Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tóm lại, dưới ánh mắt nóng bỏng của Hoắc Liệt, Khúc Tâm Nhu mặc lại đồ, cô chống chân run rẩy đi ra ngoài.
Nhưng mà cô vừa đi được mấy bước, còn chưa ra khỏi cửa phòng thì đã bị Hoắc Liệt dùng sức kéo lại.
Người đàn ông này chẳng lẽ còn muốn làm ư?!
Trong đầu Khúc Tâm Nhu thoáng qua cái ý tưởng đáng sợ này, cô lập tức cho Hoắc Liệt một ánh mắt lạnh như băng để cảnh cáo.
"Không phải em tưởng chuyện đó chứ?" Hoắc Liệt vội vàng phủ nhận, xác thực trong lòng anh muốn làm chuyện yêu, nhưng anh không phải loại người chỉ lo sung sướng cho bản thân mà bỏ qua cảm nhận người phụ nữ của mình.
Hoắc Liệt kéo tay Khúc Tâm nói: "Tiểu Nhu, đừng đi ra ngoài, chúng ta ăn ở trong phòng luôn."
"Sẽ làm bẩn." Khúc Tâm Nhu khẽ nhíu mày, cô không đồng ý yêu cầu của Hoắc Liệt. Cô là một con mèo thích sạch sẽ, cô chưa bao giờ có thói quen ăn uống ở trong ổ của mình.
"Cũng chỉ một lần mà thôi, làm bẩn thì anh sẽ dọn." Hoắc Liệt tiếp tục khuyên bảo cô.
Khúc Tâm Nhu nghi hoặc, đôi mắt sáng ngời của cô quét quanh gương mặt Hoắc Liệt, lần đầu tiên cô chứng kiến ánh mắt quẫn bách và né tránh của anh.
Có vẻ như bên ngoài phòng đang cất giấu một bí mật rất lớn, anh không muốn để cho cô biết.
"Anh buông tay ra." Khóe miệng Khúc Tâm Nhu giật giật, cô kiên định từ chối lời đề nghị của Hoắc Liệt.
Một người đàn ông cao lớn như Hoắc Liệt, thế nhưng ngay lúc này anh co rúm lại, bả vai anh khẽ run, anh đành nói: "Đây là em tự muốn đi ra ngoài đấy?”
Anh vừa dứt lời thì thả tay Khúc Tâm Nhu ra.
Vẻ mặt Khúc Tâm Nhu hoang mang, cô xoay người bước ra ngoài, chỉ vài ba bước chân cô đã nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn ngoài phòng khách, cô lập tức bị hoảng sợ.
Trong phòng khách giống như có người vừa đánh nhau, đồ đạc ngổn ngang bừa bộn khắp nơi.
Sô pha biến hình, quần áo tán loạn đầy đất, quần lót phụ nữ và đàn ông chồng chéo lên nhau. Ngay cả bàn uống trà cũng bị thay đổi vị trí, nghiêng bảy vẹo tám, xung quanh rơi rất nhiều đồ.
Khúc Tâm Nhu kinh ngạc nhìn mọi thứ, cô đặc biệt chú ý đến một vùng lõm rõ ràng trên sô pha, cô hỏi: "Sô pha sao lại bị hỏng rồi?”
Chiếc sô pha này, ngoại trừ áo khoác của Hoắc Liệt, nó là vật thứ hai Khúc Tâm Nhu thích. Mỗi khi Hoắc Liệt đi làm, cô thích nhất nằm cuộn tròn ở trên sô pha.
Câu hỏi Khúc Tâm Nhu buột miệng thốt ra, sau đó cô quan sát vị trí bị lõm xuống nghiêm trọng nhất trên sô pha, có dấu vết tối màu, như là... Vết máu.
Cảnh tượng hoang d*m vô độ đêm ngày hôm qua nháy mắt tái hiện ở trong đầu Khúc Tâm Nhu, bên tai cô quanh quẩn hơi thở nặng nề của Hoắc Liệt, còn cả tiếng vang "Kẽo kẹt kẽo kẹt" do sô pha phát ra.
Bọn họ vậy mà làm hỏng sô pha!
Khúc Tâm Nhu bàng hoàng, mặt cô đột nhiên đỏ bừng như quả táo lễ Giáng sinh.
Hoắc Liệt đi theo phía sau Khúc Tâm Nhu, anh tùy tiện nhìn mọi thứ xung quanh phòng khách, cuối cùng ánh mắt anh nán lại vết máu xử nữ của Khúc Tâm Nhu dính trên sô pha. Mạch nước ngầm trong cơ thể anh tuôn trào, côn th*t giữa đũng quần bắt đầu cương cứng.
Khi Khúc Tâm Nhu quay đầu nhìn Hoắc Liệt, vừa vặn cô nhìn thấy đũng quần của anh phồng lớn không bình thường, gương mặt vốn đỏ rực của cô giờ nóng sắp bốc khói.
Hai mắt Khúc Tâm Nhu trừng to, cô bắt đầu nổi giận, cô ra lệnh cho Hoắc Liệt: "Anh mau chóng khôi phục nguyên trạng phòng khách đi.”
"Anh vốn định thu dọn xong mới cho em ra ngoài, nhưng chính em cố tình không nghe anh." Hoắc Liệt nhún vai, anh tiến lại gần khuôn mặt
nhỏ nhắn nóng hổi của Khúc Tâm Nhu: "Lần sau biết nên nghe lời của anh rồi chứ?"
Đôi môi đỏ mọng của Khúc Tâm Nhu mím chặt, vẻ mặt cô ngượng ngùng, cô gật đầu.
Hoắc Liệt trộm hôn cánh môi thơm mềm của Khúc Tâm Nhu, anh toét miệng cười rồi lập tức đi làm "Việc nhà."
Hành động của Hoắc Liệt lưu loát nhanh nhẹn, tốc độ cũng mau chóng, phòng khách về cơ bản đã gọn gàng sạch sẽ. Chỉ có duy nhất một thứ không khôi phục được, chính là chiếc sô pha bị hỏng.
Hoắc Liệt ra ngoài cửa trả tiền cơm hộp, Khúc Tâm Nhu một mình đứng trước sô pha, hai mắt cô nhìn chằm chằm vết máu, cô càng nhìn càng không vừa mắt. Khúc Tâm Nhu dứt khoát cầm lấy cái gối ôm bên cạnh che đi dấu vết, lúc này cô mới cảm thấy thoải mái hơn.
Hoắc Liệt lấy cơm quay vào phòng, đúng lúc anh nhìn thấy Khúc Tâm Nhu đang cười trộm, anh lướt qua chiếc gối ôm lẻ loi trên sô pha, anh lập tức hiểu vấn đề.
Hôm nay, Hoắc Liệt và Khúc Tâm Nhu không còn một người ngồi trên sô pha, một người ngồi bên cạnh bàn trà ăn cơm nữa, cả hai cùng ngồi dưới thảm.
Hoắc Liệt ngồi khoanh chân trên thảm, anh kéo Khúc Tâm Nhu đang bận bịu sắp xếp hộp cơm vào trong lòng, cặp mông căng tròn của cô ngồi sát trên đùi anh.
Hoắc Liệt không cho Khúc Tâm Nhu có cơ hội từ chối, anh nói: "Hôm nay cứ như vậy ăn cơm."
Khúc Tâm Nhu cố giãy giụa nhưng bị Hoắc Liệt trấn áp, anh còn chẳng biết xấu hổ hỏi cô: "Còn không cầm nổi đũa nữa à? Dứt khoát để anh đút em ăn cơm đi?"
Khúc Tâm Nhu đã quá hiểu người đàn ông xấu xa này, nếu cô không thỏa hiệp trước, anh thật sự có thể làm ra chuyện này.
"Anh ăn cơm đi, đừng nháo nữa." Khúc Tâm Nhu dặn dò Hoắc Liệt một câu, cô ngừng vùng vẫy.
Tốc độ ăn cơm của Hoắc Liệt luôn luôn rất nhanh giống như châu chấu bay, hôm nay còn đói bụng đã lâu, anh vội vã nuốt luôn mà không cần nhai kỹ, hơn 99% số thịt trên bàn đã vào bụng anh. Còn một miếng thịt
duy nhất đang ở trong bát Khúc Tâm Nhu, cô dùng cái miệng nhỏ cắn nhỏ từng chút.
Đôi môi đỏ mọng của Khúc Tâm Nhu dính nước sốt bóng loáng làm cho Hoắc Liệt lập tức nghĩ tới d*m thủy dinh dính. Ánh mắt nóng bỏng của Hoắc Liệt nhìn chằm chằm Khúc Tâm Nhu, côn th*t lặng lẽ ngóc đầu chống lên sau mông cô.
Khúc Tâm Nhu cảm nhận được ánh mắt Hoắc Liệt, cô dừng đũa, cô ngẩng đầu nhìn anh và hỏi: "Anh còn muốn ăn thịt à?"
Hoắc Liết nào muốn ăn thịt, anh muốn ăn cô thì có, ham muốn tình dục viết rõ trên mặt anh.
Hoắc Liệt đột ngột nuốt nước miếng, anh lắc đầu: "Anh ăn no rồi, nhìn em ăn thôi."
Trên bàn trả nhỏ, ngoại trừ một vài món ăn Hoắc Liệt đã quét sạch thì còn lại mấy món thanh đạm do Khúc Tâm Nhu chọn, anh không có ý nếm thử đồ ăn của cô.
Khúc Tâm Nhu nhíu mày, cô không tán đồng thói quen ăn uống của Hoắc Liệt, cô dịu dàng chỉ bảo anh: "Anh không nên chỉ ăn mỗi thịt, phải ăn thêm rau nữa. Anh đã lớn vậy rồi mà còn như con nít không thích ăn rau xanh?"
Khúc Tâm Nhu đang cúi đầu ăn cơm, cô không hề chú ý đến người đàn ông sau lưng mình khi nghe cô nhắc đến hai chữ ‘Con nít’, hai mắt anh theo bản năng nhìn chăm chú bụng cô.
Đêm qua Hoắc Liệt bắn 4 lần hay 5 lần, anh không nhớ rõ, nhưng mà lần nào anh cũng đem tất cả tinh d*ch nóng hổi rót vào chỗ sâu nhất trong thân thể Khúc Tâm Nhu.
Nếu như vận khí tốt, nói không chừng hiện tại đã có tinh tr*ng thụ tinh ở trong bụng cô.
Hoắc Liệt tưởng tượng, anh bất tri bất giác nở nụ cười.
Nếu Hoắc Liệt nhận định Khúc Tâm Nhu là người phụ nữ của mình, lẽ dĩ nhiên anh sẽ không bài xích đứa trẻ thuộc về bọn họ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");