Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thịnh Thi Mông không muốn lừa gạt anh.
“Từng có.”
Ôn Chinh giãn mày trong bóng đêm, đang muốn nói cái gì đó, ngay sau đó lại nghe được câu tiếp theo của Thịnh Thi Mông.
“Nhưng Ôn Chinh, anh không sợ những lời này của tôi lại là lừa gạt anh sao?”
Ôn Chinh không trả lời ngay lập tức.
Nhưng tâm tư Thịnh Thi Mông nhạy bén, cô cười cười, nói: “Anh xem, anh có di chứng rồi.”
“Anh…”
Anh cả nửa ngày cũng không nói gì.
Thịnh Thi Mông nói: “Tôi cũng vậy. Nếu tôi thực sự chơi với anh, tôi sẽ không ở đây để giả vờ với anh, giả vờ là hơn một năm nay không quên được anh.”
Cô cũng không phân biệt được Ôn Chinh đối với mình là thật hay giả, biết rõ người này là một playboy không đáng tin cậy, có đôi khi vẫn mơ hồ.
Trước kia cô cười những cô gái kia, gặp phải một người có tiền sẽ trêu chọc không cầm giữ được, bây giờ cô cũng tự mình kiểm chứng, không trách trái tim phòng vệ của các cô gái kia quá yếu, chỉ trách người đàn ông này quá giảo hoạt.
“Anh không cam lòng, tôi cũng không cam lòng.” Thịnh Thi Mông dừng một chút, thành thật mà nói: “Nói một câu nông cạn, điều kiện của anh quá tốt, ánh mắt của tôi đã bị anh kéo cao, bây giờ anh bảo tôi tìm đại một người đàn ông yêu đương, đúng là tôi không làm được.”
Chỉ là không cam lòng mà thôi, con người chính là thực tế như vậy.
Trước kia ở trường còn có thể ôm một ít ảo tưởng phim thần tượng không thực tế, nhưng Thịnh Thi Mông cũng ra ngoài làm việc một năm, nam nữ đô thị chỉ dùng thời gian vì công việc, nào có nhiều thời gian rảnh rỗi nói về tình yêu như vậy, huống chi thuần khiết hay không thuần khiết.
Bỗng dưng Ôn Chinh cười châm chọc.
“Trước kia anh cũng không biết em sẽ nói chuyện như vậy.”
“Những lời đó của trước kia là đều cố ý giả vờ ở trước mặt anh.” Thịnh Thi Mông nói: “Bởi vì tôi biết như vậy mới có được anh.”
Cô không còn gì để giấu diếm nữa, tự nhiên nói chuyện không chừa lối thoát.
Thịnh Thi Mông rất rõ ràng, nếu cô thật sự là một cô gái không có kinh nghiệm yêu đương, đoán chừng Ôn Chinh đã không kiên nhẫn lâu rồi.
Ôn Chinh đã chứng kiến quá nhiều cô gái, anh thích cô gái đơn thuần, thỉnh thoảng ngốc cũng được nhưng nếu chỉ có đơn thuần và ngốc, sẽ rất nhanh chóng làm anh cảm thấy phiền chán.
Ngay từ đầu cô giả bộ đơn thuần ngây thơ kia, hấp dẫn đến Ôn Chinh.
Về sau bộ dạng toàn tâm toàn ý thích anh làm cho cảm giác hư vinh người đàn ông Ôn Chinh được thỏa mãn nhưng vẻn vẹn điểm ấy còn chưa đủ đả động anh, cô che giấu dưới bề ngoài đơn thuần là vẻ hiểu chuyện và săn sóc, vừa vặn có chỗ tốt ngây thơ cùng với dịu dàng hoàn mỹ lại giả tạo, đây mới là nơi chân chính đả động anh.
Thịnh Thi Mông còn đang nói từng bước đi từng bước câu anh cho anh như thế nào, Ôn Chinh càng nghe mày nhíu chặt, cũng càng cảm thấy khó chịu.
Anh không phải không biết điều đó.
Nhưng là…
Trong lòng Ôn Chinh xoay chuyển trăm ngàn lần, cuối cùng nghe không nổi nữa, nóng nảy nói: “Thịnh Thi Mông em trâu bò lắm, đúng là ông đây bị em chơi tới ngu người rồi.”
Sau đó thẹn quá hóa giận cúi đầu hôn cô.
Thịnh Thi Mông không từ chối, thuận thế đưa tay vòng quanh cổ Ôn Chinh, không còn ra vẻ ngượng ngùng như trước nữa, thành thạo hôn lại.
Anh không còn săn sóc cô nữa, trước kia cho rằng cô là một cô gái đơn thuần, sợ dọa cô cho nên không dám quá mãnh liệt.
Mà Thịnh Thi Mông cũng không một mực đón ý hùa với anh nữa, mà là hăng hái, giống như là ganh đua cao thấp ở giữa môi răng với anh xem cao hơn, bản lĩnh của ai lớn hơn, kỹ thuật hôn môi của ai tốt hơn.
Hai người đều đang tranh đấu, muốn nói cho đối phương biết mình mới là kẻ chân chính lợi hại, tiếng hôn kịch liệt ở trong hoàn cảnh tối tăm giống như bị phóng đại gấp trăm lần, kích thích tất cả cảm quan tri giác, rất nhanh liền châm lên một ngọn lửa trong thân thể.
Ôn Chinh đẩy cô lên tường, thân thể bám chặt vào cô.
“Em rất rành.” Anh mím môi hơi đau đớn khi bị cô m*t, thở dài một tiếng nói.
Thịnh Thi Mông thản nhiên hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao, còn giả vờ là thỏ trắng thanh thuần với anh à?”
Ôn Chinh hừ cười một tiếng, sau đó lại tiếp tục hôn.
Quan hệ giữa hai người cứ xoay chuyển tại chỗ hơn một năm như vậy, anh vẫn không quên được cô.
Cô cũng vậy.
Nhưng hai người họ đều sợ hãi.
Giờ phút này tâm lý có sợ đến đâu, cũng không ngăn được khát vọng trên thân thể trong nháy mắt này.
Làm đi.
Dù sao ai cũng không quên được ai, cùng lắm thì sau này làm làm pháo hữu*, vậy cũng không cần sợ.
*Bạn thân trên giường, hoặc bạn tình.
Hai người chỉ lo hôn môi anh m*t tôi tôi m*t anh, không có lời nói trao đổi, trong đầu lại không hẹn mà cùng nghĩ lên ý nghĩ này.
Thắt lưng đều cởi một nửa, cuối cùng Ôn Chinh vẫn cứng rắn ngừng lại.
Thân thể Thịnh Thi Mông không có sức lực trượt xuống theo góc tường, Ôn Chinh cũng ngồi xổm xuống, ôm cô điều chỉnh hô hấp.
“Có phải em rót canh mê hồn cho anh không?” Anh cười ha ha bên tai cô, hô hấp nóng bỏng: “Chút suy nghĩ của người đàn ông của anh đều dùng trên người em.”
Hai gò má Thịnh Thi Mông nóng bỏng, nhắm mắt nói: “Tôi còn không có bản lĩnh lớn như vậy.”
“Chia tay hơn một năm, em tìm người đàn ông khác chưa?” Thói hư tật xấu người đàn ông quấy phá, Ôn Chinh không cam lòng hỏi cô.
Thịnh Thi Mông: “Tìm rồi.”
D*c vọng chiếm hữu của đàn ông chính là không nói đạo lý như vậy, Thịnh Thi Mông không muốn nói thật khiến anh thực hiện được.
Anh trả thù cắn một miệng vào cổ yếu ớt của cô.
Thịnh Thi Mông á một tiếng, đưa tay muốn đẩy anh ra.
Anh không buông, càng dùng sức ôm chặt Thịnh Thi Mông hơn.
“Tìm thì tìm đi, hỏi vấn đề ngu xuẩn này coi như là anh hèn hạ.”
Bình tĩnh qua đi, anh ôm cô đi đến ghế sofa, đặt cô xuống sau đó tự mình đứng thẳng lưng, gài thắt lưng lại.
Thịnh Thi Mông hơi không dám tin nhìn anh: “... Không làm nữa à?”
Làm cái gì, đều khô củi bốc lửa đến mức này.
Trước kia thế mà cô không phát hiện anh tự chủ tốt như vậy.
“Nếu hôm nay hai tụi mình ngủ như vậy, vậy đến sáng mai, hai tụi mình sẽ có quan hệ gì?” Ôn Chinh liếc cô: “Bạn trai bạn gái? Hay là bạn tình một đêm?”
Thịnh Thi Mông: “...”
Anh giật giật môi, đưa tay ấn lên đầu cô còn thuận tiện xoa xoa.
“Đi đây, ngủ ngon.”
Đúng là Ôn Chinh cứ đi thật như vậy, để lại một Thịnh Thi Mông tim đập không ngừng ngồi ngẩn người trên sofa.
Anh đang khắc chế làm gì, trước kia cũng không biết là dẫn cô đi đặt phòng bao nhiêu lần, còn có gì mà phải khắc chế nữa.
Anh lại dịu dàng làm gì, lời nói cũng đã nói rõ đến phần này, làm sao anh còn có thể ôm hy vọng với cô, ngay cả nhu cầu sinh lý bản năng nhất cũng có thể cứng rắn ngừng lại.
Ngọn lửa trong lòng Thịnh Thi Mông chợt dấy lên sau đó bị dập tắt, không biết là tức giận hay bất đắc dĩ, sau khi Ôn Chinh rời đi, cô mất ngủ cả đêm.
-
Ôn Chinh và Thịnh Thi Mông rất rõ ràng, hai người họ đều cần phải suy nghĩ kỹ một chút.
Nam nữ trong rừng sắt thép đều có công việc và cuộc sống riêng, yêu đương không phải là thực phẩm tinh thần duy nhất, cơ hội ở bên nhau rất khó, lý do chia tay lại đầy đất.
Vụ ly hôn của Thạch Bình và Thịnh Khải Minh diễn ra hơn nửa năm, rốt cuộc cũng sắp kết thúc.
Yến Thành đã sớm có tuyết rơi, mà lúc này thời tiết Thượng Hải còn ẩm thấp lạnh lẽo, nhiều nhất là mưa gây phiền nhiễu, ngay cả nửa điểm bông tuyết cũng không thấy.
Thịnh Nịnh đã sớm mặc kệ bố cô ấy, đương nhiên không cần phải trở về Thượng Hải, Thịnh Thi Mông lại không thể mặc kệ mẹ cô, vì thế trước khi mở phiên tòa cuối cùng còn cố ý xin nghỉ phép về quê với Thạch Bình.
Trước khi phiên tòa bắt đầu hai bên đã gặp nhau một lần nhưng ầm ĩ ồn ào đến khó chịu.
Thịnh Nịnh gọi điện thoại tới hỏi chuyện ly hôn thế nào, Thịnh Thi Mông thật sự bị Thịnh Khải Minh làm tức giận không nhẹ, cho dù ông ta là bố ruột của Thịnh Nịnh thì cô vẫn giải tỏa đem mấy lời nói không biết xấu hổ của Thịnh Khải Minh trong quá trình nói chuyện đều oán giận cho Thịnh Nịnh nghe.
Thịnh Nịnh nói qua điện thoại: “Nếu không thì chị đi qua một chuyến nhé?”
“Không cần, không cần thiết, dù sao bố chị cũng biết nói ngoài miệng thôi, cũng không dám thật sự làm chuyện gì.”
“Vậy nếu ông ta vò đã mẻ lại sứt* sao?” Thịnh Nịnh nói: “Chị vẫn đi một chuyến thì hơn.”
*Mình có giải thích ở chương nào rồi thì phải, kiểu bất chấp tất cả á, tao mất rồi tao cũng không sợ gì nữa. (Chắc vậy hihi)
“Chị đừng đến, thật sự có việc nhất định em sẽ báo cảnh sát.” Thịnh Thi Mông vẫn nói không cần: “Không phải em nói, nhưng nếu bố chị vò đã mẻ lại sứt thì chị đến cũng vô dụng đi, hoạ may anh rể tới thì mới có khả năng.”
Kết quả Thịnh Nịnh hỏi lại: “Vậy chị bảo Ôn Diễn đi một chuyến nhé?”
“Đừng đừng đừng, anh rể bận rộn công việc, không cần phải vì chút việc nhà này của em mà cố ý chạy tới đây một chuyến.”
Thịnh Thi Mông thật sự không muốn làm phiền Thịnh Nịnh tới đây, Thịnh Nịnh nhìn thấy Thịnh Khải Minh tuyệt đối sẽ không vui được, chỉ tổ tăng thêm phiền não mà thôi.
Có luật sư của Ninh Thanh “hộ tống”, vụ ly hôn này kiện tụng ra tòa, dưới hoàn cảnh trang nghiêm, Thịnh Khải Minh không nháo nổi, vụ kiện kéo dài hơn nửa năm này, ngược lại vào thời khắc cuối cùng này vô cùng thuận lợi.
Trong pháp luật không có nhiều nhiều đạo lý đối nhân xử thế cho nên vĩnh viễn tỉnh táo hơn người khác.
Thịnh Thi Mông đỡ Thạch Bình ra khỏi tòa án.
Tâm trạng Thạch Bình kích động, hai chân lại hơi nhũn ra, cho dù thời tiết âm trầm như thế, nhiệt độ cũng thấp nhưng lúc này đi ra khỏi tòa án này tự đáy lòng bà cảm thấy ấm áp và giải thoát.
Mà Thịnh Khải Minh thua thảm hại, không có việc làm không có tiền, cuối cùng ngay cả phòng ốc cũng không cứu được, ông ta biết sau lưng Thạch Bình có Ninh Thanh làm chỗ dựa, cho dù trong lòng có tức giận cũng không dám nói gì.
Người đàn ông trước kia khiến Ninh Thanh và Thạch Bình yêu thương đã sớm không còn dáng vẻ đẹp trai dịu dàng như năm đó nữa, tóc xù xì, râu cũng nhiều ngày cũng không cạo, nhìn qua tương đối chật vật.
Hai mẹ con Thạch Bình đi ở phía trước, Thịnh Khải Minh nhất thời tức giận nên đuổi theo.
Ông ta không nói Thạch Bình, bởi vì ông ta biết nhược điểm duy nhất của Thạch Bình chính là con gái.
“Mày là do tao nuôi lớn, họ là tao cho mày, tên cũng là tao lấy cho mày.” Thịnh Khải Minh hung hăng trừng mắt nhìn Thịnh Thi Mông, hung hăng phỉ nhổ một ngụm xuống đất: “Sói mắt trắng, giống chị mày như đúc.”
Thịnh Thi Mông thản nhiên nói: “Họ là tôi đi theo họ chị tôi, tên cũng là lấy theo chị tôi, hơn nữa chị tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với chú, cho nên chú Thịnh, mặc kệ họ của tôi là gì cũng không liên quan gì đến chú.”
Thịnh Khải Minh chỉ có một đứa con gái là Thịnh Nịnh, con gái chủ động đoạn tuyệt quan hệ với ông ta, đó chính là khúc mắc vừa tức giận vừa thất vọng trong lòng ông ta, cứ bị Thịnh Thi Mông vạch trần trước mặt như vậy, trong miệng ông ta hùng hùng hổ hổ, trực tiếp muốn phất tay tát Thịnh Thi Mông một cái.
Ánh mặt Thạch Bình căng thẳng, nhanh chóng chắn trước mặt con gái.
“Mông Mông!”
Cách đó không xa có một giọng người đàn ông cực kỳ tức giận vang lên, Thịnh Thi Mông nhìn qua, trong thời gian ngắn không dám tin mở to hai mắt.
Người đàn ông mang một thân sương gió mệt mỏi, trên cổ áo và mái tóc đều còn có dấu vết gió lạnh tàn phá bừa bãi qua đi.
Thế nào cô cũng không nghĩ tới, chị không đến, anh rể không tới, người tới lại là Ôn Chinh.
Ôn Chinh hai ba bước đã đi tới trước mặt hai mẹ con.
“Bố ghẻ của em, không phải ruột thịt đúng không?” Ôn Chinh nói: “Vậy hẳn là anh có thể đánh nhỉ."
Thịnh Thi Mông sững sờ a một tiếng, còn chưa kịp gật đầu, Ôn Chinh đã ỷ vào sức trẻ cường tráng của mình mà trực tiếp vung tới.
Bây giờ thân thể của Thịnh Khải Minh đã sớm đánh không lại người đàn ông trẻ tuổi, cuối cùng chỉ có thể chật vật không chịu nổi rồi bỏ chạy.
Thạch Bình không biết người đàn ông trẻ tuổi này, mờ mịt hỏi Thịnh Thi Mông.
“Mông Mông, bạn con à?”
Ôn Chinh cũng là lần đầu tiên gặp mẹ Thịnh Thi Mông, anh thật sự đến quá vội vàng, vội vàng sửa sang lại áo khoác trên người rồi gọi dì một tiếng.
Cả người Thịnh Thi Mông vẫn còn khiếp sợ, Thạch Bình hỏi cô, cô cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Thạch Bình nhìn bộ dạng con gái này, cũng không hỏi nữa.
“Hiếm khi bạn con tới tìm con, con đi với bạn con đi, mẹ tự mình bắt taxi về nhà cũng được.”
Cuối cùng vẫn là Ôn Chinh gọi một chiếc xe cho Thạch Bình, cùng Thịnh Thi Mông đưa Thạch Bình rời đi trước.
Thịnh Thi Mông không hỏi vì sao Ôn Chinh lại tới, Ôn Chinh cũng không nói vì sao mình lại tới.
Không quan trọng không cần phải hỏi, điều quan trọng là anh thực sự đến rồi.
Quan trọng là anh đến vừa vặn như vậy, khiến Thịnh Thi Mông rất không biết phải làm sao.
Đã từng lúc hai người diễn kịch với nhau, anh đối xử tốt với cô, mà bây giờ không còn những lời ngọt ngào kia nữa, chỉ là vừa vặn xuất hiện vào lúc này, trái tim cô còn mơ hồ hơn với trước kia.
Hai người đi thẳng dọc theo một con đường bên ngoài tòa án, không có mục đích, cứ đi lên cầu vượt như vậy.
“Cảm ơn.” Thịnh Thi Mông nói.
Ôn Chinh ừ một tiếng, dựa vào lan can cầu vượt, nhìn chằm chằm xe cộ dưới gầm cầu rồi ngẩn người.
“Vừa rồi bố ghẻ em muốn đánh em, sao em cũng không trốn hả?” Anh thản nhiên mở miệng, giọng điệu hơi trách cứ: “Nếu không phải là anh đúng lúc, không phải em sẽ bị ông ta đánh sao.”
Bầu trời xám xịt không sức sống, mặt Thịnh Thi Mông cũng tái nhợt không kém.
“Trong thời gian ngắn không phản ứng kịp.”
“Trước kia tôi và mẹ tôi đều dựa vào ông ấy nuôi cho nên không dám phản kháng, đã nuôi thành thói quen rồi.”
Cô không nói hết nhưng Ôn Chinh lại nghe hiểu.
Anh nói: “Không sao đâu, chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa.”
Thịnh Thi Mông vẫn không tin tưởng đàn ông, không tin trên đời này có thứ gọi là đàn ông tốt.
Từ bố đẻ không thể nhớ rõ khuôn mặt đến bố ghẻ dối trá, đến cả mối tình đầu khắc cốt ghi tâm của cô.
Không hề giấu diếm quá khứ của mình nữa, nhìn như đơn thuần nhưng dưới cái túi da này là tất cả quá khứ bi thảm mà hoang đường, cô đều muốn nói cho anh nghe.
Cũng không phải muốn bán thảm, bảo anh đáng thương cho mình, chỉ là muốn thẳng thắn với anh, đem trái tim hoàn toàn mổ xẻ cho anh xem, để cho anh nhìn thấy nơi mình chồng chất vết thương nhất.
Điều gì anh cũng không cần làm, chỉ cần im lặng nghe cô nói, giống như cô có thể cảm giác được trái tim mình bình yên lại, giống như vết thương của mình cũng đang dần khép lại.
Hai tay Thịnh Thi Mông chống lên lan can, ra vẻ thoải mái vừa vung chân vẽ lung tung trên mặt đất vừa nói với anh những điều này.
“Cậu hai Ôn, bây giờ anh biết anh sinh ra trong hào môn, còn có một người anh trai gánh vác mọi thứ cho anh, may mắn tốt bao nhiêu chưa?” Thịnh Thi Mông nghiêng đầu nhìn anh: “Có phải đột nhiên không nỡ hận tôi không, dù sao tôi thảm hơn anh rất nhiều.”
Ôn Chính không nói gì, anh duỗi tay ôm lấy cô sau đó đau khổ ôm cô vào lòng.
Anh không giỏi an ủi người khác nên chỉ vỗ lưng cô một cái.
“Anh không có tư cách ghét bỏ em.” Anh khàn khàn nói: “Nếu thật sự muốn nói xem ai trong tụi mình là kẻ khốn nạn hơn, anh là kẻ còn khốn nạn hơn em.”
Thịnh Thi Mông nắm lấy vạt áo khoác, hơi tham lam muốn được sưởi ấm.
“Em cũng không khá hơn là bao.” Cô thì thầm, nhắm chặt mắt lại: “Em đã nói dối anh rằng đây là lần đầu tiên em yêu đương.”
Dù sao thì cả hai đều là lũ khốn nạn.
Một kẻ lừa đảo tình cảm không hơn không kém, đáng đời bị đối phương lừa.
Nhưng anh nói một cách dửng dưng: “Căn bản là anh không quan tâm đến những thứ đó, em quen bao nhiêu người đàn ông trước khi gặp anh thì liên quan gì tới anh.”
Thịnh Thi Mông thì thầm: “Em đây còn theo đuổi anh trai anh mà.”
Ôn Chính cau mày, hiển nhiên không vui vì Thịnh Thi Mông từng theo đuổi anh trai mình nhưng anh vẫn lười biếng nói: “Theo đuổi thì theo đuổi đi, dù sao em cũng không thành công.”
“Điều anh muốn là bây giờ em toàn tâm toàn ý với anh, nếu yêu anh, sau này em đừng tìm người đàn ông khác, anh cũng không tìm người phụ nữ khác, tụi mình nghiêm túc đứng đắn bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc.” Anh rũ mắt xuống, nghiêm túc nhìn cô, vẻ mặt cũng không còn cà lơ phất phơ như ngày xưa nữa: “Chuyện đã xảy ra trước đây đều không quan trọng, từ giây phút này, tụi mình sẽ không bao giờ nói dối nhau nữa, có được không em?”
Chóp mũi Thịnh Thi Mông nhíu lại.
“... Anh nghiêm túc chứ?”
Ôn Chính hoàn toàn không biết giận.
“Anh còn chưa nghiêm túc sao? Chị gái em gọi điện thoại một cú, anh chưa chuẩn bị gì mà chạy bay tới đây rồi.”
Nói xong, cả hai đồng thời im lặng.
Lúc này, bầu trời bắt đầu có tuyết rơi.
Dự báo thời tiết hôm qua cho biết có tám mươi phần trăm khả năng sẽ có tuyết rơi ở Thượng Hải vào hôm nay nhưng người dân địa phương cho rằng thứ gọi là tuyết rơi ở phương nam, chỉ là một chút hạt gạo mà thôi.
Nhưng lần này thì không, nó thực sự giống như những cánh hoa lê, những bông tuyết nhỏ nhỏ trắng trắng, uyển chuyển nhẹ nhàng rơi xuống.
Hết bông này đến bông khác, nó đều đặn rơi xuống.
Ôn Chính đã quen nhìn thấy tuyết rơi, đã sớm không hiếm lạ, ánh mắt của anh chỉ nhìn Thịnh Thi Mông, trong veo sạch sẽ.
“Thịnh Thi Mông, tụi mình hãy quen biết lại lần nữa đi.”
Nếu không thể quên được cũng không cam lòng, đơn giản là đừng nghĩ nữa.
Hãy cho nhau một cơ hội, bắt đầu từ sự quen biết đơn giản nhất và gắn bó nhất giữa người với người.
Hãy bắt đầu với những rung động và nhịp đập vụng về nhất, không tính kế hay lừa dối, hãy trung thực thẳng thắn với nhau, cũng đừng quan tâm ai yêu ai hơn, ai là người vượt trội trong mối quan hệ này, hãy để tất cả thuận theo tự nhiên.
Sợ gì chứ, chả có gì phải sợ cả.
Thịnh Thi Mông mỉm cười, một làn sương trắng lượn lờ phun ra từ môi cô.
“Được.”
[Kết thúc]