Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Theo như lời hứa, ngay khi tan học cậu đã đến quán tìm gặp chị. Chiếc máy tính đã được mở sẵn đặt trên bàn, nhưng người ngồi cạnh đó không phải chị. Bước chân của Vũ Bình có chút khựng lại, đôi bàn tay nắm chặt lại. Cậu không thể quay mặt đi được khi chị đã thấy và gọi tên cậu. - "Vũ Bình."
Cậu lặng lẽ bước vào quán, đặt chiếc cặp trên số sofa bên cạnh đi đến quầy. Vũ Bình im lặng nhìn vào chiếc menu quán như ngày trước, cậu không phải đang tìm món nước, chỉ là cậu không biết phải nói gì. May mắn thật, nhóm cậu cũng xuất hiện phía sau, Bình Nguyên đi đến và khoác vai cậu. - "Nè, đi uống nước một mình vậy bạn mình."
Vũ Bình liền thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm ơn những người bạn đã xuất hiện thật đúng lúc.
"Ê nãy thầy giảng gì vậy tao không hiểu gì cả" - Giọng Hải Minh đầy vẻ than thở nhìn tụi bạn.
Bầu không khí trở nên ồn ào khi cả nhóm ồn ào bàn luận về người thầy vừa dạy môn học Tư Duy Biện Luận. Vũ Bình cũng tham gia vào trò chuyện cùng không khí nhộn nhịp của mọi người.
Kế hoạch ban đầu cũng thực hiện được, cậu chẳng quay qua nhìn Tường Linh dù chỉ một lần.
[Tường Linh]: Giận chị hả?
Màn hình điện thoại của Vũ Bình phát sáng hiện lên dòng tin nhắn của Tường Linh, điều đó thu hút ánh nhìn của cậu và Bình Nguyên. Cậu vội tắt màn hình như chưa thấy gì cứ tiếp tục bàn luận với Hải Minh chuyện học. Rồi dòng tin nhắn đó vẫn chưa được hồi âm đến chiều tối.
Nếu Nguyệt Vân chưa nói thì chuyện Vũ Bình không trả lời đối với Tường Linh là chuyện bình thường, có thể cậu không thấy hoặc là cậu bận rộn chưa kịp trả lời. Nhưng số lần cậu bấm điện khá nhiều vậy mà một tin nhắn cũng không thèm trả lời. Chị ấm ức mang theo sự bực dộc đổ lỗi do Khánh Châu đến bất ngờ không báo trước với chị.
Vũ Bình từ lúc về đến nhà vẫn ngồi trước bàn học nhìn vào dòng tin nhắn của chị. Cậu bâng khuâng với câu hỏi của chị. "Sao chị lại nghĩ mình giận chị ấy được chứ."
Cất điện thoại sang một bên, Vũ Bình mở máy tính lên loay hoay làm một bài powerpoint với nội dung là những dòng chú thích.
Mới ngồi một chút nhìn lên đồng hồ đã hơn 2h sáng, vươn vai xoay người qua lại thư giãn. Vũ Bình gửi file bài vừa làm xong cho Tường Linh.
[Vũ Bình]: Hôm trước em có xem sơ qua bài chị, em nhớ tựa theo đó mà làm bài mẫu này. Chị chỉ việc thay nội dung cần thiết vào là được.
Vũ Bình thở dài một cái cậu tắt máy đi đến chiếc giường quen thuộc ngã lưng chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng thức giấc cậu đi thẳng vào phòng tắm rửa mặt thay đổi rồi đi học. Thậm chí hôm nay cậu còn chẳng màn đem theo điện thoại.
Vũ Bình ngồi im một góc ghi ghi chép chép, thỉnh thoảng sẽ ngước mặt lên nghe giảng. Lát sau vở cậu đã đầy những vết vẽ nghệch ngoạc vô tri. Vũ Bình xé toang tờ giấy vò lại rồi cất vào cặp. Hình động vừa rồi đều bị cả nhóm phát hiện.
"Nó bị sao vậy?" - Nguyệt Vân ghé sát tai Bạch Lam thủ thỉ.
"Sao tao biết, tao với nó có nói chuyện nhiều với nhau đâu."
Dấu chấm hỏi lớn đặt ra trong đầu mọi người, còn đứa im lặng lại đang trống rỗng.
Loáng thoáng cậu lại nghe Nguyệt Vân nhắc về Tường Linh. Cảm giác cậu ấy rất là phiền, cứ làm chuyện không đâu.
Vũ Bình âm thầm mở điện thoại của Bình Nguyên đang đặt bên cạnh lên, quả thật tuần sau đã là sinh nhật của Tường Linh. Ngày trước khi thích cô Như, đến ngày sinh nhật cô Như thì cậu đều đăng bài ẩn ý chúc mừng sinh nhật kèm quà tặng giấu tên.
Giờ thì khác rồi, Vũ Bình thấy những chuyện đó thật trẻ con, cậu cũng không biết Tường Linh thích gì. Nói tóm lại vẫn là tùy tình huống mà xử lý.
Mỗi ngày cậu lại có thêm nhiệm vụ chở Thiên Di đến trường rồi đi làm, nếu cậu bận liền đưa chìa khoá xe cho Thiên Di tự túc. Tường Linh mấy lần thấy xe cậu đậu trước quán trong lòng lại mừng thầm tưởng chừng sẽ có cậu nhưng rồi mang theo sự thất vọng nuốt vào bên trong.
"Chị Linh, bình thường tặng quà cho con gái nên tặng cái gì?" - Thiên Di đến ngồi cạnh Tường Linh thăm dò thử, đây chỉ là chủ đích riêng của cậu ấy.
"Tùy nữa, nếu là chị thì thích được tặng son nè, đồng hồ và cả nước hoa nữa" - Tường Linh vừa tư vấn quà tặng rồi đánh vòng qua những món đồ yêu thích của chị. Giọng nói tràn đầy sự hồn nhiên.
Thiên Di đem chuyện này kể lại cho Vũ Bình nghe, vốn dĩ cậu ta biết tính khô khan của Vũ Bình thì việc chọn quà cho người khác luôn trở nên khó khăn. Mà cái người này nghe xong chỉ im lặng không nói năn gì.
Vũ Bình đi đến cửa hàng đồng hồ theo sự chỉ dẫn của bản đồ, lướt qua những kiểu dáng khác nhau. Cuối cùng cậu chốt một chiếc đồng hồ đôi rồi yêu cầu nhân viên gói lại. Ngày mai là một ngày đặt biệt, Vũ Bình ngồi nhìn túi quà đã được trang trí đẹp đẽ trên bàn, lòng không khỏi phấn khích mỉm cười. Cậu chỉ mới gặp Tường Linh hai tháng hơn thôi nhưng tình cảm mà cậu dành cho chị thì đã đủ nhiều rồi.
Ngay ngày sinh nhật của chị, mang theo sự vui vẻ mang túi quà cầm trên tay đi xuống nhà. Như mọi ngày, cậu vẫn sẽ đến đón Thiên Di đi làm.
Từ phòng khách phát ra tiếng cãi vã rất lớn, xen kẽ là âm thanh đập phá đồ. Vũ Bình đứng cạnh cầu thang nắm chặt tay nghiến răng, đã nhiều lần cậu chứng kiến cảnh này nhưng không đến động tay động chân.
Cậu bỏ túi đồ vào cặp rồi bước ra đứng ở giữa can ngăn cả hai, những tưởng chỉ có hai người cãi nhau, nhưng hai vợ chồng bà cô bên nội ngồi ở đó mà dửng dưng không can ngăn. Ánh mắt cậu rực lửa rào lên cản ngăn cơn nóng nảy của cả hai. Nước mắt cậu bắt đầu rơi xuống từng giọt, sự kiềm nén trong lòng lại một lần nữa dâng trào. Vũ Bình ra sức bênh vực mẹ mình khỏi người đàn ông kia.
Ông ta lại tưởng cậu đang muốn chửi ổng nên lấy cái ly ném thẳng vào phía lưng cậu rồi rơi xuống đất vỡ vụn. Những cơn đơn nhói hằng lên trên vai. Vũ Bình lại tiếp tục lườm ông ta đến khi ông ấy rời khỏi. Cậu cúi xuống nhặt từng mảnh vỡ vứt vào thùng rác rồi bỏ đi mặc cho mẹ cậu đang gọi cậu lại để nói chuyện.
Trong lòng cậu lại thêm vết thương lòng, cơn ám ảnh của bạo lực gia đình đã đi sâu trong tâm trí cậu. Vũ Bình hận ông ta, người ruột thịt nhưng đến con mình cũng không màng tới.
Lái xe đi thật nhanh, nước mắt cậu không ngừng rơi xuống ướt cả chiếc khẩu trang đang đeo, nước mắt làm nhoè đi ánh nhìn của cậu. Dừng xe ở trước cửa nhà Thiên Di, cậu nén lại nước mắt. Cậu ấy bước ra thấy ánh mắt đỏ hoe của cậu liền biết đã việc gì. Trên cả đoạn đường đi cậu không nói gì, Thiên Di vì thế cũng im lặng sợ nói điều gì không phải lại khiến cậu bật khóc.
Vũ Bình quên mất việc phải đưa quà cho Tường Linh, nhanh chóng rời khỏi quán ngay sau đó. Tường Linh trong lòng lại nghĩ do cậu còn giận chuyện hôm đó.