Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nói xong, anh ta lấy ra một hộp quà, sau đó mở ra. Dưới ánh đèn, đôi giày thủy tinh vô cùng lộng lẫy từ từ lộ ra, thật sự rất đẹp.
Đặng Hân Hân hơi ngẩn ra, cô nói: “Cái này…đắt quá, tôi không thể nhận.”
“Không đắt.” Vưu Tường cười nói: “Chỉ có tám mươi mấy vạn thôi, có là gì đâu.”
Những người bên cạnh nghe giá tiền, ai nấy cũng há hốc mồm. Giọng điệu của anh ta thật quá đáng ghét.
Diệp Mộng cười nói: “Hân Hân, cậu nhận đi, đây là tấm lòng của chúng tới.”
Đặng Hân Hân ngẩn người, sau đó gật gật đầu: “Được rồi, cảm ơn hai cậu.”
Diệp Mộng mỉm cười.
Ngồi bên cạnh Lê Văn Vân, sắc mặt Trần Nghị bắt đầu trở nên rất khó coi. Quà mà anh ta chuẩn bị có giá trị cũng tương đương với quà của Đỗ Tịch Tịch, cũng khoảng ba mươi vạn. Nhưng bây giờ mà đem so với Vưu Tường thì hoàn toàn là hai thứ không cùng đẳng cấp.
Anh ta như một con rùa rụt cổ, lấy quà ra một cách ngượng ngùng.
Lúc này, Mao Vũ Sinh ngồi gần Trần Nghị, anh ta khinh thường liếc Trần Nghị rồi chậm rãi đứng dậy. Mao Vũ Sinh lấy ra một chiếc chìa khóa xe rồi nói: “Anh nghĩ mãi cũng không biết nên tặng thứ gì cho em. Anh thấy kiểu xe em bây giờ cũng rất phổ biến rồi, vì vậy anh mua tặng em một chiếc Porsche, đừng chê nhé.”
Trần Nghị khóc không thành tiếng.
Porsche, giá tiền của chiếc xe này chắc chắn không thua kém gì đôi giày thủy tinh kia.
Lúc này, Mao Vũ Sinh lấy từ dưới bàn ra một bó hoa, anh ta đi đến trước mặt Đặng Hân Hân, một tay cầm hoa, một tay cầm chìa khóa xe. Đến trước mặt Đặng Hân Hân, anh ta liền quỳ một chân trên đất rồi nói: “Hân Hân, làm bạn gái anh nhé.”
Sắc mặt Đặng Hân Hân có chút khó xử, cô nhìn xung quanh rồi nói: “Không được, tôi đã có bạn trai rồi.”
“Bọn anh biết cả rồi, cái người bạn trai kia của em là do em nhờ một người đóng giả.” Mao Vũ Sinh nhìn về phía Lê Văn Vân, con người anh ta đảo quanh rồi nói: “Đúng rồi, Lê Văn Vân, nếu như anh đã đóng giả làm bạn trai của Hân Hân, hôm nay cũng đã đến đây tham dự sinh nhật của cô ấy, không biết anh có chuẩn bị quà gì không?”
Lời vừa dứt, hầu như tất cả mọi người đều nhìn Lê Văn Vân, Vưu Tường nở
một nụ cười giễu cợt như có như không.
Lê Văn Vân bị gọi thẳng tên giữa đám đông vì vậy tất cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào anh.
(D
Vưu Tường ngồi bên cạnh, anh ta cười một cách đầy khinh miệt: “Để xem thằng nhóc như anh ta làm sao thoát được đây. Nếu như anh ta có chuẩn bị quà thì có lẽ cũng rất đơn giản. So sánh với đôi giày thủy tinh và chiếc Porsche kia thì món quà của anh ta chả là gì cả, nếu dám lấy nó ra cũng sẽ khiến anh ta mất mặt đến chết.”
Diệp Mộng nhíu mày, còn Đỗ Tịch Tịch thì lại nở một nụ cười.
Đặng Hân Hân cũng nhìn về phía Lê Văn Vân. Không biết là vì sao nhưng trong lòng cô cũng có một chút mong chờ.
Cô biết tình hình của Lê Văn Vân, hơn nữa dù anh có tặng cô món quà gì, dù là đồ vật chỉ đáng giá một đồng, cô cũng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.
Cảm giác đó thật sự rất kỳ lạ.
Lê Văn Vân sờ sờ mũi, anh đứng dậy trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người, anh lấy ra hộp quà đã chuẩn bị từ trước tặng cho Đặng Hân Hân: “Hôm nay tôi cũng mới nghe Đỗ Tịch Tịch nói là cô thích đồ cổ Vì vậy đã cùng cô ấy đến công viên Tứ Hải chọn một món đồ.”
Anh không có mở hộp quà ra, cứ thế tặng cho Đặng Hân Hân.
Trong lòng Đặng Hân Hân rất vui, cô giơ tay để đón lấy món quà.
Mà lúc này, Mao Vũ Sinh vẫn đang quỳ một chân trên đất, anh ta vẫn luôn nhìn Đặng Hân Hân, vì vậy có thể nhìn thấy rõ những biểu cảm trên gương mặt cô. Trong lòng anh ta vô cùng tức giận.
“Tao nhất định sẽ khiến cho thằng nhóc này mất mặt đến chết. Trong lòng anh ta điên cuồng gào thét.
Trước khi Đặng Hân Hân giơ tay đón được món quà, anh ta liền đứng phắt dậy, giật lấy món quà trên tay Lê Văn Vân, anh ta liếc nhìn Lê Văn Vân bằng một ánh mắt không mấy thiện cảm rồi nói: “Ồ, tôi cũng muốn xem xem quà của anh là cái gì.”
Nói xong, anh ta liền mở hộp quà ra, bên trong là một vòng ngọc.
“Chậc chậc, nghe nói trước khi đóng giả làm bạn trai của Hân Hân anh là một người lao động nhập cư.”