Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ
  3. Chương 27: Ông nhìn xem đây là tiếng người hả?!
Trước /102 Sau

Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ

Chương 27: Ông nhìn xem đây là tiếng người hả?!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cồm cộp, cồm cộp.

Ba người dẫm lên bậc thang xi măng, dưới ánh đèn cảm ứng chiếu sáng mù mờ ba người đã đến tầng 5, đứng trước cánh cửa sắt dán đầy tờ rơi quảng cáo, Hồ Thu lấy ra chìa khóa đã xin được, hơi do dự mở cánh cửa ra.

Tiếng khóa cửa chuyển động vang lên thanh thúy, cánh cửa đã nhìn không ra dáng vẻ ban đầu nhưng lại mở rất mượt.

Như thể không phải là do Hồ Thu mở ra mà là vừa khéo có người ở bên trong nhà mở cửa cho.

Một cơn gió lạnh phối hợp theo đó mà thổi qua.

Hồ Thu run lập cập, đôi mắt nhỏ nhìn người đàn ông tên Thiên Kích đang sầm mặt, ôm cánh tay, rồi lại nhìn Nguyễn Hành Chu đang quang minh chính đại làm gay, suốt buổi treo ở trên người Thiên Kích...

Cuối cùng, cậu ta cuối đầu nhìn bản thân, chuẩn bị tinh thần nâng bước đi vào.

"Hì hì..."

Hồ Thu rụt chân mình lại, cười như hoa.

"Ờ chuyện lạ, mời hai vị lê trước ạ, tui cản phía sau cho! Yên tâm, tui lấy danh nghĩa vợ tui ra thề tuyệt đốt sẽ tử thủ (*) sau lưng hai vị!"

(*): tử trong chết, thủ trong bảo vệ, phòng vệ.

"Nếu có gặp bất kì nguy hiểm gì thì hai người không cần phải lo cho tôi, cứ chạy trước đi!"

Cậu ta hiên ngang lẫm liệt buông câu thề đến mức tâm can rung động leng leng, trong mắt còn phiếm ánh nước, như thể ba người bọn họ không đi vào phòng trọ mà là đi vào khu tạc bom.

Nguyễn Hành Chu trầm ngâm một giây, hỏi:

"Vợ của cậu là ai?"

Hồ Thu chậm rãi giơ tay phải của mình lên. =))))

Không khí lập tức tĩnh mịch.

Thiên Kích thấp giọng hỏi Nguyễn Hành Chu:

"Trong ngàn năm ta không ở đây, nhân loại bọn ngươi rốt cuộc đã ăn cái gì để tiến hóa đến dạng này?"

"Chắc là rêu dưới cống."

Nguyễn Hành Chu tự hỏi rồi nghiêm túc trả lời:

"Nghe nói người già và trẻ con thích ăn lắm."

"À."

Thiên Kích gật đầu, sau đó xé Nguyễn Hành Chu đang từ từ gầy xộp vì trầm mê trong cơn hít hà rồng xuống, dẫn đầu đi vào phòng.

Nguyễn Hành Chu theo sát sau mông Thiên Kích như chiếc đuôi nhỏ, Hồ Thu lót sau cùng cũng nhanh chóng đi vào, đôi mắt đảo qua đảo lại mọi góc xó xỉnh như sợ có thứ gì đó đột nhiên nhào ra.

Căn phòng sáu bảy chục mét vuông, bật đèn ở huyền quan lên là thấy hết tất cả mọi thứ bày trí trong căn phòng.

Hiện trường vụ án không có người nào dám động vào, trên bàn trà là rác rưởi và cặn thức ăn, cùng với chai bia đầy đất, một mùi hôi trộn lẫn giữa mùi đồ ăn và gia vị lập tức ập vào mặt.

Trên sô pha và sàn nhà toàn là những vệt rêu gì đó màu hồng.

Lôi thôi, dơ dáy...

Có thể thấy người ở trong phòng này cũng không phải là người yêu sạch sẽ gì lắm.

Nhưng trong phòng đúng là không có con quỷ nào.

Thiên Kích giơ tay làm một thủ thế, đôi chân dài bước vào phòng ngủ chính, nơi mà người phụ nữ kia chết.

Nguyễn Hành Chu không theo sau, anh nhăn mi che mũi lại, có hơi không ngửi nổi cái mùi này, anh chậm rãi chuyển động trong phòng khách.

Hồ Thu đến là vì tra nguyên nhân cái chết của người phụ nữ, khi vào cửa không nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ, lá gan lập tức to ra, cũng nhanh chóng đi theo vào phòng ngủ chính.

Trên sàn nhà phòng ngủ chính cũng lôi thôi đầy sàn.

Hồ Thu đi đến bên cạnh Thiên Kích, nhỏ giọng nói:

"Người phụ nữ bị sát hạt có thuê phòng này chung với bạn trai của cô ấy, đêm đó hai người đã cãi nhau rất kịch liệt, bọn tui đã thẩm vấn bạn trai của cô ta, anh ta cái gì cũng không biết."

Thiên Kích ừ một tiếng, thân hình cao lớn ngồi xổm xuống, bàn tay giơ lên ở vị trí trong góc tường, long khí màu vàng kim pha hồng phiêu tán khắp nơi, hắn cảm nhận một chút, cũng không có phát hiện thêm oán khí hay yêu lực nào khác.

Nhưng người phụ nữ lúc ấy đúng thật là đã xuất hiện, vậy thì tại trong khí tràng trong căn phòng này lại có thể sạch sẽ đến thế?

Dựng đồng màu vàng kim nheo lại.

Thiên Kích đứng lên hỏi Hồ Thu:

"Chỗ mà nữ nhân đó chết nằm ở đâu?"

"Ở phòng ngủ phụ."

Hồ Thu lập tức trả lời.

"Nói ra thì phòng ngủ phụ không có giường, chỉ có vài ba cái thùng đựng đồ linh tinh, người phụ nữ này cũng không biết tại sao có thảm trạng như thế, miệng và xoang mũi bị nhét đầy tóc, rồi lại chịu đựng sự thống khổ vì hít thở không thông mà bò từ trong phòng ngủ chính đến phòng ngủ phụ.... Cuối cùng là bị ngạt thở mà chết."

Hồ Thu nói xong cảm thấy có hơi lạnh nên nắm thật chặt áo khoác.

"Sau đó bọn tui có đến phòng ngủ phụ, phát hiện bên trong có một đám mèo con, túi đựng rác ở cửa còn có xác mèo..."

"Đi đến phòng ngủ phụ."

"Được."

Thiên Kích xoay người đi, mà khi hắn đi ngang qua chiếc giường lớn màu đỏ kia, trong đống chăn hỗn độn bỗng nhiên phát ra tiếng sột soạt, thậm chí còn phồng thành một cái bao!

Hồ Thu thiếu chút nữa la thành tiếng, một bước nhảy xa một thước lui về phía sau, rút ra cuốn sổ tay, căng thẳng đề phòng nhìn thứ đó.

Thiên Kích chậm rãi nhìn cái thứ kia đang thong thả nhúc nhích, hắn nhướng mày, ngửi ngửi, không ngửi được oán khí hay yêu khí nào, ngược lại còn ngửi được mùi linh lực thuần túy.

"À ~ Hơi thú vị nhỉ."

Đôi môi mỏng hơi gợi lên, Thiên Kích lộ ra nụ cười không rõ ý.

Ở bên kia.

Nguyễn Hành Chu ở trong phòng khách không có một chỗ nào để đặt chăn, mặt mày anh thả lỏng, sắc mặt có hơi mỏi mệt, ngáp một cái.

Cả ngày hôm nay anh đều ngâm ở trong công ty, hơn nữa anh còn sợ lạnh hơn người thường, việc này khiến tinh lực của Nguyễn Hành Chu bị tiêu hao không ít, huống hồ chi gần đây anh còn cùng Thiên Kích bận tạo người vào buổi tối, thiếu chút nữa đã bẻ gãy cái eo già của anh.

Thiên Kích tinh lực dồi dào, nhìn cơ thể là biết.

Nếu không phải Thiên Kích cố chịu đựng thì Nguyễn Hành Chu chỉ sở là đã bị vật chết ở trên giường.

Nhưng mà dù vậy, Nguyễn tổng tài hằng đêm sênh ca đã cảm nhận được sự đau khổ khôn nguôi của toàn đấng nam nhi, đó chính là –

Thận hư.

Đàn ông, sao có thể nói eo mình không được?!

Nhân lúc Thiên Kích không ở cạnh, Nguyễn tổng tài trộm uống canh bổ phóng ra áp suất thấp.

Vốn tâm tình đã không tốt, khi anh mua sách về thời gian mang thai như thế nào thì càng không ổn.

Bởi vì trên sách viết: Trong lúc phụ nữ mang thai, đàn ông dễ ngoại tình nhất.

Nguyễn tổng tài vốn đang cảm thấy bản thân rốt cuộc đã hết khổ, có thể vô tư vô lo, tiến đến sự sung sướng khi được nựng rồng đến vô pháp vô thiên, nhưng khi đọc xong dòng chữ đó, tay của Nguyễn tổng run run một cái.

Sau đó, trong nháy mắt, mặt anh đã liệt, khóe miệng nhếch lên, lấy điện thoại của mình ra tra mấy từ khóa "thời gian mang thai", "gia đình".

Không tra thì không sao, nhưng một khi đã tra thì đều là: "Chồng của tui lúc tui mang thai đi tìm con giáp thứ mười ba hức hức hức" vân vân.

Nếu không phải là: "Phụ nữ khi mang thai nhất định phải nhìn chằm chằm đàn ông".

Thì cũng là: "Sau khi mang thai chồng tui không nín nổi nữa mà thường xuyên đi cả đêm không về ngủ"!

Nhìn từng dòng từng dòng status, trái tim nhỏ bé của Nguyễn tổng tài, Nguyễn Hành Chu giống như bước ra từ xưởng giấm, vừa ngâm vừa uống ở trỏng rồi đi ra ngoài.

(từ đây cái tên Nguyễn Hành Chua ra đời =)))

Sau đó, Nguyễn tổng tự động bật mood để mắt đến rồng.

Thiên Kích đi chỗ nào, anh liền đi theo đến chỗ đó.

Nguyễn Hành Chu hoàn toàn bỏ qua chuyện mình căn bản không phải là ông bầu, mỗi ngày đều bày ra khuôn mặt than và cặp mắt cá chết đi theo sau mông Thiên Kích, ăn cơm tắm rửa rửa mặt cũng vậy, ngay cả lúc ngủ cũng thường xuyên tập kích, Thiên Kích đều nhịn cả.

Nhưng có một ngày, Thiên Kích ngồi xổm trên bồn cầu bỗng nhiên nghe được tiếng cửa kêu "két" một cái, quay đầu thì thấy trên cửa hé ra một khe nhỏ, giữa khe nhỏ đen nhánh đó mơ hồ lộ ra một con ngươi màu đen sáng lập lòe, còn có khuôn mặt nhỏ trắng bệch không một tí cảm xúc nào....

Thiên Kích:..............

Nói thật, dù cho trái tim của rồng tương đối mạnh mẽ đi chăng nữa thì lúc đó hắn thiếu chút nữa đã nhảy đỏng lên.

Trải qua một đêm đó.

Nguyễn tổng tài rất thích được đốt tóc xoăn đã tém lại rất nhiều.

Sờ sờ đỉnh đầu còn có mấy loại tóc chưa hết xoăn, Nguyễn Hành Chu bỗng nhiên nghiêng đầu xoay người nhìn về phía phòng ngủ phụ, anh đi đến vài bước rồi nhíu mày bám lên trên ván cửa.

"Meo... meo..."

Đó là tiếng mèo con chưa cai sữa đang kêu đau đớn.

Tiếng kêu nhỏ bé yếu ớt vì Nguyễn Hành Chu đến gần mà càng thêm rõ.

"Bên trong có mèo à?"

Nguyễn Hành Chu tự hỏi một cái, quay đầu nhìn có thể thấy ánh đèn ở bên kia phòng ngủ chính và góc áo mơ hồ của Thiên Kích.

Nghĩ nghĩ, Nguyễn Hành Chu giữ tay bất động, mở cửa ra, căn phòng đen tuyền tản ra mùi ẩm mốc, còn có mùi nước tiêu hơi khai của động vật, tuy không thấy rõ bên trong nhưng cũng đủ xông cho Nguyễn Hành Chu dừng bước chân.

Tiếng mèo kêu kéo cực kì cực kì dài, hơi thở mong manh còn chói tai khó hiểu, anh cẩn thận phân biệt thì thấy giống như tiếng trẻ con đang nói mớ hơn.

"A, mày nghĩ là tao sẽ mắc mưu sao?"

Căn phòng trông như thế này thì càng có quỷ, trong phim kinh dị đều như thế.

Nguyễn tổng trào phúng cái thứ trong bóng tối, đang định quay đầu rời đi thì ở sau lưng có một đôi tay đẩy mạnh anh vào.

"Ầm!"

Cánh cửa sau lưng đóng lại.

Nguyễn Hành Chu lảo đảo vài cái vẫn bước vào: "...."

Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng như có thể tích ra băng, cơn ngươi đen tuyền cũng nổi lên lửa giận hừng hực, Nguyễn Hành Chu từ trong chiếc áo lông cừu dày cọm móc ra cây súng đồ chơi lần trước.

Anh không nói hai lời mà bắn lung tung ba phát vào trong không gian đen tối!

"A!!!!"

Ma nữ không nghĩ đến đối phương có loại vũ khí như vậy, nó kêu rên một tiếng, nhanh chóng giấu mình vào trong bóng đêm.

Nghe tiếng kêu rên thảm thiết, khóe miệng của Nguyễn Hành Chu giơ lên.

Anh nói:

"Cho bà cười!"

Ma nữ:...

Coi coi, đây là tiếng người à?

Ma nữ nhìn anh đầy oán độc rồi biến mất, không gian xung quanh cũng bỗng nhiên sáng ngời, nhưng trong mi mắt của Nguyễn Hành Chu không phải là căn phòng ngủ phụ mười mấy mét vuông bình thường mà là hành lang dài vặn vẹo.

Hành lang dài bắt đầu từ dưới chân Nguyễn Hành Chu kéo dài theo đường xoắn ốc ra phía ngoài, hai bên còn có từng cánh cửa vặn vẹo.

Khi đi đến giữa, lòng bàn chân dẫm lên trần nhà, còn gạch lát sàn thì ở trên đỉnh đầu.

Người đi ở phía trên sẽ chịu sự ảnh hưởng của thị giác mà xuất hiện một cơn choáng váng và cảm giác đứng không vững.

Những cánh cửa phía sau có vài cái đóng vài cái mở, Nguyễn Hành Chu gọi tên Thiên Kích nhưng không được đáp lại, anh đành phải đỡ tường đi từng bước về phía trước.

Đi ngang qua mỗi một cánh cửa, trong cửa đôi lúc còn sẽ truyền đến tiếng đập cửa, hoặc là tiếng kêu la thảm thiết chói tai, nếu là người bình thường thì có khả năng đã bị dọa cho tè ra quần, về sau cũng sẽ trở nên sợ đến mức hoang mang, nhưng Nguyễn Hành Chu là ai chứ, là người nhai hết cuốn 3 năm thi đại học 5 năm mô phỏng! Là người đàn ông trong óc có cái thung lũng Đông Phi lớn nhất thế giới!

Mặt của Nguyễn Hành Chu: liệt.

Nội tâm của Nguyễn Hành Chu: cũng liệt.

Không chỉ không sợ mà Nguyễn Hành Chu còn ngẫm nghĩ rồi lấy cuốn vở ra vừa nhìn xung quanh vừa nhanh chóng viết lại, trong miệng cứ lẩm nha lẩm nhẩm mãi cái gì đó.

Ma nữ trốn tránh trong bóng tối còn chút lý trí dư lại, nó lộ ra biểu cảm tò mò, theo vách tường đi vào cánh cửa cách Nguyễn Hành Chu gần nhất.

Cả người nó nhỏ đầy máu loãng, gương mặt sưng to xanh tím dán trên cửa, có không ít cọng tóc dài màu hạt dẻ rớt ra từ lỗ mũi và lỗ tai, nhìn ghê tởm tột cùng.

Cô ả nhếch miệng cười không thành tiếng, cách một cánh cửa gỗ hơi mỏng, đi đến gần Nguyễn Hành Chu, người không hề hay biết...

Sau đó, cô ả nghe thấy tên này dùng giọng nói không có chút lên xuống nào...

"A, bối cảnh này không tồi, hiệu ứng âm thanh cũng tạm được, shhh... hành lang dài cũng là một ý kiến hay, còn có tiếng đập cửa..."

"Không tồi, thật sự không tồi chút nào, ra ngoài phải mở một công viên giải trí dựa theo chủ đề này mới được, phương án thiết kế đều đã có rồi, ha ha."

Ma nữ:.......

Ma nữ:.... Tui cũng không biết mình bị sao dù gì chỉ biết mình có hơi tức ngực.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /102 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Em Dâu Hụt

Copyright © 2022 - MTruyện.net