Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 00: KHÚC NGUYỆN CẦU (Obivion by deity)
Địa điểm: bến tàu
Nhân vật: Thái Linh - học sinh lớp 11 trường nữ sinh Maria Thượng Hội - học sinh lớp 11 trường nữ sinh MariaTôn Ngọc Dĩnh - học sinh lớp 11 trường nữ sinh Maria
Chúa ơi!
Ngài ở trên cao tít tắp
Dõi theo che chở cho con chiên của mình
Liệu Ngài có bỏ sót ai không?
Chúa đáp: Mắt thần ta rọi khắp nhân gian
Thế còn cô bé đó?…Chúa lặng im rồi thở dài
Vị Chúa vĩ đại và công bằng của chúng ta
cũng có lúc mệt mỏi ngủ quên.
* * *
Ngày đầu thu năm ngoái, cũng như hôm nay, chiều chan hòa nắng, gió biển mát rượi vuốt ve mái tóc của khách bộ hành và thổi bùng ngọn lửa đam mê của tuổi trẻ.
Tu tu tu…
Nước biển xanh thẳm. Trên bến, con tàu Maria huyền thoại, trắng một màu tinh khiết, oai vệ đón gió, rú lên từng hồi còi inh ỏi.
Hôm nay không khí trên tàu cực kỳ náo nhiệt. Vô số nữ sinh mặt mày rạng rỡ túm năm tụm ba đùa nghịch, chen chúc trên boong.
- Trường nữ sinh Maria có khác, sành điệu thật! Khai giảng trên du thuyền cơ đấy! Sướng thật!
- Ô la la …! Lần đầu tiên được đi trên con tàu “xịn" thế này!
- Biển xanh, mây trắng, sóng bạc! Oa! Dễ chịu quá!
Đám nữ sinh ríu rít như thể tất cả chim sẻ trên thế giới tụ tập về đây cả. Đại dương dường như cũng chóng cả mặt với các cô gái ồn ào kia, bực bội dâng sóng chao đảo đánh vào mạn tàu.
- Cứu tôi với!
Trên con đường cao tốc chạy dài ven biển, một tiếng la thảm thiết dựng tóc gáy phát ra từ chiếc taxi màu vàng đang lao đi với tốc độ kinh hồn.
- ******** thật! Cứ như có ma ám ấy, chân ga kẹt rồi! – Chú tài xế mồ hôi nhễ nhại, thở dốc. – Đừng lo, van dầu tắc thì phanh còn đó. Cháu yên trí, tay lái chú đây lụa lắm, cứ ngồi im!
Brừm… Vèo…
- Cha mẹ ơi…!
- Này thì trái này, này thì phải này! Xem tuyệt chiêu “long thần vẫy đuôi” đây!Không...! Chú lái xe quả đáng mặt “anh hùng xa lộ”, chiếc taxi vụt biến thành xe đua Công thức 1. Vâng, còn tôi, nhân vật chính xuất hiện trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, mặt tái xanh như ********* nhái, mắt trắng dã, lồi như con ốc bươu, cố bám lấy ghế phụ. Mồm há hốc như con cá ươn ở chọ, hai tay nắm chặt dây an toàn. Ôi! Còn cái dạ dày thân yêu thì thành nạn nhân quay cuồng chao đảo bởi trận động đất 12 độ rích-te, bao nhiêu của cải tích lũy trong đó trút ra hết một lượt.
- Á! Phía trước có xe!
- Tránh nè!
- Oái!
- Binh!
Tôi chưa kịp hoàn hồn thì chú lái xe taxi đã quành vô lăng. Chiếc xe tải khổng lồ phía trước như sượt qua sườn xe. Tôi sợ muốn đứng tim, mắt nhắm nghiền, thở hổn hiển như bệnh nhân hấp hối. Đầu va vào cửa xe, đau chết lặng người.
- Đau muốn chết… - vừa nghiến răng ken két, tôi vừa lấy tay xoa lấy xoa để chỗ bị bươu như một cục. Cúi xuống dây an toàn. Oh! My god! Nó đứt phéng từ lúc nào!
Thảm rồi!
Tu tu… u...
Tàu Maria hú lên hồi còi thứ hai.
- Lễ khai giảng trên biển sắp bắt đầu. Yêu cầu các lớp trưởng chú ý! Kiểm tra sĩ số lớp mình!
- Điểm danh!
- 1, 2, 3, 4...
- Báo cáo, lớp 10A3 đã điểm danh xong, sĩ số đủ. Hết!
- Báo cáo, lớp 10A2 đã điểm danh xong, sĩ số đủ. Hết!
- Báo cáo, lớp 10A1 đã điểm danh xong, vắng... vắng một người!
- Này Ngọc Dĩnh, không biết cậu ta có chuyện gì không? Giờ còn chưa thấy mặt! - Hai nữ sinh tựa vào lan can tàu, một người lo lắng hỏi.
- Còn lạ gì nữa, theo kinh nghiệm từ trước đến giờ thì... – Cô gái tên Ngọc Dĩnh thoáng trầm ngâm rồi ngậm ngùi kết câu, “lành ít dữ nhiều...”!
Tu tu... u...
Tàu Maria rú lên hồi còi cuối cùng.
- Xuất phát!
- U... oa...
Lúc này, chiếc tàu vàng vẫn lao đi như tên ra khỏi dây cung, mặc cho tôi gào thét khản cả cổ.
Ngoài xe, gió táp mạnh. Tôi gắng gượng mắt như cú vọ nhìn phía trước. Đột nhiên, trước mặt dần dần hiện ra một dải xanh hiền hòa. Trên nền xanh phấp phới là một bông hoa lan đang khoe sắc.
Lá cờ! Cờ của trường nữ sinh Maria!
- A! Chú ơi! Phía trước tới nơi rồi ạ! Cháu nhìn thấy rồi! – Tôi xúc động bật như lò xo khỏi ghế ngồi.
- Binh! – Đầu lại u một cục.
- Rồi! Chú biết rồi! – Chú lái xe có vẻ rất căng thẳng, môi mím chặt, đầu gật lia lịa.
- Á... chú ơi! Đến nơi rồi! Đến rồi! – Chiếc tàu sang trọng chỉ còn cách gang tấc. Tôi thò đầu ra khỏi xe, chỉ về phía lá cờ, lấy hết sức bình sinh hét to. – Chú ơi! Đến nơi rồi! Đến nơi rồi!
- Rồi! Chú biết rồi... – Chú lái xe trả lời nhu gà mắc tóc. Xe vẫn chạy hết tốc lực.
- Ôi! Đi quá rồi, đi quá mất rồi còn đâu!
Lộp... độp... mồ hôi của chú lái xe thi nhau rơi xuống vô lăng.
- Chú biết đi quá rồi!
- Thế sao chú không phanh lại?
- Nhưng... phanh hư rồi, dừng sao nổi?!
- Hả?!
Ôi, trời ơi!
Chú lái xe vừa dứt câu, con nhóc tội nghiệp là tôi nước mắt, nước mũi ròng ròng như thác nước Niagara, mặt nhăn như khỉ ăn gừng. Đảm bảo nếu nhìn thấy cái bộ dạng như cái nền rách của tôi lúc này, danh họa Picasso sẽ không do dự mời tôi làm mẫu cho bức kiệt tác “Guernica”.
Nhưng thế vẫn chưa thấm là bao!
Tôi quay đầu nhìn ra phía trước và phát hiện ra đây là cầu tàu. Hết đường rồi! Hu hu... không! Không! Làm sao đây! Chẳng nhẽ tuổi xuân của tôi đến đây là đứt gánh. Chí ít tôi cũng là nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này, vừa mới mở màn mà đã đi đời nhà ma là sao?
Hu hu... số mình sao bạc bẽo!
Khực khực...
Ủa? Sao thế! Đúng lúc tôi cho rằng phen này đời mình đứt cước thật, thì cái xe quái quỷ đó chầm chậm dừng lại.
- Hết... hết xăng rồi! - Chú lái xe sợ đến vỡ mật, run bần bật nhìn đồng hồ báo xăng, thở phào nhẹ nhõm, ngả người về phía sau ghế.- Hôm nay là ngày đen đủi nhất trong đời lái xe của chú, thật tình... phải vía thế nào ấy!
Tôi - tức Thái Linh, chuyện bị mọi người gọi là "Cô nàng xui xẻo" - Ăn cơm sặc cơm, uống nước còn bị dắt răng, đi đường không té hố thì cũng trượt vỏ chuối, qua cầu cầu sập. Nói tóm lại là đứa con gái xui xẻo nhất quả đất... E rằng, chuyến xe kinh hoàng có một không hai này cũng do vận xui của tôi mà ra...
Mà thôi! Mau chuồn khỏi đây kẻo chú lái xe liên lụy thêm thì nguy.
Tôi vừa nghĩ vừa cố lết cái thân tàn ma dại, đẩy cửa xe, chạy về phía tàu.
Không xong rồi! Hình như du thuyền sắp khởi hành thì phải? Tôi cuống cuồng sợ hãi, mắt trố ra, vừa thở dốc,cắm đầu cắm cổ chạy, vừa gắng sức vẫy tay.
- Đợi, đợi đã, đợi em với!
Cố lên, sắp đến nơi rồi, sắp đến cầu tàu rồi!
Đúng lúc tình hình đang căng như dây đàn, tôi thấy thấp thoáng hai bóng người trông quen quen. Đúng rồi, hóa ra là Thượng Hội và Ngọc Dĩnh, hai bà bạn chí cốt cùng "vào sinh ra tử" bao phen.
- Thượng Hội! Ngoc Dĩnh!
- Thái Linh! Nhanh lên! Cố lên bà ơi!
- Ngọc Dĩnh! Mau đi báo cho bác thuyền trưởng dừng tàu lại, học sinh cuối cùng đã đến rồi!
Tiếng của hai nhỏ bạn vọng lại, hai đứa vẫy tay về phía tôi.Hôc, hộc, hộc...
Cuối... cuối cùng cũng đã kịp!
Họng khô rát quá, tôi ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh về phía cầu tàu. Hên thiệt, du thuyền mới cách cầu tàu khoảng chừng một mét.
- Ồ, ồ! Cô nhóc đến muộn phải không?
- Đúng là thân làm tội đời! Đến sớm một chút có phải đỡ không?
- Nào! Nào! Mau cho thang xuống! - Hai nhỏ bạn rối rít, một chiếc thang nối với cầu tàu được thả xuống.
Tôi sung sướng nhún vai, tay nắm chặt vào thang toan trèo lên.
Í! Lại gì nữa đây? Cổ áo của tôi bị ai đó sốc lên! Tôi bàng hoàng ngoái lại!
- Ủa! Chú lái xe! Gì thế ạ? - Tôi mắt tròn, mắt dẹt nhìn chú ta.
- Này cháu gái, tiền xe tính sao đây? - Chú lái xe nhíu mày như kiểu dân phòng bắt được thằng ăn cắp gà, mặt như đâm lê nhìn tôi.
Tôi ngây người ra, vội vàng rờ tay vào túi, lập cập rút cái ví ra.
- Ơ! Xin lỗi! Tiền của chú đây!
- Thái Linh! Còn lề mề gì nữa, nhanh chân giùm đi!
Bụp!
Thượng Hội chưa kịp dứt lời thì cái ví của tôi rơi tõm xuống biển. Cái ví cứng đầu cứng cổ sau khi trình diễn ba vòng trên không lặn mất tăm. "Trời..." Tôi nhìn xuống biển, mặt đần thộn ra, mắt trợn tròn hơn hòn bi ve, đầu óc quay mòng mòng...
Tiếng còi tàu lại rú lên, làm đầu tôi cũng kêu u u theo.
Thượng Hội và Ngọc Dĩnh khoanh tay trước ngực đứng trên tàu, hai bà bạn nhìn tôi ngao ngán, lắc đầu thở dài: "Miss xui xẻo có khác, quả là danh bất hư truyền!"
Trong vòng một năm sau đó:
- Này, mày có biết con nhỏ Thái Linh không?
- Hở! Cái con nhóc bị "Chúa bỏ quên" đó hả? Chắc chẳng ai số quạ đen hơn nó...
Bất kì ai đến trường cũng kháo nhau cái tên "Thái Linh". Tất cả cười ngặt nghẽo đặt, cho tôi biệt hiệu "Kẻ bị Chúa bỏ quên".
Thái Linh! Vâng, là tôi! Tôi là Thái Linh! Là nữ sinh đến muộn trong buổi khai giảng, ví tiền thì bị "cống không" cho ông thần biển, bất đắc dĩ ngồi xe taxi về nhà, làm mẹ phải trả tiền gấp đôi. Dĩ nhiên đây chỉ là chút bọn biển nhỏ nhoi trong bể khổ thăng trầm mười bảy năm qua của cuộc đời tôi. Lúc mới học mẫu giáo lớp mầm.
Đợ... chờ đợi...!
Tay chống cằm ra vẻ tiểu thư mơ mộng, tôi nhìn chằm chằm ra phía hành lang, con đường duy nhất mà một anh chàng "hot boy" lớp lá hay đi ngang qua để đến nhà WC. Ôi! Hình mẫu "X-men, đàn ông đích thực" của đời tôi: Khuôn mặt trắng hồng như trái bồ quân, mắt tròn xoe như quả trứng muối. Chỉ nhìn anh đã đủ "ngất ngây con gà tây" rồi.
- Trời! Anh ấy nhìn mình! Đang nhìn mình đó...
Phẹt...!
Ủa...! Hình như có cái gì đó nhơn nhớt hạ cánh trên đầu tôi.
Hu hu... không, tôi không muốn thế.
Đúng lúc được anh ấy nhìn trìu mến thì lũ chim chết tiệt đó nhè đúng đầu tôi "xả đạn tự chế" không thương tiếc.
Ôi! Xin anh đừng nhìn em nữa làm gì! Tâm hồn pha lê này đã bị ô uế rồi.
Hồi cấp I...
- Này, này... - ông bạn cá biệt ngồi cùng bàn, nghịch rách giời rơi xuống, vỗ vai tôi. Tôi quay đầu lại, dùng bộ mặt cảnh sát hình sự cảnh cáo thằng cha định bắt chuyện tán hươu, tán vượn.
Tôi là học sinh gương mẫu đầu tàu, phải nghiêm túc mọi lúc mọi nơi, kịp thời ngăn chặn hành vi không đúng mực. Nhưng vừa rồi tiếng tôi cứ lanh lảnh như bát sành vỡ...
- Thái Linh! Hạ Bình! Hai trò đang làm gì vậy? Nói chuyện riêng trong giờ, chép phạt 100 lần những gì đã nói, cuối giờ nộp cho tôi!
- Ôi! Những gì đã nói! Thằng cha đó chỉ nói mỗi từ "Này", còn tôi nói đến chín từ "Không được làm phiền tôi, tôi còn nghe giảng"!Hic! Đúng là làm phúc phải tội mà.
Những năm cấp II...
Hãy nhẫn nại...
Viết xong từ mới tiếng Anh cuối cùng này có thể coi cuốn truyện được rồi, híc híc! Năn nỉ sùi cả bọt mép mới mượng được của bà bạn Thượng Hội.
Phù! Cuối cùng ta đây cũng làm xong bài, tôi đang cười sằng sặc như ma làm vì sung sướng thì bỗng "Phụt!", trời tối đen như mực.
Cả thành phố mất điện.
Tôi hùng hục sục sạo tìm đèn pin, đợi ta nhé truyện yêu dấu, ta sẽ chạy ngay đến với em đây!
Híc! Đèn pin hết pin.
Tôi vẫn không đầu hàng số phận, đi tìm ngay nến thắp tạm. Em truyện ơi! Chờ ta một lần! Một lần nữa thôi! Ta sẽ đến với em.
Nhưng gió thổi đổ cả nến, nhà sau bị bén lửa, cả cuốn truyện tiêu đời con nòng nọc, giường bị thiêu trụi thùi lụi.
Tôi bị ba mẹ mắng te tua suốt cả đêm. Kể từ hôm đó, tôi phải thắt lưng buộc bụng một tháng tiền tiêu vặt để gom góp mua trả cuốn truyện cho Thượng Hội.
Tâm hồn non nới là thế đã phải hứng chịu "bão dông" của cuộc đời.
Hai nhỏ bạn thân đến mức con chấy cắn đôi của tôi cũng phải lắc đầu nguầy nguậy: "Vào cấp ba rồi mà số bà vẫn đen như nhọ nồi... đến Chúa cũng chẳng thèm để ý!"
" Kẻ bị Chúa bỏ quên!"
Tôi không phục, tự mình đặt ra một dấu hỏi to đùng. Nếu như đó là do ông trời định sẵn, tôi cũng phải vui vẻ đi hết quãng đời! Nếu đó là số phận tôi phải đấu tranh đến cùng.
Tôi ngồi bên cửa sổ, hai tay ôm đầu, rồi đặt ngay tay trước ngực: "Liệt tổ liệt tông họ Thái ở trên cao, xin hãy che chở cho đứa cháu Thái Linh này bình an vô sự qua ngày khai giảng lớp 11!"
"Con xin đa tạ liệt tổ liệt tông!"
CHƯƠNG 01: MỘT TRIỆU LẦN KHÔNG THỂ(Inconceivable probability)
Địa điểm: Cổng trường cấp III MariaKhu giảng đường trương MariaNhân vật: Thái Linh - học sinh lớp 11 trường MariaAnna - học sinh lớp 11 trường MariaAn An - học sinh lớp 11 trường MariaThượng Hội - học sinh lớp 11 trường MariaTôn Ngọc Dĩnh - học sinh lớp 11 trường MariaAn Vũ Phong - học sinh lớp 11 trường British
Lời thì thầm của đóa hoa bé nhỏ
Nếu có thể...Tôi nguyện làm đóa hoa quế trúc nhỏ nhoiNeo mình vào góc tường nào đóKhông bị mưa dầm nẵng dãiCàng không sợ mưa dập, gió vùi.
Chúa đáp: Ta đã nghe thấy lời cầu nguyện của conVà thế là nàng biến thành một đóa hoa nhỏ cheo leotrên vách tường, run rẩy trong gió bão...
* * *
Dự báo sắp có một cơn bão xui xẻo ập xuống đầu Thái Linh.
Hứng chịu ảnh hưởng của cơn bão không rõ lai lịch, từ sớm khi ra khỏi cửa, vận đen không ngừng đeo bám tôi. "Rầm!", trước tiên là ngã lăn long lóc xuống cầu thang như một con heo quay bị chín trong lò. "Choang!", sau đó là một vật thể bay không xác định (chính xác hơn là một chậu hoa) từ trên cao giáng xuống. "Grừ... gâu..." tiếp đó là con Black (con bẹc-giê nhiều duyên nợ) đuổi chạy mất cả dép...
Theo kinh nghiêm chiến đấu "đòi độc lập, tự do" mười bảy năm dai dẳng với lão thần xui xẻo, hôm nay là một ngày xui tận mạng. Cần phải đề cao cảnh giác (nâng mức "báo động" lên cấp tối đa).
Chậc chậc!
Nghĩ đến đây, tôi đeo bộ mặt lạnh như nước đá, xoay cổ, khởi động tay chân, hít hà một hơi dài, luôn luôn sẵn sàng trong tư thế trực chiến với một ngày thần xui gõ cửa.
7h 30 phút.
Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ cỡ lớn treo ở trạm xe buýt. Môi bỗng trề dài ra, nặng như đeo chì, bất giác giật giật hai cái.
Ôi! BẮt đầu rồi! 30 phút nữa là vào giờ học! Dựa vào kinh nghiệm tích lũy đầy mình, càng những lúc quan trọng, lão thần xui càng dễ bày trò.
Khặc khặc...
Quả không sai, trong vài giây ngắn ngủi tôi đứng đực ra như vịt ở đó nghĩ vẩn vơ, chiếc xe buýt 15 phút mới có một chuyến đó đã từ từ đóng cánh cửa một cách không thương tiếc.
- Ôi... đừng đóng!
Xin khuyến cáo các bằng hữu cùng cảnh ngộ, gặp trường hợp như thế này, bạn có gào rách cả họng cũng vô ích! Cách duy nhất là...
Tôi liều mạng, dùng ô chọc thẳng vào cánh cửa xe ô tô như ngư ông xiên cá. (Chớ có bắt chước vì đây là con đường ngắn nhất dẫn tới vực thẳm tăm tối).
Tôi như Astro boy với cánh tay sắt vô địch, vung tay một phát.
Hơ!
Chiếc ô vạn năng của tôi móc vào cánh cửa xe, tôi lấy đà nhảy tót lên xe như phim hành động Mỹ.
Không, không...! Trong lúc thực hiện cú nhảy "siêu cấp" thì cửa xe đóng sầm lại. Mặt tôi đập ngay vào cửa kính, bẹp lép như bánh tráng, dí vào cửa xe rồi từ từ trượt xuống...
Không, không... thành vấn đề! Dù như vậy đi chăng nữa cũng chả có gì đáng ngạc nhiên.
Khoan! Khoan đã! Cái ô - ân nhân cứu mạng của tôi bị kẹt vào cửa xe!
Tôi cố sống cố chết bám thật lực vào nó và dán chân vào bục lên xuống của cửa xe.
- Chú lái xe ơi! Cháu bị k... ẹ... t... - Vùng vẫy hồi lâu mới rút được tay ra, tôi đập bồm bộp vào cửa kính. Vừa hay, một chiếc xe chở đồ uống giải khát bật nhạc ầm ĩ từ đâu lù lù tới góp vui.
Tiếng kêu của tôi thống thiết tận trời xanh là thế mà lại bị thứ nhạc nghe như tiếng máy mài nhôm đó áp đảo quyết liệt, rồi dần dần mất hút.Hu hu... Số sao mà nó ***! Thật là một ngày bi đát.
Chiếc xe chở đồ uống như khoái chí, lắc lư, rống lên bài hát lạc điệu, xoẹt qua tôi và còn hào phóng phun ngay cho tôi - bông hoa nhỏ của tổ quốc một bãi nước to tổ chảng.
Mặt tôi tím bầm lại. Cố lấy bộ mặt thản nhiên, tôi hất tung mái tóc vửa được gội bởi loại dầu gôi "thượng hạng" có một không hai, mắt long lên vằn tia máu đỏ, gườm gườm nhìn chiếc xe chở đồ uống với vẻ mặt cực kì "chim cú".
U la la...
Xì... xì...
Sao ... sao thế? Chiếc xe buýt bỗng xì ra một làn khói đen mù mịt rồi đột ngột tăng tốc. Tôi nghe rõ tiếng gió vù vù bên tai, cây cối và nhà cửa bên đường như gặp vòi rồng, bị cuốn phăng lại đằng sau.
Bộ chú lái xe là phi công mới chuyển ngành hả?
Tôi sợ mặt cắt không còn giọt máu, hai tay ghì chặt cán ô, gió thổi làm mặt tôi căng phồng lên như quả bóng bay. Ôi! Nghẹt thở.
- Ôi! Mau ra mà xem! Lại là con nhỏ đó kìa! Kinh thật! Lần trước tao thấy nó bị mắc cổ áo trên cửa xe. Hôm nay lại thấy nó đứng bám như Tazan girl ngoài cửa xe! Bộ quay phim hành động hả bọn mày? Sao không thấy máy quay?
- Dào ôi! Lũ tuổi teen bây giờ cứ thích chơi trội, xe ngon lành thì không thích ngồi vô, cứ thích đánh đu như khỉ trụi lông ngoài cửa xe!
- Mẹ ơi! Xem này! Trên xe có siêu nhân - Superman!
- Cậu nhóc! Phải là Super girl mới đúng!
Tôi đâu phải muốn chơi trội, đâu phải là siêu nhân,càng không muốn quay phim hành động giật gân móc mắt khán giả. Hu hu hu... oan uổng quá.
Ngày mai liệu báo có đăng trang nhất "Nguyên nhân vì sao một thiếu nữ tuổi teen trở thành vong hồn dưới bánh xe oan nghiệt? Đừng coi rẻ mạng sống, cha mẹ hãy quan tâm giáo dục thế hệ trẻ..."
Nhưng trong cái rủi có cái may, biết đâu như theesits nhiều ta cũng được lưu truyền sử xanh cho con cháu mai sau, trở thành ví dụ điển hình trong giáo dục học đường, tạo phúc cho toàn xã hội.
Liệu cuối cùng có được mang chữ vàng danh dự: "Sống vĩ đại chết vinh quang" không nhẩy? Hô hô hô...
Mình lại ăn "dưa bở".
- Oái!
Tôi đang khoái trá cười một mình như con dở hơi biết bơi thì chú lái xe ngoằng vô lăng. Đầu tôi va cốp một cái vào cửa xe, tôi đau điếng, nước mắt giàn giụa.Hu hu... Bây giờ tôi mới thấm thía câu danh ngôn:
- Hãy coi mỗi ngày đều là ngày cuối cùng của bạn!
Í! Hình như tốc độ đã giảm dần! Dừng xe ư? Tôi nhíu mày, nhắm nghiền rồi mở he hé mắt. Trong lúc đang le lói một tia hy vọng mong manh có thể đặt chân xuống đất mẹ hiền hòa, thì theo quán tinh, tôi mất đà, bổ nhào về phía trước, xoay một vòng quanh chiếc oorooif bay theo hình Parabol cực kỳ ngoạn mục.Ôi... tôi...
Tóc tôi xù lên như tổ quạ, mông đáp thẳng xuống đất làm thành lòng chảo. Tôi lóp ngóp bò dậy, nghiến răng ken két, vừa phủi bụi, vừa xoa xoa.
Trong lúc tôi thấy phúc nhà mình còn dày chán, không bị gãy tay què cẳng là may lắm rồi thì bỗng nhiên một chiếc xe lao vút về phía tôi. Bánh xe hất bao nhiêu bùn bắn vào váy khiến nó trở thành mớ vải chấm phá theo kiểu trường phái ấn tượng.
- Ủa! Gớm tưởng ai! Hóa ra lại là chị Miss nhọ nồi đó hả?
Tiếng ai nghe như vịt bầu kêu thế nhỉ? Tôi ngước mặt nhìn về phái phát ra thứ âm thanh đó. Một gương mặt xinh xẻo bơm thêm huênh hoang ló đầu ra khỏi cửa chiếc xe tội lỗi kia, đôi lông mày lá liễu dài và cong, cái mũ tưng tửng.
Anna! Lại là nó! Học kỳ trước chẳng phải nó chuyển sang ở trường Milan rồi sao. Sao lại về thế này? Ngay từ lớp mười, con nhỏ đó cứ như có thù từ kiếp trước với tôi, toàn kiếm cớ sinh sự, nói cạnh nói khóe. Xem ra thời khắc đen tối đã điểm.
- Này, Thái Linh! Lâu rồi khoogn gặp tôi, nên cảm động rớt nước mắt hả?! Lo gì chứ, ngày tháng còn dài! – Anna giơ ngón út ra, đặt lên môi cười khanh khách như con nữ yêu.
Chiếc xe hơi xin chở nó chạy vút đi, để lại toàn bụi và khói đằng sau. Tôi cúi đầu nhìn cái váy chấm bùn phong cách rất xì-tin của minh, cắn chặt răng chịu đựng cơn đau ê ẩm của cái mông, hình dung ra điệu cười của Bạch Cốt phu nhân của con nhoe Anna. Thôi, thế là đời ta đã vào ngõ cụt!
- Cháu gái! Không sao chứ?
- Dạ! Cháu, cháu không sao ạ! – Tôi lí nhí trong miệng, phủi phủi váy, vịn tay vào người vừa hỏi thăm, từ từ đứng dậy.
Ủa! Sao tay gì mà toàn là da bọc xương, chẳng có chút thịt nào? Lại còn nhăn nheo như quả táo tàu.
Tôi phân vân một lúc rồi liếc nhìn theo cánh tay đó.
Trước mắt tôi là một bà cụ mặc áo dài màu tím, che nửa mặt, tay cầm một quả cầu pha lê trông có vẻ thần bí. “Cháu gái...”, giọng bà lão như có tà thuật gì đó, tôi muốn quay đầu chạy thục mạng nhưng không hiểu sao cứ chôn chân tại chỗ không núc nhích được.
- Nào, đặt tay lên đi! – Tôi do dự một lát. Ánh sáng của quả cầu pha lê chiếu trên đôi tay nhăn nhúm, gầy đét, không khí xung quanh đầy ma quái.
- Đừng sợ! Nào... – Cụ bà gật đầu với tôi.
Tôi bỗng dưng chìa tay ra và đặt lên quả cầu.
- Ra vậy, cháu gái, cháu sẽ trở thành người may mắn nhất thế gian!
Giọng nói khàn khàn như niệm chú, từng câu từng chữ văng vẳng bên tai tôi.
- Có điều... cháu phải nhớ kỹ: May mắn thuộc về cháu giống như mặt trăng lơ lửng trên trời, lúc tròn lúc khuyết. Nhớ kỹ, mỗi bước đi phải quay đầu nhìn lại bóng của chính mình, để nó có thể nhớ được đường đi!
- Lúc mây đen che khuất mặt trăng, lúc may mắn không còn, đừng do dự, đừng sợ hãi, hãy tìm câu trả lờ cất giấu sâu thẳm trong trái tim mình!
- Nhớ nhé, gặp nước thì sống, gặp lửa thì chết.
May mắn! Đùa hoài! Kẻ toàn bị chậu hoa liệng trúng đầu, đi xe buýt thì kẹt cứng, bị bùn bắn tứ tung, tức là tôi – Thái Linh mà trở thành người may mắn nhất thế gian thì trời sụp.
- Cháu... – Tôi định “bật” lại thì thấy bà lão đã đi khuất bóng.
Chả nhẽ mình đang nằm mơ? Những gì diễn ra hôm nay có cảm giác hư hư ảo ảo.Reeng...
Chuông truy bài reo lên cắt đứt dòng suy nghĩ. Tôi chớp chớp mắt, những ý nghĩ linh tinh phút chốc tan biến. Tôi sực tỉnh.
Ôi trời ạ! Mình đang thơ thơ thẩn thẩn gì nhỉ?
Ha ha... con nhỏ đạt giải Miss xui xẻo như mình làm sao lại có thể nhắc đến chữ may mắn chứ?
Thôi để hai chữ xa vời ấy theo giấc mộng bay đi...
Thái Linh à! Đó là số phận.
“Phù...”, thở dài.
Cộp!
Tôi vừa bước chân vào cửa lớp, mấy đứa bạn rình ngay ở đó bắn pháo giấy, những mảnh giấy hỗn loạn đủ màu được bắn tung lên rồi rơi xuống làm tôi giật thót tim thụt đầu vào cổ áo...
- He he... tụi mình thắng rồi!
- Khà khà... đoán trúng phóc!
- Tao đã nói rồi, chắc chắn là Thái Linh! Khà khà! Ha ha ha...
Cả lớp ồn ào như ong vỡ tổ, cuồng nhiệt như trong sàn nhảy. Mấy đứa con gái nắm tay nhau thành vòng tròn, cười như điên như dại, rú lên như vớ được vàng. Những đúa khác thì ngồi cả lên bàn, lấy bút goc vào cặp, cười hô hô, ném phấn lia lịa vào nhau. Lúc đó, cả lớp trông như một bầy sói đang reo hò, nhảy múa tế thần.
Tôi đứng đần mặt ra ngoài cửa lớp, mấy mảnh giấy màu còn vương tứ tung trên tóc, tôi dường như trở thành trung tâm mọi sự chú ý. Thế nào, Thái Linh, trông mày cứ như con ngố...
Tôi khe khẽ đặt nốt cái chân còn lại vào trong lớp học, phải tranh thủ lúc tụi nó không để ý đánh bài chuồn thật nhanh về chỗ ngồi. Ai ngờ đúng lúc tôi vào lớp...
Rạt...
Lấy tôi làm tâm trong vòng bán kính 3m không một bóng người, luc bạn lúc này còn bày trò nghịch như quỷ sứ. Thế mà ngay lập tức tránh tôi như người ta tránh bệnh hủi, ai nấy đều trở về chỗ của mình. Đứa thì mở sách ra vẻ ngây thơ nai tơ ngoan đạo, đứa thì quay xuống bàn dưới xì xèo to nhỏ. Mọi người đều hòa đồng với nhau, nhưng chả thèm đếm xỉa đến sự có mặt của tôi.
- Thái Linh, biết ngay bà sẽ không làm tụi tôi thất vọng mà. Ngọc Dĩnh, bà đi thu chiến lợi phẩm mau.
- Ờ, ok! Chuyến này có mà xem lòi mắt!
Thượng Hội và Ngọc Dĩnh, hai đứa nó đột nhiên nhảy tót ra trước mặt tôi, mặt đứa nào đứa nấy cũng hưng phấn hết cỡ, toe toét như hoa thược dược được mùa, tít cả mắt lại.
- Mau xì ra đây! Cược thua phải chịu! – Thượng Hội quay người về phía cả lớp hoa chân múa tay, đắc ý gào to.
Vừa dứt lời, mấy chục đứa nữa mặt xị dài ra như cái bơm, mắt như phóng tia lửa đạn về phía tôi rồi “hứ” một tiếng hậm hực, cú đời, không muốn nộp cho Thượng Hội mấy thứ trong tay.
Nhìn thấy chiến lợ phẩm, hai mắt Thượng Hội quắc như đèn pha ô tô, sướng đến mức nhảy cẫng lên: “Trùi ui! Toàn những truyện tranh mới ra lò...”
- Thượng Hội, thế này là sao?
Mỗi lần hai chiễn hữu từ hồi còn để chỏm của tôi mà có gì vui vẻ bất thường là tim tôi lại đập loạn nhịp.
- Bà đừng có ngạc nhiên thế! Đây dâu phải là lần đầu. Bà thử nhìn lên bảng xem! – Ngọc Dĩnh sướng ra mặt, nói đoạn, hất hàm về phía bảng.
Chỉ có tôi – đứa “chậm tiêu” nhất trong mấy trò này, lòng cứ như lửa đốt, mép giật liên hồi, nhìn về phía bảng.
Đúng lúc ánh mắt và bảng đen giao nhau, tôi đứng im như Từ Hải chết đứng, mắt hoa lên. Trời! Trên bảng viết:
“Pác” nào đến lớp thứ 25 sẽ phải trực nhật
- Thái Linh, không phải bà thấy mình may mắn quá nên chưa thể đón nhận sự thật chứ? – Thượng Hội ôm đống truyện chạy tới chạy lui trước mặt tôi.
- Hơ hơ hơ...! Chả ai hiểu bà bằng tôi, đặt cược cho bà là chỉ có thắng. Bà quả là không phụ lòng tôi. Bà là người đến thứ hai nhăm đó!
Hai nhăm, hai nhăm...
Số 25 nặng như tảng đá đè lên đầu tôi. Váng đầu quá! Trong lúc hốt hoảng, đầu tôi hiện lên chữ “Oh, no...” to như cái mẹt.
Tại sao? Tại sao? Tại sao?
Ông trời ơi! Tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì?
Tôi “trèo đèo lội suối”, suýt tiêu đời nhà ma mới đến được trường. Vậy mà lại rơi vào bi kịch không biết bày tỏ cùng ai. Tôi há hốc mồm, hàng chữ trên bảng biến thành ảo ảnh bay lơ lửng trên đầu...
“ Bà là Miss xui xẻo, kẻ bị Chúa bỏ quên...”
Câu nói cực kỳ kinh điển của Thượng Hội cứ văng vẳng trong đầu tôi...
Cảm giác chua xót khó tả bằng lời cứ lan ra, lan ra như sóng âm thanh. Người ta nói thượng đế nhân từ. Lẽ nào tôi là bị số phận bỡn cợt, đến thượng đế cũng bỏ mặc...
- Thái Linh... Thái Linh!
Bộp...
Trong lúc đang âm thầm gặm nhấm nỗi đau, trong lúc đang không thể lôi mình ra khỏi đáy địa ngục thì một cánh tay nặng như cùm đập vào vai tôi. Tôi bất giác hồn siêu phách lạc, lúc sau mới kịp định thần. Ngoái đầu lại, Thượng Hội dẩu môi ra, nước mắt ngắn nước mắt dài:
- Thái Linh! Đừng ngạc nhiên thế chứ! Đằng nào bà cũng đen rồi. Hãy để vận đen phục vụ lợi ích cộng đồng. Thế mới là xui theo phong cách xì teen, xui mẫu mực!Cái gì mà xui mẫu mực với cả xì teen... Cái này thì chỉ có con nhỏ đó mới phát ngôn ra nổi! Đường đường là cán sự học tập mà lại lạm dụng chức quyền hành hạ dân đen, mà "dân đen" này lại là con bạn thân từ hồi thò lò mũi xanh, ngồi cùng bàn, "chia ngọt se bùi" từ cấp I của nó đến giờ! Thái Linh mày thật là có mắt không tròng...
Tôi đang định xổ cho nó vài câu cho biết mặt, thì đột nhiên bị con nhỏ Ngọc Dĩnh ghì cổ:
- Ây dà! Thái Linh! Đừng giận mà! Thượng Hội chỏ đùa chút thôi! Lần sau sẽ không thế nữa!
- Này! Ngọc Dĩnh, bà nói gì vậy? Bày trò bắt Thái Linh lau chùi sân bóng rổ, bà cũng góp mặt anh tài đấy!
Cái gì? Lau chùi sân bóng rổ?Rầm...
- A a a á.. - Tiếng kêu như lợn bị chọc tiết đã cứu thoát tôi khỏi địa ngục tối tăm để thấy ánh sáng.
Một thân hình như đô vật Sumô lừng lững đẩy cửa bước vào lớp. Ơ? Không phải là “Đệ nhất Ma Bư“ của lớp bên sao? Nó sang đây làm gì nhỉ?
“Đệ nhất Ma Bư” không biết mình vào nhầm lớp, mặt mày căng mọng như trái táo đỏ, mắt mơ mơ màng màng, hai tay đặt trước ngực, trên miệng như treo cái gì đó nhơn nhớt dài chừng 3 cm.
- Ôi, nhìn thấy rồi... Nhìn thấy anh ấy rồi...
- Này, bà thì nhìn thấy được ai? - Ngọc Dĩnh mỉa mai.
- Tao nhìn thấy An Vũ Phong, chàng chỉ cách tao 2m! 2m thôi! Chàng... chàng còn ngoảnh đầu nhìn tao nữa. - Phát ngôn “Đệ nhất Ma Bư” đã gây ra một đợt dư chấn động đất mạnh, tâm chấn là lớp tôi.
- A... - Tất cả lũ con gái “gầm” lên như hổ đói vớ được mồi. “Trời ơi! Là An Vũ Phong! Là chàng An Ngọc Phương đứng thứ ba trong top 100 chàng trai quyến rũ nhất trường British tuần trước sao?
An Vũ Phong? Cái tên nghe quen quen! Gì mà bọn con gái vừa nghe tên hắn cứ như uống nhầm thuốc “động rồ” cả lũ thế nhỉ?
- An Vũ Phong, học sinh cấp III trường nam sinh British, xếp thứ ba trong Top 100 “giai đẹp” của trường British, một trong sáu nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của hội học sinh British, dáng chuẩn như siêu mẫu, chiều cao 1m80, cân nặng 70 kg, sao Cự Giải, nhóm máu A, papa là... - Thượng Hội đọc vach vách dữ liệu trong bộ nhớ Ram của não bộ.
Tôi trợn tròn mắt, nhìn Thượng Hội thao thao bất tuyệt, gật đầu khâm phục. Đừng tưởng nhỏ Thượng Hội thành tích thi cử không ra gì, nhưng tất cả hồ sơ cá nhân của các hot boy, cool boy, cute boy trên bảng Top 100 giai đẹp hàng tháng, nó thuộc lòng như ăn cháo, cứ như con “ma xó”.
- Nữ sinh thành phố Sant Roland chả ai lại không biết anh ấy. - Ngọc Dĩnh nói đến đây, liếc xéo tôi một cái, - Dĩ nhiên, không tính đứa ngoại lệ...
Hu hu... cũng chỉ là không biết một Mr đẹp giai thôi mà, làm gì phải phân biệt giai cấp thế? Hừ, để chứng tỏ cũng thuộc dân sành điệu cỡ VIP (very impolite person he he..).
Ring... Tạm dừng một chút.
Bây giờ là lúc diễn giải của Thái Linh tức “Quạ đen tái thế” (để bạn hiểu một chút chúng tôi đang nói gì =.=)
Tôi hiện giờ đang là nữ sinh trường cấp III Maria - trường nữ sinh duy nhất toàn thành phố do vị hiệu trưởng kiêm nhiệm chức “chuyên viên rỗi hơi” dẫn dắt một đội ngũ giáo viên lập dị, bồi dưỡng và đào tạo một lũ giặc cái vừa “mê giai đẹp” vừa hay làu nhàu như lũ vịt bầu.
Còn trường nam sinh British mà đám con gái vừa bàn tán nằm ở trung tâm thành phố, có thể coi là hàng xóm láng giềng với trường tôi. Nó do một vị hiệu trưởng “vào trong phong nhã, ra ngoài hào hoa” dẫn dắt một đội ngũ giáo viên tâm huyết với nghề, đào tạo ra những chàng trai ưu tú nhất thành phố.
Sáu nhân vật tiếng tăm của British là những hạt giống của trường, là những anh chàng đẹp trai hết xẩy, phải gọi là thần tượng của các thần tượng. Do thời lượng có hạn nên lần chen phát sóng này không thể miêu tả chi tiết.
Cũng chẳng biết từ bao giờ trường nữ sinh Maria đã có trò bầu chọn Top 100 chàng trai quyến rũ nhất trường British. Tiêu chuẩn bầu chọn gồm: độ thân thiện, ga-lăng, nhiệt tình, đẹp giai vân vân và vân vân... Mỗi tháng không ngừng cập nhật thông tin. Đây là bảng xếp hạng có uy tín và tầm ảnh hưởng lớn trong các trường của thành phố.
Các nữ sinh trường tôi cực vinh hạnh và hiển hách nếu tiếp cận được với các boy lọt vào Top 100 đó. Điều này cũng là tiêu chuẩn đánh giá “Miss được yêu thích nhất của trường”. Danh sách “hoa khôi được yêu thích” cũng được cập nhật hàng ngày.Diễn giải kết thúc!- A a a...
Những tiếng kêu rú gào thét nối tiếp nhau khiến tôi hướng mắt về phía “Đệ nhất Ma Bư”. Lúc này, nó đang bị vây kín bởi đám nữ sinh tò mò như sao “xẹt” bị phóng viên báo lá cải săn tin. Ma Bư đầu gật lia lịa, “ngất ngây con gà tây” trong sự ngưỡng mộ của mọi người.
- Hứ...
Một tiếng lên giọng khinh khỉnh chặt đứt tiếng lao xao của lũ vịt giời. Soạt soạt...Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Bối An An - kẻ thù không đội trời chung số hai của tôi ở trường nữ sinh. (Xin nhắc lại chút: Kẻ thù ở vị trí number one là con nhỏ Anna).
Bối An An thấy mọi người nhìn về phía mình, cố ý giơ tay hất những cọng tóc xoăn làm dáng, mắt lúng la lúng liếng.
- An An, sao không cẩn thận vậy? Tay bị thương kìa! - Đệ nhất Ma Bư ngay lập tức bắt chuyện nịnh nọt.
- Hơ hơ hơ... - Tiếng cười nghe như tiếng mấy bà đồng nát mài ống bơ gỉ làm tôi dựng tóc gáy. - à à..., cũng chẳng có gì đâu! Tao chẳng may trượt chân ngã ở cổng trường, sau đó anh An Vũ Phong dán hộ tao miếng băng tay ý mà!
- Cái gì? “Dán hộ miếng băng tay?”
- Wa...! Đây là miếng băng tay do anh An Vũ Phong dán sao? Cho bọn tao xem với!
Đúng là một lũ hám giai đẹp. Lúc nãy còn túm tụm chỗ “Đệ nhất Ma Bư”, giờ lại quay ngoắt 180 độ, túm đông túm đỏ quanh con nhỏ Bối An An hỏi han tía lia, vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị, nhìn chằm chặp vào cái băng dán tay mỏng tanh, nước dãi nhỏ toong toong...
Rầm rầm rầm...
Huỵch huỵch huỵch...
Ủa! Động đất à? Hay là núi lửa, không, bộ sóng thần hả?
Khối khí “háo sắc” bị nén đến cực điểm. Tôi tò mò, mắt thô lố ngó ra ngoài lớp, chỉ nhìn thấy “một bày ong vò vẽ” lúc nhúc di chuyển chầm chậm từ xa đến.
- Má ơi! Chàng trai hào hoa thứ ba trường British – An Vũ Phong kìa! Thứ ba trường British?!
Tai tôi vọng lại tiếng kêu như xé vải của Thượng Hội. Ló đầu ra, thấy nó đang lượn vòng tròn chóng cả mặt quanh cái tổ ong vò vẽ, hai mắt hiện rõ mồn một chữ “LOVE” to đùng đoàng.
- Mình có thể vào được không? - Bỗng một giọng nói êm dịu như rót mật vào tai phát ra từ tâm của “tổ ong vò vẽ”. Lũ ong vò vẽ như biến thành “những cừu non ngơ ngác, đạp trên lá vàng khô”. Tụi chúng không ai bảo ai, rút vội di động nhấn phím “CAMERA” về phía anh chàng đẹp trai.
Pí po! Pí po!
Báo động “xui xẻo” nâng lên mức đỏ.Như phản xạ có điều kiện, tôi mặt dài ra như trái mướp, thất tha thất thểu lê bước về phía góc tường. Đối với tôi, đám đông là một trong những điềm báo xui xẻo. Trước mắt tôi lại là cả một đội quân “ háo sắc” hùng hậu, sắp như phát cuồng cả lũ...
- Thái Linh! Thái Linh là bạn nào?
Chính lúc tôi quay người đi, len lén rời khỏi chỗ đó thì giọng nam êm như tiếng sáo diều lại vọng lên. ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía tôi như ánh đèn sân khấu chiếu sáng choang mặt diễn viên.
Tôi nhè nhẹ xoay người 30 độ, liếc trộm xem chuyện gì đang diễn ra sau lưng. Lũ cừu non im thin thít thoắt một cái biến thành một tổ ong vò vẽ kêu vo vo ầm ĩ. Ai nấy đều dùng ánh mắt soi mói nhìn tôi chằm chặp khiến tôi chỉ muốn đào hố nhảy xuống.Lũ bạn tự động tách ra thành một lối đi từ chỗ anh chàng đó đến chỗ tôi.
Khuôn mặt cười đầy ẩn ý, hàng lông mày rậm và đen nhếch lên hơi ngỗ ngược, cong cong như vầng trăng khuyết trong đêm. Nước da hồng hào, nụ cười tươi roi rói, khuôn mặt quá hoàn hảo, dáng người cao, bờ vai rộng , rắn rỏi, đặc biệt là cái khuyên kim cương sáng lấp lánh bên tai trái như tô điểm thêm vầng hào quang chói loà ấy.
- Em có phải là Thái Linh không? - An Vũ Phong rất tự nhiên, hai tay thọc vào túi quần, mỉm cười dịu dàng, đi về phía tôi, sau đó chìa tay ra. - Gửi em cái này.
- Gửi em? - Tôi lùi vài bước về phía sau, cảnh giác pha chút ngạc nhiên khi nhìn thấy phong thư màu hồng trên tay Vũ Phong. Hơ?! Anh chàng được mệnh danh là “ Hoàng tử kim cương” này lại gửi cho mình bức thư trên đó đề là...
"Thư làm quen"]- Mấy chữ đó như xi măng khô nhanh, cả người tôi hoá đá.
- Em có sao không? – Vũ Phong tiến sát lại, tôi có thể nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt chàng, hàng lông mi dài, đôi mắt sáng. Hào quang từ đó phát ra làm tôi loá cả mắt, trời đất xung quanh tôi như quay tít thò lò...
- Đây, đây là... cái gì? - Tôi cố sử dụng tối đa công suất của những nơron thần kinh đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê để lắp ghép thành câu có đầu có đũa.
- Là thư làm quen. - Anh ấy cười rạng rỡ như mặt trời ban ngày. Đã thế lại còn nhấn mạnh từng từ. - Thư làm quen viết riêng cho em.
Lời nói như đinh đóng cột của anh chàng number three này làm cả phòng học như biến thành cái xoáy ốc lớn, đứa nào cũng nghe rõ mồn một.
- Wa...! - Những tiếng kêu gào điên loạn như quả bom tấn nổ tanh bành trên đầu tôi. Tôi nghe như muốn rách màng nhĩ
- Bình tĩnh... Hết sức bình tĩnh...
Tôi lấy tay gạt mồ hôi nhễ nhại trên trán, hít mạnh một hơi dài.
Thái Linh, mày đừng để bị sập bẫy... Theo kinh nghiệm đúc kết trong mười bảy năm trường kỳ kháng chiến, nằm gai nếm mật với lão thần xui thì điều tốt đẹp này không thể xảy ra với mày. Chắc là mày đang ngủ mơ rồi...! Đúng... đang mơ..., véo một cái vào má là biết liền...
- Oái! Đau quá! - Tôi xoa chỗ bị véo sưng vều ở má. Tủi thân, nấc nghẹn ngào, híc híc...Hu hu...! Đúng là đen tận mạng! Nằm mơ mà cũng đau...
An Vũ Phong giơ ngón tay trỏ hồng hào, đặt lên môi làm dấu, “Suỵt” khe khẽ. Mọi người như điện thoại ở chế độ rung, tiếng ruồi bay qua cũng nghe rõ.
Thình thịch... thình thịch...Chỉ nghe thấy tiếng tim tôi đập rộn ràng.Anh ý nhìn vào mắt tôi “đắm đuối như con cá chuối”, nhoẻn miệng cười tình tứ:
- Đóa hồng này dành cho em, my honey!
Như một nhà ảo thuật tài ba, anh ấy rút ra từ phía sau lưng một đoá hồng tươi rói được bọc khéo léo bằng lớp giấy tím trong suốt. Trên từng cánh hồng đượm hương thơm e ấp những hạt sương trông như những viên trân châu long lanh. Chao ôi, đẹp quá!
- Đây... đây là trường nữ sinh Maria... - Tôi len lén nhìn những khuôn mặt tím bầm như hoa sim, đằng đằng sát khí của lũ mê giai.
- Anh biết mà. – Vũ Phong cười híp mí.
Không biết tôi lấy dũng khí từ đâu, kéo tay anh ấy, lôi xềnh xệch ra khỏi đám đông đang tụ tập vòng trong vòng ngoài. Đến cửa lớp, tối cố sức điều chỉnh nhịp tim và nhịp thở như sắp ngủm củ tỏi đến nơi của mình, chỉ vào tấm biển lớp:
- Lớp bọn em là lớp 11 là... là...
An Vũ Phong thậm chí không ngước lên nhìn tấm biển nữa, gật đầu dứt khoát với tôi.Càng lúc càng tiến gần đến đáp án, tôi càng thở dốc.
- Em... - Tôi căng thẳng, nuốt nước bọt, liếm đôi môi khô cong, run như cầy sấy chỉ vào mình lắp bắp:” Em tên là... là... Thái... Linh.
- Ừ! Em yên tâm, người anh tìm chính là em. - An Vũ Phong nháy mắt với tôi, rồi quay người đi, vẫy tay với kẻ đang đứng bần thần như chôn chân ở đó. - Nhớ đọc thư nhé! Anh lên lớp đây! Bye Bye!
Bốn bức tường trước mắt như nghiêng ngả!
Mọi thứ đều quay tròn... quay tròn...
Không phải là thật! Đây không phải là sự thật! Hơ hơ... Nằm mơ... mình đang nằm mơ... tiếp tục ngủ đi... ngủ đi... Zoo Zoo... Zzzz... Zoo zoo... Zzzz...
- Hứ! - Tiếng nguýt dài, chua như dấm, nghe như đấm vào tai. - Hôm nay là Cá tháng tư rồi.
Tôi hốt hoảng quay lại. Bối An An không biết đứng sau lưng tôi từ lúc nào, đôi mắt quắc lên phát ra sóng điện từ làm đàn muỗi bay qua xem cháy thui. Tôi sởn gai ốc. Hai chữ “ghen tị” to lù lù trên mặt nó.
- Này, Thái Linh, chắc bà là con chiên ngoan đạo của chúa phải không? - An An bộ mặt vênh vênh váo váo, liếc xéo về phía tôi.
- Không phải! - Thấy nó tiến gần về phía mình, tôi theo phản xạ tự nhiên lùi về phía sau. Nguy hiểm thiệt! Mất mạng như chơi! An toàn là số một!
- Hứ... Xem ra ngày nào bà cũng cầu nguyện nên thượng đế động lòng trắc ẩn, bố thí cho bà tí hi vọng.
- Bối An An nói như bắn súng liên thanh.
Rạt... Ửa...
Tôi nhìn thấy lũ bạn học đang dỏng tai lên nghe bỗng quỳ hết xuống cầu nguyện. Xem ra thượng đế lần này nhận không ít quà “đút lót”.
Bối An An đứng nghệt ra như phỗng, không nói được câu nào trước phản ứng của mọi người.
- Hứ, nghe nói não bộ con người cũng có lúc phải nghỉ ngơi. Ví dụ như hôm nay, có người phải cho não xả xì-trét, do đó đương nhiên sẽ có những hành động không kiểm soát được... Xem ra, anh Vũ Phong gửi thư tình cho mày chẳng qua vì hôm nay cho não nghỉ xả hơi thôi... Hố hố hố...!
- Ừ... Bà nói cũng đúng...
Tôi gật gù đồng tình, không có lý nào một anh chàng đẹp trai lại tặng hoa cho tôi, xem ra chỉ có khả năng này.
- Hả? Mày... - Không ngờ tôi lại trả lời như vậy, Bối An An không biết phải nói gì, có phần lúng ta lúng túng. Nhưng hoa khôi vẫn là hoa khôi, nay lập tức trở lại trạng thái ban đầu.
- Thái Linh, đừng có dương dương tự đắc, các chàng đẹp trai gửi thư làm quen cho tao là chuỵện “thường tình phố huyện”! Còn gửi cho mày... cũng chỉ là đùa tí cho đỡ nhàm.
- Tiếng An An càng lúc càng lanh lảnh như lọ sành vỡ.
- Đừng có mà ăn quả mơ! Anh Vũ Phong chỉ muốn chọc mày cho vui thôi, nếu anh ấy thích mày thật thì tao nhường ngay danh hiệu hoa khôi cho mày...
Tôi đứng thộn ra, nhìn bóng An An đi khuất, có thể nó nói đúng, chuyện đó mà có thật thì có mà mặt trời mọc đằng Tây.Reng reng....
Tiếng chuông vào lớp như phao cứu hộ cho kẻ sắp chết đuối, lũ hám giai đẹp bất đắc dĩ tản ra. Tôi cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mặt vẫn nóng bừng bừng như hòn than....- Thái Linh! Thái Linh! Tỉnh dậy đi!
Tôi mơ mơ màng màng, mắt nhắm mắt mở, lấy tay chùi nước dãi sắp ứa ra. Trong mơ tôi thấy một chàng hoàng tử tặng mình một lá thư tình màu hồng...
- Thái Linh! Dậy mau! Thái Linh! Mau bật mí cho tụi tôi bí kíp cưa trai đẹp đi! Nói đi mà...Tôi nhìn xung quanh. Lũ “háo sắc” bao quanh tôi như “kiến bu thịt mỡ”, đứa nào đứa nấy mặt ngây thuồn thuỗn, háo hức đợi chờ.
- Các bà... các bà muốn gì? - Tôi dụi mắt, run run hỏi nhỏ.
- Ây dà! Bà bạn cứ vờ vịt. - Chị “đầu hoa súp lơ” ngồi cạnh huých mạnh vai tôi làm tôi suýt ngã bổ chửng.
- Đừng giả ngây giả ngô nữa! Câu được anh Vũ Phong chắc phải có bí kíp gia truyền gì chứ. Nào! Mau khai đi!
Cái gì mà câu được?!Hoá ra không phải mơ, đúng là có chàng công tử nhà giàu hào hoa phong nhã tặng mình thư tình thật. Nhưng bí kíp...?! Tôi còn chẳng hiểu bí kíp gì!Thậm chí anh chàng quyến rũ hớp hồn đó là ai tôi còn chẳng biết nữa là...
- Tôi... tôi không biết... – Tôi nói như rặn ra từng từ, lòng như có kiến bò, đợi chờ phản ứng của tụi bạn.
Ôi... trời...! Sao thế này? Cả nhà ăn như biến thành pháp trường! Không khí sao mà u ám, nồng nặc mùi sát khí! Tôi hoảng hốt chớp chớp mắt, lấm la lấm lét nhìn xung quanh.Khiếp! ớn phát sợ...! Cả lũ cứ như bọn đầu trâu mặt ngựa dưới âm tào điạ phủ, mắt lồi trố như ếch ương chỉ chực ăn tươi nuốt sống tôi. “Bùm chíu...!”- Hàng loạt cặp mắt phát ra tia lửa điện “ngắm thẳng tôi mà bắn”. Đầu chúng phụt khói “đố kị” đen sì sì như ống xả công nghiệp.
Thái Linh, bà sao lại thế! Chúng tôi không cướp anh Vũ Phong đâu mà lo, trường British có bao nhiêu anh chàng đẹp trai, bà cũng phải nghĩ cho bạn bè chứ!
- Ừ! Chí lí! Chí lí! Thái Linh dịu dàng nhất nè, tốt bụng nhất nè, hiền hậu nhất nè, xinh đẹp nữa nè... Túm lại một câu: “Tuýp con gái “siu” hoàn mĩ! Nói đi nào, nào...!
Cái gì mà dịu dàng nhất, tốt bụng nhất, hiền hậu nhất chứ, nghe “củ chuối” dễ sợ.
- Đúng đó! Nói chí phở chí bún! Mình á, mình là mình thấy dáng Thái Linh mảnh mai, nhỏ nhắn! Mặc mấy bộ thời trang trên tạp chí thì mấy cô siêu mẫu có mà xách dép.” Mấy Miss “Khủng long” ngày thường xu nịnh hoa khôi hôm nay quay ra nịnh nọt tôi, ngọt xớt như mía lùi.
- Nhìn nghiêng Thái Linh trông rất xinh, mũi dọc dừa này, lông mi dài ơi là dài... - Lại một giọng nói nghe vẻ “ngưỡng mộ” lắm.
- Khụ... khụ... khụ... - Tôi ngạc nhiên nhìn những đứa bình thường coi tôi chẳng ra gì. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.Quỷ sứ thánh thần ơi....! Mình biến thành mẫu girl lý tưởng được thần tượng lúc nào vậy?
- Chết! Thái Linh ho rồi! Mau lấy nước lại đây! - Mấy bà dân anh chị mọi lần toàn sai vặt tôi lại quan tâm dặn dò kẻ dưới rót nước cho tôi.
- Khụ... khụ... khụ... – Tôi không tin nổi tai mình, sặc cả nước bọt, ho sù sụ.
- Thái Linh, bà không sao chứ? - Thượng Hội chen vào đám đông, thò được nửa khuôn mặt. Tôi ho liên tục không trả lời, chỉ có thể gật gật cái đầu.
- Ai... ai làm gì vậy? - Đột nhiên có ai đó véo tay tôi đau điếng làm tôi muốn bật ra khỏi ghế.
- Giúp bà mát-xa. Vừa rồi ngủ dài trên bàn chắc là chân tay mỏi nhừ ha?! - Nhìn thấy đôi tay như gọng kìm của “Đệ nhất Ma Bư” chực vồ lấy tôi... Hic hic, chỉ cần nó hẩy chút sức “ruồi” là tôi nát như tương...
- Tôi... tôi thực sự không quen anh ấy, các bà phải tin tôi... - Tôi có cảm giác mình đang cưỡi trên lưng cọp mà con cọp lại đang đứng bên bờ vực thẳm. Cưỡi cọp rồi thì không thể xuống, mà xuống là rơi xuống vực ngay...
- Thái Linh! Không xong rồi! - từ ngoài phòng học vọng lại tiếng kêu như xe cứu hoả. Mọi người đều ngoảnh đầu nhìn ra. - Ngọc... Ngọc Dĩnh đang ở trên sân thượng lầu hai, nói... muốn... muốn... muốn...
Tất cả mọi người đều nín thở, mắt đổ dồn về phía cô bạn nói như đứt hơi đó.
- Bộ bà bị nói lắp hả? - Thượng Hội cáu sườn sốt ruột la to. Câu nói còn hiệu quả hơn thuốc chống hen. Bà bạn đó hít một hơn dài:
- Nói muốn gặp Thái Linh, nếu không sẽ nhảy lầu.
Nghe đến đây, tôi chạy như tên bắn về phía sân thượng lầu hai.
- Ngọc Dĩnh, đừng có nghĩ quẩn!
- Đúng đó, đúng đó! Trên đó nguy hiểm lắm! Mau xuống đi.
Tôi chưa chạy đến nơi thì đã nghe tiếng ồn ã của mọi người.
- Các bà đừng có qua đây! Nêu không... tôi nhảy xuống đó! Tôi muốn gặp Thái Linh.
- Tôi... tôi đây. – Nghe tiếng của Ngọc Dĩnh, tôi nhảy qua hàng rào, sải một bước ba bậc thang, lao vào sân thượng. - Ngọc Dĩnh, bà đừng... đừng...
Tôi thở không ra hơi, đứng trên sân thượng. Ngọc Dĩnh hai tay làm thành hình dấu nhân như kiểu nơi nguy hiểm, đến gần chết liền, sắc mặt bừng bừng khí thế.
Nhìn thấy tôi, nó lao như bay đến, chụp lấy tôi, kéo mạnh về phía gần mép sân thượng làm tôi suýt ngã chỏng vó. Nhìn xuống, tôi thấy chóng hết cả mặt.
- Bà... tôi không làm gì đắc tội với bà! Ngọc Dĩnh... bà...
- Thái Linh, bà mau nói đi, bà cò cưa kiểu gì mà cưa đổ được anh An Vũ Phong vậy? Nói mau đi! – Ngọc Dĩnh lắc mạnh vai tôi như kiểu muốn tháo tung từng con “ốc vít” trong người tôi vậy.
- Thực tình là tôi không hề quen anh ấy... Ngọc Dĩnh bà đừng có làm bậy... - Tôi liếc xuống phía dưới, bao nhiêu cái đầu lố nha lố nhố. Tôi vội vàng nhìn Ngọc Dĩnh. Trời! Ngọc Dĩnh bỗng có ba cái đầu. Tôi hoa mắt, tất cả thức ăn bữa sáng như muốn òng ọc tuôn ra.
- Thái Linh, sau này bà là chị hai, là xếp sòng của tôi, tôi nguyện cả đời làm trâu làm ngựa cho bà, chỉ cần bà cho tôi vài lời vàng ngọc thôi mà... hu... hu... - Ngọc Dĩnh “rắn” không được, đành chuyển sang chiến tranh tâm lí, giả dạng “đáng thương”.
- Bà muốn tôi nói gì bây giờ?! Tôi không biết gì mà... - tôi gắng hết sức túm chặt tay Ngọc Dĩnh.
- Cái gì?! Bà dám qua mặt tôi?! - Ngọc Dĩnh bị kích động cực độ, lôi tôi ra sát mép sân thượng. Tôi đứng cập kênh bên trên, mặt tái xanh sợ hãi.
- Nhưng Ngọc Dĩnh... Ngọc Dĩnh..., tôi... tôi thực sự không biết gì mà... - Tôi run bần bật, mắt liếc xuống phía dưới... Tôi mắc chứng sợ độ cao, giãy giụa trong vô vọng.
- Thái Linh nếu như bà không nói, tôi sẽ nhảy xuống đó!
Nhìn thấy Ngọc Dĩnh định nhảy xuống, hai chân tôi run *** tè, hai mắt trợn tròn nhìn con nhỏ, mặt ngây ra gần năm giây. Mặc dù là tầng hai nhưng nhảy xuống ít ra cũng phải bó bột...
- Đừng mà. - Tôi chợt tỉnh, vội vàng nhảy tới ôm chân Ngọc Dĩnh.
- Mặc tôi, để tôi nhảy xuống! - Ngọc Dĩnh rừng rực khí thế như tráng sĩ xung trận, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, một tay ôm ngực, một tay quặt về phía sau: - Là do bà! Thái Linh, do bà không nói cho tôi nên hôm nay tôi mới nhảy lầu!
Nghe Ngọc Dĩnh nói, tôi cũng muốn nhảy xuống phía dưới lắm. Chẳng nhẽ tôi không dưng lại trở thành kẻ sát nhân?
- Khoan, khoan đã, tôi nói, tôi nói... - Tôi cố sống cố chết ôm khư khư chân Ngọc Dĩnh, lo nơm nớp chẳng may có trận gió nào thổi bay bà bạn chí cốt xuống dưới.
- Bà hứa rồi nhé! – Ngọc Dĩnh quay ngắt 180 độ, tôi chưa kịp dứt câu, nó đã đá ngéo tôi, nhảy xuống dưới, không sai, nó nhảy xuống khỏi lan can vào phía trong sân.Nhưng tôi...
- Hu... hu... hu...
Tôi chỉ thấy khuôn mặt của Ngọc Dĩnh càng lúc càng khuất xa tầm nhìn, bên tai văng vẳng tiếng kêu thét thảm thiết của tụi bạn. Tôi bay khỏi lan can sân thượng, bay... bay tự do trong không trung...Hu hu hu... Chúa ơi! Sao lúc nào kẻ gặp đen đủi cũng là con?