Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trác Lí nhận được điện thoại từ nhà gọi tới liền vội vã chạy về, lúc đó là khoảng một tuần sau khi Viên Khởi Lương trở về thành phố Z.
Ba mẹ Trác cũng không nói rõ ràng, bọn họ chỉ nói qua điện thoại với Trác Lí là: Trác Ý mất tích rồi.
Mất tích? Cái từ đó làm cho Trác Lí cảm thấy rất hoảng sợ.
Tối hôm đó, Trác Lí xách túi lớn túi nhỏ vừa về tới nơi, còn chưa kịp uống ngụm nước. Ba mẹ Trác đã khẩn cấp triệu tập cô để tổ chức cuộc họp gia đình. Nội dung là: tìm Trác Ý.
Mẹ Trác buồn rầu nói, “Chiều nay, công ty nó gọi tới bảo là sau giờ ăn trưa không thấy nó quay trở lại làm việc.”
“Có thể là chị ấy ra ngoài đi chơi cùng Ngũ Khâu Thực?” Trác Lí hỏi.
“Chính cậu ta gọi điện tới để hỏi Trác Ý có ở nhà không, vì vậy ba mẹ mới bắt đầu lo lắng.” Ba Trác buồn bực nói.
“Là mất tích chứ không phải bị bắt cóc đúng không?” Trác Lí tưởng tượng đến một khả năng vô cùng kinh khủng: Ngoại hình của Trác Ý rất đẹp, bị khủng bố. . . . hoặc gặp phải một nhóm người háo sắc, sau đó, bọn chúng lợi đêm khuya vắng người trói Trác Ý lại rồi bắt đi?
Sắc mặt của ba mẹ Trác tối dần, cảm giác như mây đen bao phủ, mẹ Trác càng thêm buồn phiền, nói, “Không. . . . . . Con. . . . . . Con con. . . . . . Con bé này không được nói lung tung.”
Vẻ mặt Trác Lí chạy đầy những vạch hắc tuyến, “Ba, mẹ, hai người chắc chắn là Trác Ý bị mất tích sao? Nhìn vẻ mặt hai người không có gì là chắc chắn cả . . . . . “
Trác Lí thả lỏng người. Lúc nhận được điện thoại của ba mẹ ở trường học, cô còn tưởng rằng Trác Ý gặp chuyện lớn rồi, nhưng lúc về đến nhà lại thấy ba mẹ vẫn bình tĩnh ngồi bàn bạc về khả năng Trác Ý sẽ đi cả đêm không về. Cô thật sự bội phục hai vị phụ huynh nhà cô.
Ông trời giống như đang muốn chứng minh cái gì đó, lúc Trác Lí đang nửa đùa nửa thật thì cửa nhà họ Trác có tiếng gõ. Ba Trác chạy như gió ra mở cửa, Trác Lí nghe được ba Trác hỏi, “Anh là?”
“Chào bác trai, cháu là Lý Xán, ở công ty trang sức Tinh Quang.”
Giọng nói quen thuộc —— Lý Xán.
Trác Lí nhìn ra cửa: chỉ có một mình Lý Xán, không thấy Trác Ý.
Trái tim không khỏi nhỡ một nhịp.
Lý Xán vào phòng khách, khuôn mặt tái nhợt, giải thích cùng với ba người nhà họ Trác, tâm trạng Trác Lí đã trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều nhưng cũng có chút không đành.
Lý Xán nói, Trác Ý và Ngũ Khâu Thực đã chia tay.
Lý Xán nói, là do anh ta không đúng, anh ta không nên đi tìm Ngũ Khâu Thực, lấy danh nghĩa bạn bè cùng lý do vì tương lai hạnh phúc của Trác Ý mà khuyên Ngũ Khâu Thực rút lui.
Lý Xán nói, Ngũ Khâu Thực cũng rất chán chường.
Lý Xán nói, anh ta lo lắng cho Trác Ý hơn, bởi vì anh sợ cô gặp chuyện gì không may, anh luôn đi theo cô từ lúc cô và Ngũ Khâu Thực chia tay ở quán cà phê, nhưng cuối cùng lại lạc mất cô.
Lý Xán nói, anh ta không biết nên đi tìm Trác Ý ở đâu.
Lý Xán nói, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Trác Ý khóc.
Trác Lí có một loại dự cảm mãnh liệt: lần này, Trác Ý bị thương rất nặng.
Từ nhỏ đến lớn Trác Ý đều rất kiên cường, cô nhớ có một lần lúc học trung học, Trác Ý được 98 điểm số học, lần đó, chị ấy đã khóc. Bởi vì, chị ấy đã sai đề và không được điểm tuyệt đối. Lúc đó, Trác Lí mới hơn năm tuổi, cô nhớ rất rõ Trác Ý đã đóng cửa phòng lại và ở trong đó rất lâu. d2 l,q đôn. Nhưng từ sau đó trở đi, cô không thấy Trác Ý khóc nữa. Tất nhiên, trong bất kì cuộc thi nào, chị ấy không còn phạm phải những lỗi nhỏ nữa.
“Anh mất dấu chị ấy ở đâu?” Bỏ qua cảm giác sụp đổ của mẹ Trác, Trác Lí bình tĩnh hỏi.
“Khu phố ở gần trung tâm Hoa Mẫu, cô ấy đi vào Thập đại viện sau đó không thấy đi ra.” Lý Xán vốn rất điềm đạm, nhưng lúc này đây anh ta rất căng thẳng, lo lắng.
“Đưa tôi tới đó.” Quay đầu nhìn ba mẹ một chút, tâm trạng mẹ Trác hoàn toàn sụp đổ, ba Trác vỗ vỗ lưng cô, “Ba mẹ, hai người đừng quá lo lắng, có tin tức gì con sẽ lập tức gọi điện thoại về.”
Trác Lí hiểu rất rõ Trác Ý, cô biết với tính cách cao ngạo của mình, chị ấy sẽ không chịu nổi một chút đả kích nào. Nhưng, người có thể đả thương chị ấy đến mức đó, thật sự không có nhiều lắm.
Cô đã sớm nhìn ra: Trác Ý rất quan tâm đến Ngũ Khâu Thực, thậm chí cô cũng sớm biết được, Ngũ Khâu Thực nhất định sẽ gây tổn thương Trác Ý. Nhưng mà cô vẫn cố chấp tin tưởng, cô tin tưởng vào sức quyến rũ của Trác Ý, cô tin tưởng. . . . . .
Tin tưởng cái rắm.
Cô hận chính mình, hận mình tại sao lại không thể kiên quyết một chút, hận mình tại sao lúc đầu lại không ngăn cản bọn họ.
Nhưng, Trác Ý đã xuất sắc tới mức cả ông trời cũng phải căm phẫn, đến cả Quý Mạnh Đường cũng. . . . .
Tại sao Ngũ Khâu Thực lại không yêu chị ấy?
Chẳng lẽ, thật sự là vì quan hệ bạn bè với Lý Xán? Hoặc nói thẳng ra, chính là bận tâm đến quan hệ anh em với Lý Xán?
Nhưng tại sao trong lòng cô lại không chịu thừa nhận một lý do có thể có khả năng nhất ở đây?
“Cô biết Trác Ý ở đâu đúng không?” Lý Xán vừa nghiêm túc lái xe, vừa nghiêm túc hỏi Trác Lí, trong giọng nói tràn đầy sự mong đợi.
“Không biết.” Trác Lí thành thật trả lời, Trác Ý chưa từng làm chuyện gì khiến ba mẹ Trác phải lo lắng.
Lý Xán nhíu mày càng sâu, trầm tư một hồi, tay nắm chặt lấy vô lăng, khó khăn nói ra từng từ, “Cô ấy sẽ không nghĩ quẩn chứ. . . . . ?”
Chị ấy, sẽ, không, nghĩ, không thông.
Bảy chữ này giống như một cây roi sắt rực cháy, quất thẳng vào ót Trác Lí, cô cảm giác như đầu mình, từng mảng bị đánh vỡ ra.
Trác Ý —— chị gái giống thần thánh của cô, có khả năng suy nghĩ không thông hay không?
Có.
Nếu Ngũ Khâu Thực nói không yêu chị gái cô, thì sẽ có.
Trác Lí vẫn không muốn thừa nhận loại trực giác đó, nhưng nếu nó là thật thì khả năng sẽ là có.
Cô không dám nghĩ tới.
“Đến rồi.” Lý Xán đậu xe xong, cởi dây an toàn. Ánh đèn yếu ớt trong xe rọi xuống, Trác Lí nhìn thấy hai tay và toàn thân anh ta đều đang run rẩy.
Lý Xán, người đàn ông điềm đạm này, rất yêu Trác Ý?
“Phía trước có một cửa hàng tiện lợi, tôi bị mất dấu cô ấy ở đấy. Tôi đã nhờ bảo vệ khu phố chú ý rồi. . . . Ở đây chỉ có một lối ra, chỉ cần cô ấy còn chưa đi qua, chứng tỏ vẫn còn ở trong Thập đại viện.” Dừng một chút, Lý Xán nói tiếp, “Trác Lí, chị gái cô có thói quen đi bộ sao? Có nghĩa là, không có mục đích gì hết cứ thế đi thẳng thôi. . . . . . ?”
Xuống xe, Trác Lí mới phát hiện ra: bóng đêm rất tối, rất sâu thẳm. Buổi tối mùa hè, trên con đường này không có lấy bóng dáng một con người. Lý Xán dẫn đường phía trước, mắt cảnh giác nhìn bốn phía.
“Tại sao lại hỏi như vậy?” Trác Lí hỏi ngược lại.
“Cô ấy đi không có chủ đích nào cả. . . . . Tôi chưa từng. . . . bao giờ thấy cô ấy như vậy.” Giọng Lý Xán có chút run.
Tâm trạng Trác Lí chùng xuống: Trác Ý đã bị tổn thương đến chừng nào?
“Tôi cũng chưa bao giờ thấy chị ấy như vậy, chúng ta tách ra đi tìm. Tôi đưa số điện thoại cho anh, tìm được người liền gọi cho tôi ngay.” Trác Lí lấy điện thoại ra, trao đổi số điện thoại với Lý Xán, sau đó biến mất trong hẻm nhỏ.
Cô nhớ lúc con bé, cô thường xuyên chạy đi chơi, chạy đến những con ngõ rất sâu, cùng chơi đùa với những bạn nhỏ xa lạ, chơi đến quên cả thời gian. Đến gần tối, ba mẹ của các bạn nhỏ khác đều tới tìm bọn họ, sau đó dẫn bọn họ về nhà. Ba mẹ Trác là công nhân, mỗi tối đều làm thêm giờ đến khuya mới về nhà. Vì vậy, lúc không tìm được đường về nhà, Trác Lí chỉ có thể đứng một mình trong ngõ, dùng cành cây khô vẽ vòng tròn trên mặt tuyết. Trác Lí nhớ rất rõ, trong những năm tháng đó, cho dù là giữa mùa đông buốt lạnh, Trác Ý luôn mặc một chiếc áo khoác màu đỏ rất đẹp cùng với tóc đuôi ngựa buộc gọn gàng, chị ấy luôn tìm được cô trong những con ngõ nhỏ, giúp cô phủi những bụi bẩn, bông tuyết đọng trên người xuống. Sau đó, tháo tất tay ra, dùng bàn tay to lớn của chị ấy xoa xoa bàn tay nhỏ bé của cô, có lúc còn ngồi xổm xuống, cẩn thận hà hơi vào lòng bàn tay của Trác Lí. Cho đến khi Trác Lí cười híp mắt nói, “Chị, em không lạnh”, sau đó Trác Ý hài lòng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trác Lí.
Cuối cùng, dắt tay cô, nói, “Cùng chị về nhà.”
Trác Lí nhớ: bàn tay của Trác Ý rất mềm, xoa xoa bàn tay đông cứng đỏ ứng của cô, ấm áp. . . . . nắm tay cô thật chặt. . . . .
Khi đó, cô ngước lên nhìn người chị gái cao lớn của mình, bàn tay nhỏ bé được bao bọc bởi bàn tay của chị ấy, cô nhớ rõ mình đã cười rất hạnh phúc.
Cô nhớ khi đó, cô chạy vào những con hẻm sâu đều không sợ bị lạc đường.
Bởi vì, Trác Ý —— chị gái cô —— luôn có thể tìm được cô.
“Trác Ý, Trác Ý, chị. . . . . .” , Trác Lí lấy mu bàn tay lau sạch đi những giọt nước mắt chảy dài trên mặt, “. . . . . . Chị đang ở đâu?”
Thập đại viện là một khu dân cư cũ được xây dựng những năm 70 của thành phố Z. Ở trong này có những con hẻm nhỏ chằng chịt, sâu và dài. Ở mặt ngoài khu nhà thì không thể nhìn thấy được, nhưng đi sâu vào bên trong tiểu khu, trên những con đường, vườn hoa nhỏ, người dân ngồi ở đấy hóng gió rất nhiều. Họ cùng nhau cười đùa, dùng giọng địa phương của thành phố Z để thảo luận, chuyện nhà, chuyện nước, chuyện lớn, chuyện nhỏ.
Trác Lí rất muốn hét lên: Mấy người có thể đừng làm phiền được không. . . . Đừng làm phiền. . . . Tôi phải nghe thấy tiếng của Trác Ý.
Trác Lí chú ý từng khuôn mặt một: một ông lão mặc cái áo ba lỗ trắng, một tay phe phẩy cái quạt, tay còn lại bế một đứa trẻ đang chơi chong chóng, mải mê trò chuyện với người phụ nữ bên cạnh về giá dầu, giá thịt. . . . Cô biết Trác Ý sẽ không xuất hiện ở đây, cô cũng biết mình đang lãng phí thời gian. Nhưng mà, cô lại không muốn bỏ sót một gương mặt nào.
Mặc dù, đến cuối cùng, kết quả vẫn như cũ ——
Không có Trác Ý, không có chị gái cô.
Trác Lí nhỏ hơn tôi bảy tuổi, lúc tôi đã hiểu rõ rất nhiều chuyện thì Trác Lí mới lớn bằng lòng bàn tay.
Rất nhiều năm sau đó tôi mới lĩnh ngộ ra được, nhìn thấy một đứa bé lớn lên, thật sự là một chuyện hết sức kỳ diệu. Tôi nghĩ, có rất nhiều thời điểm, tôi đối với Trác Lí có một loại cảm xúc, loại cảm xúc tôi có thể xác định được —— là tình thương của người mẹ. Bởi vì, cho dù đã trôi qua rất nhiều năm, có rất nhiều chuyện lớn nhỏ xảy ra, tôi vẫn như cũ, vẫn nhớ lần đầu tiên Trác Lí nói câu, “Chị Ý’, tôi khắc sâu khoảnh khắc đấy, thậm chí cô bé tám tuổi như tôi lần đầu tiên có cảm giác của một người mẹ hạnh phúc.
Mẹ tôi không quản được nó.
Lúc Trác Lí lên 7 tuổi, nó bắt đầu học trèo tường, chạy loạn trong các con hẻm nhỏ, học được lúc đánh nhau với bé trai thì giả bộ hôn mê, học được cắm pháo vào vũng nước, đợi đến lúc có người đi qua thì đốt pháo làm nước bắn tung toé lên người khác, rồi cùng bà Vương vãi hạt củ cải trong vườn, rồi nhổ củ cải. . . . Có lẽ, không phải là học được, mà giống như lời người bà tôi tôn kính nhất từng nói, “Trác Lí là đứa trẻ trời ban, cho nên, tất cả đều là tính cách trời cho.”
Tôi đồng ý với quan điểm của bà ngoại.
Bởi vì lúc nó đang trèo tường thì tôi đang ngồi trong phòng sách luyện chữ, bởi vì lúc nó đánh nhau với bọn con trai tôi đang ở phòng khách tập duỗi chân lắc vòng, bởi vì lúc nó đang nghịch pháo, phá người thì tôi đang thử váy, uốn tóc, bởi vì lúc nó đang nhổ củ cải thì tôi đang chuẩn bị thi vật lý. . . . Mẹ tôi nói, Trác Lí có một người chị gái như tôi, cho dù không phải là mưa dầm thấm lâu thì cũng không đến nỗi chênh lệch quá xa.
Nhưng Trác Lí chính là như thế, nó không chịu ảnh hưởng của bất kì cái bóng nào, cũng không để bất kì ai dễ dàng thay đổi nó.
Nó rất nghịch ngợm, tôi không quản nó, cũng không muốn quản, càng không nỡ quản.
Bởi vì tôi biết, cho dù có bị đám con trai đánh cho sưng hết mặt mũi, nó cũng không bao giờ khóc lóc, không làm ầm ĩ lên, ánh mắt chỉ lo lắng rằng mẹ sẽ đánh nó thêm một trận.
Bởi vì tôi biết, nó rất vui vẻ.
Vui vẻ, chúng ta còn có có thể làm gì khác sao?
Mỗi người đều có phương thức vui vẻ không giống nhau, có rất nhiều người nghĩ rằng tôi không giống Trác Lí, tôi nhất định không mấy vui vẻ. Sự thực là, tôi cũng vui vẻ như vậy, tôi vui vẻ với kết quả học tập đạt được, vui vẻ với thành tích đạt được, vui vẻ với kiến thức có được. . . . Thậm chí, có lúc tôi vui vì Trác Lí vui.
Tôi nghĩ ba mẹ yêu thương con cái của họ không phải chỉ bởi vì sự khổ sở và niềm vui mà họ có được, mà chỉ đơn giản là từng bước từng bước khắc sâu hình ảnh của một đứa bé dưới sự chăm sóc của chính mình ngày càng lớn lên, trở thành thiếu niên, rồi thanh niên. . . . Quá trình đó sẽ trở thành câu chuyện khắc cốt ghi tâm.
Đây cũng chính là lý do tôi yêu Trác Lí.
Sau này lớn lên Trác Lí rất nổi loạn, mẹ tôi căn bản không phải là đối thủ của nó. Càng tiếp xúc với xã hội bên ngoài tôi càng ý thức được, tính cách của Trác Lí cần phải được kiềm chế lại, vì vậy thái độ của tôi với nó ngày càng khắt khe, tôi không hi vọng nó có thể hiểu được ý tốt của tôi, nhưng tôi thật sự hi vọng nó có một tương lai tốt đẹp. Tôi gay gắt, cười nhạo nó. Nhưng thực tế tôi vẫn như cũ, vẫn dùng phương thức kín đáo, uyển chuyển nhất để yêu thương nó.
Nhưng rồi có một ngày, tôi đột nhiên phát hiện ra: nó không còn là đứa bé đầu tóc rối mù, hàm răng sâu hết, cô gắng làm bộ đáng thương để xin tôi kẹo.
Nó không còn mải chơi đến nỗi không làm xong bài tập về nhà, sau đó liền giả bệnh muốn tôi làm bài tập giúp nó, sau đó len lén, bướng bỉnh nhìn tôi.
Nó không còn là cô bé ngày ngày lẽo đẽo chạy theo Quý Mạnh Đường, lôi lôi kéo kéo vạt áo của cậu ta, rồi luôn miệng kêu “Anh Mạnh Đường”, lật đật chạy theo cậu ta khắp khu phố.
Nó cũng không còn là đứa trẻ bị mẹ đánh vẫn kiên quyết cắn răng không chịu khóc lấy một tiếng. . . . .
Nó không còn là —— Cô bé. . . . mà tôi yêu thương, quan tâm, lo lắng. . . . .
Nó đã trưởng thành.
Nó lớn lên còn tốt hơn tôi.
Rồi đột nhiên Ngũ Khâu Thực xuất hiện, tôi, có chút phân vân không biết nên quan tâm ai.
Ngũ Khâu Thực nói chia tay đã nằm trong dự liệu của tôi. Chỉ là, tôi thật sự quá ngây thơ, tôi cảm thấy mình có thể thay đổi được anh ta, tôi không muốn buông anh ta dù chỉ một phút giây. Nhưng mà, đến cuối cùng anh ta lại không bị tôi thuần phục.
Cũng không phải tất cả lãng tử đều sẽ quay đầu. Hoặc nên nói là, lãng tử sẽ chỉ vì một người đặc biệt mà quay đầu lại. Hoặc có thể, Ngũ Khâu Thực căn bản không phải là một lãng tử. Thật ra thì, tôi cảm thấy rất uất ức, nếu như Ngũ Khâu Thực vì một người khác, cho dù điều kiện của người đó có thua xa tôi đi chăng nữa, tôi cũng không cảm thấy thất bại như vậy.
Tôi nghĩ rằng linh cảm của mình rất tốt.
Tôi nên sớm nhìn ra, Ngũ Khâu Thực yêu em gái của tôi.
Lần đầu tiên gặp Ngũ Khâu Thực rất tình cờ, anh ta nói là tình cờ. Trên thực tế, tôi căn bản không biết được, anh ta tới Tinh Quang là để tìm tôi.
Anh và Lý Xán là bạn tốt —— đây chính là lý do anh ta chia tay với tôi. Lý do hoang đường, nực cười đến cỡ nào, anh ta nói, ‘Lý Xán là một người đàn ông tốt, anh sẽ không giành người phụ nữ cậu ta yêu, cho nên, xin lỗi em.’ Tôi nghĩ mình sẽ cho anh ta một cái tát, hoặc bỏ lại một câu ‘ khốn kiếp ’. Nhưng cuối cùng cái gì cũng không có. Tôi là một người phụ nữ trọng sĩ diện, tôi không thích làm người đàn bà chua ngoa bị người khác vây xem.
Sau khi gặp Trác Lí ở nhà tôi, anh ta nói cho tôi biết, lần đầu tiên gặp Trác Lí anh ta không biết nó không phải là Trác Ý, vì vậy, anh ta tự mình chạy tới Tinh Quang để xem rốt cuộc Trác Ý là người phụ nữ như thế nào. Mà lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, không biết ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại đồng ý hẹn hò với anh. Chúng tôi ăn cơm cùng nhau, nói chuyện phiếm, uống trà chiều.
Phương Duy nói tốc độ của bọn tôi rất nhanh, bởi vì tôi nói với anh ta, tôi và Ngũ Khâu Thực chỉ sau ba ngày đã hôn môi. Đó chính là tốc độ chưa bao giờ có trong lịch sử tình trường của tôi. Ngũ Khâu Thực khôi hài, khôn ngoan, còn có, lịch lãm,. . . . Tôi rất thực tế, anh ta và tôi là cùng một kiểu người, đều nguỵ trang cho mình một vẻ ngoài hoàn hảo, tôi quả thực bị anh ta cuốn hút. d2, l. QĐôn. Bởi vì, tôi rất muốn nhìn rõ xem anh ta là người như thế nào. Có lẽ, tôi chỉ là muốn khiêu chiến, muốn chinh phục một người đàn ông không lộ ra con người thật.
Rồi một ngày, rốt cuộc tôi cũng nhận ra anh ta không phải như vậy, trực giác mách bảo rằng: có lẽ đấy mới chính là dáng vẻ thực sự của Ngũ Khâu Thực, một vị công tử nhà giàu ngây thơ đồng thời cũng khát vọng dáng vẻ ngây thơ.
Ngày ấy, tôi thấy được ánh mắt anh ta nhìn Trác Lí, cảm giác ấm áp, tò mò, thậm chí có chút trẻ con, tôi chú ý thấy, đến lúc rời khỏi nhà tôi, khoé miệng anh ta vẫn thoáng một nụ cười —— nụ cười đó là vì Trác Lí.
Lúc đấy, tôi không để tâm lắm. Thật sự tôi rất hối hận tại sao mình lại không để tâm.
Anh ta tới nhà tôi, anh ta rủ tôi cùng chạy bộ, nhưng mỗi lần đều chạy rất nhanh, nhanh đến mức bỏ lại tôi phía sau; mỗi lần vào nhà tôi, anh ta đều tìm cái gì đó, tìm đến mức bỏ quên tôi đang đứng ở sau lưng; mỗi lần nhìn thấy Trác Lí, vẻ mặt anh đều trở nên dịu dàng, dịu dàng đến mức tôi thiếu chút nữa cho rằng anh ta là bạn trai của Trác Lí nhà tôi. . . . .
Tôi ghen, tôi thậm chí ghen tỵ.
Tôi không thích cãi vã, cũng không hi vọng Ngũ Khâu Thực xem tôi là người phụ nữ hẹp hòi, vì vậy, tôi kìm nín, tôi không nói ra, không nói ra được. Sau này nghĩ lại, những chuyện buồn bực không nói ra đó cũng chính là một nguyên nhân lớn tôi sẽ chia tay với anh ta.
Khoảng thời gian đó tôi rất đa nghi, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, tôi đều đứng ở chỗ Trác Lí không nhìn thấy để quan sát nó, chính tôi cũng không hiểu nổi, Ngũ Khâu Thực từ lúc nào, từ chỗ nào, từ tình huống nào mà lại . . . . thích nó.
Tình yêu luôn khó hiểu như vậy: người trong cuộc thì mơ hồ, người đứng ngoài thì sáng suốt —— lời nói này quả thật không sai. . . . . Chỉ là, trong câu chuyện tình yêu hỗn loạn, hoang đường này, tôi lại là người trong cuộc.
Yêu là một loại cảm xúc rất ích kỉ, cho dù tôi có là thần thánh đi chăng nữa, cũng không có cách nào để làm như không nghe, không thấy.
Cho nên, thật xin lỗi, tôi không thể đối mặt với hai người.