Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Ưm... A Liệt... Đủ rồi... Không cần sờ nữa..." Trong phút chốc Khúc Tâm Nhu có cảm giác giống như cô đang ngồi ở trên bàn tay của Hoắc Liệt, chính vì vậy mới có thể ăn ngón tay của anh vào sâu hơn.
Hoắc Liệt từ từ đút thêm một ngón tay vào trong tiểu huy*t của Khúc Tâm Nhu, từ hai ngón tay thành ba ngón tay.
Nếu như lúc ban đầu chỉ đơn giản thô bạo đâm thẳng rút thẳng thì hiện tại những ngón tay của Hoắc Liệt không ngừng uốn lượn, anh dùng đủ các phương thích kích thích và căng mở tiểu huy*t của Khúc Tâm Nhu.
"Chảy... Thật nhiều... Thật là nhiều... Từ bỏ, Hức... A Liệt... Sẽ tiểu ra mất... Hức... Em không muốn..."
Loại cảm giác ê ẩm căng trướng và chua xót ở bên trong tiểu huy*t một lần nữa xuất hiện trong cơ thể Khúc Tâm Nhu. Phía dưới của cô không ngừng có chất lỏng chảy xuôi xuống theo mép đùi, lưu lại dấu vết ướt nhẹp.
Đối với Khúc Tâm Nhu, người mới chỉ trải qua một lần cao trào vào đêm hôm trước mà nói, tất cả những thứ trước mắt đều xa lạ với cô. Cô có niềm tin tuyệt đối vào vấn đề bản thân mình không đi tiểu, nhưng sự tê dại xa lạ này, cô không hiểu đây là phản ứng sinh lý gì.
"A...Ưm... Không cần..."
Khúc Tâm Nhu rất sợ vạn nhất cô thật sự tiểu ra thì phải làm sao bây giờ. Tuy nhiên cô vẫn không có can đảm đẩy tay của Hoắc Liệt ra.
Hoắc Liệt mỉm cười, anh vạch trần tâm tư của Khúc Tâm Nhu: ""Muốn tiểu ra?"
Hoắc Liệt quá quen thuộc với phản ứng của Khúc Tâm Nhu mỗi khi sợ hãi, anh biết rõ hiện tại cô sợ nhất là gì, cho nên anh cố tình nói như vậy.
Quả nhiên ngay lập tức cơ thể của Khúc Tâm Nhu có phản ứng rất lớn. Vách tường th*t bên trong tiểu huy*t dưới sự ảnh hưởng của thần kinh đang khẩn trương mà thắt chặt hơn. Cả cơ thể Khúc Tâm Nhu đều rất căng thẳng.
Thật d*m đãng... Vậy mà hút càng chặt hơn.
Xúc cảm chặt khít này, Hoắc Liệt vô cùng mong muốn thứ đang được tận hưởng không phải những ngón tay mà là côn th*t cứng rắn của mình. Anh muốn được một lần hưởng thụ khoái cảm hàng thật giá thật có thể làm cho người ta hít thở không thông này.
"Không có... Không phải vậy... Anh đừng chạm vào em... Rút ra đi..." Khúc Tâm Nhu vừa phủ nhận vừa tiếp tục cự tuyệt Hoắc Liệt. Phản ứng sinh lý lạ lẫm khiến cô không thể khống chế cơ thể, biện pháp duy nhất cô có thể nghĩ đến chính là ngăn cản hành động của Hoắc Liệt.
Nhưng mà, Hoắc Liệt không chỉ không dừng lại, anh thậm chí còn kéo tay Khúc Tâm Nhu về phía trước.
Khúc Tâm Nhu bị động trước hành động mạnh mẽ của Hoắc Liệt, cô lảo đảo tiến về phía trước vài bước. Trong lúc này ngón tay Hoắc Liệt vẫn trêu chọc thật sâu bên trong tiểu huy*t của Khúc Tâm Nhu.
Đầu gối của Hoắc Liệt lọt vào giữa hai chân Khúc Tâm Nhu, hơi thở của hai người cũng càng gần hơn.
Hoắc Liệt ôm eo Khúc Tâm Nhu, ngón tay anh vẫn không ngừng vuốt ve cô, anh ngửa đầu nói: "Có phải nước tiểu hay không, thật ra thì có một phương pháp vô cùng đơn giản để phân biệt."
Hoắc Liệt đang thả một miếng mồi, anh chờ đợi con cá của mình cắn câu.
"Cái gì... Phương pháp gì... A a... Đừng đụng nơi đó... A a..." Cơ thể của Khúc Tâm Nhu dần mất sức, đứng không vững. Cô không suy nghĩ nhiều, từ từ ngồi xuống đầu gối của Hoắc Liệt.
Bởi vậy, d*m thủy cũng lây dính trên đầu gối của Hoắc Liệt.
"Nơi nào không thể đụng vào?" Hoắc Liệt cười càng ngày càng xấu xa, ngón tay anh rút ra khỏi tiểu huy*t ướt đẫm của Khúc Tâm Nhu, đầu ngón tay anh chơi đùa âm đ.ế của cô.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là làn váy dài của Khúc Tâm Nhu đã che khuất cảnh xuân, khiến Hoắc Liệt không thể nhìn ngắm hoa huy*t đáng yêu ướt nhẹp của cô. Tuy nhiên anh vẫn có thể ngắm gương mặt xinh đẹp đỏ bừng của cô, như vậy cũng đủ rồi.
"A... Ưm..." Khúc Tâm Nhu run rẩy, giữa môi chỉ còn lại tiếng rên rỉ. "Anh cũng không thể chạm vào?" Hoắc Liệt cố chấp tìm kiếm đáp án. "A a... Có thể... Hức... A Liệt có thể..."
Khúc Tâm Nhu không hiểu, tại sao rõ ràng Hoắc Liệt đang đùa giỡn âm đ.ế cũng có thể kích thích tiểu huy*t của cô có cảm giác muốn tiểu. Cô rất lo lắng chuyện khiến cô sợ hãi sẽ có khả năng xảy ra.
Nhưng mà khi nghe câu hỏi của Hoắc Liệt, từ đầu đến chân, mỗi một tế bào của Khúc Tâm Nhu đều dung túng anh, dù cho anh làm những chuyện quá quắt hơn thì cô cũng không ngăn cản.
Hoắc Liệt đặc biệt hài lòng khi nghe Khúc Tâm Nhu nũng nịu gọi hai tiếng ‘A Liệt’. Móng tay anh cào nhẹ âm đ.ế rồi tiếp tục thâm nhập, đùa bỡn bên trong tiểu huy*t của cô.
Tiếng nước nhóp nhép kéo dài không bao lâu, đầu ngón chân của Khúc Tâm Nhu co quắp lại, những ngón chân nắm chặt thảm lông. Cơ thể cô cũng theo đó run rẩy, cứ như vậy cô lên đỉnh.
Mật dịch… Lại chảy ra…
Khúc Tâm Nhu thở dốc, cả người cô mềm nhũn. Cô nhoài người ngã quỵ vào trên vai Hoắc Liệt. Gương mặt cô đỏ bừng, ánh mắt không có tiêu điểm, thần trí đều tan rã.
Hành động trong vô thức của cô đó là, khi cô tiến đến gần Hoắc Liệt, cô dùng gò má nhẹ nhàng cọ xát bên cổ anh.
Khúc Tâm Nhu đang làm nũng giống như một con mèo.
Hoắc Liệt vẫn luôn chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Khúc Tâm Nhu. Trong chớp mắt như có ma xui quỷ khiến, anh nhích lại gần cô, đôi môi mỏng của anh hôn nhẹ lên gò má cô.
Nếu nói nụ hôn đầu tiên là do xúc động, do lý trí của Hoắc Liệt bị mê muội thì khi đôi môi anh đụng chạm làn da mịn màng nóng bỏng của Khúc Tâm Nhu, anh đã lập tức tỉnh táo.
Nhưng anh không hề dừng lại.
Hoắc Liệt tiếp tục nhẹ nhàng đặt những nụ hôn lên mặt Khúc Tâm Nhu, nụ hôn của anh men dần xuống phía dưới.
Trên đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở của Khúc Tâm Nhu, Hoắc Liệt khẽ hôn xuống.
Đôi môi cô rất mềm, rất ngọt ngào, còn còn mang theo một hương vị d*m đãng.
Ánh mắt Hoắc Liệt rơi vào chiếc lưỡi nho nhỏ giữa răng môi của Khúc Tâm Nhu, anh cố gắng di dời tầm mắt, cơ bắp căng chặt kìm nén dục vọng trong cơ thể.
[Hoắc Liệt, nếu mày thật sự hôn lưỡi với cô ấy thì chính là một tên mặt người dạ thú!]
Nhưng bây giờ... Anh và cầm thú thì có cái gì khác nhau chứ!
Hoắc Liệt cảm nhận xúc cảm ẩm ướt, dinh dính trên đầu ngón tay. Ngón tay của anh vẫn không nỡ rút ra khỏi tiểu huy*t của Khúc Tâm Nhu, anh chỉ tiếp tục tự chửi thầm bản thân ở trong lòng.
Một lát sau, đồng tử Khúc Tâm Nhu thoáng xuất hiện một tia sáng, cô dần dần tỉnh táo hơn.
Ngay lúc này Hoắc Liệt trầm giọng hỏi cô: "Vừa rồi thoải mái không?"
"...Thoải mái." Sau quá trình vừa rồi Khúc Tâm Nhu rất mệt mỏi, cô hơi nhắm mắt, cô chỉ muốn nằm trong ngực Hoắc Liệt ngủ một giấc.
"Có sướng hay không?" Hoắc Liệt truy hỏi Khúc Tâm Nhu. "Sướng. Rất xa lạ... Nhưng là... Là tốt..." Khúc Tâm Nhu hồi tưởng
khoái cảm mới vừa rồi, cô không có cách nói rõ ràng và cụ thể, chỉ đành dùng một số từ để biểu đạt. ~
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");