Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hắn trở về biệt thự sau buổi chiều, nghe tiếng xe chạy vào trong sân Băng Nhi vội vàng đi ra thấy hắn mở cửa bước xuống cô liền tiến lại gần hỏi nhỏ:
- Thiên Uy, hôm nay không sao chứ? Tôi thấy trên tivi....
Lời nói bị bỏ giở nhưng cũng đủ cho hắn hiểu, Thiên Uy chỉ cười một cái rồi đưa tay ra ôm lấy eo cô đi vào:
- Nếu có chuyện gì em nghĩ tôi còn có thể trở về với em sao?
Cô nghe vậy lại khẽ nhìn lên hắn, phải rồi, hắn là Vũ Thiên Uy người người ca ngợi, là kẻ đứng đầu của Quỷ Thiên Hội đầy quyền lực thì làm sao có thể xảy ra chuyện gì.
Hai người bọn họ đi vào trong nhà, Băng Nhi lại giúp hắn cởi áo và cất đồ, hành động ấy khiến hắn cảm thấy kỳ lạ mà lên tiếng:
- Băng Nhi, tôi cảm thấy em hôm nay có điều kỳ lạ.
Cô nghe vậy lại chột dạ, từ khi ở cùng với hắn cô gần như đã không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân. Băng Nhi cố tạo cho mình vẻ mặt bình thản mà nói:
- Anh đứng ra nhận tội thay tôi, tôi tất nhiên cũng chỉ nên biết điều một chút.
Hắn lúc này lại nhíu mày nhìn cô một cái thăm dò mà hỏi:
- Triệu Băng Nhi, có phải em đang giấu tôi điều gì?
Quả thật khi người ta đang lén lút làm điều gì nếu bị ai đó dò hỏi cũng liền có cảm giác lo sợ. Băng Nhi lúc này tim đập nhanh dữ dội mà lòng bàn tay cũng đã bắt đầu toát mồ hôi:
- Thiên Uy, anh đang quá đa nghi rồi.
Hắn nghe vậy lại đăm chiêu nhìn cô, không gian trở nên im lặng đến căng thẳng, bất chợt hắn lại mỉm cười bước đến hôn nhẹ lên trán cô:
- Tôi chỉ đùa em chút thôi, không cần phải nghiêm trọng như vậy.
Băng Nhi nghe vậy trong lòng mới được thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc này, Băng Phong từ phía trong đi ra nhìn hai người bọn họ cười nói:
- Anh, chị, hai người vào ăn cơm đi. Dì Lưu đã nấu xong rồi.
Hắn nghe vậy liền ôm eo cô đi lại, ba người bọn họ cùng ngồi vào bàn ăn đã thịnh soạn.
Bữa cơm hôm nay không khí khác hơn hẳn, chí ít ra cô cũng mở lời nhiều hơn với hắn thi thoảng còn giúp hắn gắp thêm thức ăn.
Thiên Uy cũng thấy kỳ lạ với sự thay đổi của cô chỉ là cảm giác này hắn lại cảm thấy khá tốt nên cũng không đặt nhiều hoài nghi.
Sau bữa cơm, Băng Phong trở về phòng để học bài còn cô và hắn cũng đi lên lầu mà vào phòng của bọn họ.
Thiên Uy lúc này từ phía sau đi đến lướt qua cô mà giọng bình thản nói:
- Vào giúp tôi tắm!
Còn không kịp đợi cô có phản ứng, hắn liền đi thẳng vào nhà tắm mà Băng Nhi đứng đấy còn ngơ ngác chưa hiểu gì thì hắn lại từ trong đấy nói vọng ra:
- Tôi cho em một phút chuẩn bị, đừng để tôi phải ra bế em vào khi ấy sẽ không đơn giản là tắm đâu.
Băng Nhi nghe vậy gương mặt liền đỏ ửng, cái tên này có phải thật sự là biến thái không, đến tắm mà cũng phải nhờ người khác sao?
- Còn 30 giây.
Thanh âm từ bên trong kia vọng ra khiến cô sực tỉnh, đôi chân có chút chần chừ nhưng rồi cũng từng bước đi về phía phòng tắm.
Hắn ngồi ở trong bồn tắm với nước đã được xả đầy, cả vòm ngực săn chắc được để lộ cùng gương mặt nam tính lại trông thu hút vô cùng.
Tuy đã tiếp xúc thể xác với hắn rất nhiều lần nhưng cô đối với chuyện "tắm giúp" như thế này thật sự không quen lại thêm phần vô cùng xấu hổ.
Băng Nhi ngồi xuống bên cạnh bồn tắm, hai tay luống cuống còn chưa biết nên làm thế nào thì hắn lại lên tiếng:
- Em đang làm gì vậy?
- Tôi... tôi không biết nên phải làm thế nào.
Cô có chút e ngại nhìn hắn trả lời mà hắn thấy vậy lại khẽ nhíu mày nói:
- Băng Nhi, em là quá cẩn thận sao? Có ai đi tắm còn mặc quần áo?
Cô nghe vậy lại ngây người nhìn hắn:
- Chẳng phải anh bảo tôi tắm giúp anh sao? Có liên quan gì đến chuyện mặc quần áo hay không.
Hắn thấy cô nói vậy lại chỉ thở dài, một giây sau đó liền mạnh tay kéo cô ngã vào bồn tắm. Nước bắn tung toé hết lên mặt, quần áo ướt sũng ôm sát vào cơ thể lộ rõ cả vòng một đẫy đà.
- Chà người cho tôi.
Băng Nhi nghe vậy có chút ngượng ngùng với lấy chiếc khăn nhúng vào nước rồi chà lên người hắn mà mặt cô chỉ biết cúi gằm xuống.
Bàn tay mềm mại di chuyển từ bờ vai xuống đến vòm ngực săn chắc, hắn vì sự đụng chạm đó mà cả người liền nóng rực.
Đôi mắt nhìn xuống nữ nhân ở trước mặt mình đang ngại ngùng lại khiến hắn cảm thấy thu hút.
Bộ đồ ngủ mỏng manh bị ngấm nước dính chặt vào cơ thể cô còn thấy rõ được nội y bên trong, cả gương mặt cô lúc này đỏ ửng, vài giọt nước còn vương trên sợi tóc lại làm hắn cảm thấy quyến rũ vô cùng.
Cảm nhận được vật thể dưới kia đang mỗi lúc một lớn dần, hắn quả thật đối với cô không thể nào kiểm soát được dục vọng của bản thân, nữ nhân này đúng là biết cách dụ dỗ người khác mà.
Bàn tay bất chợt đưa lên túm lấy cánh tay đang lởn vởn trước ngực hắn, Băng Nhi vì điều đó có lại khó hiểu ngước mặt lên nhìn, hắn lúc này liền từ từ cúi xuống đặt lên đôi cánh đào đỏ mọng kia một nụ hôn nồng nhiệt, bàn tay vòng qua eo cô ôm lấy rồi kéo áp sát lại vào mình.
Cả hai cơ thể chỉ cách nhau bởi lớp y phục đã sớm ướt sũng, mà Băng Nhi lúc này đối với hắn liền không có một sự bài xích nào hơn nữa còn có phần đáp trả càng khiến hắn thích thú.
Nụ hôn từ chậm rãi dần dần trở nên điên cuồng hơn, bàn tay hắn lúc này đang cởi từng lớp y phục trên người cô xuống mà vứt sang một bên.
Hai cơ thể loã lồ áp sát vào nhau, hắn rời môi cô mà di chuyển nụ hôn xuống cổ, xuống xương quai xanh rồi đến nơi căng tròn kia mà điên cuồng cắn mút.
Băng Nhi lúc này bị hành động của hắn làm cho hưng phấn khẽ vặn vẹo, hai tay vòng qua cổ hắn mà ôm lấy, cả cơ thể phối hợp với hắn mà trở nên ửng hồng.
Khi dục vọng của cả đã lên tới đỉnh điểm, hắn bất chợt đỡ cô đứng dậy chống tay vào tường và xoay lưng về phía mình, một giây sau đó từ phía sau cô cự long to lớn mạnh mẽ đi vào.
Nơi mật tự bị bất ngờ xâm nhập khiến cô có chút đau đớn mà nhíu mày đón nhận.
Hắn lúc này hai tay siết chặt lấy bờ eo cô bắt đầu động thân mạnh mẽ.
Bọn họ cứ dây dưa với nhau ở trong mọi tư thế mà vẫn không cảm thấy giảm sự hưng phấn. Hắn bất chợt bế bổng cô lên rồi đi ra ngoài tiến thẳng lại phía chiếc giường to lớn kia mà đặt cô xuống.
Nữ nhân trong mắt hắn có gương mặt xinh đẹp với đôi mắt mơ màng hướng đến hắn, cả người là một màu ửng hồng khẽ run lên vì hơi lạnh lùa vào.
Dù đã cùng cô mây mưa rất nhiều lần nhưng hắn vẫn không thể nào dập tắt được dục vọng trong người, bàn tay đưa lên xoa bóp nơi bầu ngực đẫy đà rồi trườn xuống cặp mông căng tròn mà nhẹ nhàng tác chân cô ra, vật thể cường tráng kia một lần nữa lại đi vào nơi hoa viên tuyệt đẹp.
Băng Nhi lúc này đã quen thuộc với điều đấy lại khẽ gồng mình đón nhận, hai chân kẹp chặt lấy hông hắn cùng phối hợp.
- Uhm....!
Phía dưới đã bắt đầu động thân chậm rãi, hắn cúi người xuống mà ghé vào tai cô thì thầm:
- Băng Nhi, tôi yêu em!
Nói rồi hắn liền đặt một nụ hôn lên bờ môi đang khẽ run lên kia, chiếc lưỡi không an phận luồn vào bên trong quấn lấy chiếc lưỡi của cô mà trêu ghẹo.
Băng Nhi hai tay vòng qua ôm lấy cổ hắn, nhiệt tình đáp trả lại nụ hôn đó một cách mãnh liệt, phía dưới vẫn không ngừng động thân mạnh mẽ.
- Ahh....
- Băng Nhi, nói em thích tôi!
Cô đầu óc đã mơ màng, chỉ biết thuận theo lời hắn mà đáp trả:
- Uhm.... thích anh....!
Hắn nghe vậy liền cảm thấy vừa lòng, phía dưới liền động thân mạnh hơn rồi trở nên gấp rút.
Lúc cả hai đã lên đến đỉnh cao của sự hưng phấn, hắn khẽ gầm lên một tiếng, phóng thứ chất lỏng vào bên trong cô rồi gục ngay xuống bên cạnh mà thiếp đi.
Băng Nhi lúc này gương mặt đã lấm tấm những hạt mồ hôi, đôi mắt ngây dại nhìn người nam nhân trước mặt mình.
Qua những trận kích tình mãnh liệt vừa rôi, cả người cô mềm nhũn lại cũng cảm thấy mệt chỉ là cô không muốn lãng phí đêm này với hắn, cô muốn có thể nhìn rõ hắn thêm một chút.
Những ngón tay thon dài di chuyển theo từng đường nét trên gương mặt hắn. Băng Nhi bờ môi bất giác lại mỉm cười nhưng nụ cười ấy lại mang một sự nuối tiếc đến đau khổ.
Người nam nhân này cô đã từng hận hắn, thậm chí ngay từ đầu là muốn giết hắn nhưng trớ trêu thay cho đến ngày hôm nay cô đối với hắn lại nực cười mang một chữ "yêu". Nghiệt ngã hơn hẳn cô phải chia tay hắn vừa kịp lúc cô lại yêu hắn nhiều nhất. Nó giống như chuyện cô nghĩ bản thân sẽ hạnh phúc nhưng ngay sau đó lại phải bắt buộc quên đi hắn, đau đớn và bất lực vô cùng.
Tim gan cô lúc này thắt chặt lại, sống mũi cũng đã trở nên cay xè, một giọt pha lê trong suốt từ khoé mắt chảy dài xuống gò má đau thương, cô nhẹ nhàng tiến sát lại gần hắn, bờ môi run run vì kìm nén sự đau khổ mà đặt nhẹ lên đôi môi kia một nụ hôn lướt qua đến lạnh nhạt:
- Cuộc sống của em chưa bao giờ vấp phải một sự chông chênh nào mà chỉ có thể thốt lên rằng "nếu em được chọn lựa..." kể từ khi em gặp anh. Bởi vì em không tốt, bởi vì đã đem đến cho anh nhiều phiền muộn nên nếu có một cơ hội để chọn lại, em sẽ không chọn yêu anh. Nhưng đáng tiếc, chữ "nếu" này lại chỉ tồn tại trong sự day dứt nội tâm của con người, nó vốn không hề xuất hiện ở cái thực tế tàn khốc, để bây giờ rời khỏi anh em cũng cảm tưởng như tự tay bóp chết trái tim mình vậy. Thiên Uy, thật xin lỗi... yêu thương này đành phải gửi trả lại cho anh!
Giọt nước mắt lạnh ngắt rơi xuống gương mặt tuấn mỹ kia, nhưng có lẽ hắn không hề cảm nhận được mà vẫn bình yên với giấc ngủ.
Trời ngoài kia là một màu đen âm u bao phủ, từng cơn giông lớn kéo đến thổi tung cả bụi mù mịt, trời bắt đầu đổ xuống từng cơn mưa nặng hạt ướt sũng cả tâm hồn cô.
Tháng ngày về sau là cả một nỗi thương xót kéo dài!
Mặt trời thức tỉnh sau cơn mưa xối xả đêm qua, cả thành phố bây giờ như được dội bỏ hết những mảng bám bụi dày đặc của cuộc đời, vài phiến lá non xanh chuyển mình vươn tới hứng lấy từng giọt tí tách, vạn vật giờ chỉ là một màu ướt sũng mang theo hơi lạnh của mưa trời.
Cơn mưa rầm rộ từ đêm qua kéo dài đến bây giờ chỉ còn là từng hạt rả rích, bầu trời không còn những tia nắng vàng dịu nhẹ mà là một mảng xám xịt đến tê tái cả cõi lòng.
Hơi lạnh khẽ lùa qua khung cửa sổ làm run rẩy một đôi vai trần mỏng manh như muốn đánh thức một tâm hồn héo rũ.
Băng Nhi khẽ cựa mình xoay người ra phía nơi cửa sổ kia rồi từ từ mở mắt.
Đôi đồng tử màu đen tuyền trước chỉ là một tảng băng lạnh nhạt vô cảm, bây giờ lại phủ lên đó một mảng yêu thương dày vò.
Cô khẽ quay đầu nhìn người bên cạnh còn miệt mài với giấc ngủ mà cảm thấy thương xót. Nhẹ nhàng ngồi dậy bước xuống giường cúi nhặt lấy chiếc áo của hắn mặc vào rồi đi lại phía cửa sổ kia hướng đôi mắt ra ngoài mà cảm nhận từng giọt lạnh giá rơi tí tách xuống những vũng nước lênh láng.
Muôn đời vẫn là thế, mưa vẫn đem đến cho người ta thứ cảm giác buồn man mác và có lẽ sẽ càng bị xâu xé hơn khi trong lòng lại mang một tâm sự khó có thể nói ra.
Ngón tay thon dài từ từ đưa lên chạm nhẹ vào giọt nước đang đọng lại trên khung cửa sổ, sự tê lạnh thấm vào da thịt khiến tâm can theo đó cũng trở nên buốt thấu.
Ở trên đời này, suy cho cùng vẫn luôn tồn tại một thứ tình yêu đau khổ và day dứt, đó là khi ta đem lòng yêu thương một người mà lại chẳng thể tiếp tục ở lại bên cạnh đời nhau được nữa, không phải là yêu đơn phương nhưng lại đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần.
Cảm nhận được đã mất đi hơi ấm của người trong lòng, hắn chậm rãi mà mở mắt, hiện hữu ra trước mặt kia là một cảnh tượng vô cùng tuyệt đẹp.
Nữ nhân đứng ở bên ô cửa sổ chỉ mặc một chiếc áo màu trắng rộng lớn đủ để che đi cặp mông căng tròn lại khoe lên được đôi chân thon dài mà trắng mịn. Ở góc nghiêng này chỉ thấy được nửa khuôn mặt khả ái nhưng lại thấy rõ được một nỗi buồn bi ai khó tả. Hàng mi cong vút cùng cái nhìn ưu tư về phía màn mưa kia lại khiến cho hắn cảm thấy cô trở nên cô độc lạ thường.
Nhẹ nhàng ngồi dậy với lấy chiếc áo choàng gần đấy mặc vào rồi tiến lại từ phía sau đưa tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, thanh âm phát ra lại trầm thấp:
- Tại sao lại ra đây đứng?
Cô nghe vậy cũng không quay đầu lại, cả người dựa vào lòng hắn như cố gắng muốn lưu luyến thêm một chút nữa:
- Không có gì, chỉ là cảm thấy hôm nay mưa thật là hợp lý.
Hắn nghe vậy lại dịu dàng hôn nhẹ lên mái tóc của cô mà cưng chiều nói:
- Tôi không thích mưa bởi đơn giản nó khiến cho tôi có một thứ cảm giác chia ly. Vốn chỉ bước thêm vài bước nhưng người ta lại chọn đứng dưới một mái che cũng không chịu chạy ra đón lấy hạt mưa kia, khoảng cách ấy gọi là chia ly. Nhưng nếu em là mưa, vậy trong bốn mùa tôi chỉ cần một mùa nắng, không cần quá gắt, đủ để gọi đến những cơn mưa kéo dài.
Cô nghe vậy chợt ngỡ ngàng quay người lại mà nhìn lên hắn, tâm can lúc này dằng xéo nhau đến giữ dội, lồng ngực trở nên đau nhức đến khó thở nhưng vẫn gắng gượng giữ cho mình lớp vỏ bọc bề ngoài mà nhẹ giọng nói:
- Hôm nay tôi không muốn đi làm.
Hắn nghe vậy lại mỉm cười dịu dàng hôn nhẹ lên trán cô:
- Được, nếu em còn mệt, hãy nghỉ ngơi đi.
Nói rồi hắn cũng quay người lại đi thẳng vào nhà tắm, khoảnh khắc tức thì ấy trên gương mặt xinh đẹp kia lại để rơi ra một giọt pha lê lạnh ngắt, giá mà khi ấy hắn quay đầu nhìn lại có lẽ những ngày về sau sẽ không phải tổn thương đến như vậy.
Sau một hồi sở soạn ở trong đó, hắn mở cửa bước ra rồi đi thẳng đến tủ quần áo chọn cho mình một bộ Tây trang sang trọng mà mặc vào.
Băng Nhi lúc này nhẹ nhàng đi đến bên cạnh, bàn tay nhỏ nhắn giúp hắn thắt chiếc caravat, nếu có thể cô muốn thời gian hãy chậm lại một chút, bởi đối với người nam nhân này, cô dù chỉ một hành động quan tâm cũng chưa làm cho hắn vậy nên với chiếc caravat này cô muốn tỉ mỉ từng chút một.
Hắn vẫn yên lặng đứng đấy, ngay sát cô, khoảnh khắc gần đến nỗi nghe thấy được hơi thở của đối phương, đôi mắt lộ rõ sự say mê mà nhìn xuống gương mặt xinh đẹp ấy. Cô dù có thế nào, vẻ mặt đều vẫn không một chút biểu cảm, điều đấy khiến người khác khó tài nào nắm bắt được, nhưng kỳ lạ, hắn lại rất thích điểm này của cô, trông cứng rắn nhưng thật ra lại là một đoá tường vy đưa mình ra trước gió.
- Được rồi, hãy nghỉ ngơi đi. Đợi tôi về!
Nói rồi hắn lại cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, nụ hôn chỉ là lướt qua nhưng lại trọn vẹn cả một trời yêu thương, có điều hắn có cảm nhận được bờ môi kia đang mỗi lúc một lạnh nhạt dần.
Băng Nhi đứng đấy nhìn bóng lưng hắn quay đi, đôi chân muốn bước tới nhưng lại bị lý trí đánh gục, trái tim cô lại rỉ máu đến đau nhói.
Bàn tay nhỏ nhắn run rẩy đưa lên chạm nhẹ vào bờ môi, vẫn còn cảm nhận được hơi thở của hắn còn đọng lại nơi đấy.
Bỗng một giọt nước lạnh ngắt chạm nhẹ vào đầu ngón tay thấm sâu và da thịt đến tê tái, cô vội lấy tay bịt lấy miệng của mình để ngăn đi những tiếng nấc.
Khi cánh cửa phòng vừa đóng lại, cô lê từng bước chân nặng nhọc lại phía nó, không dám mở chỉ biết đứng lặng im ở đấy mà nghẹn ngào nói:
- Thiên Uy, em cũng không thích mưa. Bởi vì mưa là ngày chúng ta chia ly.
Trong căn phòng rộng lớn với nội thất đều là những hàng thượng phẩm lại lạc lõng một thân ảnh nhỏ bé đang ủ rũ ngồi thụp xuống sàn với những tiếng nức nở ngắt quãng.
Ai bảo Tường Vy là kiêu hãnh, nó cũng chỉ mảnh mai như một đoá hoa dại gặp bão gió của cuộc đời là lại héo rũ tàn tạ mà thôi.