Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Hơn nữa người này sẽ chớp cơ hội nhanh nhất để trả thù, bây giờ hai đứa mà ra ngoài, chỉ sợ sẽ không thoát nổi con mắt của họ.” Bành Hải dứt lời liền nhìn thoáng qua Đỗ Tịch Tịch: “Nếu không thì để chú gọi người đưa hai đứa về, ông ta không dám đụng đến người của chú đâu.”
Không đợi Lê Văn Vấn đáp, Đỗ Tịch Tịch đã lạnh lùng cười lên: “Ông ta thử đụng vào cháu xem, cháu sẽ làm cho ông ta tăng gia bại sản.”
Cô nói lời này rất có khí thế, bố của cô vốn là người giàu nhất Giang Thành, hơn nữa còn có quan hệ tốt với Dương Hải, ở Giang Thành này, cô hoàn toàn có khả năng nói như vậy.
Đối với Lê Văn Vân, anh cũng cảm thấy không có gì nghiêm trọng, anh hoàn toàn không có chút để tâm nào đến loại uy hiếp tầm thường này.
Nghe Đỗ Tịch Tịch nói vậy, Bành Hải chỉ nở nụ cười: “Nói cũng đúng, chắc ông ta không dám động đến cháu đâu, nhưng mà hai đứa vẫn nên cẩn thận một chút.”
Lê Văn Vân gật đầu, hai người nghênh ngang đi ra ngoài, lúc này Trần Bát Vận đang ngồi ở Tụ Bảo Hiên phía đối diện, nhìn thấy Lê Văn Vân đi ra, Trần Bát Vận cười lạnh: “Cái thằng ranh con Lê Văn Vân này, dám làm hỏng chuyện của ông mày, tao nhất định phải cho nó biết tay.”
“Ông chủ!” Người bên cạnh ông ta nói: “Anh xem đứa con gái đi cùng với nó đi, hình như là con gái của Đỗ Thương Bắc, Đỗ Tịch Tịch đó.”
Trân Bát Vận nhìn một hồi, nhướng mày: “Đúng là như thế, tìm người theo dõi bọn chúng đi, đợi đến khi cả hai tách nhau thì ra tay luôn. Cứ đánh chết rồi mang người đến đây cho tao, hiểu chưa?”
Người bên cạnh hắn gật đầu: “Em hiểu rồi!”
Trần Bát Vận thở ra một hơi, lấy một điếu thuốc rồi châm lửa, sau đó qua cửa kính híp mắt nhìn theo Lê Văn Vân và Đỗ Tịch Tịch đã đi xa, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
Cùng lúc đó, ở một nơi được hoạt động dưới vỏ bọc bên ngoài là một tiệm sửa xe.
Trong tiệm sửa xe, như mọi khi, Trịnh Hòa gọi một đám con nhà giàu và những cô gái xinh đẹp đến ăn chơi tụ tập, Vưu Tường cũng là một trong số đó, trong ngực anh ta ôm một cô gái, tay không ngừng vuốt ve, vẻ mặt tươi cười thỏa mãn.
Cô gái ghé vào bên tai anh ta thủ thỉ: “Anh Vưu, anh say rồi, tay anh còn sờ đến ngực người ta rồi đây
này.”
“Ha ha ha…” Xung quanh vang lên một tràng cười vui vẻ.
Trịnh Hòa cười tủm tỉm nhìn Vưu Tường: “Anh Vưu, tối nay tôi dẫn anh đến một chỗ, đảm bảo anh sẽ lưu. luyến không rời luôn.”
Ánh mắt Vưu Tường sáng lên, sau đó anh ta lắc đầu: “Thôi, tối nay tôi có hẹn rồi, mọi người có biết Đặng Hân Hân của ngân hàng Tân Hải không, cô ấy là bạn hồi đại học của tôi và Mộng Mộng, lần này chúng tối đến đây ngoài đi du lịch ra thì còn là để gửi họ thiệp cưới của tôi và Mộng Mộng, đồng thời tham gia tiệc sinh nhật của cô ấy nữa.”
“Hôm nay sinh nhật Đặng Hân Hân à?” Trần Nghị ngồi bên cạnh vừa nghe đã thấy vui vẻ, nhưng ngay sau đó sắc mặt lại buồn thiu: “Vậy mà cô ấy không mời tôi đến.”
“Theo đuổi con gái thì phải mặt dày, cô ấy không gọi anh đến, anh cứ đến, theo tôi lâu như thế mà anh chẳng tiến bộ lên chút nào.” Trịnh Hòa liếc mắt coi thường.
Trần Nghị bĩu môi: “Anh Trịnh, anh nói tôi làm gì, anh theo đuổi Đỗ Tịch Tịch lâu vậy rồi mà vẫn chưa theo đuổi được đấy thôi, hơn nữa cả hai người họ đều có Lê Văn Vân làm lá chắn rồi!”
Trịnh Hòa nghe vậy, không nhịn được đưa tay lên che đi vết sẹo trên đầu mình, trên mặt thoáng hiện lên vẻ tức giận.
“Tít tít tít…”
Lúc này tiếng chuông điện thoại của anh ta vang lên, anh ta cầm điện thoại, làm động tác ra hiệu cho mọi người đừng lên tiếng, sau đó nhận cuộc gọi: “A lô, bố à, có chuyện gì vậy?”
Đầu bên kia của điện thoại truyền đến giọng nói vô cùng mệt mỏi của một người đàn ông: “A lô, Trịnh Hòa à? Con vẫn đang ở bên trong tiệm sửa xe phải không?”
Sắc mặt của Trịnh Hòa khẽ thay đổi, định mở miệng phủ nhận nhưng chưa kịp lên tiếng thì giọng của người trong điện thoại lại tiếp tục vang lên: “Con bản cải tiệm sửa xe vô dụng đấy đi rồi tìm một người tin tưởng, đưa hết tiền cho nó để có gì sau này còn dùng đến, làm vậy thì con còn có thể sống tốt thêm một khoảng thời gian nữa.”
Lần này, sắc mặt Trịnh Hòa hoàn toàn thay đổi: “Bố, có chuyện gì vậy ạ?”
“Nhà chúng ta… toi rồi.” Giọng nói của người bên kia điện thoại pha lẫn sự đau khổ.
Trịnh Hòa vừa nghe đến đây, cả người run rẩy kịch liệt như bị sét đánh, anh ta không thể chống đỡ được nữa mà ngã ngồi xuống ghế sô pha.
Bên kia, Lê Văn Vân và Đỗ Tịch Tịch đang dùng bữa tại một nhà hàng có tiếng tại công viên Tử Hải, danh tiếng của nhà hàng này không tệ nhưng tiêu chuẩn món ăn vẫn kém hơn một chút so với ở khách sạn Vạn Hào.
Đỗ Tịch Tịch vừa ăn vừa hỏi Lê Văn Vân không ngừng về chuyện vì sao anh lại có được thẻ kim cương.
Lê Văn Vân vẫn trả lời hai chữ “Bí mật” như ban đầu.
Cô gái này thật sự quá tò mò.
Đỗ Tịch Tịch mãi không thấy thắc mắc của mình được giải đáp, cô ấy tức giận không muốn nói chuyện với Lê Văn Vân nữa.
Lê Văn Vân càng thoải mái, anh nhìn tin nhắn vừa được gửi đến điện thoại của mình, là của Phạm Nhược Tuyết.
“Không quá ba ngày nữa, nhà họ Trịnh sẽ phá sản.” Tin nhắn chỉ ngắn ngủn như vậy.
Nhìn thấy tin nhắn này, khóe miệng Lê Văn Vân nở một nụ cười khinh thường.
Cất điện thoại, Lê Văn Vân nhìn về phía Đô Tịch Tịch vẫn còn đang tức giận: “Ăn xong chưa? Xong rồi thì chúng ta về công ty thôi.”