Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Liệt muốn làm như không nhìn thấy, nhưng phía sau lưng anh lành lạnh.
Hoắc Liệt nghĩ đến không lâu vừa rồi ở trong phòng vệ sinh, Khúc Tâm Nhu ngoan ngoãn ngồi xổm giữa hai chân của anh, giúp anh thủ dâm.
Trái tim anh được cảm hóa. Anh không thể không... Lựa chọn thỏa hiệp.
Hoắc Liệt cầm khăn lông vắt trên cổ, tùy ý xoa mái tóc đầu đinh ướt nhẹp. Anh giận dỗi nói với Khúc Tâm Nhu: "Được chưa?"
Khúc Tâm Nhu nhìn động tác thô lỗ của Hoắc Liệt, ánh mắt cô không thay đổi, ấn đường nhíu chặt hơn.
Hoắc Liệt phát t.iết cơn giận dữ và ham muốn của mình đồng thời ra ngoài, anh tiếp tục nổi nóng: "Em, con mẹ nó cho rằng bản thân là Lâm Đại Ngọc à [1], nhíu mày cái gì ——"
Hoắc Liệt mới nói được một nửa thì bị hành động của Khúc Tâm Nhu cắt ngang, anh ngơ ngẩn nhìn cô.
Vốn dĩ Khúc Tâm Nhu đang quỳ trên mặt đất bỗng đứng lên. Cô cầm khăn lông, cẩn thận mở ra rồi phủ lên trên đầu Hoắc Liệt.
Ngay sau đó cảm giác được nhẹ nhàng xoa vuốt truyền đến da đầu của Hoắc Liệt.
Ngón tay Khúc Tâm Nhu đè trên chiếc khăn lông mềm mại, cô lau những giọt nước trên mái tóc đen ngắn ngủn của Hoắc Liệt, dùng khăn thấm hút từng giọt nước đọng lại trên mái tóc anh.
Hoắc Liệt là một người đàn ông cường tráng cao gần một mét chín. Dưới những ngón tay ngọc nhỏ nhắn và thon dài của Khúc Tâm Nhu, da đầu anh tê dại, ngay cả phản ứng nhanh nhẹn mà xưa nay anh rất tự hào trong phút chốc biến mất, anh không thể đứng dậy để né tránh.
Ngứa ngáy... Tê dại…
Còn bay bổng... Thật giống như đám mây êm ái đang vuốt ve anh vậy. Đây là xúc cảm mà trước nay Hoắc Liệt chưa từng cảm nhận được.
Trong trí nhớ của Hoắc Liệt, ngay cả mẹ cũng chưa từng đối xử ôn nhu với anh như vậy.
Khi Hoắc Liệt còn bé, trong nhà anh có hai anh em, tính nết đều nghịch ngợm ngang bướng. Sau khi tắm xong thì hai anh em từ trong chậu tắm nhảy ra ngoài, trần truồng chạy khắp trong sân, họ làm điều đó một cách tự nhiên, không xấu hổ.
Sau khi Hoắc Liệt lớn lên thì vào doanh trại quân đội. Việc tắm rửa cũng như cứu hỏa, phải tranh đoạt và tranh thủ từng giây từng phút.
Nào có ai chu đáo và tỉ mỉ chăm sóc cho anh như thế này…
Hoắc Liệt thầm ai oán quá khứ. Anh lạnh mặt, trừng mắt, anh dùng biểu hiện này để che giấu cảm giác khác thường xa lạ trong lòng.
Hoắc Liệt thậm chí muốn đẩy tay Khúc Tâm Nhu ra.
Nhưng khi đôi mắt đen láy của Hoắc Liệt ở dưới lớp khăn lông mới vừa ngước lên nhìn một chút, thì đập ngay vào trước mắt anh chính là hình ảnh bộ ngực trắng như tuyết đang đong đưa qua lại, hành động của anh lập tức khựng lại.
Hoắc Liệt ngồi ở trên sô pha, Khúc Tâm Nhu đứng ở trước mặt anh, mắt của anh vừa vặn đối diện với bộ ngực của cô gái.
Chiếc váy dài màu trắng Khúc Tâm Nhu đang mặc trên người do Hoắc Liệt nhờ người mua hộ, anh cũng không cho cô mặc thử mà tùy tiện mua rồi mang về đưa cho cô.
Bây giờ cẩn thận quan sát, không biết do chiếc váy quá nhỏ hay bộ ngực Khúc Tâm Nhu quá lớn mà chiếc váy bó sát vào bầu ngực tròn trịa của cô, ngay cả phần cổ cũng bị giãn ra. Hình ảnh này vô cùng kích thích thị giác.
Hoắc Liệt không chỉ nhìn rõ ràng bầu ngực trắng nõn nà, anh còn nhìn được khe rãnh cực sâu.
Theo mỗi động tác đang lau tóc cho anh của Khúc Tâm Nhu, bộ ngực của cô lắc qua lắc lại. Trông chúng giống như hai quả đào mật phấn nộn đang chờ anh hái xuống để thưởng thức.
Nếu anh cắn một miếng, nói không chừng còn có nước thấm ra, miệng của anh sẽ cảm nhận được hương vị ngọt ngào.
"Ực". Cổ họng Hoắc Liệt khô khốc, yết hầu của anh lăn lộn, anh vô thức nuốt nước miếng.
Hoắc Liệt không đứng dậy, người anh em bên dưới quần lót tứ giác của anh, rõ ràng vừa mới phát t.iết vậy mà đã lặng lẽ ngẩng cao đầu từ lúc nào không hay. Nó đứng thẳng tắp, căng cứng khiến Hoắc Liệt hơi đau.
Khi Khúc Tâm Nhu không mảnh vải che thân, Hoắc Liệt tận lực né tránh, anh không dám nhìn thẳng vào cô. Nhưng hiện giờ, Hoắc Liệt rất lưu luyến hình ảnh mình đang được chứng kiến.
Một người đàn ông đã gần 27, 28 tuổi như Hoắc Liệt, giờ đây chẳng khác nào thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, rụt rè nhìn trộm dưới váy của chị gái xinh đẹp, không nỡ di dời ánh mắt đi nơi khác.
Ánh mắt của Hoắc Liệt quyến luyến ở phần cổ hơi mở rộng của Khúc Tâm Nhu, anh nhìn chằm chằm vào cặp bánh bao tròn trịa, trắng như tuyết. Anh thoải mái ngắm nhìn độ cong khi hai viên thịt mềm nhẹ nhàng đong đưa.
Hoắc Liệt tự an ủi bản thân, đây là do Khúc Tâm Nhu tự nguyện. Đáng tiếc cảnh đẹp chỉ tiếp tục trong giây lát.
Sau khi Khúc Tâm Nhu lau bớt nước trên mái tóc đen dày của Hoắc Liệt, cô lặng lẽ thu hồi tay. Cho dù chiếc khăn lông trong tay đã bẩn, đã qua sử dụng, cô vẫn gấp gọn gàng chỉnh tề rồi để ở một bên ghế.
Sau đó, Khúc Tâm Nhu uốn gối quỳ ngồi về chỗ cũ, cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Liệt.
Tầm mắt của Hoắc Liệt vẫn dõi theo Khúc Tâm Nhu, sau cùng dừng trên gương mặt của cô.
Cô gái này... Cô ấy thật xinh đẹp, giống như con búp bê Tây Dương được trưng bày trong tủ kính, trên người đeo kim cương, là cái loại đặc biệt đắt giá.
Cô kiêu ngạo, cô độc chiếm nhà của anh. Ngoại trừ lúc muốn anh vuốt ve thì cô thường xuyên bơ anh. Mỗi khi cô ngước mắt nhìn anh, hai chữ
‘Kiêu ngạo’ viết rõ ràng trên mặt cô. Cô còn cố chấp…
Giống như hiện tại, bọn họ cùng nhau ăn cơm, nếu như Hoắc Liệt chưa động đũa thì Khúc Tâm Nhu tuyệt đối sẽ không ăn trước.
Khúc Tâm Nhu sẽ lẳng lặng nhìn Hoắc Liệt, cô ngoan ngoãn chờ anh, cô khiến cho anh có một loại ảo tưởng về một người ôn nhu hiền huệ như... Vợ.
[1] Lâm Đại Ngọc, tên tự là Tần Tần, là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng, tác giả Tào Tuyết Cần. Lâm Đại Ngọc không phải có nghĩa là viên ngọc lớn quý giá như
nhiều người lầm tưởng. "Đại" (黛) ở đây không có nghĩa là to mà là một loại đá màu đen dùng để kẻ lông mày, mà đôi lông mày là bộ phận có
khả năng biểu đạt tình cảm rõ rệt trên gương mặt người phụ nữ: khi nhíu mày – phiền muộn, khi cau mày - giận dữ, khi nhướn mày - ngạc nhiên…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");