Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cô trốn tránh không được…
Khúc Tâm Nhu không thể không tiếp nhận sự thật này.
Khúc Tâm Nhu chậm rãi mở lọ thuốc mỡ ra, trong không khí lan tỏa mùi hương bạc hà mát rượi. Không khó ngửi nhưng kích thích sống lưng cô lạnh buốt, sắc mặt của cô cũng trở nên tái nhợt.
Hoắc Liệt chú ý đến phản ứng của Khúc Tâm Nhu, nhưng anh chỉ nhíu mày yên lặng quan sát. Anh cho rằng chẳng qua Khúc Tâm Nhu chỉ đơn thuần đang kháng cự mà thôi.
Khúc Tâm Nhu đợi một lúc nhưng Hoắc Liệt vẫn không thay đổi chủ ý. Lúc này ngón tay của cô run rẩy vét một ít thuốc mỡ từ bên trong lọ ra. Thuốc mỡ giống như gel trong suốt, sáng lấp lánh dính ở trên đầu ngón tay của cô.
Một tay của Khúc Tâm Nhu lấy thuốc mỡ, một tay thì vén làn váy lên, cô từ từ thò tay xuống dưới.
Cho dù Hoắc Liệt có sự tự chủ mạnh hơn nữa thì vào thời khắc này anh cũng không thể khống chế được ánh mắt của mình. Tầm mắt của Hoắc Liệt dõi theo hành động từ ngón tay thon dài của Khúc Tâm Nhu, cuối cùng dừng ở giữa hai chân cô.
Nếu như nói hoa huy*t của người phụ nữ là một đóa hoa hồng kiều diễm, vậy thì hoa huy*t của Khúc Tâm Nhu chính là một nụ hoa chớm nở, nổi bật ở giữa bắp đùi trắng như tuyết.
Hoa môi bên ngoài giống như cánh hoa, phấn nộn non mềm, hơi hơi khép kín, bảo hộ nhụy hoa ở chính giữa. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ mê hoặc lòng người, kích thích dục vọng của người đàn ông.
"Ực’. Hoắc Liệt nghe được âm thanh nuốt nước bọt của bản thân.
Về phía Khúc Tâm Nhu, cô đang cúi đầu. Ngón tay cô dừng ở phía trước hoa huy*t, tuy nhiên rất lâu sau đó ngón tay của cô vẫn không nhúc nhích, chỉ duy trì tư thế như vậy.
Hoắc Liệt nắm chặt lòng bàn tay thành quyền, anh miễn cưỡng hoàn hồn từ trong dục vọng. Anh đang muốn mở miệng thúc giục Khúc Tâm Nhu, nhưng khi nhìn ngón tay cô bất động, anh bèn thở dài một hơi, hết sức bất lực.
"Em..."
"Em không làm được... Em thật sự không làm được..."
Hoắc Liệt và Khúc Tâm Nhu gần như đồng thời mở miệng. Giọng nói của hai người hòa vào làm một.
Khúc Tâm Nhu đã ngẩng đầu lên, những lọn tóc theo động tác lắc đầu của cô nhẹ nhàng đung đưa. Gương mặt của cô yếu ớt, tái nhợt, đôi mắt không biết từ khi nào đã đỏ ửng, ngân ngấn nước mắt.
Đôi mắt mà bị Hoắc Liệt kết luận là rất kiêu ngạo của Khúc Tâm Nhu giờ đây phiếm một tầng nước mắt lóng lánh, chỉ còn lại sự yếu ớt và bàng hoàng.
Khúc Tâm Nhu bất chấp trên ngón tay của mình vẫn dính thuốc mỡ, cô túm lấy vạt áo của Hoắc Liệt, cô nghẹn ngào nói: "Chủ nhân, em sợ... Anh giúp em được không? Em không cần kem nữa, anh giúp em được không?"
Trái tim của Hoắc Liệt rối bời khi nghe giọng nói nức nở của cô.
So với việc chứng kiến Khúc Tâm Nhu khóc, Hoắc Liệt tình nguyện chăm sóc một Khúc Tâm Nhu ngạo mạn kiêu căng, vĩnh viễn cả đời này trên gương mặt của cô không nên xuất hiện biểu tình bi thương như vậy.
Ở trong ngôi nhà này, Khúc Tâm Nhu không có thứ gì cả. Mọi thứ của cô đều do Hoắc Liệt cho. Chỉ có kem là cô thay Hoắc Liệt làm việc nhà để để đổi lấy, nó là phần thưởng cho công sức lao động của cô.
Khúc Tâm Nhu thích kem rất nhiều. Thậm chí cô lặng lẽ ghi nhớ ngày hôm nay mình không được ăn, cô muốn đòi Hoắc Liệt bù cho mình.
Nhưng ngay bây giờ, Khúc Tâm Nhu dùng kem làm điều kiện trao đổi với Hoắc Liệt.
Hoắc Liệt cảm thấy có điều gì đó khác thường. Thế nhưng khi đối mặt với Khúc Tâm Nhu gần như sắp khóc, mạch suy nghĩ của anh rất rối loạn, anh chỉ có thể mở miệng nói.
"Đừng khóc. Anh đồng ý giúp em."
Sau khi được Hoắc Liệt nhận lời, Khúc Tâm Nhu thở phào nhẹ nhõm. Bả vai của cô ngừng run rẩy, cô cọ mặt vào vạt áo trước bụng Hoắc Liệt, lau sạch toàn bộ nước mắt vào áo anh.
Động tác này của Khúc Tâm Nhu kích thích Hoắc Liệt thiếu chút nữa mất khống chế.
Cuối cùng, Khúc Tâm Nhu bày ra tư thế mở rộng hai chân, cô ngồi tựa lưng vào thành giường. Ngón tay cô nắm giữ làn váy rồi vén lên phía
trên.
Cơ thể cao lớn của Hoắc Liệt cúi người ở giữa hai chân Khúc Tâm Nhu. Thời điểm những ngón tay của Hoắc Liệt vừa cầm lọ thuốc mỡ nho nhỏ, anh còn bị trượt tay, thiếu chút nữa đánh rơi lọ thuốc.
Hoắc Liệt âm thầm hít một hơi thật sâu để ổn định lại tâm trạng và cơ thể.
Anh cẩn thận đọc chữ viết trên lọ thuốc mỡ. Lọ thuốc này có tác dụng tiêu sưng và khép kín miệng vết thương. Bởi vì thành phần đặc thù, cho nên chỉ sử dụng ở nơi tư mật, nhưng nó phải được bôi đều đặn.
Nơi Khúc Tâm Nhu bị thương tuyệt đối không phải chỉ ở hoa môi bên ngoài, mà còn cả âm đ*o bên trong.
Mồ hôi trên trán Hoắc Liệt càng ngày càng nhiều. Ở trong căn phòng trống trải, thế nhưng anh nóng đến mức cả người toát mồ hôi.
Chuyện đã đến bước đường này, không thể có đạo lý lâm trận lùi bước. Da đầu của Hoắc Liệt căng thẳng, anh chỉ có thể cố gắng đối phó hết khả năng.
Ngón tay Hoắc Liệt vét lấy một đống thuốc mỡ, anh đưa tay về phía trước, chạm vào hoa môi của Khúc Tâm Nhu. Cả hai người đồng thời giật mình.
Cổ tay của Hoắc Liệt khẽ run, anh chưa từng nghĩ đến nơi anh đang chạm vào có thể mềm mại như vậy. Tựa như bánh bông lan xốp mịn loại thượng hạng, mềm mại co giãn.
Bụng nhỏ của Khúc Tâm Nhu bỗng nhiên co rút lại. Cô không kiềm chế được kẹp chân lại, ngay cả tiểu huy*t cũng xiết chặt.
"Em đừng sợ. Trên lọ thuốc viết, nhất định phải bôi vào miệng vết thương, cho nên ngón tay anh cần phải đi vào."
Chỉ thiếu chút nữa Hoắc Liệt nói ra một câu "Anh cũng không phải chiếm tiện nghi của em".
"Ưm..." Khúc Tâm Nhu mím môi. Cô khe khẽ bật ra một tiếng đáp lời, âm thanh như tiếng mèo đang kêu.
Hoắc Liệt kiểm soát hô hấp, anh cũng khống chế ngón tay, anh đem đầu ngón tay dính thuốc mỡ mát lạnh bôi ở hai bên hoa môi. Hoa huy*t của Khúc Tâm Nhu dính một tầng nước trơn bóng sáng lấp lánh.
Sau đó Hoắc Liệt thử tách hai cánh hoa ra, ngón tay anh chậm rãi thăm dò. Khi đầu ngón tay của anh vừa tiến vào một chút thì sự chặt chẽ và nhiệt nóng bên trong tiểu huy*t lập tức bao bọc lấy.
Lần này, xúc cảm Hoắc Liệt sờ được không chỉ là bánh bông lan xốp mịn, nó giống mặt bơ, vừa thơm vừa ngọt.
Hoắc Liệt lo lắng ngón tay thô ráp, phủ đầy vết chai sạn của mình sẽ vô tình làm tổn thương da thịt non mịn của Khúc Tâm Nhu, cho nên anh rút tay ra rồi lấy thêm một ít thuốc mỡ.
"Anh muốn đi vào." Hoắc Liệt vừa nói chuyện nhắc nhở vừa ngẩng đầu liếc nhìn Khúc Tâm Nhu.
Một lần nữa Hoắc Liệt chú ý thấy sự khác thường của Khúc Tâm Nhu.
Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Khúc Tâm Nhu vẫn tái nhợt không một sắc máu, cô đang dùng hàm răng cắn chặt môi, cố gắng kìm nén không phát ra âm thanh nào.
Biểu hiện này của cô khiến Hoắc Liệt dừng động tác, anh nhíu mày trầm tư.
Khúc Tâm Nhu có cảm giác tín nhiệm với Hoắc Liệt, do đó dù là chuyện nghiêm trọng hơn, cô vẫn thản nhiên đáp ứng với anh.
Không phải cô sợ anh, mà do hoa huy*t bị đụng chạm… Phản ứng khẩn trương khiến tứ chi cô cứng đờ. Biểu hiện này của cô là điển hình cho hậu di chứng sau chấn thương.
Rốt cuộc Hoắc Liệt đã thông suốt vấn đề, anh hỏi cô: "Em nhớ lại chuyện quá khứ à?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");