Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ông sợ sau khi băng hà, Tạ Trì sẽ không trân trọng ta, sợ hắn ngu xuẩn mà ghét bỏ, xa cách ta, hoặc tự ý phế ta.
Vì thế, ông mượn danh nghĩa thần thánh để bảo đảm ngôi vị hoàng hậu của ta.
Tiên hoàng hiểu rõ, ông biết ta và Giang gia có thể giúp ích cho Tạ Trì đến mức nào.
Nhưng Tạ Trì chưa từng nhận thức được điều đó.
Tuy nhiên, chuyện tiên hoàng cho ta chọn một hoàng tử, và ta chọn ai, người đó sẽ là thái tử, là thật.
Khi ấy ta chọn Tạ Trì.
Khi đó, ta có chút cảm tình với hắn.
Nhưng từ nhỏ ta đã được dạy rằng, phải đặt lợi ích quốc gia lên trên hết.
Ta không thể chỉ dựa vào chút cảm xúc non trẻ để quyết định người mà nhà họ Giang sẽ ủng hộ, người có thể trở thành hoàng đế tương lai.
Quyết định chọn Tạ Trì thực ra là kết quả của cuộc thảo luận suốt đêm của phụ thân và các trưởng lão trong tộc.
Tiên hoàng không chỉ hỏi ý ta, mà còn ngầm hỏi ý Giang gia.
Các hoàng tử khác khi ấy, hoặc là những kẻ ác bá, hoặc là vô dụng, hoặc chẳng màng đến ngôi vị.
So với họ, Tạ Trì ít nhất không quá nổi bật, cũng không có tì vết nghiêm trọng.
Dù ta có chán ghét hắn thế nào, hắn vẫn là người duy nhất xứng đáng trở thành hoàng đế.
Không có ta, không có sự ủng hộ của Giang gia, Tạ Trì khó lòng kiềm chế được những thân vương hung hăng, đầy tội lỗi kia.
Triều chính hỗn loạn, dân chúng sẽ là người chịu khổ, điều mà ta và Giang gia không bao giờ muốn thấy.
Từ nhỏ, ta đã được các bậc trưởng lão dạy rằng:
"Nhận cống phẩm của dân, hưởng lộc của dân, khi ở ngôi cao phải biết nghĩ đến nỗi lo của dân, đặt đại cục lên trên hết."
Vì thế, dù ta không hài lòng với Tạ Trì, ta chưa bao giờ bộc lộ.
Đế hậu bất hòa, sẽ làm ảnh hưởng xấu đến triều đình.
Ta luôn làm tròn bổn phận, chu toàn mọi việc trong hậu cung, không phải vì si tình, mà vì trách nhiệm.
Ta không để cảm xúc cá nhân chi phối khi chọn ai, hay từ bỏ ai, bởi vì ta là hoàng hậu, mỗi quyết định của ta đều ảnh hưởng sâu rộng.
Hơn nữa, Tạ Trì từng cứu mạng ta, đó là ân tình lớn nhất đời ta.
Ta luôn chịu đựng sự lạnh lùng của Tạ Trì, cho đến khi ta gặp Tạ Tô Duẫn.
Vụ án "mưu phản" của gia đình hắn, ta không tin.
Tiên hoàng là người thế nào, ta hiểu rõ.
So với Tạ Trì, Tạ Tô Duẫn mới là người có tài năng của một đế vương thực thụ, từ học thức, thủ đoạn đến tầm nhìn.
Tạ Trì, căn bản không phải là thiếu niên từng cứu mạng ta năm xưa.
Người cứu ta khi ấy chính là Tạ Tô Duẫn.
Nhận công lao của kẻ khác, đúng là quá ghê tởm.
Vì thế, ta không cần trở về quá khứ, cũng không cần thêm cơ hội nào nữa.
Ngay tại hiện tại, ta đã quyết định:
Ta sẽ không chọn Tạ Trì.
Tạ Trì vẫn chưa nhận ra rằng, không chỉ những món đồ như túi thơm, vật dụng ở Phượng cung…
Mà tất cả mọi thứ, ta đều sẽ lấy lại hết.
28
Ta bước xuống xe ngựa, dẫm lên những viên gạch xanh mát lạnh, tà váy tuyết trắng tinh xảo rũ xuống, ánh lên vẻ kiêu sa.
Ngẩng đầu lên, ta thấy trước cổng Giang phủ có rất nhiều người đứng chờ.
Phụ thân ta dẫn theo đông đủ thân tộc đứng trước cửa nghênh đón, ca ca vừa đón ta trở về cũng đứng đó, phía xa còn có vài người lạ đến xem náo nhiệt.
Trận thế hoành tráng này thể hiện rõ Giang gia coi trọng ta, nữ nhi ruột thịt của gia tộc.
Dù bên ngoài đồn rằng ta bị phế hậu, đuổi khỏi cung, nhưng ta vẫn là tiểu thư chính tông của Giang gia, không ai có thể coi thường hay ức h.i.ế.p ta.
Luôn có người đứng ra chống lưng cho ta.
Dụng ý của phụ thân ta rất rõ ràng.
"Con về nhà rồi."
Giọng ông nhẹ nhàng, như thể ta chỉ vừa đi xa một chuyến rồi quay lại.
Ta khẽ gật đầu, gọi một tiếng:
"Cha."
Ông hào hứng, vừa đi vừa thao thao bất tuyệt:
"Món canh ấm bụng do mẹ con tự tay nấu vẫn còn trên bếp. Bà ấy sợ nó nguội đi, lại sợ quá lửa, không yên tâm để hạ nhân trông, nên đã quay lại xem mấy lần. Không ngờ bà ấy vừa quay gót, con đã về đến nơi."
"Đám lan quý của con cùng mấy cây kỳ hoa dị thảo, sân viện của con không đủ chỗ. Các ca ca đã tìm một mảnh đất khác để dời cây, giờ vẫn đang bận rộn."
"Đại tỷ của con sáng sớm đã đứng ngóng ở bếp, hôm nay nấu toàn món con thích. Còn biểu muội của con thì khỏi phải nói, đúng là bướng bỉnh. Nằng nặc đòi tự đi mua bánh phù dung con thích nhất, nhưng dậy muộn, đến nơi thì suýt bị mua hết. Nó tranh được miếng bánh cuối cùng, giận dữ đến mức đánh nhau với người ta giữa phố. Giờ đang tự bôi thuốc trong phòng."
"Con gái con đứa mà đánh nhau lại chẳng biết tìm chỗ vắng vẻ, để hạ nhân ra tay là được, cứ phải lao vào tự xử làm gì. Tính khí con bé này vẫn thật quá thẳng thắn."
"À, còn bà nội của con, bà đã khỏe hơn nhưng vẫn không nên để bị nhiễm lạnh. Bà đang đợi con trong phòng hoa, ở đó ấm áp hơn."
"…"
Cha ta, khi còn trẻ, ai ai cũng bảo ông có nhan sắc chẳng kém Phan An, nay đã già, gương mặt có thêm vài nếp nhăn, để râu dài, nhưng vẫn giữ khí chất nho nhã ôn hòa.
Người không quen biết nhìn vào đều nghĩ ông là một vị lương thần chính trực.
Còn những người quen thuộc, đặc biệt là những kẻ đối đầu với ông trên triều đình, đều nghiến răng mắng sau lưng: "Lão hồ ly."
Nhưng bất kể quen hay lạ, rất ít người từng thấy ông như bây giờ, giống hệt một người cha bình thường, lải nhải không ngừng.
Sau khi gặp gỡ hết các bậc trưởng bối, buổi tối cả nhà tụ họp lại, ăn một bữa cơm gia đình đầm ấm.
Giữa vòng vây thân thuộc, ta dùng canh, bánh ngọt, chẳng khác nào những ngày chưa xuất giá.
Từ nhỏ, ta đã lớn lên trong tình yêu thương, được mọi người chiều chuộng, chưa từng thiếu thốn.
Vì thế, ta không cần phải hạ mình cầu xin tình yêu của bất kỳ ai.
Nếu không thích ta, vậy thì mỗi người một ngả, nhẹ nhàng buông tay.
Khi trở về sân viện của mình, phụ thân gọi ta lại.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");