Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
” Môn chủ, Điểu phong tìm được lối vào rồi.”
” Tốt lắm.”
Nghe được thuộc hạ bẩm báo, Y Đình nhẹ nhàng thở ra, xoay qua bảo tả hữu một chút, Y Đình định bụng tiếp tục vọt lên, một đạo bóng dáng so với hắn còn nhanh hơn bay thẳng phía trước.
” Xem ra Phong gia tiểu tử này thực đem tiểu Nhiên xem như bảo bối, chẳng qua…hắn có tốt bao nhiêu thì cuối cùng ta cũng thấy không cam lòng a..” Nhìn người ở phía trước, Y Đình trong lòng thầm nghĩ, nghĩ tới đại ca phỏng chừng sẽ sinh khí đi… đứa nhỏ tốt thế kia liền cho tên gia khỏa này, thật sự là không cam lòng…
Một hàng người theo lối đi vào, nhìn thấy lối vào điểu phong tụ tập dày đặc, mọi người trong lòng rõ ràng được quanh phụ cận nhất định có cơ quan có thể mở đi vào. Phong Khiếu Nhiên không có kiên nhẫn tiếp tục đợi, cho người của Thiên Huyền môn thu hồi Điểu phong, Phong Khiếu Nhiên vận nội lực, mạnh mẽ làm vỡ nát cửa đá,” Oanh” một tiếng, cửa đá bị dập nát, một thông đạo rõ ràng xuất hiện ở trước mặt mọi người. Phong Khiếu Nhiên đề kiếm liền phóng đi,” Nhiên nhi, ta đến đây, ngươi ngàn vạn lần không thể có chuyện…”
Đi ra thông đạo, trước mặt là một mảnh rừng trúc, người của Thiên Huyền môn lại thả ra Điểu phong, chỉ cần cây sáo thổi qua một lần, Điểu phong có thể tìm được người nắm giữ sáo, cùng hướng Điểu phong bay đi, mọi người cẩn thận tiếp tục phóng theo. Thời điểm mọi người ở đây đi đến một nửa, phía trước đột nhiên xuất hiện một đám người, một người cầm đầu trong lồng ngực ôm một người đã được dùng thảm bao bọc lấy.
” Tiểu Nhiên!”
” Nhiên nhi!”
Thấy rõ người trong lồng ngực người nọ, mọi người nhận thức kêu lên sợ hãi, khuôn mặt không hề có chút huyết sắc, hai tròng mắt đóng chặt…người nọ…ngàn vạn lần không được…
” Phong Khiếu Nhiên?…cút ngay! Ta hiện tại không rảnh đánh với ngươi!” Quý Lâm thoáng chốc sửng sốt, tiếp theo phẫn nộ nhìn Phong Khiếu Nhiên, hắn hiện tại không có tâm trạng nào hỏi người này là làm sao vào được. Ôm Cô Nhiên bước nhanh đi lên trước, Quý Lâm đem người trên tay giao cho Y Đình đã đi đến,” Nhiều Điểu phong thế này…ngươi là người của Thiên Huyền môn đi, mau cứu cứu Nhiên nhi! Hắn đau đến ngất xỉu, ta không biết hắn đến tột cùng là đau chỗ nào! Thiên Huyền môn nhất định có biện pháp, mau cứu cứu hắn!”
Không đợi Y Đình tiếp được, Phong Khiếu Nhiên một đạo bắt lấy Cô Nhiên:” Nhiên nhi! Ngươi đến tột cùng đối với hắn làm cái gì!” đôi mắt Phong Khiếu Nhiên thị huyết trừng thẳng Quý Lâm.
” Tên hỗn đản cầm thú không bằng như Ngươi, không được chạm vào Nhiên nhi!” Thấy Phong Khiếu Nhiên đem Cô Nhiên ôm đi, Quý Lâm tiến lên muốn đem Cô Nhiên đoạt lại, hắn tuyệt không cho phép người này chạm vào ngoại sanh hắn nữa.
” Ngô…” Hai người lo tranh đoạt làm Cô Nhiên từ trong hôn mê thống khổ rên rỉ một tiếng, Quý Lâm cùng Phong Khiếu Nhiên nghe tiếng lập tức ngừng lại.
” Hiện tại tiểu Nhiên quan trọng hơn, có ân oán gì trước bỏ qua một bên!” Y Đình lớn tiếng nói một câu, đã lúc nào rồi, hai người này còn có hứng tranh giành người.
” Hừ!” Quý Lâm buông tay ra, hung hăng nhìn về phía Phong Khiếu Nhiên,” Trước tiên cứu Nhiên nhi, trên người hắn đang đau, ta tìm không thấy đến tột cùng là làm sao, hắn cũng không nói.” Nghĩ vậy Quý Lâm liền sinh khí, Nhiên nhi cư nhiên đau thành như vậy cũng không nói cho hắn rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cứ tâm tâm niệm niệm tên hỗn đản này, Phong Khiếu Nhiên..Quý Lâm ta với ngươi thề không đội trời chung! (có ai không đội chung bầu trời?)
” Khiếu Nhiên, tiểu Nhiên nhất định là cựu thương tái phát, chúng ta đi về trước, cứu người quan trọng hơn.” Lục Văn Triết hướng tới người đang gắt gao ôm Cô Nhiên nói, tiểu Nhiên lúc trước bởi vì cựu thương mà thiếu chút nữa đã chết, hiện tại chính là một chút chậm trễ cũng không được.
Phong Khiếu Nhiên không nói chuyện, đem Cô Nhiên bao lấy xong cũng không thèm nhìn tới Quý Lâm liền phi thân hướng ra ngoài cốc, Nhiên nhi…ta sẽ không cho ngươi rời đi ta một bước nữa…
Đem Cô Nhiên ôm đến chỗ ở của mình, Phong Khiếu Nhiên vội vàng từ trong lồng ngực lấy ra dược của Cô Nhiên, từ lần trước Cô Nhiên xảy ra chuyện hắn liền tùy thân mang theo, đem dược uy vào miệng Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên thuận cổ Cô Nhiên làm hắn đem dược nuốt vào. Nhìn Cô Nhiên vì quá độ đau đớn mà thân thể có chút run rẩy, Phong Khiếu Nhiên dị thường thống hận chính mình, hắn không bảo hộ tốt người này, không có chiếu cố tốt y, mà hắn càng đáng chết chính là làm người này thụ vết thương nghiêm trọng như thế.
” Tiêu…” Cô Nhiên vẫn đang hôn mê khóc nấc lên, không ngừng gọi tên cha, nước mắt thương tâm đồng loạt chảy ra.
” Ta ở đây.” Phong Khiếu Nhiên cầm lấy tay Cô Nhiên, một bên ứng thanh, một bên hôn lên bàn tay lạnh lẽo,” Ta ở đây.. Nhiên nhi…”
” Ô…Tiêu…” Thanh âm quen thuộc cùng ấm áp làm Cô Nhiên theo bản năng tựa về phía trước,” Tiêu…ngô ô…”
” Ta ở đây…Nhiên nhi….” Ngồi ở bên giường, Phong Khiếu Nhiên cúi đầu đem Cô Nhiên ôm sát lại, nhẹ giọng ở bên tai Cô Nhiên lặp lại lời nói.
Thẳng đến khi Cô Nhiên vẫn luôn nấc nghẹn được Phong Khiếu Nhiên không ngừng trấn an khôi phục bình tĩnh, rồi mới lại trầm ngủ, chính là bàn tay đối phương bị Phong Khiếu Nhiên cầm lấy vẫn lại gắt gao siết chặt , gắt gao, không lộ được một khe hở.
Không gian giữa hai người lúc này không người nào có thể giới nhập làm phòng trong mấy người đều mang theo thần sắc khác nhau. Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành là vẻ mặt cảm động, Y Đình lại có vẻ cao thâm khó lường, Quý Lâm còn lại là tức giận đến cắn răng nghiến lợi, một là bởi vì Phong Khiếu Nhiên này lại nhìn người bên ngoài như không khí mà biểu lộ tình cảm với ngoại sanh hắn, hai là bởi vì thái độ của Cô Nhiên đối với Phong Khiếu Nhiên, suốt từ lúc mất đi ý thức vẫn còn gọi tên kẻ hỗn đản này, tiểu Nhiên quả thực là trúng độc chí thâm. (quá sâu)
” Chúng ta trước hết đi ra ngoài đi, đem trong này lưu cho hai người bọn hắn.” Y Đình sờ sờ chòm râu trên cằm, hướng những người khác trong phòng nói, bọn họ ở trong này có vẻ có chút dư thừa. (dạ thưa bác phải là quá thừa)
Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành nhìn Quý Lâm không muốn rời đi, hai người xuất ra ánh mắt, đột nhiên hướng Quý Lâm đồng thời ra tay, Quý Lâm không có phòng bị trong khoảnh khắc liền bị hai người đánh hôn mê bất tỉnh.
” Các ngươi định làm thế nào? Hắn nói sao cũng là cữu cữu của tiểu Nhiên.” Y Đình đối với hành động của hai người không hề có chút ngoài ý muốn.
” Chúng ta đương nhiên sẽ không đối với hắn làm sao hết, chẳng qua đối với chuyện hắn tự ý mang đi tiểu Nhiên, còn làm tiểu Nhiên thương tâm, người của Thích Nhiên lâu khả không thể làm như chưa từng phát sinh qua, cho dù hắn là thân cữu cữu của tiểu Nhiên, cũng không thể tính là cho dù.” Lục Văn Triết lạnh lùng nhìn hướng Quý Lâm ngã xuống đất, tiếp đó cùng Long Thiên Hành đem Quý Lâm đã hôn mê vác ra ngoài, người của Sương Trần cốc ở bên ngoài sớm đã bị người của Thích Nhiên lâu khống chế, mắt thấy cốc chủ của mình bị mang đi, chỉ có thể thầm nhủ lo lắng, chờ mong tiểu chủ tử của bọn họ nhanh chóng tỉnh lại.
” Nga!” Bụng đột nhiên một trận đau đớn làm Quý Lâm từ trong hôn mê tỉnh lại, còn chưa chờ hắn hoàn toàn thanh tỉnh, lại một quyền đánh trên bụng hắn.
” Các ngươi làm gì?!” Một quyền này hoàn toàn đánh tỉnh Quý Lâm, vừa định đánh trả thì lại phát hiện cả người vô lực. Quý Lâm trợn to mắt trừng hai người trước mặt:” Hai tên hỗn đản các ngươi, cư nhiên hạ dược với ta! Quả nhiên, người của Thích Nhiên lâu không một kẻ nào tốt!”
” Ngô!” Kêu lên một tiếng đau đớn, Quý Lâm nhẫn nhịn một quyền dừng lại ở trên người hắn.
” Yên tâm, chúng ta không sử dụng nội lực, đánh không chết ngươi.” Lại huy về trước một quyền, Long Thiên Hành đá đá Quý Lâm đang ngã xuống đất,” vết thương trên cổ Tiểu Nhiên là ngươi làm ra, còn có, tiểu Nhiên vừa đau vừa khóc cũng là bởi vì ngươi, chúng ta chẳng qua là giúp tiểu Nhiên phát tiết, cho dù ngươi là cữu cữu của hắn, chúng ta cũng không thể tha thứ.” Khiếu Nhiên hiện tại không có tâm tư quản mấy cái này, bọn họ thì lại bất đồng, vết thương trên cổ tiểu Nhiên vừa thấy đã biết chính là lợi khí cát thương (vật sắc bén rạch thương) , chung quanh còn có những miệng vết thương khác, không xử người này một bữa khó tiêu khí trong lòng bọn họ.
” Hừ! Các ngươi nếu thực muốn giúp Nhiên nhi phát tiết, vốn là nên xử cái tên hỗn đản kia! Nhiên nhi có hôm nay còn không phải đều là hắn một tay tạo thành?! Tên cầm thú không bằng kia một khi biết Nhiên nhi là thân sinh đứa con của hắn, cư nhiên còn đối với Nhiên nhi xuống tay! Hắn không quan tâm bị người phỉ nhổ, chẳng lẽ hắn cũng không một chút lo lắng cho Nhiên nhi sao? Nếu bị người khác biết, bọn họ sẽ nhìn Nhiên nhi thế nào! Càng huống chi tên hỗn đản kia lại đem Nhiên nhi đơn độc bỏ tại hậu sơn nhiều năm như vậy, sau khi Nhiên nhi mất tích, hắn cũng không phái người đi tìm, hổ dữ còn không ăn thịt con, hắn súc sinh cũng không bằng!” Quý Lâm miễn cưỡng ngồi xuống, lớn tiếng tức giận mắng, đối với Phong Khiếu Nhiên y tuyệt đối sẽ không để hắn sống tốt.
” Tử nhân kiểm là hỗn đản, ngươi cũng là hỗn đản, ngươi và hắn không có một tên nào tốt!”
” Âu Dương?!” Thấy người tới, Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành dị thường kinh ngạc, người này không phải ở Miêu cương sao?
“………” Nhìn thấy người đi vào, ánh mắt Quý Lâm phút chốc lóe ra, tiếp đó cúi đầu không nói.
” Sao không nói gì? Không phải mới vừa lớn tiếng hiên ngang mắng sao? Hiện tại câm điếc? Cũng là ngươi thừa nhận chính mình cũng là hỗn đản?” thanh âm của Âu Dương Húc một tiếng so với một tiếng cao lại hơn, cuối cùng hắn trực tiếp hung hăng đá Quý Lâm một cước.
” Âu Dương..ngươi cùng Quý Lâm này nhận thức?” Thấy hai người rõ ràng quen, Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành nhìn về phía Âu Dương Húc, hai người này xảy ra chuyện gì.
” Hừ! Tên gia khỏa này lừa ta! Ta chính là đi chung quanh tìm hắn ni, sau lại nghe nói tiểu Nhiên đã xảy ra chuyện, ta trước hết tới nơi này tìm bọn ngươi, không nghĩ tới thật sự là thành sự không phí chút công phu a. Nguyên lai ngươi gọi là Quý Lâm a, ngươi không phải nói cho ta ngươi tên là Lâm Cát sao?” Âu Dương Húc càng nói càng sinh khí, càng nói về sau hắn nhìn ánh mắt Quý Lâm hận không thế đem đối phương sinh thôn sống bác. (ăn tươi nuốt sống)
” Âu Dương…hắn…thế nào lừa ngươi…” Long Thiên Hành do dự hỏi, sẽ không là…
” Ta thật vất vả mới tìm được ô châu tử, tên gia khỏa này cư nhiên cố ý tiếp cận ta, từ người ta trộm đi ô châu tử, tên hỗn đản ngươi, trả ô châu tử cho ta!” Âu Dương Húc nắm lấy cổ áo Quý Lâm liền bắt đầu rống to, hắn vất vả nhiều năm như vậy liền hóa thành hư không, hắn có thể nào bỏ qua!
” Húc..” Quý Lâm nâng đầu lên, khẩn cầu kêu lên.
” Đừng gọi ta Húc! Ta làm sao còn dám làm bằng hữu của ngươi, lần này ngươi gạt ta ô châu tử, lần sau còn không biết gạt ta cái gì! Đem ra! Đem ô châu tử trả cho ta!” Hắn thật vất vả mới tìm được ô châu tử, cư nhiên chỉ nhìn vài lần đã bị người này lừa đi, Âu Dương Húc tức giận đến cả người phát run.
” Húc…” Quý Lâm lúc này không còn là bộ dáng tức giận mắng Phong Khiếu Nhiên như trước đó, mà là một bộ biểu tình tùy quân xử trí, ánh mắt nhìn về phía Âu Dương Húc cực kỳ phức tạp.
” Đừng gọi ta! Ai cho phép ngươi gọi tên ta?! Đem ô châu tử ra đây!” trong lòng Âu Dương Húc lúc này chỉ có ô châu tử.
” Ô châu tử… ta ăn…” Quý Lâm nhắm lại mắt, thấp giọng nói.
” Cái gì?! Ngươi… ngươi cư nhiên ăn?! Ngươi nhổ ra cho ta! Nhổ ra!” Nghe đến đó Âu Dương Húc đã hoàn toàn lâm vào điên cuồng, một gốc cây ô châu tử, hắn cư nhiên ăn?! Ô châu tử hắn thật vất vả mới tìm được! Người này cư nhiên đem nó ăn!!
” Âu Dương, ngươi bình tĩnh một chút.” Nhìn Âu Dương Húc như muốn đi banh miệng Quý Lâm ra, Long Thiên Hành cùng Lục Văn Triết có chút ngốc lăng bước lên phía trước đem Âu Dương Húc kéo ra,” Âu Dương, ngươi trước tiên bình tĩnh một chút, hắn…hắn là thân cữu cữu của tiểu Nhiên.” Cũng đừng nháo đến nỗi muốn lấy mạng người thế a.
” Ta quản Hắn là ai?! Hắn cư nhiên dám đem ô châu tử của ta ăn! Ta không buông tha hắn! Các ngươi buông ta ra, ta muốn giết hắn, ô châu tử của ta!” Âu Dương Húc đối với y lí cùng thảo dược cực kỳ si mê, sớm cái gì cũng đã mặc kệ, hắn chỉ biết là ô châu tử hắn yêu nhất đã bị người ăn. (ăn lại hắn :”>)
Thấy Âu Dương Húc cái gì cũng nghe không vào, Lục Văn Triết chớp thời cơ huy xuống một chưởng trên cổ Âu Dương Húc. Thấy Âu Dương Húc đột nhiên mềm nhuyễn xuống, Quý Lâm kinh hoảng hô lên:” Húc!”
” Ngươi tự cầu nhiều phúc đi, Âu Dương tìm ô châu tử kia đã nhiều năm, ngươi đem ô châu tử hắn yêu nhất ăn mất, hắn khẳng định không tha cho ngươi.” Lục Văn Triết cho Quý Lâm ăn giải dược, hiện tại người này không cần bọn họ giáo huấn, chọc tới Âu Dương có thể sánh bằng chọc tới Diêm La còn đáng sợ hơn. Âu Dương không giống hắn cùng Thiên Hành từ nhỏ cùng Khiếu Nhiên lớn lên, Âu Dương so với bọn hắn nhỏ hơn mấy tuổi, năm đó đã từng cứu Khiếu Nhiên một mạng, rồi mới cùng bọn chúng thành bằng hữu. Âu Dương tuy tính tử trực (thẳng thắng), không có tâm cơ gì, khả có người chọc tới hắn thì hắn tuyệt đối sẽ không làm đối phương sống tốt, không chết cũng phải mất nửa cái mạng, ai bảo Âu Dương dụng độc so với y thuật của hắn càng lợi hại.
” Ta biết.” Quý Lâm thảm đạm cười cười, hắn trước lúc tiếp cận y đã biết người này sẽ không buông tha chính mình, mà hắn cũng đã làm tốt chuẩn bị chết trên tay người này ở tại đây.