Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chờ đến khi hai người đã rửa mặt sạch sẽ, đi đến phòng ăn của lâu đài cổ, mọi người đã vào vị trí hết cả rồi.
Người đàn ông đeo hoa tai màu tím ở một bên tai nhìn thấy Diệp Ngọc Tinh và Percy đi vào cùng nhau, liền nở một nụ cười vừa nghiền ngẫm vừa mờ ám, Diệp Ngọc Tinh đỏ mặt tránh tầm mắt của anh.
Tám người trầm mặc ăn bữa sáng, trong lúc đó chỉ có tiếng dao nĩa chạm nhẹ vào đĩa.
Hầu hết mọi người vẫn không muốn hợp tác chơi trò chơi, Moore tính tình nóng nảy sau khi ăn cơm xong liền xụ mặt trở về phòng của mình. Diệp Ngọc Tinh và Percy thì bàn bạc sẽ chia ra tìm manh mối trong lâu đài cổ, rồi hẹn trưa lại cùng nhau ăn cơm ở phòng ăn.
-
Diệp Ngọc Tinh thở dài, bắt đầu tìm kiếm thứ được gọi là manh mối trong lâu đài cổ. Do là ban ngày nên lâu đài cổ sáng trưng, nhưng vẫn không thể ra ngoài được.
Cậu đi đến phòng sách rộng lớn, lật giở những cuốn sách trên kệ, đó là một quyển sổ ghi chú du lịch, nội dung khá thú vị, Diệp Ngọc Tinh đang đọc say sưa thì có một luồng khí lạnh phả vào cổ cậu.
Diệp Ngọc Tinh sợ tới mức đột nhiên quỳ rạp xuống đất co rúm người, cậu run rẩy quay đầu lại, nhìn thấy Tần Hạc Minh đang cúi đầu nhìn mình với nụ cười nham hiểm trên môi, đôi bông tai màu tím ánh lên chút huỳnh quang.
"...... Anh làm gì vậy!"
Tần Hạc Minh nhướng mày, hỏi cậu:
"Em là con người đúng chứ?"
Diệp Ngọc Tinh cau mày:
"Tôi đương nhiên là con người rồi."
Tần Hạc Minh ý tứ sâu xa "ồ" một tiếng, hơi nheo mắt lại, anh ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào Diệp Ngọc Tinh, nhẹ nhàng nói:
"Nhưng tôi thì không phải nha."
Diệp Ngọc Tinh run thành cái sàng, cậu hoảng sợ nhìn đôi mắt của Tần Hạc Minh chuyển từ màu đen sang màu tím, con ngươi khẽ chuyển động, dưới tình hình ngược sáng, đôi mắt ấy sáng lên rực rỡ tựa như một viên đá quý nào đó, rồi lại giống như một hố đen sâu không thấy đáy có thể hút người ta vào trong.
Diệp Ngọc Tinh khẩn trương nín thở:
"Anh......"
'Cốc cốc cốc.'
Tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Ngọc Tinh nhanh chóng đứng lên từ trên mặt đất nhìn Adonis, một người đàn ông với mái tóc vàng và đôi mắt xanh đi vào như một vị cứu tinh.
Y kỳ quái nghiêng đầu:
"Hai người đang làm gì ở đây vậy?"
Tần Hạc Minh cũng đứng lên, lúc này đôi mắt đã trở lại bình thường, anh nở một nụ cười khéo léo:
"Không có gì, em ấy bị ngã, tôi muốn đỡ em ấy mà thôi."
Anh cười nhìn Diệp Ngọc Tinh:
"Muốn cùng nhau đọc sách không?"
Làm sao Diệp Ngọc Tinh còn dám ở lại với Tần Hạc Minh chứ:
"Không muốn!"
Cậu vội vã ra khỏi phòng đọc sách, để lại không gian cho Tần Hạc Minh và Adonis.
Chưa đi được vài bước, Diệp Ngọc Tinh vừa vặn đụng phải Percy ở ngoài hành lang, Percy thấy cậu cứ hoảng hốt lo sợ, liền cản cậu lại:
"Sao vậy?"
Diệp Ngọc Tinh khẽ nhìn xung quanh, rồi khẩn trương kéo Percy trở về phòng:
"Em...... Tần Hạc Minh chính là dị tộc đó."
Percy chớp mắt, nhẹ nhàng nói:
"Phải không?"
Diệp Ngọc Tinh vội vàng gật đầu:
"Đúng vậy! Chính mắt em nhìn thấy mắt anh ta chuyển từ màu đen sang màu tím!"
"Vậy sao."
Percy tự hỏi một chút:
"Vậy em có muốn tối nay thử bỏ phiếu cho cậu ta không?"
-
Đến 7 giờ tối, giọng nữ đúng giờ vang lên, một tờ giấy trắng xuất hiện trước mặt mọi người:
"Cầm lấy tờ giấy trắng, đọc thầm tên người mà các cậu cho rằng là dị tộc, ai bỏ quyền thì cứ đọc thầm là bỏ quyền."
Diệp Ngọc Tinh nuốt một ngụm nước bọt, căng thẳng liếc nhìn Percy, thấy Percy gật đầu với mình rồi, mới cầm lấy tờ giấy, nhắm mắt lại đọc thầm tên Tần Hạc Minh.
Sau khi cuộc bỏ phiếu kết thúc, Diệp Ngọc Tinh căng thẳng chờ đợi kết quả, Tần Hạc Minh nhìn thấy bộ dáng của cậu, liền cười xấu xa với cậu.
"Ây dô."
Giọng nữ lộ ra vẻ đáng tiếc:
"Đa số không có ai bỏ phiếu bầu dị tộc hết. Tuy nhiên......"
Cô hưng phấn kéo dài âm điệu:
"Giữa chúng ta xuất hiện hai vị tuyển thủ sẽ rút thẻ!"
Bảy tấm thẻ lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Ngọc Tinh và Percy, giọng nữ ra hiệu cho họ cứ tùy ý lựa chọn.
Diệp Ngọc Tinh lộ ra vẻ mặt khó tin, cậu hoảng sợ nhìn thoáng qua Tần Hạc Minh, nhưng anh chỉ cười đầy ác ý và dùng ngón tay gõ nhẹ vào khóe mắt của mình.
Percy nhẹ nhàng cầm lấy tay Diệp Ngọc Tinh, an ủi cậu:
"Không sao đâu, Ngọc Tinh, em cứ chọn đại một cái đi."
Diệp Ngọc Tinh nhìn ánh mắt ôn hòa xinh đẹp của Percy, tim cậu đập thình thịch, nhưng cậu không biết đó là do sợ hay là động lòng-- hoặc cũng có thể là cả hai.
Diệp Ngọc Tinh không tự giác nuốt một ngụm nước bọt, tay run run nắm lấy tấm thẻ đầu tiên.
Nội dung thẻ bài: Thị lực giảm đi trên diện rộng, thời hạn 24 giờ.
Ngay khi Diệp Ngọc Tinh đã nhìn thấy rõ nội dung, thế giới trước mặt cậu thoáng chốc trở nên mơ hồ, cậu như trở thành người bị mù một nửa, mọi thứ trước mặt đều trở nên mơ hồ, cậu mờ mịt bàng hoàng giơ tay lên không trung nắm lấy không khí hai lần.
Percy nhận ra sự bối rối của cậu, bèn nắm lấy tay cậu, nhẹ giọng nói:
"Không sao, tôi ở đây."
Trong mắt Diệp Ngọc Tinh, khuôn mặt của Percy dường như được bao phủ bởi một lớp vải tuyn, nhưng ngay khoảnh khác tay được nắm lấy, trái tim cậu vẫn bình tĩnh lại.
Percy không nói cho cậu biết mình rút phải thẻ gì, nhưng nhìn sơ thì hành động của Percy không bị ảnh hưởng một chút nào hết. Cô nắm tay Diệp Ngọc Tinh dẫn cậu về phòng.
Trong lúc Percy vào phòng vệ sinh tắm rửa, Diệp Ngọc Tinh ngồi trên giường trong phòng, suy nghĩ về một vấn đề: Tại sao Tần Hạc Minh không phải là đáp án đúng?
Trừ phi, Diệp Ngọc Tinh nghĩ tới một khả năng, trừ phi Tần Hạc Minh lừa mình, nhưng tại sao chứ?
Diệp Ngọc Tinh có chút chán nản mà cúi đầu, buồn vì mình bị lừa, cũng vì mình làm liên lụy Percy.
Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Diệp Ngọc Tinh, Diệp Ngọc Tinh theo bản năng trốn một chút, sau đó mới nhận ra là Percy vừa đi ra từ phòng tắm. Cậu đang muốn nói chuyện thì bị Percy nhẹ nhàng đẩy ngã xuống giường.
Diệp Ngọc Tinh đỏ mặt, nói lắp bắp:
"Per...... Percy!"
Percy khẽ mỉm cười, cúi đầu hôn lên gò má ửng hồng đáng yêu của Diệp Ngọc Tinh. Cô giống như một tên nghiện, cố kiềm chế bản thân mà chỉ nhẹ nhàng ngửi hương thơm tỏa ra từ da thịt Diệp Ngọc Tinh, cũng may lúc này cậu không nhìn thấy gì, nếu không nhất định sẽ bị vẻ mặt của cô dọa sợ.
Percy ấn vai Diệp Ngọc Tinh:
"Suỵt, Ngọc Tinh, cho tôi, được không?"
"Nhưng mà......"
Có phải là quá nhanh rồi không? Diệp Ngọc Tinh chưa từng yêu đương, nhưng cậu cảm thấy tiến triển giữa mình và Percy thật sự là có chút nhanh quá mức cho phép. Song, cậu cũng không nói nên câu từ chối được, bởi vì quả thực cậu cũng rất thích Percy.
Cuối cùng, cậu hơi ngượng ngùng gật đầu.
Sau đó, Percy đã ấn đôi môi mềm mại xuống, Diệp Ngọc Tinh bị cô hôn đến mức thở hổn hển, tầm nhìn mơ hồ, cậu chớp mắt với ý muốn nhìn thấy rõ mặt Percy, nhưng đáng tiếc không thành công.
Percy vói tay vào trong quần cậu, nhẹ nhàng chạm vào dương v*t đã hơi cương cứng của cậu, rồi sờ dọc theo đó nắm lấy cặp mông mềm mại của Diệp Ngọc Tinh.
Diệp Ngọc Tinh cảm thấy kỳ lạ, cậu cảm thấy đàn ông thì không nên bị xoa mông khi ở trên giường, nhưng cậu nghĩ đây có thể là sở thích đặc biệt của Percy nên cũng không mở miệng từ chối.
Cậu ngập ngừng thò tay vào quần áo của Percy sờ eo y, cảm nhận làn da mịn màng săn chắc. Eo Percy rất mảnh khảnh, có lẽ do thường xuyên vận động rèn luyện nên vòng eo không có chút mỡ thừa nào, mặc dù không mềm mại, nhưng xúc cảm rất tốt. Gan Diệp Ngọc Tinh to ra không ít, hai tay sờ dọc theo eo Percy tiến về phía trước, đầu tiên là cậu sờ lưng Percy, sau đấy khẩn trương nín thở sờ phía trước của y.
Diệp Ngọc Tinh:?
Diệp Ngọc Tinh ngơ ra sờ thêm vài cái, ngực của con gái có thể nào mà bằng phẳng như vậy không? Có thể không?
____ ____ ____
Đôi lời từ tác giả:
Tôi nói to cho cậu biết: Có thể!!!
Haiz, tôi viết bản thảo này vào nửa tháng trước, cốt truyện rất dâm, chờ chừng nào rảnh sẽ sửa lại.
PS: Tôi rất thích người đẹp ngây thơ, vừa đáng yêu vừa nhát gan.
- Hết chương 2-