Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Phải Anh Muốn Quỵt Nợ
  3. Chương 39: Chương 39:
Trước /110 Sau

Có Phải Anh Muốn Quỵt Nợ

Chương 39: Chương 39:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Dinh thự Kinh Bích nằm ở vị trí khu chữ thập vàng của Trung tâm Thương mại Thế giới Trung Quốc, định vị thương hiệu là một nơi ở siêu cao cấp, vừa phồn hoa vừa yên tĩnh, tính riêng tư cực tốt, mỗi khi Ôn Diễn không về nhà họ Ôn thì anh thường đến đây nhất.

 

Đây là dinh thự hai phòng ngủ hơn hai trăm mét vuông, trong phòng chỉ bật một ngọn đèn sáng mờ mờ, người đàn ông dựa vào ghế nằm bên cạnh cửa sổ ngắm cảnh, ánh mắt không yên tâm mà nhìn xuống, cảnh đêm của thành phố còn sáng ngời hơn cả màn đêm. 

 

Trợ lý Trần đã làm việc với anh lâu rồi, đương nhiên Ôn Diễn cũng biết anh ta vất vả. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Tuy thái độ bình thường của anh đối với trợ lý Trần không tính là thân thiết nhưng cũng không đến mức quá lạnh lùng, thỉnh thoảng vẫn dẫn trợ lý Trần đi công tác bên ngoài, nếu bên đối tác tặng quà gì đó, không kể là cần hay không thì bình thường Ôn Diễn cũng sẽ đưa cho trợ lý Trần.

 

Ví dụ như trợ lý Trần có mấy bình rượu vang đỏ quý giá, đến tận bây giờ anh ta vẫn chưa nỡ uống, chính là Ôn Diễn đưa cho.

 

Tối nay anh gọi trợ lý Trần đến nhà anh một chuyến không phải là vì công việc mà chỉ đơn giản là uống say hơi chếnh choáng buồn phiền trong bữa tiệc, sau đó lại nghe điện thoại của ông già rồi tài xế đưa anh về nhà, ngay cả đèn đường bên đường cũng được trang trí sặc sỡ bắt mắt trong đêm Giáng Sinh, làm cho tâm tình người ta buồn bực. 

 

Gọi trợ lý đến để uống một ly à, cái suy nghĩ này hơi xàm, cũng không phù hợp với tác phong làm việc thường ngày của Ôn Diễn cho nên trong điện thoại anh không nói rõ với trợ lý Trần, cứ nói là tăng ca làm thêm giờ.

 

Nhưng đã rất lâu trôi qua kể từ khi Ôn Diễn gọi điện thoại cho trợ lý Trần. 

 

Vừa lúc điện thoại trên bàn trà nhỏ trong tay rung lên, Ôn Diễn dụi dụi mắt, cũng không nhìn là ai gọi, cứ mặc định là Trợ lý Trần nên trực tiếp bắt máy. “Sao cậu còn chưa tới?”

 

“Dạ?”

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đó là giọng nói ngốc nghếch của cô gái trẻ. 

 

Không phải giọng nói của trợ lý Trần.

 

Ôn Diễn nhìn điện thoại, hơi không hiểu vì sao: “Cô gọi tôi có chuyện gì không?”

 

Giọng nói Thịnh Nịnh do dự: “À, cái kia của tôi, ừm…”

 

Ôn Diễn không kiên nhẫn nói: “Cô có chuyện thì nói mau.”

 

“... Tôi bị lạc.” Nghe giọng nói của cô có vẻ xấu hổ: “Quá vòng vèo, tôi đi tới đi lui… xong đi đâu tôi cũng không biết nữa.”

 

Rõ ràng là đi theo hướng dẫn, đi trên đường lớn còn đi rất tốt nhưng mới vừa vào con đường nhỏ rợp bóng cây thì hướng dẫn lẫn cô đều loạn xà ngầu, càng đi càng mù tịt.

“Cô là trẻ con à?” Giọng nói Ôn Diễn lãnh đạm: “Lạc đường thì gọi 110, gọi cho tôi làm gì?”

 

Thịnh Nịnh khó chịu nói: “Nhưng bây giờ tôi đang ở dinh thự Kinh Bích, dưới lầu nhà anh đó, chẳng lẽ tìm cảnh sát thuận tiện hơn tìm anh hả?”

 

Ôn Diễn sửng sốt một chút, nhíu mày hỏi: “Cô tới làm gì vậy?” 

 

“Thì trợ lý Trần không ở trong nội thành, cũng không kịp trở về cho nên tôi thay anh ấy tới.”

 

“...”

 

Ôn Diễn hít sâu một hơi, miễn cưỡng duy trì giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Cô miêu tả hoàn cảnh xung quanh đi.” 

 

Thịnh Nịnh nói thật: “Tôi đang ở trong một cái đình, bên cạnh toàn là bụi cây xanh.” 

 

Anh ừ một tiếng, tiếp tục chỉ đường cho cô: “Bây giờ cô đi ra khỏi đình, sẽ nhìn thấy biển báo bãi đậu xe sau đó đi về phía bắc, đi xuống tòa nhà dưới lầu rồi đi thẳng về phía nam…”

 

Đột nhiên Thịnh Nịnh ngắt lời: “Anh từ từ đã.”

 

“Sao hả?”

 

“Phía bắc là phía nào? Trước hay sau?”

 

Ôn Diễn cạn lời.

 

“... Cô có học địa lý không đấy? Phía bắc là phía nào mà cũng không biết?” 

 

“Tôi chỉ biết bắc ở trên, nam ở dưới, tây ở bên trái, đông ở bên phải thôi, sau đó sao Bắc Cực ở chính bắc nhưng giờ tuyết rơi, tôi không nhìn thấy sao.” 

 

“...”

 

Bái phục.

 

Ôn Diễn đứng dậy, trở về phòng ngủ lấy áo khoác, lúc mặc áo khoác thì điện thoại còn mở loa ngoài ném lên giường, cô gái trong điện thoại vẫn đang rối rắm đông nam tây bắc.

 

“Được rồi đừng lẩm bẩm nữa. Trở về đình chờ, tôi sẽ xuống lầu đón cô.”

 

Thịnh Nịnh ừm liền: “Ừm, vậy anh nhanh lên nha.” 

 

Ôn Diễn thở dài. 

 

Đây là người mà trợ lý Trần tìm tới thay anh ta đây.

 

Đúng là lạ đời, nào có đạo lý cấp trên xuống lầu đón cấp dưới đâu. 

 

Trận tuyết này đến bất ngờ không kịp đề phòng, ngay từ đầu chỉ là tuyết nhỏ thôi, bây giờ là thành tuyết lớn rồi, lúc Ôn Diễn xuống lầu tìm được cô, cô ngồi trong đình đưa lưng về anh, cả người cuộn tròn thành một cục muốn sưởi ấm, ngay cả chân cũng co lại, ôm đầu gối cuộn mình chỉ chừa mỗi bả vai mảnh khảnh gầy yếu. 

 

Lại ăn mặc như bánh trôi. 

 

Ôn Diễn nhìn chằm chằm bóng lưng kia vài giây, lúc đến gần thì thấp giọng cười nhạo nói: “Không phân biệt đông nam tây bắc, đáng đời.”

 

Thịnh Nịnh nghe thấy giọng nói của anh thì quay đầu lại liền, ánh mắt trợn tròn cực đại.

 

“Anh nói gì?”

 

Ôn Diễn nhìn cô rụt cổ, nửa khuôn mặt đều vùi trong khăn quàng cổ, hai má và lỗ tai lạnh đến đỏ bừng, tóc và lông mi cũng dính ươn ướt sương.

 

Anh dừng một chút, không biết sao lại sửa miệng: “Tôi hỏi cô có lạnh không?”

 

Bả vai Thịnh Nịnh run rẩy, cô cười nói: “Còn ngon, động tác của anh nhanh, tôi không đợi bao lâu cả.” 

 

Mặc dày thế mà cũng lạnh tới mức này, xem ra là cô bé siêu sợ lạnh.

 

Ôn Diễn thúc giục nói: “Đi thôi, nhanh lên một chút.”

 

Cô đi theo anh thuận lợi tìm được tòa nhà trong mục tiêu, mới phát hiện thì ra con đường này không lắc léo chút nào, là do chỗ này nhiều cây xanh quá, tính riêng tư quá tốt cộng thêm buổi tối, mắt nhìn cũng nhỏ hẹp nên cô mới tưởng mình lạc đường,

 

Đi vào lầu một, Thịnh Nịnh vội vàng vỗ tuyết trên người. 

 

“Đúng rồi.” Khoảng cách giữa hai người chờ thang máy, cô hít mũi, lấy một cái hộp nhỏ tinh tế trong túi ra, nói: “Giáng Sinh vui vẻ nè, tặng anh một quả táo bình an.”

 

Dù sao cũng là trường học phát, miễn phí không cần tiền, lấy ra để lấy lòng ông chủ là vừa đẹp.

 

Ôn Diễn đưa tay nhận lấy, anh mở hộp ra rồi lấy quả táo từ trong ra.

 

Trên quả táo còn in một dòng chữ bằng tiếng anh, một hình trái tim lớn, ở giữa là ba chữ “I LOVE YOU”. 

 

Thịnh Nịnh sửng sốt. 

 

Táo này là đoàn sinh viên thống nhất chuẩn bị cho sinh viên, mỗi người đều có một trái, chữ in trên táo cũng là ngẫu nhiên, không có ý nghĩa khác, chủ yếu là để táo bắt mắt hoa hoè hơn thôi.

 

Ai ngờ cô bóc trúng ba chữ tiếng anh này.

 

Ánh mắt của người đàn ông phức tạp liếc nhìn cô.

 

Thịnh Nịnh sợ anh hiểu lầm nên giải thích ngay và luôn: “Đây là trường học phát, chữ trên đó cũng là ngẫu nhiên, không phải tôi in, tôi chưa từng mở hộp ra, tuyệt đối không có ý đó đâu.” 

 

Càng giải thích rõ ràng nhưng dường như ông chủ càng tức giận hơn. 

 

Sắc mặt Ôn Diễn cực kỳ khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: “Cô lấy táo trường phát để tặng tôi?”

 

Thịnh Nịnh đành phải nói: “Vậy thì tôi ăn trái này, lát tôi đi ra cửa hàng trái cây mua một túi táo không có in chữ tặng cho anh hey.”

 

Hơn nữa dòng tiếng anh kia cũng quá vi diệu, cho dù là tặng bố cô cũng không xấu hổ như vậy. 

 

Sau đó, cô đưa tay ra muốn lấy lại táo.

Ai ngờ người đàn ông đưa hai tay ra sau lưng, giấu quả táo ở phía sau.

 

Nên cô chụp vào không khí, hơi kinh ngạc nhìn người nào đó.

 

Giọng nói Ôn Diễn thản nhiên nói: “In hay không in cũng không sao cả, tặng cũng tặng rồi không có đạo lý nào tặng rồi đi đòi lại, tôi nhận trái táo này.”

 

Thịnh Nịnh tỏ vẻ không sao cả, vậy thì càng tốt, không cần tốn tiền mua táo không in chữ nữa.

 

Thịnh Nịnh theo Ôn Diễn lên thang máy đến nhà anh. 

 

Lần đầu tiên tới nhà ông chủ, cô tương đối khách sáo, chỉ thành thật đứng ở phía sau anh, chờ anh thay giày xong mới tự mình đi vào. 

 

“Đêm nay là Giáng Sinh, ngay cả trợ lý Trần cũng không muốn đến, sao cô lại đồng ý đến vậy?” Anh vừa thay giày vừa thờ ơ hỏi: “Không tụ họp với bạn bè à?”

 

Vô nghĩa, đương nhiên là vì tiền tăng ca gấp ba lần rồi, hơn nữa trợ lý Trần còn cố ý nói với cô, tiền tăng ca là sau khi gặp ông chủ mới có thể bắt đầu tính, cô còn giành giật từng giây từng phút, đáng lẽ là có thể nhanh hơn, ai ngờ lại bị lạc đường thành ra mất nhiều thời gian.

 

“Trợ lý Trần nói anh ở nhà một mình, tôi sợ anh chờ lâu.” 

 

Để thể hiện thái độ làm việc tích cực của mình trước ông chủ, Thịnh Nịnh còn cố ý nhấn mạnh: “Tôi chỉ sợ đến trễ một phút thì anh sẽ không vui, còn cố ý kêu taxi, hơn nữa tài xế kia còn không chịu giảm giá cho tôi một ít, đòi thêm tôi năm mươi đồng nữa nhưng vì anh, tôi vẫn xài năm mươi đồng này đó.”

 

Lời nói hàm ý rất rõ ràng đơn giản.

… Phiền anh trả phí xe cộ.

 

Nhưng dường như ông chủ không hiểu hàm ý của cô.

 

“... Cô bị ngốc à?”

 

Anh cúi đầu mắng cô một câu rồi kéo cô vào trong phòng sưởi ấm, giọng điệu mờ ám: “Tôi cũng không phải là đứa bé ba tuổi, không nhìn thấy cô chậm một phút thì sẽ quấy khóc đâu.”

 

_____________

 

*风口 có những nghĩa sau: 

(1) [khe gió]

(2) [cổng không khí]: Một lỗ thông qua đó không khí đi vào và đi ra.

(3) [một nơi là gió lùa]: Khi gió thổi, khe hở nơi trú ẩn mạnh hơn gió hai bên, gọi là "gió lùa".

(4) [tuyere]: Van điều tiết hoặc lỗ thông hơi của phần ghi nhiều lớp của lò hơi. 

 

 

Quảng cáo
Trước /110 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chiết Tẫn Xuân Phong

Copyright © 2022 - MTruyện.net