Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Cam
—
Nguyễn Tĩnh không ngờ bản thân còn có thể bị cảm xúc tác động mà đi nói về chuyện yêu đương, còn rũ bỏ hết mọi do dự và nỗi lo sợ về chuyện tình cảm. Nói vậy để thấy rằng tình cảm không phải là không có khả năng làm thay đổi mọi chuyện. Buổi tối hôm đó hai người thực ra cũng không nói gì nhiều. Triệu Khải Ngôn còn kéo cô tới trước mặt mọi người mà nói một câu, “Have a good night!” rồi đi luôn. Lúc Nguyễn Tĩnh bị kéo ra khỏi cửa quán bar, trên mặt vẫn còn nóng bừng bừng. Cô chưa từng nếm trải cảm giác thế này bao giờ. Mãi đến khi ngồi trong xe thì Nguyễn Tĩnh mới phục hồi lại được tinh thần. Cô nghiêng đầu nhìn người bên cạnh đang mỉm cười với mình và bày ra dáng vẻ không vội lái xe. Nguyễn Tĩnh hắng giọng hỏi, “Anh không đi à?”
“Em muốn đi đâu?” Đối phương dịu dàng hỏi.
Đương nhiên là về nhà rồi, Nguyễn Tĩnh nghĩ nghĩ thế nào lại thốt ra một câu, “Nếu không ngại thì tới nhà anh…”
“… Em chắc chứ?”
“Anh hình như không thích thì phải?”
Khải Ngôn cười nói, “Anh có nói vậy đâu.”
Vẻ mặt của Nguyễn Tĩnh có chút hứng thú. Cô vươn người sang hôn nhẹ lên môi anh rồi xoa xoa đầu như đối xử với thú cưng, “Em phải về nhà thôi.”
Đoạn trao đổi chưa đến ba phút này quả thực ẩn chứa quá nhiều mập mờ quanh co khúc khuỷu. Khải Ngôn thở dài và nghĩ thầm rằng, nếu thực sự muốn bắt cóc em thì anh chẳng phải là không làm được, chẳng qua là vì anh không nỡ lòng mà thôi.
Tối đó Triệu Khải Ngôn đưa Nguyễn Tĩnh về nhà, thái độ cư xử hết sức độ lượng, nụ hôn từ biệt cũng rất chuẩn mực, có điều, câu nói cuối cùng của anh ở bên tai cô trước khi rời đi làm cho Nguyễn Tĩnh đứng ngây người ở trước cửa nhà suốt một lúc lâu.
“Lần sau có lẽ anh sẽ không quan tâm đến chuyện em có nguyện ý hay không đâu.” Nguyễn Tĩnh thầm thán, Triệu Khải Ngôn này quả thực là người có chút bất lương đây!
Sau ngày đó, Nguyễn Tĩnh tới trình diện tại trường đại học. Xe vừa tiến vào cổng trường thì cô nhận được điện thoại.
“Tôi đang ở văn phòng, bao giờ cô đến?”
“Khoảng mười phút nữa.”
Đối phương đáp lại một tiếng rồi không nói những lời thừa thãi nào mà ngắt điện thoại luôn.
Tưởng Nghiêm tuân lệnh của ông nội mà chiếu cố đến cô, Nguyễn Tĩnh cũng không có lý do gì để từ chối, đành phải nghe theo sự sắp đặt.
Nguyễn Tĩnh vừa đẩy cửa phòng phó giám đốc thì thấy Tưởng Nghiêm đang đứng bên cửa sổ, anh khoanh hai tay trước ngực và dáng đứng trông có vẻ trầm tư. Tưởng Nghiêm nghe thấy tiếng mở cửa liền quay đầu lại, một chút u ám lướt qua trong mắt anh làm cho Nguyễn Tĩnh nhớ tới cảnh tượng không vui vẻ lúc hai người ở hành lang ngày trước.
Tuy cô vẫn không thể hoàn toàn thản nhiên khi đứng chung một chỗ với anh ta nhưng mặt khác thì trốn tránh cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, chi bằng cứ thẳng thắn hơn một chút và lùi lại một bước, cũng không nhất thiết phải tỏ ra tay bắt mặt mừng làm gì.
“Xin lỗi, tôi đến muộn!” Nguyễn Tĩnh mỉm cười và cố gắng hết sức để tỏ tình hữu nghị.
Tưởng Nghiêm trở lại ngồi trên ghế da, ngữ khí lãnh đạm, “Tôi hy vọng không có lần tiếp theo như vậy nữa. Tôi không có nhiều thời gian để chờ cô đâu.” Tiếp đó, anh ta chỉ vào vị trí đối diện và nói, “Ngồi đi!”
Nguyễn Tĩnh không khỏi ngẩn người ra. Cô kéo cái ghế lại và ngồi xuống.
“Sau này phải phiền đến anh rồi!”
“Không dám!”
Cô và Tưởng Nghiêm mãi mãi không thể đối xử tốt với nhau. Sao cô lại quên được nhỉ? Cho dù cô có lùi lại một trăm bước thì Tưởng Nghiêm sẽ vẫn chỉ là Tưởng Nghiêm mà thôi.
Một hôm, Nguyễn Tĩnh vừa mới tới phòng hành chính ở tầng một thì bên trong bỗng có người chạy ra ôm lấy cô, “Sao rồi, có bị bắt nạt không?”
“Có, suýt chút nữa là bị đá xuống đây đấy!”
Nguyễn Nhàn cười ha hả rồi giới thiệu cô với sáu vị cán bộ công nhân viên chức của phòng hành chính ở đằng sau, “Đây là Nguyễn Tĩnh, là em gái tôi, về sau nhờ mọi người chỉ bảo cho nó nhé.”
“Nhất định, nhất định rồi!”
Nguyễn Tĩnh nhận thấy những người phía sau đáp lời với vẻ rất kiên quyết.
Buổi chiều, ban lãnh đạo trường học mở cuộc họp, Nguyễn Tĩnh cũng bị chỉ đích danh lên ngồi vào hàng ghế dành cho đại biểu. Hết vị này đến vị khác phát biểu, buổi họp diễn ra hết sức nhàm chán nhưng vẫn tiếp tục được duy trì. Nguyễn Nhàn ngồi ở phía đối diện đã sắp ngủ gà ngủ gật. Nguyễn Tĩnh ưỡn thẳng sống lưng và đang nghiêm túc lắng nghe thì điện thoại trong túi đột nhiên rung lên. Cô len lén lấy ra xem.
“Em bận không?”
Nguyễn Tĩnh biết lúc này không nên nhắn tin nhưng vẫn nhịn không được mà gửi tin trả lời, “Em đang họp. Anh đang làm gì thế?”
“Định đi chơi bóng với bạn. Em muốn đi cùng không?”
Nguyễn Tĩnh cảm nhận được người này đang có ý định kích động cô, “Em bận rồi.”
“Vậy à.” Lần này đối phương ngừng một lát, “Anh rất nhớ em.”
Chưa từng nghĩ một người đàn ông như Triệu Khải Ngôn cũng nói ra được những lời này, Nguyễn Tĩnh dở khóc dở cười và thực ra có chút bối rối. Cô suy đi tính lại xem phải trả lời thế nào, “Em biết rồi.” Không biết đối phương sẽ nghĩ thế nào.
Triệu Khải Ngôn ở bên này bật cười khi đọc được tin nhắn. Thật đúng là lạnh nhạt! Lúc này, người bạn ở sân bên kia lớn tiếng gọi, “Cậu còn đánh nữa không đấy, Khải Ngôn?”
Triệu Khải Ngôn để di động xuống rồi cầm lấy vợt và duỗi người một cái rồi đi vào sân.
“Tớ chẳng qua là cho cậu thời gian chuẩn bị thôi, đừng để bị thua thê thảm như lần trước đấy nhé!”
“Phì, thật không ai cuồng vọng tự đại sánh được với cậu!”
Triệu Khải Ngôn cười cười mà không phủ nhận.
Lúc Nguyễn Tĩnh cất di động đi thì bỗng nhận thấy có một ánh mắt lạnh băng đang chiếu đến. Cô ngẩng đầu lên và thấy ngay người đang đứng trên bục diễn thuyết nhẽ nhíu mày nhìn về phía mình. Nguyễn Tĩnh âm thầm kinh hãi ngồi nghiêm chỉnh lại và thầm than thở, ánh mắt của Tưởng Nghiêm đúng là sắc nhọn thật!
Một giờ sau thì hội nghị kết thúc. Nguyễn Tĩnh chờ mọi người lục tục rời đi rồi mới đứng dậy. Nguyễn Nhàn ở phía sau đã đuổi kịp và đi song song với cô, “Có ăn cơm tối ở nhà không?”
“Nói sau đi!”
“Có hẹn rồi à?” Nguyễn Nhàn vừa hỏi là hỏi ngay vào điểm mấu chốt.
“… Tạm thời thì không.”
Nguyễn Nhàn buồn cười nhìn em gái, “Em vặn vẹo tay chân làm gì thế? Triệu Khải Ngôn đã thừa nhận cả rồi.”
“Anh ấy… nói với chị thế nào?”
“Anh ấy nói theo đuổi em thực sự rất vất vả.”
Câu trả lời thật đúng là quá bất ngờ. Nguyễn Tĩnh rõ ràng có chút chột dạ, “Chị, chị không để ý chứ?”
“Để ý cái gì? Tuy chị thích Triệu Khải Ngôn thật đấy, nhưng mà ai bảo chị còn yêu em hơn.”
Nguyễn Tĩnh cảm thấy buồn nôn nhưng cũng hơi xúc động, “Em cũng yêu chị lắm.”
Nguyễn Nhàn run lẩy bẩy, “Thì ra khi nghe mấy câu này lại có cảm giác ghê tởm như vậy. Lần sau không nói thế nữa.”
“A, cảm ơn trời đất!”
“Muốn chết hả?”
Hai chị em tranh cãi ầm ĩ suốt dọc hành làng mà không để ý tới người đi phía sau.
Năm giờ chiều, Nguyễn Tĩnh lái xe tới quán cafe. Triệu Khải Ngôn nhìn thấy người tới thì tất nhiên là vừa mừng vừa sợ. Một khắc trước anh còn đấu tranh tư tưởng xem có nên gọi điện hẹn cô hay không, vì sợ Nguyễn Tĩnh cảm thấy anh là loại người hay đeo bám người ta nên mới chậm chạp không dám hành động.
Lúc này, Khải Ngôn đã khư khư nắm lấy tay đối phương dắt vào phòng nghỉ phía trong. Vẻ tươi cười ẩn hiện trên gương mặt của người phục vụ làm cho Nguyễn Tĩnh không khỏi có chút ngại ngùng. Thế nhưng cô cũng không có ý định kéo tay lại, hình như cô đã muốn hưởng thụ cảm giác ràng buộc như thế này rồi.
Đến phòng nghỉ, cửa phòng vừa được đóng lại thì Nguyễn Tĩnh lập tức nhận được một nụ hôn khẽ khàng ôn nhu như nước. Tuy giữa hai người yêu nhau thì một ngày hôn hai ba lần cũng là chuyện quá bình thường nhưng đối với Nguyễn Tĩnh thì vẫn có chút khó tiêu. Dù sao thì trước kia cô cũng chưa từng trải qua một mối tình thực sự nào, lần này vẫn có thể tính là “Mối tình đầu”.
“Sorry… Cả ngày hôm nay anh cứ nhớ đến em.”
Nghe thấy câu nói này, Nguyễn Tĩnh không hiểu vì sao lại bật cười. Những biểu hiện và lời nói của Khải Ngôn luôn toát ra sự nho nhã lễ độ, thế nhưng cứ khi muốn hôn là anh lập tức hôn luôn rồi sau đó mới lại giải thích, ha, tâm tư này mới tinh tế làm sao!
“Khải Ngôn, anh thích em ở điểm gì vậy?”
Triệu Khải Ngôn cười nói, “Vấn đề này rất mơ hồ. Chỉ có thể nói rằng nếu vận mệnh có tốt có xấu thì vận mệnh của anh tốt nhất là được nắm giữ trong tay em.”
Rất nhiều năm sau này Nguyễn Tĩnh vẫn luôn nhớ rõ câu nói đó, cùng với tất cả vẻ dịu dàng của người đàn ông ở trước mặt cô lúc ấy.