Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong lúc nói chuyện, có người từ cổng vòm của hoa viên bước vào.
Ta liếc qua một cái, lập tức sững sờ.
Tần Miên đi cùng với Nhị hoàng tử Tần Hạc.
Phía sau họ còn có vài vị quan trẻ tuổi.
Ch/3t tiệt.
Là Thái tử phi mà leo cao thế này, có phải không hay lắm không?
Tần Miên nhìn thấy ta đang chuẩn bị nhảy xuống.
Trong khoảnh khắc đó, giọng hắn như vỡ ra: “Hạ Anh?”
Ta cười gượng: “Điện hạ cũng đến sao? Trùng hợp thật, hahaha.”
Hắn bước đến bên hòn non bộ, ngẩng đầu nhìn ta: “Nàng leo lên cao như thế để làm gì?”
Ta liếc mắt nhìn mọi người xung quanh đang lén lút nhìn ta, rồi thẹn thùng nói: “Thiếp chỉ muốn leo lên đây ngắm cảnh thôi mà.”
Tần Miên: “...”
“Không may leo lên quá cao, nên... không xuống được.”
Ta giả vờ buồn bã quay đầu đi, rồi tự mình bấm mạnh một cái vào đùi.
Hạ Anh! Vở kịch này phải diễn tiếp!
Khi ta định sai người đem thang tới, Tần Miên đã đứng bên dưới dang rộng hai tay.
Ta: “?”
Tần Miên: “Nàng nhảy xuống đi, ta đỡ nàng.”
Ta nhìn hắn, không nói gì.
Hắn lại nói: “Đừng sợ.”
Ta thì không sợ, chủ yếu là sợ đè ch/3t hắn.
Xung quanh có nhiều người nên ta không tiện chần chừ quá lâu.
Suy nghĩ một lúc, ta vẫn quyết định đánh cược một phen.
Đánh cược là ta không đè ch/3t hắn.
Ta điều chỉnh tư thế, rồi nhảy về phía Tần Miên.
Tần Miên bước lên một bước, vững vàng đỡ lấy ta vào lòng.
Ồ.
Ta có chút ngạc nhiên nhìn hắn.
Thái tử điện hạ trông yếu ớt không ngờ lại khỏe thế!
Tay ta đặt lên ngực hắn, không nhịn được mà sờ thử.
Chậc, khá cứng đấy.
Còn chưa kịp cảm nhận xong, ta đã bị hắn thả xuống đột ngột.
Ta nhìn đôi tai hơi đỏ của hắn rút ra một kết luận.
Thái tử điện hạ thật là ngây thơ và trong sáng!
Thái tử điện hạ không thèm để ý đến ta nữa.
Hắn nói ta đã vi phạm thỏa thuận.
Trời đất chứng giám, ta thực sự không có giở trò lưu manh, chỉ là vô tình chạm vào thôi.
Đúng, là vô tình.
Ta bám vào cửa sổ phòng Tần Miên, bắt đầu khóc lóc thảm thiết: “Ta bị nhiều người nhắm vào như vậy, trở về ngài còn không thèm để ý tới ta, ta thật sự rất đau lòng.”
Tần Miên cầm bút ngưng lại một chút, rồi nói: “Sau này nếu không muốn tham gia những dịp như vậy, nàng không cần phải đi.”
Ta ngẩn người: “Nhưng, nhũ mẫu nói...”
“Đừng quan tâm người khác nói gì.” Tần Miên lặp lại “Nàng không muốn đi thì không cần phải đi.”
“Ta đã lợi dụng nàng để có chỗ đứng trong triều đình, không thể nào để nàng chịu ấm ức như vậy, chỉ cần nàng không thích thì không một ai được ép buộc nàng.”
Giọng hắn nhẹ nhàng nhưng không hề ngước nhìn ta.
Bỗng nhiên ta sững người, cảm thấy có một cảm giác rất lạ.
Vừa rồi ở hậu hoa viên ta bị thương sao?
Sao tim lại đập nhanh thế này!
“Chậc, hôm nay hình như ta chưa lau cây thương, ta đi lau đây.”
Nói xong, ta quay người chạy đi.
Chạy nhanh quá nên đã bỏ lỡ nụ cười thoáng qua trên môi Tần Miên.
...
Tần Miên bắt đầu tỏa sáng trong triều đình, Hoàng thượng càng ngày càng coi trọng hắn.
Gần đây sông Cổ Lâm đã xảy ra nạn lũ lụt, nhấn chìm nhiều ngôi làng xung quanh. Ngay cả thành Sầm An gần đó cũng bị ảnh hưởng
Hoàng thượng đã ban chiếu chỉ, ra lệnh cho Thái tử thay mặt người đến thành Sầm An thăm hỏi bách tính trong đợt nạn lũ lần này.
Đây là một cơ hội rèn luyện, cũng là một thử thách.
Dù sao thì không ai biết được khi nào lũ lụt sẽ ập xuống lần nữa.