Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Không cần!" Cô vội vã cầm túi xách rời khỏi Hải sản Cảng phủ, đem vị trí nhường cho người đàn ông kỳ quái đó.
Diệp Niệm nói tới đây, Mộng Lan bỗng nhiên nghĩ tới: "Người này tôi biết! Mọi người còn nhớ người đàn ông tôi kể là đã đụng trúng tôi hôm đó không? Áo khoác của người đó đích xác dính rất nhiều cát!"
Mộng Lan vừa nói, mọi người đều nhớ ra.
Lý Mông vỗ đùi: "Lúc ấy chúng ta còn nói hắn có vấn đề, không ngờ là có vấn đề thật!"
Kết quả này khiến người ta càng nghĩ càng thấy ớn lạnh!
Cho nên có đôi khi trực giác của cảnh sát thật sự rất chuẩn!
Tiêu Trạch vuốt cằm tự hỏi một lát: "Nhưng vấn đề là nếu hung thủ thật sự là người đàn ông này, tại sao sau khi gây án lại không rời đi mà còn phải đến lầu hai Hải sản Cảng phủ? Còn tới ngồi đối diện vợ của người bị hại?"
Vương Nhạc: "Đúng là lạ thật, rõ ràng biết Hải sản Cảng phủ có camera lại không sợ chết mà lên lầu hai?"
"Hắn không phải là muốn giết luôn cả Diệp Niệm đi?" Lý Mông nhìn mắt Diệp Niệm, phát hiện Diệp Niệm đã hoảng sợ tới mức không nhẹ.
"Tôi cũng không có đắc tội gì với hắn, sao hắn lại muốn giết tôi?"
"Tình huống này có vẻ giống với diệt khẩu, cô có phải đã biết bí mật gì của người khác không?" Vương Nhạc nói ra phỏng đoán của.
"Tôi không biết bí mật gì hết... Tôi sẽ gặp nguy hiểm sao?"
- Wattpad Masrhia-
Diệp Niệm đã được bài trừ hiềm nghi động yêu cầu được lưu lại cục cảnh sát, mọi người đều rất bận, cũng không rảnh quan tâm cô, cô tự tìm ghế dựa ngồi xuống, nhàm chán thì lướt di động, đói bụng thì gọi cơm hộp.
Cảnh sát thông qua hệ thống phân tích khuôn mặt xác định danh tính của người bị hiềm nghi, đồng thời thông qua camera theo dõi ở Hải sản Cảng phủ cũng tìm được người này.
"Nghi phạm tên Tần Vi, 28 tuổi, tốt nghiệp Học viện Kiến Trúc, sau khi tốt nghiệp cùng bạn bè mở công ty kiến trúc, bởi vì kinh doanh không tốt, một năm trước công ty đã đóng cửa, hiện tại không có chỗ ở cố định, đi giao cơm, chuyển phát nhanh, lái xe thuê, một năm này vẫn còn đang cố gắng trả nợ, hai tháng trước từng làm việc ở công ty hậu cần của Vương Trung Minh, hai tuần sau liền từ chức."
"Căn cứ theo lời khai của giảng viên đại học, tính cách Tần Vi tương đối lạnh nhạt, không thích nói chuyện với người khác, bởi vì ngoại hình xuất sắc nên rất được bạn học nữ yêu thích, trong thời gian ở trường không có ghi nhận hành vi xấu nào."
Cảnh sát điều tra hành động gần đây của Tần Vi, phát hiện hắn đã chạy trốn, ngay hôm sau ngày vụ án xảy ra liền mua vé máy bay đi Thái Lan, hiện tại người đã ở Thái Lan.
Cho nên bọn họ không thể không liên hệ cảnh sát quốc tế, hy vọng bên kia có thể mau chóng bắt giữ người lại.
"Người này tuyệt đối có vấn đề, bằng không đang yên đang lạnh chạy sang nước khác làm gì?"
Cùng lúc đó, cảnh sát ở vịnh Thiên Long tìm được mấy cái phao lớn, trải qua nỗ lực không ngừng của tổ vật chứng, rốt cuộc ở mặt ngoài phao bơi tìm dấu vân tay của Tần Vi trong mấy chục dấu vân tay khác!
Vụ án đến đây đã cơ bản rõ ràng.
Lý Mông báo cáo tiến triển hai ngày gần đây: "Chúng tôi điều tra thông tin tài sản của Tần Vi, phát hiện thẻ ngân hàng của người này luôn không có bao nhiêu tiền, nhưng một tuần trước, trong thẻ bỗng được chuyển vào 6 vạn tệ, bên chuyển khoản chính là là Vương Trung Minh."
"Cho nên giữa hai người này có khả năng tồn tại mâu thuẫn về kinh tế."
Tiêu Trạch ghi chú xuống bốn chữ "mâu thuẫn kinh tế", hắn phác họa hình tượng của Tần Vi cùng Vương Trung Minh qua một lần trong đầu, phát hiện hai người này hoàn toàn không có điểm chung, mối liên kết duy nhất giữa họ chỉ có tiền tài.
Nhưng trên người Tần Vì rốt cuộc có thứ gì là đáng giá để Vương Trung Minh phải bỏ ra 6 vạn tệ để mua?
Việc này chỉ sợ phải đợi bắt được người mới có thể hỏi rõ ràng.
Bên kia, Diệp Niệm biết Tần Vi đã chạy ra nước ngoài, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, sau khi rời khỏi cục cảnh sát, cô vội vàng đến nhà tang lễ đơn giản xử lý lễ tang của Vương Trung Minh.
Sau khi chứng kiến quan tài được nâng vào lò đốt, cô vẫn luôn ngây ngốc mơ màng đứng tại chỗ, chờ đến khi thi thể hoả táng xong, biến thành một đống tro tàn, cô mới giật mình rơi lệ, càng khóc càng thương tâm.
Vương Trung Minh khi còn sống thì luôn nơi nơi chốn chốn trói buộc cô, hiện tại ông ấy đã chết, trên thế giới một người quan tâm đến cô cũng không còn.
Trong phút chốc Diệp Niệm bỗng nhiên cảm thấy mình thật cô độc.
Đang đau đớn, cô bỗng nhiên nhớ tới trong bụng mình còn có một sinh mệnh, sinh mệnh này vẫn đang yên lặng không một động tĩnh làm bạn với cô......
Cô cắn chặt răng, lòng như đã hạ quyết tâm.
Ba ngày sau, Tần Vi quy án.
Trong phòng thẩm vấn, dưới ánh đèn chói mắt, Tần Vi thoạt nhìn cực kì tiều tụy, cả người mơ mơ màng màng, trốn chui trốn nhủi mấy ngày nay, hắn cũng coi như là phải chịu đau khổ.
"Vì sao lại giết Vương Trung Minh?"
Vương Nhạc ngồi đối diện Tần Vi, bên cạnh là Mặc Lâm.
"Bởi vì Vương Trung Minh muốn giết tôi, giữa tôi và hắn, chỉ một người sống có thể sống."
"Tại sao ông ta lại muốn giết anh?"
"Trong tay tôi có bí mật của hắn, hắn muốn diệt khẩu."
"Bí mật gì?"
"Tôi đã nhận tội giết người, các người có thể kết án." Tần Vi nói sang chuyện khác.
"Vậy thì anh hãy kể ra quá trình phạm tội của mình đi." Vương Nhạc không muốn nói lời vô nghĩa, cứ kết án trước sau đó có thể chậm rãi mà cạy miệng hắn.
"3 giờ trưa hôm đó, tôi hẹn Vương Trung Minh đến bờ cát sau khách sạn vịnh Thiên Long, tôi mang theo rượu cùng đồ nhắm, đúng lúc ngày đó tâm tình hắn không tốt, cho nên uống rất nhiều rượu...... Hắn nói Diệp Niệm muốn phá thai."
Sau khi uống hết mấy bình rượu mạnh, Tần Vi thấy Vương Trung Minh đã ngã lên bàn ngủ thiếp đi, nhìn thời gian đã sắp đến 7 giờ, vì thế dùng di động của Vương Trung Minh nhắn Diệp Niệm đến Hải sản Cảng phủ hải sản ăn cơm.
Khi Tần Vi thoát khỏi ứng dụng tin nhắn, không cẩn thận đụng vào trình duyệt web, phát hiện đối phương tìm kiếm ' chất độc chết người', ' thuốc mê ', ' hủy thi diệt tích ', vừa vặn di động có tin tức giao hàng chưa đọc, hắn liền mở ra xem, mới biết được Vương Trung Minh mua bao tay, bao tải, dây thừng, thuốc tẩy cùng thuốc sát trùng.
"Hắn say khướt nằm bên cạnh tôi, hắn không giết được tôi, còn tôi muốn giết hắn lại dễ như trở bàn tay." Tần Vi nói.
Tần VI ngồi ở trên bờ cát suy nghĩ một chút, Diệp Niệm vừa lúc gọi điện thoại đến, avatar là ảnh một cô gái xinh đẹp động lòng người, trong đầu hắn bỗng nhiên sinh ra một ý tưởng, nếu Vương Trung Minh chết thì tốt rồi, một cô gái như vậy không nên bị loại đàn ông này coi như chim hoàng yến cầm tù trong nhà......
Một cái phao bơi bị sóng biển đánh vào bờ, Tần Vi nhìn chằm chằm cái phao bơi kia, một lát sau, hắn đi qua......
"Ngay cả ông trời cũng muốn tôi giết hắn, hơn nữa lúc ấy trời đã tối, xung quanh một người cũng không có, tôi liền đem người kéo lên phao bởi, đẩy ra rất xa ngoài biển sau đó thì chọc thủng phao."
Tần Vi vừa mặc quần áo vào vừa nhìn Vương Trung Minh chậm rãi chìm vào trong làn nước......
Tần Vi bỗng nhiên cười một chút: "Đáng tiếc quần áo bên trong đã ướt, áo khoác cũng bị dơ, quần áo tôi cố gắng sửa soạn đều vô dụng, lần đầu tiên gặp mặt không có thể lưu lại ấn tượng tốt với Diệp Niệm... Cô ấy hẳn là rất ghét bỏ tôi..."
Vương Nhạc có chút không hiểu: "Bởi vì phát hiện Vương Trung Minh có khả năng muốn giết anh, anh liền giết đối phương, vì sao không nói chuyện với nhau cho rõ ràng, giải quyết mâu thuẫn chứ?"
Tần Vi: "Chuyện này giải quyết không được."
"Được rồi." Vương Nhạc thở dài: "Tại sao Vương Trung Minh lại mời anh đến nhà lúc 1 giờ sáng?"
"Chuyện này có quan trọng sao? Tôi đã khai nhận hết quá trình phạm tội rồi."
Bởi vì Tần Vi không chịu khai ra lý do buổi tối đến nhà Vương Trung Minh, Vương Nhạc cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể xin giúp đỡ của Mặc Lâm đang ngồi ở một bên.
Kết quả Mặc Lâm buông tay, nhún nhún vai, một bộ tôi cũng không có cách nào mà kết thúc cuộc thẩm vấn này.
*
Vương Nhạc hy vọng Diệp Niệm có thể tự thân xuất mã đi hỏi nguyên do, sau khi Diệp Niệm biết chuyện tỏ vẻ chính mình không muốn tham dự.
"Chẳng lẽ cô không muốn biết bí mật giữa Tần Vi và Vương Trung Minh sao?"
"Người đã chết rồi," Diệp Niệm nói: "Đều đã không còn ý nghĩa gì nữa."
"Sao cô biết là không có ý nghĩa chứ, lỡ như chuyện này có liên quan với c..."
Vương Nhạc còn chưa nói xong, đối phương đã ngắt điện thoại.
Càng như vậy, hắn càng muốn làm rõ chân tướng việc này.
Hắn đem tất cả manh mối viết lên một tờ giấy, 1 giờ sáng ngày 2 đến ngày 8 tháng trước Tần Vi luôn đến nhà Vương Trung Minh, ngày 10 tháng này Tần Vi nhận được 6 vạn từ Vương Trung Minh......
Ngày 10, có gì đặc biệt vào ngày này sao?
Nghĩ đến đây, hắn nhìn qua ghi chép về Diệp Niệm, phát hiện ngày 10 vừa lúc là ngày Diệp Niệm đến bệnh viện kiểm tra, cũng chính là ngày cô phát hiện mình mang thai.
Mang thai, chuyển khoản......
Có mối liên hệ gì sao?
Vương Nhạc nghĩ muốn nổ não cũng không ra.
Hắn gõ cửa văn phòng Mặc Lâm, phát hiện bên trong không có động tĩnh gì bèn đẩy cửa ra, trong phòng một người cũng không có, đang định dẹp đường hồi phủ, liền thấy Mặc Lâm đi ra từ văn phòng Cố Nguyên, cười đến xán lạn dị thường: "Cậu tìm tôi?"
"Ừm." Vương Nhạc theo sau: "Thầy Mặc, anh nói xem rốt cuộc giữa Tần Vi và người chết có bí mật gì?"
"Nhìn không ra sao?" Mặc Lâm nói: "Tần Vi đang bảo vệ Diệp Niệm, hơn nữa nhìn phản ứng của Diệp Niệm, cổ hơn phân nửa đã biết bí mật này."
Mặc Lâm nhìn thoáng qua tờ giấy của Vương Nhạc, chữ "ngày 10" bị hắn dùng bút đỏ khoanh một vòng.
Anh cười một chút: "Xem ra cậu cũng không phải ngốc lắm."
Vương Nhạc gãi gãi đầu, tâm nói: Rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy chứ?
Vương Nhạc đi tìm Tiêu Trạch, Tiêu Trạch đang thẩm duyệt văn kiện kết án, không có thời gian nghe hắn phân tích.
Hắn lại đi tìm Lý Mông, Lý Mông cảm thấy hắn nghĩ quá nhiều.
Sau đó hắn lại đi tìm Mộng Lan, Mộng Lan vỗ vỗ vai hắn: "Đừng nghĩ, ngay cả thầy Mặc cũng đoán không ra, anh cảm thấy mình có thể đoán được sao?"
Vương Nhạc cảm thấy thực buồn khổ, vừa lúc Cố Nguyên từ văn phòng đi ra lấy thêm cà phê, Vương Nhạc trong lòng có hơi sợ Cố Nguyên, nhưng hắn hiện tại cực kỳ cần có một người nói chuyện với mình, vì thế đi lên chào hỏi.
"Cố Nguyên... Cậu cảm thấy vì sao Vương Trung Minh lại chuyển tiền cho Tần Vi vào ngày phát hiện Diệp Niệm mang thai?"
Cố Nguyên nhìn hắn một cái: "Khả năng... Đứa bé là của Tần Vi."
Cố Nguyên vừa nói ra lời này, Vương Nhạc thực sự hoảng sợ: "Không... Không có khả năng đi! Bọn họ lần đầu gặp mặt không phải là ở Hải sản Cảng phủ sao? Hai người cho không quen không biết, sao lại có con với nhau được?!"
"Nhất định phải quen biết sao?" Cố Nguyên nói: "t*ng trùng có thể sinh tồn bên ngoài cơ thể một đoạn thời gian."
Những lời này bỗng nhiên đánh thức Vương Nhạc: "Ý của cậu là... Vương Trung Minh mua t*ng trùng của Tần Vi?!"
"Không muốn đến bệnh viện làm thụ tinh nhân tạo, cho nên mới thực hiện biện pháp này." Cố Nguyên uống một ngụm cà phê: "Đây chỉ là suy đoán của tôi."
Vương Nhạc cả người vẫn ngây ngốc, nguyên nhân này có thể giải thích tất cả, vì sao Tần Vi nói Vương Trung Minh nhất định sẽ giết hắn, cùng với lý do Tần Vi nhất định phải giữ kín bí mật này......
Dục vọng chiếm hữu của Vương Trung Minh lớn như vật, hắn nhất định không hy vọng cha ruột của bé còn tồn tại trên đời này!
Tần Vi giữ kín bí mật cũng vì bảo vệ cho đứa con của chính mình.
Nhưng tại sao phải mạo hiểm đến Hải sản Cảng phủ gặp Diệp Niệm...... Chẳng lẽ hắn trong quá trình này đã thích Diệp Niệm?
Hay hắn chỉ là đơn thuần muốn nhìn thử mẹ của con hắn?
Vương Nhạc thử đứng ở góc độ của Tần Vi tự hỏi toàn bộ án kiện......
Hắn sở dĩ giết chết Vương Trung Minh, không chỉ xuất phát từ tự bảo vệ mình mà còn có ghen ghét... Ghen ghét Vương Trung Minh sự nghiệp thành công, có vợ đẹp bầu bạn, cho dù Vương Trung Minh đề ra yêu cầu vô sỉ như vậy, hắn vì cuộc sống lại không thể không thỏa hiệp với tiền tài......
Những cảm xúc phức tạp đó đã dẫn hắn vào con đường phạm tội!
Cố Nguyên bưng cà phê đi rồi, chỉ còn có một mình Vương Nhạc đứng tại chỗ hỗn loạn.
Vương Nhạc sửa sang lại cảm xúc của mình sau đó gọi cho Diệp Niệm: "Đứa bé kia, cô muốn giữ sao?"
Diệp Niệm: "Tôi muốn sinh nó ra, nó dù sao cũng là con tôi, cũng là vướng bận duy nhất trên đời này của tôi."
Nếu tiếp tục điều tra, Diệp Niệm có khả vì chịu đựng thóa mạ của người ngoài mà không thể không bỏ đứa bé.
"Nếu đứa bé kia không phải của Vương Trung Minh, cô còn muốn sinh sao?"
Bên kia trầm mặc thật lâu, Diệp Niệm chậm rãi thở ra một hơi: "Mặc kệ đứa nhỏ này là của ai... Tôi cũng sẽ sinh nó ra, mong anh không tiếp tục quấy rầy tôi, cũng không cần chửi bới Vương Trung Minh, kết quả này tôi đã tiếp nhận rồi......"
Vương Nhạc rốt cuộc minh bạch tại sao thầy Mặc lại muốn giữ im lặng, còn có ý nghĩa của câu "Xem ra cậu cũng không phải ngốc lắm."......
Nếu chân tướng mang đến thống khổ, như vậy theo đuổi chân tướng cũng có ý nghĩa gì đâu......
*Kết thúc vụ án*