Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tháng 10, Khương Điềm và Ngụy Thuần cưới, sau đó hai người rất vô nhân tính, ra nước ngoài đi trăng mật hơn 3 tháng, trọn vẹn 100 ngày.
Khi vợ chồng Thuần Điềm trở về thì đã là cuối tháng Giêng Dương lịch, năm mới đang đến gần, những chiếc đèn lồng đỏ được giăng dọc các cột đèn hai bên đường Đế Đô, đèn led trên cây lấp la lấp lánh khiến không gian cũng trở nên náo nhiệt hơn.
Tô Vãn Châu và Sở Duật đang chờ người ở sảnh T3, một lượt khách đổ ra từ lối ra số 3, giữa biển người mênh mông rộng lớn, cậu Tô chỉ liếc mắt cái thôi là nhận ra Khương Điềm và Ngụy Thuần ngay.
Hai tay Khương Điềm trống không, ngay cả chiếc túi xách nhỏ đang được đeo trên vai Ngụy Thuần. Ngụy Thuần một tay đẩy xe đẩy hành lí, một tay ôm eo Khương Điềm. Anh cúi xuống, Khương Điềm hơi ngẩng lên, hai người nhìn nhau rồi vừa cười vừa nói gì đó.
“Aiza, anh Thuần và chị dâu nhà tôi đi trăng mật về trông thắm thiết hơn chưa kìa.” Sở Duật cầm tách cà phê, vuốt cằm.
Chính xác là vậy.
Khương Điềm – người không thể rời khỏi váy kể cả khi ở Pháp hay ở Trung Quốc, bất kể là đầu hè, mùa thu hay mùa đông, thế nhưng hôm nay cô lại mặc một chiếc quần jean bó và áo khoác rộng, không cả đi giày cao gót, cả áo và quần đều là đồ đôi với Ngụy Thuần, hình như trông cô gầy hơn khi trước.
Ngụy Thuần nhìn thấy Tô Vãn Châu và Sở Duật trước, anh hất cằm về phía bọn họ, Khương Điềm nương theo đó cũng nhìn qua, cô cười rạng rỡ, vẫy tay chào hai người.
Tô Vãn Châu tựa người vào lan can phòng hộ, chờ Khương Điềm tới gần, cậu ta liếc Ngụy Thuần, khiêu khích anh: “Sao với đi chơi có xíu mà lại gầy đi rồi? Người nào đó không biết chăm sóc cậu sao?”
“Không phải không phải, đợi lát nữa lên xe tôi kể cậu nghe sau.” Hiếm khi Khương Điềm thấy xấu hổ, đẩy Tô Vãn Châu ra khỏi sân bay.
Sở Duật cầm lái, Tô Vãn Châu ngồi ghế phó lái, quay người lại thì thấy Ngụy Thuần đang mở cửa xe, đỡ Khương Điềm ngồi vào hàng ghế sau, còn kê một chiếc gối nhỏ sau thắt lưng cô nữa.
Cùng là đàn ông, sao Ngụy Thuần tỉ mỉ, chu đáo thế?
Tô Vãn Châu ngẫm nghĩ 3 giây, sau đó đưa cho Ngụy Thuần và Khương Điềm cốc cà phê, cốc cà phê của Khương Điềm vẫn còn nguyên, còn Ngụy Thuần chỉ nhấp một ngụm rồi nói: “Cảm ơn.”
Cậu Tô trợn trắng mắt rồi quay đi.
“Anh Thuần này, trước khi đi không phải anh nói Tết không về sao? Sao lại đổi ý rồi?” Sở Duật khởi động xe, xếp hàng vào hàng xe chờ đi qua trạm thu phí ở sân bay.
“Ừ, có lý do cả mà.” Ngụy Thuần dựa vào ghế, tay đặt trên bụng Khương Điềm.
Giọng anh rất gợi cảm, đặc biệt trầm lúc anh ra vẻ không đứng đắn, nhưng lúc này, giọng anh hơi cao lên, nghe sung sướng không thể nói thành lời.
Bé Tô Vãn Châu hiếu kì quay người nhìn qua khe hở giữa ghế lái và ghế phó lái, nhìn thấy đường cong nơi khóe miệng Ngụy Thuần, đột nhiên cậu ta như linh cảm được điều gì đó, cuối cùng, Tô Vãn Châu nghe thấy Khương Điềm nói: “Tôi muốn thông báo một tin này, tôi sắp lên chức mẹ rồi!”
Ngụy Thuần cụp mắt, cười, xoa đầu Khương Điềm: “Cô ấy nghén hơi nặng, không dám ở nước ngoài nữa nên chúng tôi với trở về sớm hơn.”
“Vãi chưởng!”
“Bà nó chứ!”
Tô Vãn Châu và Sở Duật đồng thanh, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Ngày hôm đó, bốn người và Mạnh Phương tụ tập ở biệt thự Bặc Âm, nếu không phải sợ thai phụ không chịu nổi, có lẽ họ sẽ thức cả đêm để ăn mừng.
Khi cô mang thai đến tháng thứ ba, cái tên lười Tô Vãn Châu này cứ nhất quyết muốn đi bệnh viện khám thai cùng hai người nhà Khương Điềm, khi Khương Điềm nhận được kết quả, mắt cô đỏ hoe, đây cũng là lần đầu tiên Tô Vãn Châu thấy Khương Điềm khóc.
May mà, những giọt nước mắt đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc.
Mắt Khương Điềm đỏ hồng, vừa khóc vừa nói với Ngụy Thuần: “Anh trai ơi, là một cặp song sinh đấy.”
Ngụy Thuần đỡ gáy Khương Điềm, hôn lên trán cô, anh nói: “Bé yêu đã vất vả rồi.”
Trong bệnh viện nồng nặc mùi nước sát khuẩn, Tô Vãn Châu tựa vào tường giữa dòng người đông đúc, đột nhiên thấy hơi hâm mộ.
Cũng chính ngày này, Tô Vãn Châu mới nhận ra rõ ràng rằng, người bạn nối khố của mình, cô gai Khương Điềm có một vị trí khác với những cô gái khác trong lòng cậu ra, thật sự đã làm vợ người ta rồi.
Nó trực quan hơn việc thấy Ngụy Thuần đeo chiếc nhẫn kim cương to như trứng bồ câu vào ngón áp út của Khương Điềm trong đám cưới.
Đây cũng là lần đầu tiên cậu ta cảm thấy, kết hôn là một chuyện rất thần kì.
Những người có lòng với nhau sẽ tạo ra một gia đình, và gia đình sẽ sẽ tạo ra một sinh mệnh mới.
Tô Vãn Châu bỗng thấy mình hơi cô đơn.
Loại cô đơn này không thể đuổi đi chỉ với vài ba bữa nhậu và những cuộc hẹn hò với các cô gái. Sau khi tỉnh dậy từ cơn say lúc nửa đêm, hoặc sau khi làm loại vận động kịch liệt nào đó, vẫn luôn cảm thấy tồn tại một khoảng trống trong lòng.
Trạng thái này kéo dài một thời gian. Vào đầu tháng 5 năm mưới, hoa tulip trong khu vườn ở biệt thự Bặc Âm đã nở rộ. Khương Điềm đang ngồi trên ghế cạnh cửa kính sát sàn phơi nắng thì bỗng dưng Tô Vãn Châu từ đâu chạy tới khóc lóc om sòm.
Cậu ta khóc thảm thiết đến nỗi Lune và cô bạn gái Jennie xinh đẹp đang nằm dưới chân Khương Điềm phải sợ hãi. Ngay cả hai đứa con của Lune – “Em Gái Bánh” và “Em Trai Bánh” cũng xù lông đuôi, cảnh giác nhìn Tô Vãn Châu.
Jennie vừa mới sinh hai bé mèo con này tháng trước. Hai nhóc mới được 1 tháng tuổi, bước đi vẫn còn hơi loạng choạng, tuy cả hai đều sở hữu bộ lông trắng muốt nhưng khuôn mặt lại giống hệt bố Lune của chúng, trông như hai quả hồng nhỏ.
Tô Vãn Châu thấy ngay cả mèo cũng đã bốn người vui vẻ, khóc càng to hơn, điều này đã thu hút sự chú ý của Ngụy Thuần, Ngụy Thuần lập tức mất kiên nhẫn lôi Tô Vãn Châu vào trong bếp.
“Mấy ngày nay Khương Điềm ngủ không ngon giấc, đừng quấy rầy cô ấy,” Ngụy Thuần bật máy hút mùi lên rồi đưa cho Tô Vãn Châu một điếu thuốc, sau đó nhướng mày nhìn cậu ta, “Có chuyện gì vậy?”
Cậu Tô quệt nước mắt đi, ngậm điếu thuốc, nhìn Ngụy Thuần đầy khó xử: “Chúng ta có được tính là bạn bè không?”
Ngụy Thuần cười cười, tung tung chiếc bật lửa trong tay: “Chắc có, làm tình địch thì cậu không có cửa đâu.”
“Vậy tôi không khách sáo với anh nữa đâu,” Tô Vãn Châu rít một hơi thuốc thật sâu, “Nếu hai người không nuôi nổi cặp song sinh thì cho tôi một đứa con trai đi, tôi đảm bảo sẽ coi nó như con ruột của mình.”
Ngụy Thuần nhìn lướt qua anh ta: “Cậu đang đánh thứ rắm gì ở đây vậy.”
“Toi đời tôi rồi, nhà họ Tô tuyệt hậu rồi.” Tô Vãn Châu bần thần nhìn xuống quần mình.
Ngụy Thuần: “...”
Chắc không phải người này trăng hoa quá nên bị cô nào đó đã vỡ trứng đâu nhỉ...
Tô Vãn Châu không chú ý đến vẻ câm nín trên mặt Ngụy Thuần, rất quen thuộc bá vai bá cổ anh, thần bí ghé vào tai anh, nói: “Tôi chỉ nói với anh thôi đấy, anh không được kể với người khác, hình như tôi phát hiện ra là tôi, có vẻ như... không cứng lên được.”
“...” Ngụy Thuần hất tay cậu ta ra, có chút bất đắc dĩ, “Nói với tôi có ích gì, đi khám đi.”
“Đúng rồi nhỉ! Anh thông minh đấy! Sao tôi không nghĩ ra là đi khám nhỉ!” Hai mắt Tô Vãn Châu bừng sáng, cười gượng, “Hahaha! Tôi cảm thấy mình được cứu rồi!”
Ngụy Thuần: “...”
Nhanh xéo đi, đừng ở đây lây bệnh thiểu năng cho con tôi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");