Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nàng ta nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt như muốn xé nát ta.
Ta khẽ cười, không hề để tâm đến sự oán hận của nàng:
“Ta biết chứ…”
“Là bởi vì ta g.i.ế.c cha và ca ca ngươi, khiến gia tộc ngươi bị tru diệt, đưa ngươi vào thanh lâu, còn cướp đi nam nhân mà ngươi yêu nhất, đúng không?”
Nàng ta sững sờ.
Ngoài kia, lửa đã cháy rực cả bầu trời. Ta không buồn nói thêm, tránh nàng ta mà bước ra ngoài. Cảnh tượng trước mắt là một đám đông hỗn loạn, chạy trốn tán loạn.
Tạ Trì chưa kịp phá vây, Trần vương đã dẫn quân tiến đánh trong đêm.
38
Hai vị thân vương vốn định cho nhau một ngày làm thời gian hòa hoãn, nhưng không ngờ Trần vương lại âm thầm hành động, trong đêm quay trở lại, tiêu diệt hoàn toàn binh lực mà Ngụy vương để lại, sau đó vây chặt hòn đảo nhỏ giữa hồ.
Cuộc phản kháng của Tạ Trì còn chưa kịp bắt đầu, đã bị dập tắt ngay từ trong trứng nước.
Trần vương đứng trên mũi thuyền nhỏ, phía sau là đội quân giương cao đuốc, ánh lửa lập lòe dày đặc trong màn đêm. Hắn đã ngoài ba mươi, khóe mắt đã xuất hiện nếp nhăn, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ âm trầm như xưa, giống một con rắn độc biết cắn người.
Tạ Tô Duẫn từ xa quan sát, bình thản nói nhỏ với ta:
“Xem ra Trần vương định phóng hỏa, thiêu c.h.ế.t toàn bộ người trên đảo.”
Kế hoạch của Trần vương rõ ràng là một âm mưu độc ác. Hắn định thừa lúc Ngụy vương không hay biết, thiêu c.h.ế.t hoàng đế, rồi đổ vấy cho Ngụy vương. Sau đó, lấy danh nghĩa “thanh trừng gian thần”, hắn sẽ hủy diệt hoàn toàn đối thủ.
Để đổ lỗi cho đối phương, hắn đương nhiên sẽ không để bất kỳ người nào biết chuyện thoát khỏi đây. Hòn đảo đã bị vây chặt không kẽ hở, bọn lính phản quân bắt đầu châm lửa vào tên. Một trận mưa tên mang theo lửa rừng rực sắp đổ xuống, bất kể là ai cũng không tha. Dù thế nào, tội danh cũng đã được định sẵn cho kẻ khác gánh.
Không khí tuyệt vọng và thê lương bao trùm nơi này. Phía bên kia, Trần vương vẫn ung dung tự tại. Nhìn thấy ta, hắn bỗng ngừng lại động tác của phó tướng, vẫy tay gọi ta:
“Giang tiểu thư…”
“Qua đây, ta sẽ không g.i.ế.c nàng.”
Ánh mắt thèm thuồng của hắn khiến ta khó chịu.
Ta vẫn luôn nghĩ rằng bọn họ đều ghét ta, bởi khi tiên hoàng còn sống, ta được ông sủng ái, thậm chí còn vượt qua cả các hoàng tử, công chúa ruột thịt. Khi đó, ánh mắt họ nhìn ta đầy bất mãn.
Ta không thích, cau mày thật sâu. Bên cạnh, Tạ Tô Duẫn nhẹ nhàng bước lên một bước, chắn đi ánh nhìn đáng ghét kia. Hắn hơi nheo mắt, đối diện thẳng thừng với Trần vương.
Không ai biết Tạ Tô Duẫn đang nghĩ gì.
Trần vương cuối cùng cũng để ý đến nam nhân bên cạnh ta. Hắn không xem trọng một kẻ có vẻ ngoài thư sinh yếu ớt như vậy. Hắn cười nhạo:
“Mật thám nói Giang tiểu thư thu nhận một gã nam sủng, thì ra là tên này.”
Trần vương thích thú cầm lấy mũi tên từ tay phó tướng, lắp vào cung, rồi nhìn ta nói với vẻ ác ý:
“Ngươi chọn đi. Chỉ một người được sống—hoàng đế hay ‘nam sủng’ của ngươi?”
Tạ Trì và Trần vương đều dán mắt vào ta, chờ đợi câu trả lời. Nhưng Tạ Tô Duẫn không hề tỏ ra căng thẳng.
Ta không hề do dự, từng chữ rõ ràng:
“Chàng ấy không phải nam sủng. Chàng ấy là vị hôn phu của ta.”
Trần vương thoáng ngạc nhiên, ánh mắt đầy thương hại liếc về phía Tạ Trì, rõ ràng là đã nhận định hắn bị ta từ bỏ.
Tạ Trì trông như sắp ngã quỵ, nhưng hắn không có tư cách gì để nói. Lúc trước, khi ta gặp nguy hiểm, hắn chẳng phải đã dẫn theo Lệ Yên Nhiên bỏ mặc ta sao? Bây giờ, hắn cũng chỉ có thể nếm trải cảm giác bị bỏ rơi mà thôi.
Trần vương hạ cung tên xuống, cười lạnh:
“Chọn sai rồi.”
“Giang Ứng Thiền, lẽ ra ngươi không nên chọn ai cả. Đi theo ta, sau này, ta sẽ cho ngươi một vị trí quý phi.”
Hắn lại cho ta một cơ hội. Nhưng ta chỉ đáp lại bằng ánh mắt lạnh nhạt, không chút động lòng.
Tạ Tô Duẫn thay ta trả lời, nhướng mày, giọng nói khiêu khích đến mức muốn ăn đòn:
“Nàng ấy không thèm.”
Trần vương thở dài, nhìn ta đầy tiếc nuối, ánh mắt như đang nhìn một đóa hoa hiếm sắp bị vò nát. Hắn phất tay, ra lệnh:
“Bắn tên!”
Những mũi tên mang theo lửa dày đặc như mưa rơi xuống từ bầu trời.
Đám đông hỗn loạn, chạy tán loạn tìm nơi ẩn nấp.
Tạ Tô Duẫn không chút do dự, kéo ta nhảy xuống hồ.
39
Dưới làn nước lạnh băng, mọi thứ như chậm lại. Hàng loạt mũi tên mang lửa đ.â.m xuống hồ, giảm tốc độ, từ từ chìm xuống đáy, những ngọn lửa cũng bị dập tắt.
Những gợn sóng lấp lánh phản chiếu ánh lửa dữ dội trên bờ, xoắn vặn thành một khung cảnh hỗn loạn.
Trước khi nhảy xuống hồ, ta thoáng thấy ánh mắt Tạ Tô Duẫn liếc về phía Trần vương.
Ngay sau đó, phó tướng bên cạnh Trần vương, kẻ vừa chuẩn bị kéo cung, bất ngờ cắm mũi tên vào cổ chủ soái của mình. Máu phun ra tung tóe.
Trần vương tránh được đòn chí mạng, nhưng vẫn bị thương nặng.
Hắn thấy Tạ Tô Duẫn đưa ta nhảy xuống hồ, lập tức hạ lệnh cho phản quân đuổi theo và vây chặn ven bờ. Nhưng với cú phản bội này, cộng thêm nội loạn bất ngờ, đội quân của hắn rơi vào hỗn loạn. Phản quân vội vàng quay về bảo vệ hắn, hoàn toàn lơ là việc truy đuổi chúng ta.
Từ sau lần bị cuốn vào lũ lớn, ta đã học bơi, nhưng kỹ năng vẫn không quá tốt. Trong bóng tối lạnh lẽo, ta thoáng cảm thấy hoảng hốt. Đúng lúc này, Tạ Tô Duẫn nắm lấy tay ta, một tay khác giữ lấy cằm ta, rồi môi hắn phủ lên môi ta.
Ta sững người, đầu ngón tay run rẩy.
Lưỡi hắn đẩy một vật gì đó vào miệng ta, buộc ta nuốt xuống. Một vị đắng thoáng qua cổ họng.
Hắn kéo ta bơi đến một nơi an toàn để lên bờ. Khi vừa trồi khỏi mặt nước, hắn cầm một mũi tên nhặt được từ đâu đó, không chút do dự đ.â.m c.h.ế.t tên phản quân gần nhất. Sau đó, hắn giật lấy thanh trường đao của tên đó, chắn trước mặt ta, đối diện với binh lính vây kín bốn phía.
Mái tóc đen rối ướt đẫm nhỏ từng giọt nước, gương mặt tái trắng, đôi môi đỏ như máu, ánh mắt sâu thẳm và sắc bén.
Khoảnh khắc ấy, hắn đẹp đến kinh tâm động phách.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");