Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Cam
—
Về nước được hai tuần mà Triệu Khải Ngôn vẫn không thể trấn an được cảm xúc của mình. Anh biết rõ nguyên nhân là ở đâu nhưng lại không thể nào làm gì được. Công việc ở Viện Nghiên cứu không khơi dậy được sự nhiệt tình trong anh, chẳng qua vì phụ huynh yêu cầu nên anh mới làm việc ở đó. Hiện tại, ngay cả công việc ở quán cà phê anh cũng không còn quan tâm đến nữa.
Nhưng nếu mỗi ngày không trăm phương ngàn kế dùng công việc để tiêu hao sức lực và làm cho chính mình không thể ảo tưởng được nữa thì anh nghĩ mình nhất định sẽ không biết phân biệt tốt xấu mà tới quấy rầy cô. Quả thực là mỉa mai, một người luôn được coi là thành phần có tài nhưng không chịu làm việc không đàng hoàng giờ bởi vì mọi chuyện không được như ý lại giúp anh cứu vãn được một chút hình tượng rường cột của nước nhà.
Hai mươi phút trước, trợ lý nghiên cứu sinh đã mang hai giấy mời của trường Đại học Y tới trước mặt anh, Khải Ngôn có chút uể oải. Anh đứng dậy và tới sát bên song cửa sổ nhìn cảnh tượng bên ngoài ngựa xe như nước, người đến người đi. Có bao nhiêu người vì theo đuổi danh dự hay tiền tài nhất thời mà liều mạng vật lộn, nhưng Triệu Khải Ngôn anh lại hoàn toàn không cần mấy thứ đó, anh cũng không cho rằng mình là người thanh cao, chỉ là những thứ anh muốn người khác khó lòng mà hiểu được.
Mà hiện tại anh muốn gì thì đến ngay cả anh cũng khó có thể hiểu được.
Trong chuyến du lịch ra đảo lần này, sau khi nộp xong tiền phí du lịch, Nguyễn Tĩnh liền bị một phần tử cường đạo bắt lên xe bus. Bất ngờ nhất chính là Tưởng Nghiêm cũng đi du lịch cùng bạn anh ta. Nguyễn Tĩnh ngồi vào ghế mới phát hiện người ngồi phía trước chính là bọn họ, cô không nhịn được muốn đổi vị trí nhưng kết quả là chỗ bên cạnh đã bị chắn ngang bởi một anh chàng cường tráng đang ngồi rất ổn định.
Thử Quân là giáo viên dạy thể dục trong trường đại học, làm việc rất nhanh nhẹn mạnh bạo. Vừa ngồi vào chỗ, anh ta liền nhằm vào Nguyễn Tĩnh mà tấn công dồn dập, tâm tư thế nào không cần nói cũng biết. Từ trước tới nay Nguyễn Tĩnh luôn sợ nhất là loại người này, nhưng bất hạnh là cô lại ngồi bên phía cửa sổ nên không ra được, vì vậy mà chỉ có thể nói cười ứng phó.
Có điều không được bao lâu thì Tưởng Nghiêm ở phía trước đã quay đầu lại và nói một câu, “Tôi muốn ngủ, im lặng chút đi!”
Lúc ấy Nguyễn Tĩnh đã có chút cảm kích sự giúp đỡ của anh ta, nhưng sau lại phát hiện thì ra anh ta đang ngủ thật, cô cảm thấy bản thân cần phải tu luyện thêm để không tự đa tình nữa.
Trên đường dừng lại tại một thành phố ven biển để giải quyết bữa trưa, Nguyễn Nhàn thỉnh thoảng lại lôi di động ra xem, hình như cô đang đợi người nào đó, cử chỉ trông rất bí ẩn. Để tiêu cơm sau bữa trưa, Nguyễn Tĩnh hai tay đút túi quần đứng trên bờ đê nhìn về phía những chiếc thuyền đánh cá đang ở đằng xa.
Tưởng Nghiêm đi tới và đưa cho cô một chai nước.
Nguyễn Tĩnh có chút bất ngờ, “Cảm ơn anh!”
“Không có gì!”
Nguyễn Tĩnh dựa vào lan can nhìn mặt biển sóng êm gió lặng, “Không ngờ còn có thể được đi du lịch cùng anh.”
“Lúc nào chẳng có chuyện bất ngờ xảy ra.”
“À.” Nguyễn Tĩnh cười cười rồi không nói tiếp nữa. Tưởng Nghiêm đứng một lúc rồi rời đi.
Nguyễn Nhàn mỉm cười cúp điện thoại rồi đi tới trước mặt Nguyễn Tĩnh, “Đoán xem ai sắp tới đây nào?”
Nguyễn Tĩnh không chút hứng thú hỏi lại, “Ai?”
“Em đó, thật chẳng thú vị gì hết!” Sau đó, cô hưng phấn đưa ra đáp án, “Triệu Khải Ngôn!”
Nguyễn Tĩnh đột nhiên có chút mất tự nhiên. Từ trước tới nay, trong lòng cô luôn đan xen hình ảnh một Triệu Khải Ngôn vừa xa lạ lại vừa quen thuộc như một người bạn, nhưng mà từ lúc không hiểu vì sao anh lại trở thành đối tượng trong giấc mộng xuân đầu tiên của mình, mỗi lần nghĩ đến cô đều có chút ngượng ngùng, lại càng không nói đến chuyện gặp nhau mặt đối mặt.
Nguyễn Minh Huy đến nhờ Nguyễn Tĩnh chụp cho vợ chồng anh mấy kiểu ảnh. Nguyễn Tĩnh ngây ngốc cầm máy ảnh và chụp mấy tấm với tâm trạng không tập trung chút nào.
Đúng lúc này thì có một chiếc xe màu đen lao nhanh về phía bọn họ. Người ngồi trên xe bẻ lái thành một đường trông rất đẹp mắt rồi dừng lại. Nếu người lái không phải là Triệu Khải Ngôn thì người ta sẽ cho rằng đó là một trò đùa nguy hiểm, nhưng đối với một người từng chơi đua xe những hai năm rưỡi mà nói thì cách thức điều khiển như vậy có thể nói là rất ôn hòa.
Từ trên xe đi xuống, ngoài Triệu Khải Ngôn còn có cả Triệu Lâm.
Toàn bộ một vòng giáo viên công chức đều nhìn về phía tuấn nam mỹ nữ vừa từ chiếc xe thể thao chui ra. Nhận ra người quen, có mấy người đã cùng Nguyễn Nhàn đi tới chào hỏi. Nguyễn Tĩnh chỉ đứng nguyên tại chỗ mà không hề tới góp vui.
Hôm nay Khải Ngôn mặc một chiếc sơmi màu trắng giản dị, trông anh rất đẹp trai phóng khoáng. Từ lúc xuống xe, ánh mắt của anh phần lớn đều chú ý tới Nguyễn Tĩnh. Trông cô có vẻ lạnh lùng, anh không nên tới đây phải không? Nhìn biểu hiện của cô thì xem ra cô không biết trước chuyện này.
Anh chàng giáo viên thể dục đi tới bên cạnh Nguyễn Tĩnh rồi cất giọng trêu đùa, “Xem ra là một tay thể thao thiện nghệ đấy, dừng xe mà cũng kiêu ngạo như vậy.” Anh ta tự nhận mình đã gặp qua không ít người xuất sắc nhưng người đàn ông khí thế khắp người trước mắt vẫn không khỏi khiến anh ta có vài phần nể trọng.
Sau đó, Nguyễn Tĩnh nghe Triệu Lâm nói chuyện với Nguyễn Nhàn, “Vốn Khải Ngôn không muốn đi đâu, vị Đại phật tôn quý này khó mời lắm. Sau nhờ tớ quấn lấy cả nửa ngày và lấy cớ là tớ không lái xe được nên mới đi đấy, may mà về mặt này Khải Ngôn rất rộng lượng.”
Nguyễn Nhàn nói thẳng, “Vất vả vất vả rồi!”
Náo nhiệt qua đi, theo lộ trình thì bọn họ sẽ đi ca-nô nhưng lần này Nguyễn Nhàn đã mạnh tay thuê hẳn một chiếc du thuyền cỡ vừa.
Vừa mới lên thuyền thì đã có người ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Tĩnh. Cô còn tưởng là vị giáo viên thể dục kia, khi ngẩng đầu lên mới phát hiện hóa ra là Triệu Khải Ngôn.
Khải Ngôn lơ đãng hỏi, “Tôi ngồi đây không sao không?”
“A, không sao ạ.”
“Hôm qua tôi nhận được điện thoại từ Bắc Kinh. Ảnh chụp lần trước hình như có hiệu quả khá tốt, đã vượt qua vòng loại rồi. Bọn họ muốn chúng ta lại tới đó một chuyến, đương nhiên cũng có thể gửi thẳng ảnh tới đó luôn. Em định thế nào?” Khải Ngôn cảm thấy đề tài này khá an toàn và giấu kín được cảm xúc riêng tư.
“Vậy em sẽ gửi thẳng ảnh tới đó, đỡ phải đi lại phiền phức ạ.”
“Cũng được.”
Nói đến đây, Nguyễn Tĩnh do dự đề xuất, “Lần này em sẽ tìm người mẫu ở Học viện Nghệ thuật, đỡ làm mất thời gian của anh ạ.”
Khải Ngôn khẽ chớp mắt rồi lập tức cười nói, “Được thôi.”
Lúc này Nguyễn Nhàn đã tới gần, “Đợi lát nữa cập bến chúng ta cùng đi ăn cua nhé, bốn người mình nhé!” Cô đưa tay chỉ chỉ về phía Triệu Lâm đang đánh bài tú lơ khơ cùng mọi người ở phía sau.
Nguyễn Tĩnh vô tư trả lời, “Tùy chị!”
Bảy giờ tối, sau khi để hành lý trong khách sạn, mọi người đều tùy nghi di tản. Nguyễn Tĩnh tắm rửa xong đi ra thì không thấy Nguyễn Nhàn còn ở trong phòng, chị ấy có lẽ không chịu nổi đã chạy đi trước rồi. Nguyễn Tĩnh vừa mới tới hành lang liền nhìn thấy Triệu Khải Ngôn đang dựa vào cánh cửa ở phía đối diện và nói chuyện với một cô giáo.
Khi đi qua hai người bọn họ, Nguyễn Tĩnh nghe thấy Triệu Khải Ngôn nói với cô giáo, “Xin lỗi, để lần sau nhé!” Anh nói với thái độ rất ôn hòa thân mật rồi đi theo phía sau Nguyễn Tĩnh, hai người cùng nhau bước ra ngoài.
Cô giáo nhìn theo bóng lưng hai người đang rời đi, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
Nguyễn Tĩnh và Triệu Khải Ngôn đi dạo một vòng dọc theo bến tàu, hai người cũng không vội vã giải quyết bữa tối, hơn nữa, dọc trên đường đi còn có rất nhiều quán ăn của ngư dân, nếu đói thì bọn họ có thể tùy ý chọn một nhà hàng bất kỳ. Nguyễn Tĩnh ra hiệu cho Khải Ngôn ngồi xuống chiếc ghế ở ven đườn. Đằng sau có một cửa hàng bán đồ uống lạnh, cô đi tới đó mua hai cốc nước trái cây.
Triệu Khải Ngôn ngồi bên cạnh Nguyễn Tĩnh, cốc nước trong tay ngấm ra từng giọt lạnh lẽo trượt qua lòng bàn tay rồi loang lổ rơi xuống mặt đất.
Bầu trời đen thẳm lấp lánh những ngôi sao, sóng biển xào xạc vỗ bờ, Nguyễn Tĩnh lúc này có chút nhu hòa và trầm tĩnh, gió biển thổi tung những sợi tóc mai của cô, hương vị của biển hòa lẫn với hương thơm thoang thoảng riêng có trên người cô làm xao động tiếng lòng của người ngồi bên cạnh.
Khải Ngôn cảm thấy chỉ cần anh đứng ở bên cạnh cô là luôn phát sinh ra một loại cảm giác tự hành hạ chính mình, đây đúng thật là tự làm tự chịu, vừa nghe thấy có Nguyễn Tĩnh ở nơi này, anh đã bất chấp tất cả mà lao đến.
“Chúng ta ra bờ cát đi dạo một chút nhé?” Nguyễn Tĩnh đề nghị.
Khải Ngôn thấy Nguyễn Tĩnh đứng dậy thì không kìm lòng được nữa mà nắm lấy tay cô và kéo cô trở lại, tay kia thì hoàn toàn vô thức ôm lấy eo cô.
Nguyễn Tĩnh trở tay không kịp, “Ơ, anh…”
Mặc dù đã chùn bước rất nhiều, đã do dự rất nhiều, nhưng giờ khắc này anh thực sự muốn biết Nguyễn Tĩnh rốt cuộc sẽ dành bao phần tình cảm cho anh đây? Về nước hơn nửa tháng, trừ lần gặp mặt qua quít ở trung tâm thể dục thể thao thì hai mươi ngày sau đó hai người không hề gặp mặt. Anh giống như một thiếu niên đang trong thời kỳ trưởng thành, khi tình cảm nảy mầm cũng không dám đi tìm cô, chỉ tâm tâm niệm niệm chờ đối phương hẹn gặp, kết quả là ngày qua ngày lại càng thêm thất vọng. Anh muốn bỏ đi nhưng rồi phát hiện mình không làm được. Cho nên anh càng buồn bực, anh giận chính mình mà cũng giận cả cô, vào những lúc anh phải chịu dày vò đau khổ thế này, liệu cô có nghĩ tới anh dù chỉ một chút hay không? Cô có thể chấp nhận để anh ngồi bên cạnh cô, vì sao lại không thể chấp nhận thêm một chút nữa?
Khải Ngôn hít một hơi thật sâu, bờ môi khẽ chạm lên cổ cô, hương xà phòng thoang thoảng nhàn nhạt… Cô dùng loại xà phòng nào để tắm vậy? Vì sao lại có thể khiến anh bức thiết muốn chạm vào như thế?
Cục diện trước mắt khiến Nguyễn Tĩnh có chút sợ hãi, nhưng bởi vì một lý do nào đó mà ngay cả cô cũng không rõ, cô không muốn làm tổn thương Triệu Khải Ngôn.
Cảm giác được bên dưới lỗ tai bị một bờ môi tinh tế nhẹ nhàng chạm vào, Nguyễn Tĩnh không khỏi giật mình. Ngay khi cô định đẩy anh ra thì bàn tay của Khải Ngôn đã giữ chặt lấy lưng cô. Trong đêm tối, một cái ôm như vậy dưới con mắt của người qua đường là hết sức bình thường, chỉ có Nguyễn Tĩnh mới biết nó có bao nhiêu bất thường trong đó.
Bờ môi của Triệu Khải Ngôn vô cùng dịu dàng chạm tới sau gáy cô. Thân thể của cô dán chặt vào ngực anh, thứ xúc cảm hòa lẫn hơi ấm này so với giấc mộng đó còn chân thực hơn gấp trăm ngàn lần. Nguyễn Tĩnh ngượng ngùng đỏ mặt.
Khải Ngôn biết hành động của mình là vô cùng kích động, nhưng nghĩ tới người mình yêu đang ở ngay trước mặt, cô đang ở ngay trong lồng ngực của mình, trái tim anh lại như muốn nổ tung. Anh chưa từng khát khao điều gì điên cuồng đến vậy, cả sinh lý lẫn tâm lý đều không kiềm chế được ý muốn truy đuổi đối phương.
Ánh đèn hiu hắt chiếu lên gương mặt Triệu Khải Ngôn làm bừng sáng vẻ tinh tế và nhu tình. Từ sau khi biết được ham muốn của mình đối với Nguyễn Tĩnh, anh vẫn luôn luôn tự kiềm chế chính mình, hiện giờ, ham muốn ấy đã không thể khắc chế được nữa mà hoàn toàn bùng dậy. Anh không biết vì sao mình lại đột nhiên trở nên phóng túng như thế, có lẽ là bởi vì bên cạnh cô có quá nhiều đàn ông vây quanh khiến anh cảm thấy khó chịu và buồn bực chăng?
Có điều, chủ ý ban đầu của anh không phải là muốn xúc phạm đến cô. Anh chỉ muốn… muốn gì nhỉ? Chính anh cũng không biết nữa, kết quả là khi dính vào liền không buông ra được, anh hoảng sợ phát hiện ra một điều, khi gần bên Nguyễn Tĩnh, chỉ cần một cái vuốt ve cũng khiến anh gần như lên đỉnh.
Nguyễn Tĩnh cứng đờ cả người, đôi mắt khép hờ nửa tỉnh nửa mơ. Khải Ngôn nhân lúc cô đang thất thần liền hết sức run rẩy hôn lên môi cô, anh muốn từng chút từng chút ăn mòn cô, muốn giữ chặt lấy cô, cũng muốn để mình chìm đắm trong đó… Từ khi nào Triệu Khải Ngôn anh lại trở nên đê tiện vô sỉ như vậy? Nhưng mà, vậy cũng tốt, hiện tại anh chỉ muốn bóc bỏ lớp vỏ lạnh lùng của Nguyễn Tĩnh để nhìn xem tột cùng bên trong cô là một linh hồn thế nào lại làm cho anh khó chịu như vậy. Ngón tay nhẹ nhàng xoa lên vòng eo đã vô số lần xuất hiện trong tưởng tượng, anh vùi đầu vào bờ vai cô, hôn lên chiếc gáy mượt mà của cô, đầu lưỡi ngang ngược cứ mân mê tại điểm mẫn cảm của cô hòng làm cho cô ý loạn tình mê.
Nhưng mà dường như, người lâm vào cảnh ý loạn tình mê trước lại chính là anh… Một cảm giác khô nóng từ dưới bụng cứ không ngừng trào lên không thể nào ngăn chặn nổi.
Trong ngực Nguyễn Tĩnh xẹt qua một cơn run rẩy. Cô nhìn người đàn ông đang cố gắng nhẫn nhịn trước mặt, cử chỉ của anh không mạnh bạo mà rất ôn nhu dịu dàng. Cô thừa nhận bản thân không dễ dàng tha thứ cho những hành động vô lễ thế này, nhưng vì sao với Triệu Khải Ngôn cô cứ nhân nhượng hết lần này tới lần khác? Vì đó là một người đàn ông sâu sắc và có tấm lòng quảng đại như biển cả nên cô không đành lòng trách mắng anh ư?
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của đối phương đang dõi về phía mình, trong lòng Nguyễn Tĩnh lại không ngừng run rẩy. Mà lúc này, sự do dự, yếu đuối và bất an chưa từng xuất hiện ở Triệu Khải Ngôn trước đây càng làm tăng thêm vẻ gợi cảm của anh. Anh ngập ngừng cầm lấy bàn tay của Nguyễn Tĩnh rồi nhẹ xoa lên hai má mình. Nguyễn Tĩnh hoảng hốt, hoảng hốt bởi vì hơi nóng, bởi vì như có một luồng điện không biết từ đâu chạy thẳng vào lòng bàn tay cô. Khải Ngôn nhẹ nhàng chạm vào trán Nguyễn Tĩnh, cô cảm giác được cơ thể anh đang run lên nhè nhẹ y như cảnh tượng trong mơ. Cố gắng kìm nén, cuối cùng, anh nghiêng mặt vùi vào cổ cô, hơi thở nóng hổi của anh lan tỏa trên làn da của cô.
Khải Ngôn ôm lấy cô. Thật lâu thật lâu sau anh mới từ từ lùi lại. Hai người đối diện với nhau, không ai né tránh ánh nhìn của đối phương. Khải Ngôn chờ đợi ánh mắt chán ghét của Nguyễn Tĩnh, hoặc là cô sẽ không chút lưu luyến đứng dậy bỏ đi…
Nhưng Nguyễn Tĩnh vẫn không nói gì, trên thực tế là cô chưa kịp nói gì thì Nguyễn Nhàn và Triệu Lâm đã từ xa cất tiếng gọi.
“Cuối cùng cũng tìm được rồi! A Tĩnh, chị gọi mãi mà sao em không nghe máy?” Nguyễn Nhàn chạy tới gần và bắt đầu vặn hỏi, “Chẳng phải đã nói sẽ cùng nhau ăn cơm sao?” Vì có mặt Triệu Khải Ngôn ở đây nên Nguyễn Nhàn cũng không tỏ ra quá mức hung ác, nếu chỉ có một mình Nguyễn Tĩnh thì có lẽ cô đã trực tiếp vung quyền lên rồi.
Lúc này Triệu Khải Ngôn mới đứng dậy, “Tôi xin phép đi trước!” Không đợi đám người trả lời, người đã cất bước đi về phía khách sạn, để lại đằng sau hai người đang kinh ngạc và một người vẫn còn đang ngơ ngác.
Triệu Lâm có chút khó hiểu, “Khải Ngôn làm sao vậy nhỉ?”
Nguyễn Nhàn thì liếc mắt nhìn Nguyễn Tĩnh một cái, “Hai người có mâu thuẫn à?”
Nguyễn Tĩnh cúi đầu không đáp.