Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ
  3. Chương 60: Ngoại Truyện 3: Không Thể Hẹn Tất Sao?
Trước /63 Sau

Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ

Chương 60: Ngoại Truyện 3: Không Thể Hẹn Tất Sao?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Vãn Châu chưa từng làm dáng khi đi hẹn hò, đi đâu cũng tùy tâm trạng.

Hầu hết cậu ta sẽ không bao giờ thay đổi kế hoạch của mình chỉ vì một người phụ nữ, cậu ta sẽ đi với bất cứ ai, chỉ cần là cậu ta thích, mặc kệ người khác có thích hay không, có không đi thì cậu ta cũng chẳng có tí phản ứng gì.

Nhưng mấy ngày trước ngày hẹn với Hứa Tri Liễu, Tô Vãn Châu đã dành ra rất nhiều tâm sức.

Cậu ta thậm chí còn suy nghĩ liệu Hứa Tri Liễu – một cô gái làm bác sĩ thường xuyên khám và điều trị ở khoa nam giới, có phải mỗi ngày cô gặp hàng trăm người đàn ông không? Sau đó, Tô Vãn Châu quyết định chăm chỉ tập thể dục một tuẩn, đi làm tóc, mua một đống quần áo mới và mua hẳn một chiếc xe mới để tránh bị so sánh với các đấng mày râu khác.

Sau một tuần căng thẳng, thứ bảy, Tô Vãn Châu tìm hồ sơ bệnh án và gọi điện thoại.

“Xin chào.” Giọng nói lạnh nhạt của Hứa Tri Liễu vang đến từ đầu kia.

Tô Vãn Châu thầm cười, tâm trạng vui vẻ: “Bác sĩ Hứa, cuộc hẹn thế nào rồi?”

Người trong điện thoại im lặng vài giây, sau đó lịch sự xin lỗi: “Xin lỗi Tô Vãn Châu, đồng nghiệp của tôi có việc riêng nên đổi ca với tôi rồi.”

Cậu Tô hiếm khi cảm thấy thất vọng, chỉ có một lần, Khương Điềm nói cô ấy phải lòng chủ nhà.

Nhưng sự thất vọng lúc đó không mãnh liệt đến thế, cậu ta chỉ thấy hơi hơi thất vọng mà thôi, sự mong chờ của cậu ta với Khương Điềm chỉ là khi về già, hai người họ sống cùng nhau và cậu ta sẽ chăm sóc cho Khương Điềm.

Sự thất vọng mà Hứa Tri Liễu đổi ca trực bất ngờ và cụ thể hơn.

Tô Vãn Châu đã nghĩ ra rất nhiều ý tưởng cho ngày thứ bảy tuần này:

Cậu ta đã nghĩ đến việc đi xem phim, hát karaoke, đưa cô đến OB gặp bạn bè của mình, nhưng đã bị cậu ta gạch đi từng cái một.

Tô Vãn Châu suy đi nghĩ lại, lướt điện thoại đọc bình luận đánh giá về các nhà hàng mà các cô gái thích đến. Cũng đọc rất nhiều ghi chú về “những nơi nhất định phải đến một lần ở Đế Đô vào cuối tuần”, thậm chí còn xem một số nhà sách nổi tiếng trên mạng.

Nhiều năm sau này, khi nhớ lại câu nói nổi tiếng ở Đại học Y: mỹ nhân trong trường không thể nhận hoa vì dị ứng với bụi, cậu ta cũng nhớ ra Hứa Tri Liễu không thích ăn đồ ăn Nhật Bản vì cô không thích hải sản sống.

Sau khi đã chuẩn bị kĩ càng, lời “xin lỗi” của Hứa Tri Liễu khiến anh như quả bóng bị châm kim, lập tức xẹp xuống.

Rất may là cậu Tô vẫn còn phong độ của bản thân, dù thất vọng nhưng vẫn lịch sự đáp lại: “Thế thì đáng tiếc quá, công việc quan trọng hơn, em cứ làm việc của mình trước đi.”

Miệng nam mô bụng một bồ dao găm.

Đồng nghiệp nào mà má nó hôm nay lại bận, sao cứ phải cố tình bận hôm nay vậy!

Tô Vãn Châu suy nghĩ một lát rồi ngập ngừng hỏi: “Hứa Tri Liễu, lần sau em rảnh, anh có thể mời em đi chơi không?”

“Được, lúc có lịch làm việc tuần tới tôi sẽ nói với anh.” Lời Hứa Tri Liễu nói không giống như đi ăn tối, hẹn hò, mà giống hẹn gặp mặt để đàm phán hơn.

Cúp điện thoại, Tô Vãn Châu mang theo tâm trạng tồi tệ của mình lái thẳng xe đến biệt thự Bặc Âm. Trên đường đi, cậu ta gọi điện cho Ngụy Thuần nói mình muốn ăn cơm cùng, giọng Ngụy Thuần nghe có vẻ khá ghét bỏ: “Lại đến nữa à?”

Tô Vãn Châu rất muốn tìm người để tâm sự nên dù bị từ chối vẫn cứ đến.

Chẳng qua, sau khi tiếp xúc nhiều hơn với Ngụy Thuần, Tô Vãn Châu phát hiện ra người này là kiểu người khẩu xà tâm phật, tuy miệng thì rất ghét bỏ nhưng lúc cậu ta đến thì đã bày sẵn bếp nướng ra rồi.

Trong vườn, hoa tulip nở rộ, hoa cẩm tú cầu ở góc tường cũng thế, chúng khiến không gian trở nên ấm cúng hơn đám cỏ dại um tùm năm ngoái nhiều.

Tô Vãn Châu đi vào vườn, Khương Điềm đang ôm “Em Gái Bánh” và “Em Trai Bánh” ngồi bên bàn ăn, cô vẫy tay với cậu ta: “Vãn Châu, mau đến đây, tôi phần cậu một ly cam vắt này, đãi ngộ cấp bậc thai phụ, chia cậu một ly.”

“Oke!” Tô Vãn Châu nghiêng người, nhìn vùng bụng căng tròn của Khương Điềm, hỏi cô, “Ngụy Thuần nướng thịt sao? Cậu bầu bí thế này ăn được không đấy?”

Khương Điềm rất bực bội, đôi mắt màu hổ phách nhạt liếc cậu ta: “Không ăn được, tôi ăn một bữa đầy đủ dinh dưỡng rồi, chỉ nói chuyện với bọn cậu một lát rồi phải đi nghỉ luôn, gần đây tôi ngủ không ngon lắm, bụng to quá, nằm cũng không thoải mái.”

Tô Vãn Châu theo lời Khương Điềm, nhìn về phía bụng cô, bỗng thấy quần áo cô đột nhiên nhô lên, cùng lúc đó, Khương Điềm cau mày.

Tô Vãn Châu khiếp đảm: “Chuyện chuyện chuyện chuyện này là sao vậy!”

“Không phải lo, hai đứa đá tôi đấy.” Khương Điềm cười.

Tô Vãn Châu sửng sốt hồi lâu.

Hóa ra sinh mệnh nhỏ là như này, có thể đá người khác.

Mãi đến khi Khương Điềm đi nghỉ, Ngụy Thuần mới nhướng mày, nói: “Có chuyện gì à, đến bệnh viện chưa?”

“Hả?” Mấy ngày nay Tô Vãn Châu chỉ chăm chăm nghĩ đến Hứa Tri Liễu, cậu ra đã quên mất trước đó mình khóc không thành tiếng, nói mình không thể cương được, cậu ta ngây người một lúc lâu mới xua tay, nói, “Tôi đi khám rồi, không sao cả.”

“Vậy sao lúc gọi điện nghe buồn thế?” Ngụy Thuần bật một lon bia, đưa cho cậu ta, “Làm tôi tưởng cậu tuyệt hậu luôn rồi chứ.”

Tô Vãn Châu nhận lấy lon bia, đột nhiên cảm thán: “Này, Ngụy Thuần, anh có biết vì sao lúc đầu tôi không thích anh không?”

“Cậu nói như thể tôi thích cậu lắm không bằng.” Ngụy Thuần thản nhiên cười.

“Từ nhỏ tôi đã rất là thích em gái Điềm rồi...Này này, anh đừng nhìn tôi như vậy, chờ tôi nói xong đã.” Tô Vãn Châu vừa cất lời đã thấy Ngụy Thuần nhếch môi đầy nguy hiểm, như kiểu cậu ta sắp bị tẩn cho một trận đến nơi, sau khi nói xong câu đó mới dám nói tiếp, “Trong lòng tôi, cô ấy khác với những cô gái khác. Có một thời gian rất dài, tôi cảm thấy em gái Điềm chắc chắn sẽ không tìm được người yêu, tôi không kiềm được lòng mình, nghĩ rằng rất lâu rất lâu về sau, khi cả hai chúng tôi đều già rồi, cô ấy có lẽ sẽ không thích tôi, nhưng có thể giả vờ chung sống hòa hợp với tôi, tôi nhất định sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”

Nói đến đây, Ngụy Thuần ngồi cạnh bật cười đầy lạnh lùng, anh bóp nát lon bia rỗng trong tay, ném vào thùng rác.

Tô Vãn Châu giật mình: “Con mẹ anh nghe tôi nói xong đã, đừng xúc động thế.”

“Cậu nói tiếp đi, tôi chỉ vứt lon bia thôi mà, cậu sợ thế làm gì.” Ngụy Thuần cười nói.

“Ồ,” Tô Vãn Châu thở phào nhẹ nhõm, “Tôi rất thích em gái Điềm, nhưng sau đó tôi phát hiện ra anh thích cô ấy, Khương Điềm có thể gặp được anh thì quá tốt, quá là tốt luôn, cô ấy bắt đầu tin tưởng vào tình yêu, bằng lòng kết hôn, trở thành một người mẹ hạnh phúc, thế nào cũng tốt hơn việc sau này biến thành một bà già và phải sống với tôi hết quãng đời còn lại.”

Tô Vãn Châu vừa nói vừa sụt sụt, mắt đỏ ửng.

Ngụy Thuần “chậc” một tiếng, không nghiêm túc: “Tốt hơn ở cạnh cậu nhiều, ở cạnh cậu chỉ là tạm bợ, đợi đến lúc già rụng răng rồi còn có nguy cơ bị mấy cô bạn gái cũ mà cậu lừa dối tìm đến trả thù.”

Tô Vãn Châu biết Ngụy Thuần là người rộng lượng, ngay cả sau khi hai người kết hôn, Ngụy Thuần chưa từng ngăn cản Tô Vãn Châu chạy đến đây bất kể vì lí do gì.

Đúng là người đàn ông đích thực!

Tô Vãn Châu nói: “Người anh em, anh rộng lượng quá!”

“Thứ lỗi, cậu không phải là mối đe dọa.” Ngụy Thuần nói.

“...Má nó.” Tô Vãn Châu tức trợn trắng mắt nhưng mắt vẫn đỏ hoe, “Em gái Điềm nói ở bên anh, cái gì cô ấy cũng có, lúc đầu tôi còn tưởng là anh khoác lác, sau này mới nhận ra, cô ấy ở bên anh thì cái gì cũng có thật, có lần tôi đến nhà anh, thấy dì Mạnh nắm tay em gái Điềm rồi trò chuyện với cô ấy, còn có lần tôi thấy bố mẹ anh mang một nồi canh sâm lớn đến rồi dè dặt rời đi, còn có còn có...”

Ngụy Thuần liếc Tô Vãn Châu: “Thế nên, cậu đang muốn nói là nhân lúc tôi không ở nhà, cậu đã lẻn đến đây rất nhiều lần?”

“...Không phải.” Tô Vãn Châu dụi dụi mắt, “Anh phiền quá, cứ bắt tôi phải nói hôm nay tôi bị cho leo cây nên mới không vui sao?”

Đã cẩn thận né tránh chủ đề về Hứa Tri Liễu rồi mà vẫn không thành công.

Cậu Tô khịt mũi rồi bổ sung: “Quá buồn đấy! Mẹ nó chứ!”

Lúc này, Lune dẫn vợ Jennie của nó và hai đứa con đi ngang qua chân Tô Vãn Châu, nó ve vẩy đuôi rất thân thiện.

“Thích ai rồi à?” Ngụy Thuần nhướng mày, mỉm cười, hỏi.

Tô Vãn Châu lầm bẩm: “Tám trăm năm không gặp rồi, giờ gặp lại vẫn lạnh lùng như trước, ai thèm thích cô ấy chứ!”

Vừa nói xong thì điện thoại của Tô Vãn Châu reo vang, cậu ta mất kiên nhẫn lấy điện thoại ra, nhìn tên người gọi, bất ngờ trong chốc lát, sau đó nhanh chóng nhấc máy: “Bác sĩ Hứa hết bận rồi sao? Sao còn có thời gian rảnh gọi cho tôi thế này?”

Đúng lúc này, điện thoại của Ngụy Thuần cũng reo lên, như linh cảm được điều gì đó, anh ngước mắt nhìn về phía phòng ngủ qua lớp cửa kính sát sàn, Khương Điềm đang nằm nghỉ, mỉm cười rồi khoa trương nói với anh: Xem điện thoại đi!

Ngụy Thuần mở điện thoại ra, đọc tin nhắn của Khương Điềm:

【Sao thế? Tô Vãn Châu không thể có con thật à?】

Ngụy Thuần đưa tay che miệng, cười trộm, trả lời Khương Điềm:

【Sức khỏe thì không có vấn đề gì nhưng gặp được cô gái mình thích rồi, đang bị bơ, chuyện nhỏ thôi, em đi ngủ nhanh đi, để anh đuổi tên phiền phức này đi rồi anh vào với em luôn đây.】

Tô Vãn Châu cầm điện thoại, thấy Khương Điềm đang nằm cạnh cửa kính sát sàn, tưởng rằng mình đã làm phiền đến cô nên hạ giọng thấp xuống: “Sao lại gọi cho anh? Lịch làm việc tuần sau có rồi à?”

Giọng Hứa Tri Liễu vọng ra từ điện thoại: “Ừ, có rồi, chủ nhật và thứ hai không phải đi làm, anh muốn hẹn tôi ngày nào?”

“Không thể hẹn tất được sao?” Tô Vãn Châu dụi đôi mắt hoa đào đỏ bừng, nhưng trong mắt tràn ngập niềm vui, hỏi tiếp, “Chúng ta nhiều năm không gặp nhau rồi, ôn lại chuyện cũ, một ngày có đủ không?”

Ngụy Thuần lười nghe Tô Vãn Châu nói chuyện điện thoại, anh đứng dậy về phòng ngủ, hôn Khương Điềm, trò chuyện với cô câu được câu chăng.

Đợi anh trở ra, vẻ mặt buồn bã đó của cậu Tô hoàn toàn biến mất, cậu ta ăn hết xiên trên bếp nướng, còn cười thân thiện, hỏi: “Này, Ngụy Thuần, tôi hỏi anh, đi hẹn hò với một cô gái trong hai ngày thì nên làm gì?”

Ngụy Thuần mặt lạnh như tiền nhìn Tô Vãn Châu.

Ồ cái quần què, tâm trạng tốt hơn rồi thì xéo khỏi đây ngay, tôi còn muốn ôm vợ ngủ!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /63 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Địa Trung Hải Bá Chủ Chi Lộ

Copyright © 2022 - MTruyện.net