Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi về nhà, quả nhiên mẹ đã làm xong cơm trưa đang đợi bọn họ.
Thiển Thiển ăn cơm trưa, tắm rửa sạch sẽ, sấy khô tóc rồi lên giường ngủ.
Ngủ một giấc cũng sắp sáu giờ, cô mơ mơ màng màng nhìn chằm chằm mấy con số trên màn hình điện thoại di động, chợt thấy phía dưới có một tin nhắn chưa đọc, mới đột nhiên nhớ tới tối nay còn phải đi liên hoan, liền tỉnh táo lại.
Cô vội mở tin nhắn ra xem, thời gian là sáu giờ, còn 20 phút nữa, chỗ đó cách nhà cô cũng không xa lắm, bây giờ đi có thể tới đúng giờ.
Cô lập tức bò dậy, từ trong ngăn tủ lấy một chiếc váy ra mặc vào, liền vội vội vàng vàng chạy vào toilet chải lại tóc rối bù sau khi ngủ dậy.
Trong nhà trống rỗng chỉ vọng lại tiếng bước chân của một mình cô, sau khi nghỉ trưa mẹ cô phải đi làm tiếp, mà anh trai sau khi nghỉ trưa cũng đi học, hơn nữa bởi vì tối nay cô muốn ra ngoài ăn, nên anh trai cũng không cần trở lại làm cơm tối cho cô.
Khi cô tới nơi, đa số các bạn trong lớp đều đã đến, quán chợ đêm không có phòng, cũng không có bàn lớn cho hơn sáu mươi người ngồi, cho nên bọn họ đều phân ra ngồi ở bàn nhỏ.
Thấy Thiển Thiển mặc một váy màu hồng cánh sen cũng đã tới, anh đang đợi ở cửa, bằng vào ưu thế chiều cao của anh, Lục Diệp nhìn trái nhìn phải lập tức phát hiện ra cô, sau khi dẫn cô vào bàn của Giang Đường liền thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô.
"Trưởng lớp không cần đợi thêm những người khác nữa sao?" Thấy mọi người còn chưa đến đủ, Lục Diệp đã ngồi xuống đây, Giang Đường kỳ quái hỏi. Bởi vì Lục Diệp nói cậu ta sẽ đi đón mọi người, nên bọn họ mới không chờ Thiển Thiển ở trước cửa.
"Đã đến giờ, muốn đến cũng đã đến, không đến cũng có người giữ vị trí cho bọn họ." Lục Diệp nói xong, sau khi lấy đũa cho mình lại lấy giúp Thiển Thiển.
Thiển Thiển nghe vậy lặng lẽ rụt cổ một cái, hình như cô. . . . . . Tới trễ năm phút rồi.
"Nếu như vậy chúng ta cũng không đợi nữa. Thiển Thiển, chúng ta không biết cậu thích ăn cái gì, liền nghe theo Đường Đường nói gọi cho cậu trứng cút, đậu phụ khô, sủi cảo tôm, tào phớ gì gì đó, còn cần cái gì khác thì cậu nói một tiếng, mình gọi cho cậu." Hạ Văn vừa nói vừa bắt đầu gắp món ăn trong nồi, vẫn không quên dặn dò, "Đồ mình gọi đều chia làm hai, các cậu muốn ăn cay thì gắp bên nồi đỏ, không ăn cay thì gắp bên nồi trắng, đừng gắp nồi đỏ lại gắp nồi trắng, làm nồi trắng bị dính cay."
Biết cậu ấy cẩn thận dặn dò như vậy là vì mình, Thiển Thiển hết sức cảm động nhìn Hạ Văn một cái, giọng mềm mại nhẹ nhàng nói: "Cám ơn Văn Văn."
Bị cô gọi như vậy, mặt Hạ Văn lại phiếm hồng, lại mạnh miệng nói: "Ai nha, cậu cũng đừng dùng cái loại giọng này nói chuyện với mình, mình sợ mình sẽ không kiềm chế được làm gì đó với cậu mất."
Mọi người cùng bật cười.
Thời tiết này ăn ở quán ăn vẫn còn quá nóng, chưa ăn bao lâu, Thiển Thiển liền cởi áo khoác ra, chiếc váy này là một loại váy dây, tay áo chỉ bằng bốn ngón tay, lộ ra hai cánh tay trắng như tuyết.
Lục Diệp ngồi rất gần với Thiển Thiển, khi gắp thức ăn khó tránh khỏi sẽ có lúc tay chạm vào nhau, mỗi lần trong lúc vô tình cánh tay anh chạm vào da thịt trơn bóng của Thiển Thiển, Lục Diệp cũng sẽ sững sờ trong chốc lát.
Anh nhìn Thiển Thiển đang hết sức chuyên chú ăn, lại nhìn trong nồi màu đỏ không còn cái gì, chợt nảy ra ý hay, cúi đầu hỏi "Cậu ăn món này là gì vậy?"
Trong giờ ăn, người bên trong quán ăn rất ồn ào, Thiển Thiển chỉ loáng thoáng nghe được giọng nói của Lục Diệp, lại nghe không rõ anh nói gì, không khỏi lên giọng hỏi "Cái gì?"
Lục Diệp ghé gần lại hỏi một lần nữa.
Thiển Thiển vẫn nghe không rõ lắm, định ngồi thẳng người, nghiêng người nhích tới gần Lục Diệp hơn, hỏi "Cậu vừa mới nói gì?"
Bởi vì hành động như vậy, Thiển Thiển và Lục Diệp thân mật giống như một đôi tình nhân trẻ đang nhỏ giọng rỉ tai với nhau.
Kế hoạch thành công, mặt mày của Lục Diệp hết sức tươi tắn, cười giống như một con hồ ly giảo hoạt.
Anh cúi người ghé vào tai của Thiển Thiển, hô hấp ấm áp truyền vào tai cô: "Mình hỏi món cậu đang ăn là cái gì vậy?"
Thiển Thiển nhìn xuống chén của mình, nói: "Là sủi cảo tôm."
"Ăn ngon không?"
"Rất ngon. Cậu chưa từng ăn sao?"
Lục Diệp không biết xấu hổ nói hưu nói vượn: "Chưa. Thấy cậu ăn ngon như vậy, mình muốn nếm thử một chút."
"Vậy cậu. . . . . ." Hai chữ gắp đi bị nghẹn lại khi cô nhìn thấy trong nồi màu đỏ trống rỗng.
Một nhóm hơn sáu mươi người ngồi mười bàn, cũng chỉ có bàn của Thiển Thiển là có nồi uyên ương, những bàn khác đều là nồi đỏ. Cũng không phải ai cũng thích ăn nồi uyên ương, cho nên bàn của Thiển Thiển ngồi chính là bọn họ sắp xếp trước, mọi người muốn chăm sóc cho Thiển Thiển nên gọi nồi uyên ương, nhưng người chân chính ăn nồi trắng chỉ có một mình Thiển Thiển, so với thức ăn trong nồi đỏ chỉ trong chốc lát liền hết thì thức ăn trong nồi trắng còn lại rất nhiều.
Thiển Thiển cũng không nghĩ nhiều, biết đũa của anh đã gắp trong nồi đỏ không được gắp vào nồi trắng, liền đưa đũa gắp sủi cảo tôm trong nồi trắng, sợ Lục Diệp ăn không quen, cô cũng chỉ gắp một miếng bỏ vào trong chén của anh, nói: "Cậu ăn thử xem. Có ăn quen món trong nồi trắng không?"
"Không thành vấn đề, trong đĩa có tiêu." Lục Diệp vừa nói, vừa gắp sủi cảo tôm lăn một vòng trong đĩa tiêu, đưa vào trong miệng ăn.
"Như thế nào?" Thiển Thiển mong đợi nhìn anh.
"Rất ngon." Lục Diệp nói không rõ.
"Ngon thì cậu ăn nhiều một chút." Thiển Thiển nói xong, lại gắp ba bốn viên sủi cảo tôm vào trong chén của Lục Diệp.
"Cám ơn."
Thấy Lục Diệp vui vẻ ăn sủi cảo tôm, Thiển Thiển gắp thức ăn đến hăng hái, cô gắp hai miếng đậu hũ trong nồi trắng, hỏi "Đậu hũ cá đây, có muốn nếm thử không?"
"Được." Lục Diệp cầm chén đưa đến hướng Thiển Thiển.
"Nấm Kim Châm hút dầu lắm, nấu trong nồi đỏ không ngon."
"Này, thử trong nồi trắng đi, nấm Kim Châm trong đây ăn ngon hơn, không có dầu."
"Trứng cút đã luộc chín sẵn, nóng một chút là có thể ăn được rồi."
"Ừ, cậu muốn không?"
. . . . . .
Thiển Thiển rất nhanh đã gắp thức ăn thành một cái núi nhỏ trong chén Lục Diệp, mà cô hoàn toàn không để ý đến những người ngồi cùng bàn càng ngày càng dùng ánh mắt quỷ dị nhìn cô.
Lục Diệp nhìn thấy, nhưng anh không nói.
Một lát sau, mọi người ăn uống có vẻ vui, các nam sinh cầm ly đi mời bia các bạn khác, đến trước bàn của Thiển Thiển, nói khoa trương: "Làm ơn đi, đây là tụ tập vui chơi. Tụ tập thì nên uống chút bia, mà các cậu lại uống nước ngọt."
Nói xong, cậu ta cũng không hỏi xem bàn của Thiển Thiển có đồng ý hay không, liền xoay người vẫy vẫy tay: "Nhân viên phục vụ, mang bia tới đây."
Nhân viên phục vụ tới, lễ độ hỏi cần bia gì.
Hạ Văn cũng hết sức mạnh mẽ, lớn tiếng nói: "Tôi muốn Rebel. Mấy loại bia kia rất đắng."
"Vậy mình cũng lấy loại này là được." Lâm Nhược Vân dùng khăn giấy lau miệng, nho nho nhã nhã nói.
"Mình nữa." Giang Đường vừa ăn khoai tây vừa giơ tay lên nói.
"Vậy còn lớp trưởng?" Nam sinh kia hỏi.
"Giống với các bạn ấy là được." Lục Diệp thờ ơ nói, sau đó nhíu nhíu mày, nhìn về phía Thiển Thiển miệng còn nhai một viên sủi cảo tôm.
Nam sinh kia cũng nhìn theo ánh mắt của anh, thấy mặt Thiển Thiển xinh đẹp lại hồn nhiên, chần chờ nói: "Bạn Nhạc Thiển Thiển uống một chút nhé, hôm nay không khí náo nhiệt như vậy, uống một chút cũng không sao, biết uống bia không?"
"Mình không uống đâu." Thiển Thiển lắc đầu một cái, ngoan ngoãn nói, "Mình chỉ biết uống rượu trắng, chỉ một chút thôi."
Thiển Thiển xòe tay, ngón cái và ngón út chạm vào nhau giải thích cho bọn họ hiểu mức độ rất nhỏ.
Vì để chữa trị cho thân thể yếu như gà con của cô, trừ dắt cô đến bệnh viện kiểm tra định kỳ ra, ba mẹ còn dùng tất cả biện pháp tìm tòi bốn phía các loại phương thuốc cổ truyền. Nghe nói uống chút rượu có thể lưu thông gân máu, liền đặc biệt nghe theo lời chỉ dẫn của người quen đi mời người làm rượu hướng dẫn, theo lời dặn của người đó thì mua chút dược liệu ngâm ở bên trong, chôn dưới cây mai vàng trong sân, đợi khi cô mười tuổi mới lấy lên, mỗi ngày đều rót một ly nhỏ cho cô uống..., hiệu quả cũng không tệ.
"Nhưng bình thường uống rượu cũng đều do người trong nhà đặc biệt pha cho mình, vẫn chưa từng uống những loại rượu khác."
"Không nhìn ra, bạn học Thiển Thiển còn là cô gái mạnh mẽ nha." Nam sinh kia cảm thấy kính nể. Học sinh cấp 3 như bọn họ bây giờ đa số chỉ biết uống bia, đối với người biết uống rượu trắng đều mang một phần kính sợ.
Cậu ta cũng không đợi Thiển Thiển trả lời, liền nói với nhân viên phục vụ: "Mang tới đây hai lọ rượu trắng, loại rượu trắng nào cho con gái uống vậy?"
"Rượu chanh và rượu nước mơ, hai loại rượu này nồng độ rất thấp, thích hợp cho con gái uống." Nhân viên phục vụ trả lời.
"Muốn nước mơ hay chanh?" Nam sinh hỏi.
"Nước mơ đi. . . . . ." Thiển Thiển do dự nói, "Hai lọ là bao nhiêu? Mình thật sự không uống nhiều được."
"Ai nha, không phải lo lắng, cậu không nghe nhân viên phục vụ nói nồng độ không cao sao? Chỉ bằng khả năng uống cậu luyện từ nhỏ đến lớn, khẳng định là được."
Không lâu sau nhân viên phục vụ liền mang rượu đến, là loại rượu trắng bình thường, đầy một ly, Thiển Thiển thấy thế, bị sợ đến lắc đầu liên tục: "Không được không được, quá nhiều, bình thường mình uống còn chưa tới một nửa của ly này."
"Còn không tới nữa ly này? Vậy cũng không được, cậu xem ở đây nhiều người như vậy, coi như cậu chỉ nhấp môi với mỗi người thì nửa ly cũng không đủ." Nam sinh không nói gì thêm muốn nhét ly rượu vào trong tay Thiển Thiển.
Khi tay của cậu ta sắp bắt được cổ tay của Thiển Thiển, một cái tay khác chen ngang, nhẹ nhàng linh hoạt dùng hai ngón tay chặn cổ tay của cậu ta lại, ngăn cậu ta tiếp tục đưa tay về phía trước, mặt Lục Diệp không thay đổi nhìn cậu ta một cái, giọng nói lạnh nhạt nói: "Không nghe cậu ấy nói uống không được nhiều như vậy sao?"
Cùng lúc đó, Giang Đường cũng kéo Thiển Thiển qua bên cạnh mình, rất tức giận nói: "Đúng đấy. Thiển Thiển uống rượu là vì điều trị sức khỏe, cũng không phải để rèn luyện khả năng uống, cậu cũng không nên ép buộc như vậy. Ngộ nhỡ cậu ta uống say xảy ra chuyện, cậu không sợ anh trai của cậy ấy tìm cậu tính sổ sao?"
Bị Lục Diệp và Giang Đường ép hỏi từ hai phía như vậy, cậu ta cũng nhớ tới cô gái trước mặt này là em gái bảo bối của một học thần khác trong Nhất Trung, dựa vào việc học thần này ở trong lúc quân huấn thường tới đưa nước, khăn ướt giấy, quạt điện tự động nhỏ cũng có thể nhìn ra anh ta hết sức thương yêu Thiển Thiển, vừa nghĩ tới nếu cô uống say xảy ra chuyện gì, học thần còn không dùng sách luyện tập. . . . . . A, không, học sinh bình thường mới dùng sách luyện tập sách, học thần chỉ cần dùng đầu óc liền đủ giết anh rồi.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt của cậu ta trở nên ngượng ngùng, nói: "Cái đó, bạn học Thiển Thiển, cậu chỉ cần tùy tiện uống một chút, góp vui là được rồi, có thể uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu."
Nhìn thấy cậu nam sinh kia không được tự nhiên, Thiển Thiển cũng không quá không biết xấu hổ, cô nhận lấy ly rượu, nói: "Thật xin lỗi, sớm biết có thể như vậy mình liền nói mình không biết uống rượu. . . . . . Vậy mình sẽ gắng sức, cậu thấy được không?"
"Được, lượng sức mà uống, lượng sức mà uống." Nam sinh gật đầu như gà mổ thóc, sau đó cậu ta bưng ly rượu lên, nhìn về phía mọi người, nói, "Mọi người, chúng ta có thể gặp nhau trở thành bạn học ở thành phố A to lớn này thì đó là duyên phận, mà có thể học chung lớp với Lục Diệp mà trước kia chỉ nghe qua trong lời đồn đãi, mình càng cảm thấy vinh hạnh hơn. Mặc kệ chúng ta có thể ở cùng nhau trong ba năm cấp 3 hay không, cũng hy vọng sau này chúng ta có thể chung sống hoà thuận, sau này, trong tương lai có thể nhớ đến chúng ta đã từng gặp nhau, chúng ta sẽ có nhiều kỷ niệm, sẽ không cảm thấy hối hận. Không có gì thì cứ như vậy, chúng ta cạn ly đi."
"Cạn ly."
Thiển Thiển thử nhấp chút rượu mơ, mùi rượu có chút nặng, vị cũng không đậm đà như rượu thuốc ở nhà, lại mang theo một hương hoa thơm ngát, có chút chua chua ngọt ngọt, uống rất ngon, loại rượu này là rượu hoa quả, nồng độ cũng không lớn. Nghĩ như vậy, cô yên tâm nhấp một ngụm.