Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày 14 tháng 10, chuyện xảy ra ở khách sạn ma ám đã qua 3 ngày.
Sau khi bọn họ dừng lại trên hàng lang, cả người mình đầy thương tích và máu, thiếu chút nữa đã dọa cho giám đốc khách sạn chiếm trước một giường trong bệnh viện.
Giám đốc khách sạn báo cảnh sát cũng gọi xe cứu thương.
Nhưng sau khi cảnh sát đến, họ căn bản không tin lời giải thích của bọn họ.
Allison nghĩ thầm: Cũng khó trách.
Dù gì thì trước đó, nếu có ai nói với ông ta rằng họ ở khách sạn ma ám còn không cẩn thận triệu hồi ác ma và linh hồn, bị đám linh hồn nhốt trong không gian dị biệt rồi đuổi giết, cuối cùng là nhờ vào một chai lotion dưỡng da và một cái gương để chạy ra ngoài, ông ta cũng sẽ cho rằng đối phương xem Alice lạc vào xứ sở thần tiên đến lú đầu!
Không có cách nào để mang người chết ở trong đó ra ngoài chung với bọn họ, cảnh sát lục soát rất lâu cũng không tìm ra được ai, camera giám sát chứng minh họ không nói dối, họ bỗng nhiên từ trong vách tường nhào ra ngoài, khung cảnh quỷ dị như thế bị hạ lệnh không thể tiết lộ ra ngoài.
Nhưng Allison biết, những người không chạy ra được đã vĩnh viễn chôn trong một không gian khác, như bạn trai của Dash vậy...
Người đàn ông trung niên mập mạp lại bị gọi vào đồn cảnh sát uống trà với cảnh sát trưởng, sau khi ra khỏi đó, ông ta trực tiếp lái xe đến bệnh viện.
Allison ôm hoa tươi và quà mua ở dưới lầu chen vào trong phòng bệnh của Dash.
"Ặc, bạn hiền à, cậu khá hơn chút nào chưa?"
Ông ta nhìn về người đàn ông châu Á trên giường bệnh, mỉm cười.
Nhưng người đàn ông trên giường không trả lời ông ta.
Thậm chí cả khuôn mặt tinh xảo, đẹp trai sưng lên, sắc mặt cực kì kém, tròng mắt đen tuyền không vì ông đến thăm mà chuyển động, anh chỉ nhìn trần nhà, vẫn luôn nhìn như thế.
Allison thở dài, đặt đồ xuống, ông ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, lẳng lặng ở cùng anh.
Đôi tay bị quấn băng gạc của Nguyễn Hành Chu cũng rủ xuống hai bên.
Bởi vì tuyến lệ không hiểu sao lại không thể khống chế được nên nước mắt của anh chảy ra từ khóe mắt như dòng suối nhỏ, đôi mắt dù có tốt đến đâu cũng không chịu nổi khi ngày đêm cứ khóc mãi như thế, bác sĩ nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng đều là trị ngọn không trị được gốc.
Mới qua hai ngày, mí mắt của anh sưng lên chỉ còn một cái khe, nhìn vào bên trong có thể thấy tròng mắt bị che kín lớp tơ máu màu hồng tươi đẹp.
Vì không để cho nước mắt làm ướt nhẹp gối đầu, bác sĩ dán hai miếng khăn giấy hút nước ở hai bên khóe mắt của anh.
Nguyễn Hành Chu mặc đồ bệnh nhìn còn suy hơn quỷ, mặt mày vô cảm mà rơi lệ.
Allison nhìn nhìn, ổng còn nhìn được một loại bi tráng trong đó nữa chứ?
Đầu óc của mình chắc chắn hỏng rồi, Allison nghĩ thầm.
Quan sát như vậy một lát, ông phát hiện môi của Nguyễn Hành Chu đang mấp máy như đang muốn nói gì đó, vì để nghe rõ, ông đành phải ghé sát người vào, sau đó ông liền nghe Nguyễn Hành Chu nói:
"Tui thành người góa chồng rồi tui thành người góa chồng rồi tui thành người góa chồng rồi."
Bà mọe!
Allison bị dáng vẻ này của anh làm cho sợ tới mức lông tơ dựng đứng, ông lắp bắp an ủi:
"Nghĩ thoáng chút đi Dash, bạn trai của cậu nhất định sẽ không muốn cậu đau khổ như vậy, tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu mà."
".... Ông có thể hiểu được tâm trạng của tôi?"
Nguyễn Hành Chu không có sức sống, giống như một con rối gỗ mà quay đầu nhìn về phía ông ta:
"Chẳng lẽ ông cũng góa chồng?"
"Ặc... Tui không phải gay."
Allison có chút xấu hổ mà xoa mũi, dù gì thì ông ta vẫn là một thằng đàn ông thẳng như sắt thép chắc chắn không thể nào góa chồng rồi, chỉ có thể bày ra cái dáng góa vợ miễn cưỡng duy trì cuộc sống...
"À."
Nguyễn Hành Chu thở dài:
"Tôi thật thất vọng về ông."
Allison mặt mày mỉm cười: Rất xin lỗi vì tui là thằng đàn ông trung niên thẳng con bà nó băng nha!
Thấy vẻ mặt táo bón của ông ta không muốn nói chuyện nữa, Nguyễn Hành Chu chỉ muốn nói cho phần mình:
"Hơn nữa về sau tôi cũng sẽ không bao giờ tìm được một người đàn ông như anh ấy."
"Vì sao?"
Allison ngẩn ra:
"Tôi thừa nhận là vị tiên sinh đó rất đẹp trai, không tồi chút nào, cũng rất cường tráng, nhưng người như thế tôi có quen tuyệt đối không phải là số ít, thậm chí còn có mấy thằng nhóc bự như ngọn núi nhỏ!"
"Không."
Nguyễn Hành Chu nói sâu xa:
"Chồng của tôi buổi tối có thể biến thành con rồng màu đỏ, cho tôi sờ sừng rồng, nựng vảy rồng, mấy người đó có thể à?"
Biến, biến thành rồng?
"Hơn nữa..."
Nguyễn Hành Chu liệt mặt, đôi mắt sưng to híp lại, anh vươn hai ngón tay ra đầy tính ám chỉ giơ giơ trước mặt Allison, giọng nói hơi mang vẻ khoe khoang:
"Chồng của tôi, có hai cái."
Á đù.
Vậy, cũng hiếm thấy ghê ha...
Allison cầm lòng không đậu mà liên tưởng một chút, sau đó ông ta lấy lại tinh thần mà vỗ lên mặt mình một bạt tai, khóe miệng điên cuồng run run: Con bà nó tui là một ông chú già ouji-san thẳng như sắt thép thì sao lại sinh ao ước mong muốn cái thứ đồ đó của một thằng đàn ông khác!
Trời đất ơi!
Nguyễn Hành Chu tiếp tục nhìn lên trần nhà, bình tĩnh mà nói:
"Allison, cảm ơn ông đã đến đây khuyên tôi, hạng mục chân tay giả của công ty sinh học các ông, tôi đã giao cho người ở dưới đi bàn rồi."
"Thật sao?"
Allison buông tay, mặt đầy sự vui vẻ, nhưng ông rất nhanh đã thu liễm lại sự sung sướng đó, dù gì thì kim chủ ba ba còn đang nằm trên giường dáng vẻ sống làm chi khi đời không còn gì luyến tiếc, ông vui vẻ phấn chấn như thế thì không tốt lắm.
"Cảm ơn cậu, Dash! Thật sự cảm ơn cậu! Tôi sẽ lại thăm cậu tiếp, cậu nhất định phải bồi dưỡng cơ thể đấy."
"Không cần đâu."
"Hả?"
Allison tự nhiên cau mày, có chút bất an, sợ bản thân có phải đã đắc tội gì với Nguyễn Hành Chu hay không.
Ai mà ngờ, Nguyễn Hành Chu lại nói:
"Anh ấy đã chết rồi, tôi quyết định sẽ vì anh ấy thủ tiết."
"... Có, có cần thiết không?"
"Đương nhiên."
Nguyễn Hành Chu nhìn thật sâu vào trong mắt ông ta, khóe miệng cong lên:
"Tuy anh ấy không còn nữa, nhưng tôi có thể cảm nhận được linh hồn của anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi, ông có thể cảm nhận được không? Nhìn đi, anh ấy đang ngồi trên mép giường của tôi này."
Anh nói xong, một cơn gió nhẹ vừa lúc thổi vào, làm cho lông tơ Allison dựng thẳng tắp, mồ hôi lạnh chảy ào ào, chút nữa đã hú một tiếng nhảy cẫng lên.
Hơn nữa cũng không biết có phải là do tâm lý hay không mà ông thật sự cảm nhận được trong căn phòng này có người thứ ba!
Allison mặt mày hoảng sợ, bị dọa cho sắp khóc, đôi mắt hí cứ dáo dác nhìn khắp nơi.
Nguyễn tổng tài thở dài đầy sâu xa:
"Đã hiểu chưa? Đi đi, về sau tôi muốn có khoảng cách với người cùng giới một chút."
"Trước cửa nhà bà vợ góa chồng có nhiều thị phi."
Con bà nó chứ bà vợ góa chồng!
Mả cha nó chứ trước cửa nhiều thị phi?!
Ông chú béo đáng thương mang vẻ mặt một lời khó nói hết nhanh chóng rời đi, cũng không biết có phải do Nguyễn Hành Chu dọa hay không mà vẫn bị câu nói đó làm cho sợ hãi.
Bảo tiêu nhìn bước chân lảo đảo của ông ta, còn hoài nghi gõ cửa mở phòng xác nhận Nguyễn Hành Chu vẫn an toàn, nhìn thấy ông chủ không có việc gì mới thả lỏng người.
Buổi tối, bác sĩ đến thay thuốc cho Nguyễn Hành Chu, Nguyễn Hành Chu không ăn không uống dứt khoát lau nước mắt, ngồi dậy đi đến cửa sổ.
Thiên Kích...
Nguyễn Hành Chu che lồng ngực đang đau đớn chịu không nổi, đôi mắt sưng lên làm cho anh có vẻ chật vật, cơn đau âm ỉ truyền ra từ trong cơ thể, như thể đau đớn đến tận linh hồn.
Anh không muốn ngủ.
Mỗi lần anh nhắm mắt lại thì sẽ trở về ngay ngày hôm đó, anh bị Thiên Kích đẩy vào trong gương, Thiên Kích chống người trước mặt anh, sau lưng là cây rìu đang giơ lên thật cao.
Có khi anh cũng sẽ nằm mơ, mơ thấy cây rìu chém lên lưng Thiên Kích, máu ấm vẩy lên trên mặt anh, cả thế giới đều đỏ như máu, nhưng người đàn ông ấy vẫn cười, bàn tay vẫn xoa xóa tóc mái của anh.
"Đừng sợ..."
Thiên Kích đã từng nói vậy.
Nguyễn Hành Chu lại một lần nữa lau đi hàng nước mắt chảy xuống, ngực càng đau thêm.
Cái thứ vô dụng này khiến anh đau đến chết đi sống lại, nhưng anh lại không thể kêu gào đến khản cả giọng vì những bi thương, bất mãn, tận tình trong nội tâm như người bình thường được!
Anh chỉ có thể dùng một vẻ mặt đạm nhiên đối mặt với những thứ tốt lẫn không tốt.
Nguyễn Hành Chu bỗng nhiên nhớ đến câu mẹ mình đã từng nói:
"Tao thà không sinh ra con quái vật máu lạnh như mày! Tao thà không sinh ra mày! Thà không sinh ra mày!"
Những cảm xúc trái ngang trong nháy mắt đè nặng lên anh, ngón tay thon dài trắng nõn nắm chặt quần áo trước ngực.
Mình không muốn thủ tiết.
Nguyễn Hành Chu nhìn cửa sổ, nghĩ, mình nên nhảy xuống thôi, quá mệt rồi, không thể tiếp thu nổi, từ trên đây rơi xuống, nói không chừng mình còn có thể gặp lại Thiên Kích.
Ừm, không sai.
Cứ thế này mới tốt.
Người ta hay nói rào cản giữa sự sống và cái chết là thứ khó vượt qua nhất, dù cho có nhiều người mang suy nghĩ muốn chết thì sau khi đi qua hàng rào tử vong cũng sẽ giãy giụa, cũng sẽ do dự.
Nhưng đối với Nguyễn Hành Chu, người có chứng thiếu hụt cảm xúc mà nói, anh căn bản không có cảm giác sợ hãi, cũng không có quá nhiều dục vọng cầu sinh.
Bức màn bị gió thổi lung lay, mà Nguyễn Hành Chu đã duỗi tay kéo nó qua hết...
Anh muốn nhảy qua, nhưng anh lại một bị người khác chặn lại ở ngoài cửa sổ.
Nguyễn Hành Chu:..........
Bây giờ cửa đi đến cái chết đều chen chúc thế hả???
Hai đôi mắt anh nhìn em em nhìn anh, em nhìn anh anh nhìn em, anh...
Phụt!
Nguyễn Hành Chu bị hơi thở nóng rực phả vào mặt.
Cái thứ toàn thân màu đỏ đậm chớp chớp mắt, lớp màng mắt xoẹt qua từ khóe mắt, dựng đồng màu vàng kim rạng rỡ lung linh.
Một người một rồng nhìn nhau im lặng, tình huống cực kì xấu hổ.
Nửa ngày sau, con rồng mở miệng trước.
"Chỗ này là tầng 16."
Nguyễn tổng tài không cảm xúc đang muốn nhảy lầu gật đầu, tỏ vẻ anh biết mà.
"Ta vừa mới bò lên thôi, bây giờ em muốn nhảy xuống à?"
Nguyễn tổng tài lại gật đầu.
"Ha hả hà ha, để ta tránh đường cho em nhá?"
Nguyễn tổng không dám hé răng, bởi vì khuôn mặt của con rồng già nhà anh đã vặn vẹo hết sức rồi.
Cuối cùng, con rồng lớn nhà anh dùng đuôi quắp Nguyễn góa chồng muốn nhảy lầu vào trong phòng bệnh!
Cái đuôi vòng lấy bụng anh rồi vươn lên vỗ bộp bộp lên trên đầu anh, mặt rồng vặn vẹo vừa vỗ vừa mắng:
"Cái tên nhân loại mất nết! Ông đây mới đi có hai ngày mà em đã muốn mang theo con trai ông nhảy lầu hả?!"
Còn muốn một xác hai mạng! Muốn hắn không chết không được hả!
Bộp bộp bộp.
"Cho em nhảy này!"
Nguyễn góa chồng cảm thấy xương sọ mình muốn nứt ra rồi, anh xụ mặt biện giải:
"Em không có..."
Thiên Kích cười ha hả, sau đó lại vỗ cho anh một đuôi.
"Một chân của em đã thò ra luôn rồi, tưởng ta mù hả!?
Nguyễn góa chồng nhỏ giọng cãi lại:
"Trên chân của em có mồ hôi, em lạnh."
Thiên Kích: "..."
Tin được em cái quần què!
Cái đuôi xích long giơ lên cao, rồi rơi xuống như mưa nhưng không đau chút nào.
Nguyễn góa chồng bị vỗ, bỗng nhiên cười lên, khuôn mặt trắng nõn trưởng thành đẹp trai, lông mi cong dài, con ngươi trong mí mắt sưng to bị nước mắt rửa qua khiến chúng sáng bừng, mũi cao tuấn tú, đôi môi nhạt màu đỏ hơi mấp máy, cuối cùng cũng cong lên thành hình trăng non.
Trong bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, cần cổ mảnh khảnh và xương quai xanh nhô lên, gợi cảm không thể tưởng tượng nổi.
Anh giơ tay ôm chặt lấy con rồng đang kinh ngạc, nước mắt vẫn còn vương, ngực vẫn không thoải mái nhưng không phải là vì đau khổ mà là vì sung sướng, trái tim như sắp nhảy ra khỏi ngực, nó hận không thể đến gần hơn người đàn ông trước mắt này...
"Kích Kích... tốt quá, anh không chết..."
Long Quân được ôm lấy, chán ghét mà dùng móng vuốt đẩy cái đầu to của Nguyễn Hành Chu.
Sau khi nghe anh nói xong thì giật mình rồi giận dữ.
Cái tên nhân loại chết tiệt này!
Không những muốn một xác hai mạng mà còn nguyền rủa ta?!
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu phẩm.
Phim trường lâu đài cổ ma ám.
Nguyễn Hành Chu rớt nước mắt: Anh ấy vì cứu mình mà vẫn còn ở bên trong.
Thiên Kích: Cái tên nhóc vướng víu quá, mình tiễn ẻm đi trước đã.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");