Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Quả Hồng - Bán Tài Minh Nguyệt
  3. Chương 33
Trước /50 Sau

Có Quả Hồng - Bán Tài Minh Nguyệt

Chương 33

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ta cười nhạt:

 

“Hoàng thượng quên rồi sao? Thần nữ từng năn nỉ người mua giúp, người khi ấy lại thất hứa.”

 

Hồi còn đi tuần ở phương Nam, lúc ấy ta vừa bị Tạ Trì phạt cấm túc, ai cũng nhìn ra ta và hắn đang xích mích. 

 

Tổ mẫu lo lắng không yên, nghĩ rằng lâu lắm không về kinh, sợ bà mãi phiền lòng, ta mới nhờ Tạ Trì mua một hộp bánh điểm tâm để biếu các bậc trưởng bối, khiến họ an lòng.

 

Khi ấy, ta từng nói rõ, thứ ta thích nhất chính là bánh phù dung của tiệm đó.

 

Tạ Trì từng đồng ý, nhưng hắn thất hứa, vì lúc đó Lệ Yên Nhiên cố ý quấn lấy hắn, nằng nặc đòi hắn mua cho bằng được kẹo hồ lô trên đường. 

 

Đến khi hắn sai người mua cả một gánh kẹo hồ lô về, đoàn người đã đi xa, bỏ lỡ mất cửa tiệm đó.

 

Kẹo hồ lô mua về, Lệ Yên Nhiên lại chẳng thèm ăn, đem chia cho mọi người. Ta cũng được chia vài xiên. Cầm lấy một xiên, vừa ngước mắt lên, ta liền bắt gặp ánh mắt đắc ý của nàng ta, cười như đã đạt được mục đích.

 

Có lẽ Tạ Trì không biết, còn Lệ Yên Nhiên ta không rõ có biết hay không: ta thích ngọt, nhưng lại ghét chua.

 

Mà kẹo hồ lô kia, bên trong thì chua loét.

 

Về sau, tổ mẫu vì lo lắng cho ta và người bạn cũ nơi phụ đô, nên sinh bệnh mà suy nhược. Mãi đến khi ta về lại Giang gia, thân thể bà mới dần khá hơn.

 

Tạ Trì cũng chợt nhớ ra chuyện này, nhận ra mình thật đúng là "nhắc đúng chỗ đau".

 

Gương mặt hắn thoắt cái trắng bệch, lúng túng không biết nên nói gì tiếp, ấp úng định tìm chuyện khác để tiếp lời, nhưng thực sự chẳng còn gì để nói.

 

Đúng lúc đó, tiếng cười khẽ của Tạ Tô Duẫn vang lên, đầy ý vị chế giễu, không chút giấu giếm.

 

Ánh mắt Tạ Trì cuối cùng cũng nhìn về phía hắn, sắc mặt từ trắng chuyển đen, u ám khó coi, dường như nghiến răng:

 

“Hắn sao vẫn còn ở đây?”

 

Đến tận hôm nay, Tạ Trì vẫn tin rằng mọi sự gần gũi và bảo vệ ta dành cho Tạ Tô Duẫn chẳng qua chỉ là diễn trò. Nam nhân có dung mạo hao hao hắn này, trong mắt hắn, chẳng qua chỉ là công cụ ta dùng để chọc tức hắn.

 

Hắn nghĩ, ta hẳn đã sớm vứt bỏ công cụ vô dụng này.

 

Nào ngờ, Tạ Tô Duẫn lại thực sự ở lại Giang phủ. Lấy danh nghĩa gì? Là nhạc sư? Hay thứ gì khác?

 

Thật đúng là nực cười!

 

Tạ Trì cau mày, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn chằm chằm.

 

Tạ Tô Duẫn vẫn giữ nụ cười nhàn nhã, chậm rãi nói:

 

“Hoàng thượng còn nhớ lần nam tuần đến phụ đô, cố ý để A Thiền khó xử, mang theo một ái thiếp đến dự yến tiệc tẩy trần, còn công khai chê bai A Thiền là cổ hủ nhàm chán, không bằng vẻ quyến rũ muôn phần của một nữ tử thanh lâu?”

 

Nụ cười vẫn ung dung, nhưng lời nói lại như lưỡi d.a.o sắc bén, đ.â.m thẳng vào lòng Tạ Trì.

 

Ta đã quên mất chuyện nhỏ nhặt này, vậy mà Tạ Tô Duẫn lại nhớ kỹ thay ta, giờ dùng để không chút động thanh sắc đuổi cái phiền toái này đi.

 

Môi hắn khẽ mấp máy, như lưỡi d.a.o bén lạnh lẽo:

 

“Lệ hoàng hậu trong quốc yến múa một điệu yêu kiều, quả thật đầy vẻ quyến rũ mê hoặc. Sao hoàng thượng lại không thích nữa?”

 

Lời lẽ như dao, từng nhát từng nhát, đ.â.m thẳng vào lòng hắn.

 

Tạ Trì thậm chí lảo đảo lùi lại một bước.

 

Ngày trước, hắn rất thích bắt bẻ ta. Thái hậu ban cho ta váy áo, hắn liền chế giễu váy dài của ta cổ hủ, màu sắc u tối. Thái hậu khen tính ta điềm tĩnh, hắn lại chê ta trầm lặng vô vị. Thái hậu nói hoàng hậu cần phải đoan trang cao quý như ta, hắn liền trước mặt mọi người cười cợt, nói rằng ta không sánh được với quý phi.

 

Trước khi qua đời, thái hậu nghiêm khắc căn dặn hắn: sau khi bà mất, không được phế lập hoàng hậu, không được lạnh nhạt với ta, không được ức h.i.ế.p ta, không được vội vàng thực hiện cải cách, và khi chưa có con nối dõi, không được nạp phi.

 

Mọi điều thái hậu dặn, Tạ Trì đều cố tình làm trái.

 

Giờ đây, đúng như hắn mong muốn, vị hoàng hậu cổ hủ, nhàm chán tự nguyện rời khỏi hắn, vị quý phi quyến rũ muôn phần lên ngôi, lại vì nàng ta không đoan trang, điềm tĩnh như ta, mà khiến hắn trở thành trò cười. Thật là mỉa mai.

 

Tạ Trì khó khăn lắm mới dám bước đến gần ta vài bước, lại lần nữa lùi về, chật vật rời đi.

 

Cũng tốt.

 

Đỡ cho ta phải tốn công mời hắn vào phủ làm thượng khách, trong khi phụ thân ta không ở kinh thành, không thể để hắn phát hiện bất cứ điều gì.

 

Phụ thân ta là con cáo già, khứu giác cực kỳ nhạy bén. Người nói kinh thành có lẽ sắp loạn, sớm đã đưa các nữ quyến và trẻ nhỏ trong nhà đưa về quê lánh nạn. Vốn định đưa cả ta theo, nhưng không tiện, bởi Tạ Trì và Lệ Yên Nhiên cứ như hai bóng ma quấn lấy ta.

 

Mà cái “loạn” này, chắc chắn không thể không liên quan đến Tạ Tô Duẫn.

 

Hắn dạo này rất ít khi ở Giang phủ, đôi khi về đến nhà, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, có khi trên người còn mang theo mùi m.á.u tanh. 

 

Nhưng dù bận rộn thế nào, hắn vẫn luôn nhớ mang về cho ta những món quà nhỏ tưởng chừng chẳng đáng kể nhưng lại hợp ý ta đến kỳ lạ, như gói bánh phù dung trong tay ta.

 

Thật ra, mỗi lần hắn đến một nơi nào, ta đều nhận được một nhành hoa đặc sản của nơi ấy. Hoa được mã phu mang về, chăm sóc cẩn thận, đến tay ta thì vừa nở rộ tươi đẹp nhất.

 

Từng nhành nhánh mai sáp thơm ngát, từ phong địa của Ngụy Vương gửi đến; từng bông sơn trà cánh kép, rực rỡ như ánh nắng, đến từ châu huyện mà Trần Vương cai quản.

 

Từng nhành hoa, từng món quà, tựa như báo cáo hành trình của hắn, đồng thời ngầm hé lộ những toan tính bí mật. Không chút che giấu, hắn đặt niềm tin trọn vẹn nơi ta.

 

Người thông minh đối diện người thông minh, không cần nói nhiều lời. Ta hiểu ý hắn, mà hắn cũng biết rằng ta hiểu.

 

Đúng là đồ ngốc.

 

Cần gì để ta biết nhiều như thế, hắn không sợ ta bán đứng hắn sao?

 

Phụ thân ta, vì ta mà từng có ý định ủng hộ Tạ Tô Duẫn, nhưng hắn từ chối.

 

Hắn từ chối — điều mà ta, phụ thân ta, và tất cả các trưởng lão trong tộc đều không ngờ tới.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /50 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hồng Hoang Đạo Mệnh

Copyright © 2022 - MTruyện.net