Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
5.
Điện thoại của Giang Lăng lại vang lên vào đúng thời điểm chúng tôi đang cãi nhau.
Có tin nhắn mới, là do Chu Tuyền gửi, hỏi anh ta ăn cơm chưa.
Sau đó lại nhắn thêm một câu nữa:
“Em đoán là anh chắc chắn chưa ăn, để em đặt cho anh một bát mì sườn nhé, ở quán lần trước em dẫn anh đi í.”
Tôi đờ người ra khi đọc được câu này, trái tim tôi như bị một bàn tay to xé rách, khiến cho tôi gần như không thở nổi.
Thực ra trước đây Giang Lăng không thích ăn mì cho lắm.
Khi còn nhỏ, điều kiện gia đình anh ta không tốt, bố mất sớm, mẹ đi làm bên ngoài vất vả, thường xuyên bỏ mặc anh ta ở nhà một mình, ăn không đủ no.
Lúc đó tính tình Giang Lăng rất lầm lì cô độc, đám trẻ gần đó không thích chơi với anh ta, chỉ có tôi là hay thường xuyên tìm đến.
Có lần tôi đến nhà anh ta đưa đồ, vừa vào cửa đã thấy anh ta ngồi trên băng ghế dài, gục đầu lặng lẽ ăn mì, nước ngập bát, thậm chí còn không có một cọng rau.
Khi phát hiện ra tôi đang nhìn, Giang Lăng dường như luống cuống trong giây lát.
Nhưng ngay sau đó anh gạt đi cảm xúc của mình, tiếp tục ăn như không có gì xảy ra.
Tôi nhìn chằm chằm vào thân hình gầy guộc của anh, chợt thấy rất buồn.
Có lẽ là đồng bệnh tương liên.
Mẹ tôi luôn muốn có một đứa con trai, nhưng sinh tôi ra khiến bà bị ảnh hưởng tới sức khỏe, bác sĩ nói sau này rất khó có thai.
Vì vậy mẹ lúc nào cũng căm ghét tôi.
Trong những ngày tháng tuyệt vọng và cô đơn đó, tôi và Giang Lăng đã bầu bạn với nhau, an ủi lẫn nhau, cùng nhau vượt qua.
Cho đến khi Giang Lăng tốt nghiệp cấp hai, mẹ anh ta khởi nghiệp thành công, còn lên cả bản tin tài chính hồi đó, sau đó bà ấy đưa anh đi.
Tôi không gặp anh ta trong một khoảng thời gian dài, mãi cho tới khi lên đại học.
Sau khi sống chung với nhau, tôi phát hiện ra Giang Lăng chưa bao giờ ăn mì.
Thật ra tôi cũng lờ mờ đoán được lý do.
Anh không muốn nhớ lại khoảng thời gian khốn khó đó.
Nhưng dạo gần đây, tôi thường thấy anh mang về nhà món mì sườn ở quán đầu phố.
Ban đầu tôi còn đùa đùa hỏi anh, tại sao tự dưng lại thích ăn mì.
Anh trả lời rất thản nhiên: “Lý do gì đâu, chỉ là muốn ăn thôi.”
Lúc đó tôi cảm thấy rất mừng, cứ tưởng anh vượt qua được ký ức không vui đó rồi.
Hóa ra là vì cô ta.