng, nhào vào lòng Ngụy Thuần, váy cưới lay động, tầng tầng lớp lớp khăn voan tung bay trong không trung, vẽ nên một đường vòng cung tuyệt đẹp.
Trong nháy mắt khi cô nhào vào lòng Ngụy Thuần, cảnh tượng được anh kéo xuống khỏi đài bảo vệ năm 18 tuổi lại hiện lên.
Khương Điềm bỗng nhớ ra, ngày hôm đó, gió đêm se se lạnh, tiếng áo soàn soạt hòa vào tiếng gió, như có ai đang nói với cô: Đây chính là người yêu trong tương lai sau này của em.
Khương Điềm ôm lấy eo Ngụy Thuần, nói nhỏ: “Ja t’aime!”
Ngụy Thuần không hiểu tiếng Pháp, nhưng nhìn vào đôi mắt màu hổ phách nhạt của Khương Điềm liền lập tức hiểu ý của cô, Ngụy Thuần nhếch khóe miệng, cười đầy dịu dàng: “Ja t’aime!”
Em yêu anh.
Anh yêu em.
Những gì đã từng là đau khổ và lạc lõng, cuối cùng cũng biến thành lời mở đầu cho hạnh phúc mãi về sau.
Tất cả những gì từng là không vui, từng là phiền lòng, hãy để chúng ta lấp đầy bằng tình yêu này.
- Hết Truyện-
“Cỏ hương thảo, đó là để tưởng nhớ
Em yêu à, xin nhớ mãi trong tim.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");