Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cố Sự
  3. Chương 51-55
Trước /130 Sau

Cố Sự

Chương 51-55

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 51 Chương 51: Vân Mộc Đại Đế - Về Nhà.

Chương 51: Vân Mộc Đại Đế - Về Nhà.

Thái Sơn Đại Lục một không khí nhộn nhịp bình thường như bao mọi ngày, hôm nay bốn người Vân Mộc đã xuất hiện ở Thiên Linh Thành. Bên trong Thiên Linh Thành hôm nay cũng như lần đầu tiên bọn họ đến vậy, có rất nhiều tu sĩ qua lại.

Ở xa hơn có thể nhìn thấy Ô Thải Thôn nơi này là nơi bọn họ đến đầu tiên, nhớ năm đó hắn đi hỏi đường một Hài Đồng hù dọa tiểu tử kia sợ vỡ mật, không ngờ một cái chớp mắt đã hơn hai mươi năm.

Ở phía xa hơn một chút có thể nhìn thấy cảnh tượng cầu vồng gào thét, một phiến khu vực mù mịt chẳng thể thấy được thứ gì, nơi này là nơi bọn họ có thể đi vào Hoang Vực.

Không biết đã hai mươi năm Truyền Trống Trận lần đó còn có thể sử dụng hay không, nếu không thể sử dụng không biết làm cách nào bọn họ có thể về Hoang Vực, may mắn Vô Hối Kiếm Linh nói với bọn họ rằng Truyền Tống Trận này có đủ linh lực là có thể truyền tống đi.

Hai mươi năm nay Vô Hối Kiếm Linh nghỉ ngơi rất lâu, hồi phục thực lực cũng tạm có thể giúp bọn trở lại Hoang Vực và rời đi mấy lần nữa không thành vấn đề.

Ở phía Tây có một vòng xoáy sương mù cực kỳ dạy đặc che phủ toàn bộ đường đi. Đám sương mù này không dày, có thể nhìn thấy rõ ở bên trong đó một cái Truyền Tống Trận cổ xưa.

Tất cả mọi chuyện đều rất yên bình, bọn họ lập tức đi lên Truyền Tống Trận, hào quang lóe lên, bọn họ đã xuất hiện tại hang động năm đó, hang động này không có gì thay đổi, dưới đất vẫn là một màu đỏ sẩm màu máu như hai mươi năm trước, có khác biệt là đã không còn vô số kiếm khí như năm đó bọn họ lần đầu tiên đến.

"Cuối cùng cũng đã trở lại Hoang Vực" Vân Mộc bước ra khỏi hang động, nhìn lên bầu trời nắng chói chang của sa mạc khô cằn.

"Ừm" Bạch Hà bên cạnh cũng không nói gì, nàng chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

"Ồ, nơi này là Hoang Vực trong truyền thuyết sao, không như ta tưởng tượng, hoàn cảnh không ngờ kém như vậy" Hắc Vân nhìn xung quanh đánh giá Hoang Vực, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn đến nơi này có chút không quen, không khí ở đây rất khó chịu, linh khí lại cực kỳ ít ỏi, hắn không quen một chút nào.

"Không biết mọi người ở Vân Thôn sống như thế nào?" Vân Mộc than nhẹ, trong bước đi đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cuồng phong nổi lên, như có một trận đại chiến sắp xảy ra, thực ra là hai con Bát Cấp Yêu Thú tranh giành con mồi, hắn cũng không nhiều lời quát.

"Cút ngay!".

Vừa dứt lời, trên người Vân Mộc lập tức khí thế gào thét mà ra, trên bầu trời hai con Bát Cấp Yêu Thú cảm nhận được uy áp liền bỏ chạy không thấy đâu.

Thần sắc Vân Mộc bình tĩnh trở lại, khí thế từ từ thu lại. Với tu vi của hắn có thể cảm nhận được áp chế của Hoang Vực, không ngờ Hoang Vực mà bọn hắn từng sinh sống mấy chục năm lại bị Thiên Đạo áp chế đến cỡ này, cũng có lẻ vì vậy hai mươi năm trước Bạch Hà không thể đột phá Thiên Nhân Cảnh.

Bọn họ tuy tu vi đã là Phá Hư Cảnh nhưng vẫn bị Thiên Đạo bài xích, tu vi bị áp chế đến Tiên Thiên Đỉnh Phong, nhưng có một chút lạ thường nhìn sang Hắc Vân, tất cả ba người bọn họ đều bị áp chế cảnh giới, nhưng chỉ có một mình Hắc Vân không bị làm sao.

"Hắc Vân cảnh giới của ngươi, không bị áp chế sao?" Vân Mộc đứng bên cạnh hiếu kì hỏi.

"Ta làm sao biết được, có lẽ do ta ở bí cảnh hơn ngàn năm, không nhận Thiên Đạo ảnh hưởng, nên hôm nay cũng như vậy" Hắc Vân ở bên cạnh đoán mò nói.

"Có lẽ là như vậy".

"Xem ra lần này trở về, phải mang mọi người rời khỏi Hoang Vực, nếu không mọi người bị vây khốn ở đây chỉ có một con đường chết".

Khỏe miệng Vân Mộc lộ ra vẻ mỉm cười, hiện giờ hắn có tư cách, với tu vi hiện tại, đã có thể đối mặt mọi thứ, cho dù Thiên Đạo áp chế tu vi cảnh giới cũng không sao cả!

Bốn người tiến thẳng về phía trước đi ngang qua Tứ Hợp Sơn sau đó tiếp tục dừng lại tại Huyết Hà, ba người Vân Mộc, Vân Hỏa, Hắc Vân ngồi trên một tảng đá gần đó nghỉ ngơi.

Một bên khác.

Bạch Hà lần này trở lại Hoang Vực, nàng lập tức xuất hiện chỗ này thăm sư phụ nàng, đã hơn hai mươi năm không đến thăm sư phụ, nàng rất nhớ người.

Tuy trước đây không bao giờ xuất hiện ở chổ này, nhưng nàng luôn nhìn về hướng nơi này, nhưng mà lần này đi hai mươi năm, nơi này đã mọc rất nhiều cỏ dại, bia mộ cũng trở nên cũ kỹ hơn nhiều.

Bạch Hà cũng không ở lại lâu, ngồi kể lại một số chuyện cho sư phụ nàng nghe, cũng nói về Thanh Liên Thánh Cung nghe từ Sở Thanh Huyền, lần này nàng ra ngoài tất cả mọi chuyện đã đều hoàn thành chỉ có duy nhất một chuyện tìm Thanh Liên Thánh Cung nàng làm không được.

Bạch Hà rất áy náy với sư phụ, nhưng nàng cũng hết cách, nàng hỏi thăm rất nhiều nơi nhưng vẫn không có tin tức nào, ngay cả Tộc Trưởng Long Tộc đều không biết, nàng thất vọng nhìn bia mộ sư phụ, sau đó rời đi tụ họp với đám người Vân Mộc.

Bạch Hà trở lại Huyết Hà, bọn họ cũng không ở lại Huyết Hà nữa, xuất phát đi thẳng về Vân Thôn, hai mươi năm cuối cùng Vân Mộc cũng trở lại.

Bốn người đi không nhanh, bọn họ vừa đi vừa ngắm Tứ Hợp Sơn, nơi này không thay đổi quá nhiều, lúc nãy vội vàng đi ngang qua không để ý quá nhiều, nhưng đúng là không có một chút nào thay đổi, Tứ Hợp Sơn vẫn là Tứ Hợp Sơn ngày đó.

Đi được một giờ, trước mắt bọn họ đã nhìn thấy Vân Thôn, cũng không biết vì sao Vân Mộc trở lại Hoang Vực trời liền đổ mưa.

Hôm nay mây giăng mua đổ, tràn ngập những khe núi, hôm nay cố nhân trở lại.

Giọt mưa rơi trên mặt đất, đập trên những tán cây phát ra những tiếng tí tách dễ nghe. Nhưng cơn mưa này rất ào ạt, làm rối loạn khúc nhạc kia, ngược lại làm cho Vân Mộc có chút phiền não không dám bước vào Vân Thôn.

Ở một nới khác.

Trong cơn mưa, phía xa Vân Thôn, một người áo trắng không biết từ đâu xuất hiện, dưới tiếng mưa này, trong tiếng gió này, yên lặng mà ngồi bên vách đá cầm một cái cần câu không biết làm gì.

Không hề ngăn cản nước mưa rơi trên vạt áo, người này yên lặng ngồi dưới cơn mưa thả câu.

Để mặc cho nước mưa làm ướt quần áo, từng giọt từng giọt ngấm vào cơ thể, làm ướt dẫm một đầu tóc đen, nhưng trên người Trường An không một chút khó chịu nào, mà chỉ cực kỳ vui vẻ tự nhiên mỉm cười thả câu, giống như Trường An là ngọn núi này, là mặt đất này, là cỏ cây này.

Trên mặt Trường An mỉm cười liếc nhìn Tiểu Hắc nằm bên cạnh.

"Chủ nhân".

Tiểu Hắc bên cạnh hắn ngáp dài một cái, nước mưa rơi trên mặt đất, theo dòng nước chảy xuống, không biết nước mưa trôi đi nơi nào.

Trên một vòm đá cao chót vót hai người nhìn xuống mặt hồ đóng băng cười một cái, một người một chó tiếp tục nhắm mắt cảm ngộ ý cảnh nơi này chợt biến mất không thấy đâu.

Hai người Trường An đã đến mảnh đại lục này ba vạn năm, ngồi tại mỏm đá này trọn vẹn ba vạn năm, bọn họ cũng nên rời đi nơi này rồi.

Trở lại với Vân Mộc.

Ở Bên ngoài Vân Thôn, trời mưa cũng đã tạnh, ánh nắng xuyên thấu những đám mây, chiếu rọi cả một rừng cây, chiếu rọi cả Vân Thôn, Vân Mộc đám người không chần chừ nữa đi vào Vân Thôn.

Vân Thôn hai mươi năm nay không thay đổi một chút nào, Vân Thôn luôn là Vân Thôn năm đó, trời mưa đã tạnh người trong thôn từ trong nhà đi ra ngoài, nơi góc nhà của Vân Sơn chỉ thấy một tiểu cô nương 3,4 tuổi vui vẻ chạy ra.

Tiểu cô nương từ trong nhà chạy ra nhìn thấy bốn người lạ mặt sợ hết hồn, chạy vào trong nhà nói với cha nàng, tiểu cô nương cực kỳ lanh lợi này là con gái của Vân Sơn năm nay đã 4 tuổi.

Bốn người này ăn mặc cực kỳ hoa lệ, nam toàn bộ mang trường bào màu đen tỏa ra khí tức cực kỳ đáng sợ, nữ thì mang một thân tuyết trắng quần áo cực kỳ xinh đẹp.

Vân Sơn từ trong nhà nghe con gái nói chuyện, hơi lo lắng một chút liền chuẩn bị đi ra ngoài.

Bốn người Vân Mộc xuất hiện ở Vân Thôn làm cho một đám hài tử từ trong nhà chạy ra chuẩn bị dọn dẹp sau cơn mưa, thì thấy bốn người Vân Mộc đi vào thôn, bọn chúng lo lắng một chút liền đi thông báo cho Cha, Nương.

Vân Sơn từ trong nhà đi ra, nhìn thấy bốn người này cực kỳ vui vẻ chạy vội vàng đến hét to, tiểu cô nương thấy cha mình như vậy cũng không biết đám người này là ai liền lập tức đi theo.

"Mộc Đệ trở về rồi sao, hai mươi năm ngươi không thay đổi một chút nào!" Vân Sơn từ xa hét to về phía Vân Mộc.

Nhìn thấy Vân Sơn chạy tới hắn rất vui vẻ, Vân Sơn năm nay đã ngoài 40, thân thể đã có râu ria rất nhiều, không còn trẻ trung như năm đó Vân Mộc rời đi, sau lưng hắn có một tiểu cô nương cực kỳ linh động đáng yêu đi theo.

"Vân Sơn ca ca, lâu rồi không gặp" Vân Mộc mỉm cười nhìn Vân Sơn đáp lại.

Vân Sơn bên cạnh hiếu kì nhìn hai thanh niên khác, Bạch Hà hắn từng nhìn thấy qua một lần, còn về hai thanh niên này hắn chưa từng gặp bao giờ.

Vân Mộc nhìn thấy Vân Sơn bên cạnh hiếu kì nhìn Vân Hỏa cùng Hắc Vân hắn cũng không để Vân Sơn tò mò mà trả lời.

"Đây là Tiểu Hỏa, Hắc Vân đều là huynh đệ của đệ" Vân Mộc giới thiệu hai người.

"Tiểu Hỏa, không ngờ hơn hai mươi năm không gặp hắn đã biến thành người"

"Hừ, Tiểu Sơn Sơn, lúc đó ta đã có thể hóa hình, nhưng không cho ngươi thấy mà thôi, đừng có mà ngạc nhiên" Vân Hỏa một bên đáp lại.

Nhìn Vân Hỏa thế thôi ngoài Bạch Hà, Vân Mộc người hắn thân cận nhất chính là Vân Sơn, tuy trước nay chưa từng dùng hình dạng con người xuất hiện gặp Vân Sơn, nhưng trong lòng Vân Hỏa xem Vân Sơn như huynh đệ vậy.

Bạch Hà cùng Hắc Vân bên cạnh không nói gì, nhìn bọn họ đối thoại chỉ nở một nụ cười vui vẻ.

"Vân Sơn ca ca, Nương ta "

Vân Mộc chưa nói hết câu thì đã dừng lại, hắn không dám hỏi nhiều, năm đó rời đi chỉ để lại một mảnh giấy, bây giờ nhớ lại cực kỳ áy náy, cực kỳ bứt rứt,lo lắng.

"Haha, được rồi đừng đứng đây nói nữa, đi vào trong nhà ta, Nương đệ đang cùng Thê Tử ta trò chuyện".

"Tiểu Thảo, chào Vân Mộc thúc đi con" Vân Sơn vừa đi vừa nói nhìn tiểu cô nương nhắc nhở.

Tiểu cô nương bên cạnh có một chút rụt rè sợ người lạ, đứng bên cạnh Vân Sơn mở miệng chào.

"Chào Vân Mộc thúc thúc, chào A Di, chào hai đại thúc thúc".

Bốn người nhìn tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu gật đầu nhẹ một cái liền đi theo Vân Sơn.

Vân Huyền, Nương của Vân Sơn đang ở bên ngoài, nhìn thấy Vân Mộc trở lại định hét lớn nhưng lại thôi, dù sao cũng hai mươi năm hắn mới trở về, nàng cũng đã lớn tuổi không muốn quá nhiều chuyện.

Đi đến trước cửa, bên trong một trong chỉ thấy một Mỹ Phụ cùng một Cô Nương đang nói chuyện gì đó, người này không ai khác là Vân Thị, Nương của Vân Mộc.

Chương 52 Chương 52: Vân Mộc Đại Đế - Ngày Bình Thường.

Chương 52: Vân Mộc Đại Đế - Ngày Bình Thường.

Trong nhà của Vân Sơn, Vân Thị dáng dấp không còn trẻ như ngày xưa nữa rồi, Vân Thị bây giờ cũng đã ngoài 60, tuổi tác được xem như hàng trưởng bối trong thôn, trên đầu đã có tóc bạc, nét mặt nhăn nhúm, đôi mắt hiện lên một chút đượm buồn, có lẽ do lâu ngày nhớ nhung người thân mà tạo thành.

Vân Thị mấy năm nay sống một mình rất cô đơn, may mắn có hai Phu Thê nhà Vân Sơn chiếu cố, nếu không nàng thật sự chịu đựng không nổi cảnh cô đơn một mình.

Vân Mộc bước đến cửa nhà, hai mắt ướt đẫm nước mắt, hắn nhìn thấy Nương của mình ngày càng lớn tuổi, già yếu, bệnh tật, trong lòng hắn hiện lên một tia chua xót mà đau lòng, hắn hơn hai mươi năm nay không chăm sóc được cho Nương, hắn cũng không làm tròn chữ hiếu với người.

Nghẹn ngào mà khóc không thành tiếng, hai mắt đỏ hoe đẫm lệ, hắn bước chân vào trong nhà lên tiếng nhẹ nhàng gọi.

"Nương, ta về" Hắn chân bước vào nhà, đứng trước cửa không dám lại gần hô gọi nhẹ, sợ rằng Nương của hắn không nhận hắn nữa.

Vân Thị đang mải mê nói chuyện cùng với Vân Linh Tuyền, tự nhiên một giọng nói quen thuộc từ đâu phát ra gọi nàng, nàng lúc này cả người cứng ngắt không dám quay lưng lại nhìn, sợ quay lại làm nàng thất vọng như bao nhiêu năm nay, nàng sợ rằng ảo giác lại đánh lừa nàng lần nữa.

"Nương, ta về" Vân Mộc nhìn thấy Nương không trả lời, trong lòng dân lên một tia khẩn trương, sợ rằng Nương hắn từ bỏ hắn rồi.

Vân Thị lúc này mới bừng tỉnh nghe được giọng nói cực kỳ quen thuộc, nàng quay đầu lại nhìn thấy một thiếu niên tầm vóc tầm 19,20 tuổi, hắn từ lúc rời đi đến nay chưa từng thay đổi một chút nào, thời gian như dừng lại với hắn vậy, thiếu niên năm đó nhiệt huyết, ra đi tìm cách băng qua Hoang Nguyên, rời khỏi Hoang Vực, đi một lần liền hai mươi năm, hôm nay thiếu niên đó liền trờ lại, thiếu niên đó không ai khác ngoài Vân Mộc con trai nàng.

Trên đôi mắt của Vân Thị chảy xuống hai dòng lệ, ướt đẫm cả hai vai áo, chạy đến sờ lên mặt Vân Mộc, tay quệt đi nước mắt, mỉm cười nhẹ nhàng nói với hắn.

"Tiểu Mộc chào mừng về nhà".

Bạch Hà bên ngoài bước vào, nhìn thấy Vân Thị ngày càng già yếu, không còn khỏe như năm đó, bản thân nàng cũng rất tự trách, vì nàng Vân Mộc mới rời đi Hoang Vực, rời khỏi Vân Thị, nàng nhẹ nhàng bước lại gần, cuối người xuống gọi.

"Nương, Tiểu Hà cũng trở lại" Khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhìn Vân Thị cười nói.

"Tiểu Hà cũng trở lại rồi sao, Tiểu Hà vẫn xinh đẹp như vậy, không thay đổi chút nào" Vân Thị nhìn Bạch Hà một vòng cười nói thật vui vẻ không còn một chút nào buồn tẻ cả.

Vân Hỏa nhìn thấy Đại Ca cùng Bạch tỷ, từng người từng người chào hỏi Vân Thị, hắn cũng vội vàng đi vào chào hỏi, trước đây hắn ăn uống đều do Vân Thị làm cho hắn, hắn rất biết ơn nàng.

"Nương, Tiểu Hỏa cũng trở lại, đừng chỉ quan tâm Đại Ca cùng Bạch tỷ" Vân Hỏa sồng sộc chạy vào cười lớn nói.

Vân Thị kinh ngạc nhìn thanh niên cao to lực lưỡng trước mắt, trong lòng không hỏi ngạc nhiên, Tiểu Hỏa năm đó chỉ là một đầu Hỏa Vân Lộc, hôm nay xuất hiện trước mắt nàng lại trở thành một thanh niên cao lớn.

"Tiểu Hỏa trưởng thành rồi!" Vân Thị mỉm cười nhẹ nhàng,tay sở lên mái tóc của ba người vui vẻ nói.

Bên ngoài Hắc Vân cũng không đứng đó lâu nữa, nhìn thấy đám người Vân Mộc bước vào, hắn cũng không câu nệ đi vào, nhìn Vân Thị mấy người nhẹ nhàng gật đầu một cái, trực tiếp ngồi xuống cái ghế bên cạnh pha một ly trà mà uống.

Hắc Vân trước nay lãnh đạm ít tiếp xúc với người ngoài, từ khi đi ra bí cảnh đến nay hắn chỉ tiếp xúc với mấy người Vân Mộc.

Vân Thị nhìn nam tử trước mặt, một thân trường bào màu đen, đôi mắt đen kịt,đầu tóc chảy dài như thác nước đổ xuống, đang ngồi chầm chậm uống trà như một lão nhân sống rất lâu năm, nàng cũng không nói gì chỉ đưa mắt nhìn về phía Vân Mộc.

"Nương, đây là huynh đệ của ta Hắc Vân" Vân Mộc giới thiệu Hắc Vân cho nàng.

"Ừm, được rồi đừng ở đây làm phiền Vân Sơn ca ca của ngươi nữa, chúng ta về nhà!"

"Vâng, Nương"

Tiểu cô nương con gái của Vân Sơn nhìn thấy Vân Thị trở về nhà, cũng lật đật đi theo sau lưng Vân Thị, lo lắng đám người này sẽ ức hiếp nàng.

Bốn người Vân Mộc đi theo phía sau Vân Thị trở về nhà, bước vào nhà hắn chỉ thấy không khí ở nơi này thật ảm đảm vắng vẻ, có lẽ do hắn đi quá lâu, Nương hắn chỉ ở một mình, nhà của hắn trở nên như thế này.

Vân Mộc vào nhà nhìn thấy cảnh tượng này cũng thở dài, bắt đầu dọn dẹp thắp sáng cả căn nhà, ban ngày ánh nắng chiếu rọi qua ô cửa sổ làm cho cả căn nhà càng ngày càng tốt đẹp.

Buổi tối thức ăn rất thịnh soạn, năm người ngồi dưới ánh đèn cười nói cực kỳ vui vẻ, Vân Mộc kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện ở bên ngoài, chuyện ở Thiên Linh Thành, Túy Mộng Lâu, Thanh Vân Môn rất nhiều chuyện.

Trời cũng đã khuya Vân Mộc bước vào căn phòng nhỏ của mình khi còn bé, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, không thay đổi một chút nào, đi theo sau lưng hắn Hắc Vân, Vân Hỏa cũng đi vào.

Đêm này ba người ở phòng hắn nghỉ ngơi, tuy nhỏ nhưng bọn hắn dù sao cũng đã bước vào Phá Hư Cảnh, một chút hoàn cảnh này vẫn chịu được.

Bạch Hà đi cùng Nương của Vân Mộc một phòng, hôm nay căn nhà của Vân Mộc cực kỳ ấm cúng, hạnh phúc.

Sáng sớm, tiếng gà cất tiếng gáy, đánh thức cả Vân Thôn tỉnh lại, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống sân nhà, cái nóng của mùa hè ở Hoang Vực cũng đã đến.

Vân Mộc tỉnh dậy cũng không vội vàng, ăn xong bữa sáng, trò chuyện cùng Vân Thị một lúc, sau đó ngồi nhìn ngắm ánh mặt trời buổi sáng một lúc rồi mới ngồi dậy.

Vân Mộc dẫn theo hai người Hắc Vân, Vân Hỏa đi thẳng đến trung tâm Vân Thôn, hắn hôm qua nghe Vân Thị nói hôm nay Vân Thôn tổ chức nghi lễ giác tỉnh huyết mạch, năm đó hắn chân chính bước vào con đường tu luyện cũng ở chỗ này.

Mới sáng sớm nhưng đã có rất nhiều Tiểu Hài Từ bảy tám tuổi xếp hàng đợi giác tỉnh huyết mạch, Vân Mộc đi vào trung tâm liền hô gọi.

"Tộc Trưởng gia gia, Tiểu Mộc trở về" Vân Mộc hơi lớn tiếng một chút.

Vân Phá Thiên đang ở bên trong Tổ Địa nghe tiếng nói của Vân Mộc, vui vẻ chạy ra ngoài, mừng hắn trở lại, đám hài tử củng hiếu kì nhìn thiếu niên trẻ tuổi trước mặt.

"Tiểu Mộc, trở lại rồi sao, tốt tốt" Vân Phá Thiên cười lớn.

Tiểu Vân Thảo hôm nay từ nhà chạy ra đến xem mọi người giác tỉnh huyết mạch, nhìn thấy Vân Mộc cực kỳ hiếu kì, suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc người này là ai, tại sao Cha cùng Tộc Trưởng gia gia vui vẻ như vậy.

Tiểu cô nương cũng không chần chừ, mà chạy thẳng đến trước mặt Vân Mộc, chống nạnh nhìn hắn hỏi.

"Ca ca huynh rất mạnh sao, ai cũng rất vui khi thấy huynh" Tiểu Thảo nhìn Vân Mộc chất vấn.

"Tiểu oa nhi, ngày hôm qua còn gọi ta một tiếng Thúc Thúc, hôm nay lại gọi ca ca rồi" Vân Mộc ngồi xuống ngón tay búng nhẹ lên tráng của nàng.

"Huynh còn rất trẻ, sao có thể gọi là thúc thúc được?"

"Nhìn huynh tuổi, cũng chỉ lớn hơn Đại ca ta một chút thôi."

"Ngươi còn có một Đại Ca sao, ngày hôm qua sao không thấy hắn"

"Đại ca cùng Vân Long thúc thúc ra ngoài đi săn rồi"

"Haha"

Vân Mộc cười lớn, sau đó bế Tiểu Thảo lên đi một vòng Vân Thôn, chào hỏi tất cả mọi người trong thôn, hôm nay hắn không gặp được Vân Thái, Vân Cam Túc, Vân Long, bọn họ có lẽ ra ngoài đi săn rồi.

Một ngày như thế cuối cùng cũng yên bình trôi qua, không có điều gì xảy ra, mọi người nghe tin Vân Mộc trở về rất vui vẻ đều chạy tới hỏi thăm hắn, cứ như thế hết một ngày.

Sáng hôm sau, Vân Mộc trong nhà tỉnh lại nhìn ra bên ngoài hiếu kì, không biết điều gì làm cho mọi người bận rộn như vậy, nhìn xung quanh thì lại không thấy đám người Vân Hỏa đâu.

Hắn đứng dậy rửa mặt, vội vàng chạy ra ngoài xem tình hình, đi tới nhìn thấy đám người Hắc Vân, Vân Hỏa, Bạch Hà đã ở trước mặt hắn.

"Tiểu Mộc dậy rồi sao, buổi sáng tốt lành" Bạch Hà nhìn thấy hắn từ trong nhà đi ra chào hỏi.

"Bạch tỷ chào buổi sáng" Hắn nhìn nàng đáp lại.

"Bạch tỷ chuyện gì xảy ra?"

"Mọi người chuẩn bị đi bắt cá" Bạch Hà trả lời.

"Bắt cá ở chỗ nào, Hoang Vực có chỗ nào có nước để bắt cá sao?" Hắn không hiểu thứ gì đang xảy ra suy nghĩ lung tung.

Vân Mộc cũng không đứng im chạy ra bên ngoài giúp đỡ, hắn dù sao cũng là người Vân Thôn, đi xa một chuyến trở về dù gì cũng phải giúp đỡ mọi người một chút, nhìn sang bên cạnh Vân Long đang tất bật chuẩn bị các thùng lớn để đựng cá.

"Vân Long, đi bắt cá ở đâu, trước nay sao ta chưa từng nghe nói?" Vân Mộc hiếu kì hỏi.

"Tất nhiên là ở Băng Hà Sông, dòng sông bên cạnh"

"Không phải Băng Hà Sông quanh năm đều đóng băng sao? Nơi đó lại lạnh đến thấu xương cá đâu ra cho các ngươi bắt"

"Haizzz, khi năm đó ngươi rời đi, để lại công pháp cho mọi người, tu vi của cả thôn đều tăng cao rất mạnh".

"Cũng vì lẽ đó Vân Sơn ca ca ra ngoài tìm nguồn nước, năm đó mùa hè cực kỳ oi bức, huynh ấy liều mình đi một chuyến ra Băng Hà Sông"

"Huynh ấy phát hiện một nơi cực kỳ ấm áp, nước ở đó tuy lạnh nhưng Luyện Tạng Cảnh Đỉnh Phong đều có thể tiếng xuống bắt cá"

"Nhưng mà nơi đó chỉ có mùa hè mới trở nên ấm ám một chút mà thôi, còn trở lại những ngày bình thường đều rất lạnh giá".

Vân Long một tràng giải thích cho Vân Mộc nghe về chuyện ở Băng Hà Sông, hắn cũng không tò mò nữa tiếp tục giúp mọi người chuẩn bị công cụ bắt cá.

Vân Mộc đi theo Vân Long tiến về Băng Hà Sông đánh cá..

Chương 53 Chương 53: Vân Mộc Đại Đế - Người Thần Bí.

Chương 53: Vân Mộc Đại Đế - Người Thần Bí.

Mùa Hè ở Hoang Vực cực kỳ nóng bức, Vân Thôn may mắn ở bên cạnh Băng Hà Sông nên cái nóng của mùa hè đã giảm đi phần nào, nhưng cho dù vậy người bình thường cũng rất khó chịu, những ngày này mọi người hay đến gần Băng Hà Sông ở lại.

Băng Hà Sông lạnh lẽo tuy nhiên so với cái nóng của Mùa Hè ở Hoang Vực thì không tính là gì cả, chỉ cần bọn họ không chạm vào băng trên sông là được.

Bình thường ở Băng Hà Sông giáp ranh với Băng Phượng Sơn nên quanh năm tuyết trắng bao phủ cực kỳ lạnh lẽo, nhưng có một góc đối diện với Hỏa Sơn không bị tuyết bao phủ nhưng cũng rất lạnh lẽo.

Băng Hà Sông nằm sau lưng Vân Sơn, bên trái là Băng Phượng Sơn, bên phải là Hỏa Sơn, con sông này được bao phủ bởi ba ngọn núi lớn của Hoang Vực, gọi là sông nhưng thực ra từ trước đến nay chưa ai từng thấy nước của con sông này, cho dù mưa lớn như ngày Vân Mộc trở về cũng không đọng lại một giọt nước mưa nào.

Phía Bắc Băng Hà Sơn một vùng ấm áp cực kỳ mát mẻ, nơi này gần với Hỏa Sơn nhất, cái nhiệt độ nóng bức của mùa hè cộng thêm sức nóng kinh người của Hỏa Sơn đã làm tan chảy một mảnh Băng nhỏ trên dòng sông, tuy nhiên có lẽ khá khó hiểu tại sao có thể làm băng tan chảy mà không khí nơi này cực kỳ mát mẻ.

Vân Mộc bốn người đi theo sau lưng Vân Long cùng nhau đi đến nơi đánh cá, đi nửa giờ đã đến nơi, thật sự rằng nơi này cực kỳ mát mẻ so với những nơi mà Vân Mộc vừa đi qua ở Băng Hà Sông .

Một vùng nước nhỏ của tảng băng trên sông bị nung chảy, một vùng nước nhỏ đủ hai người đi xuống, đi đến nơi đã có hai người Luyện Tạng Cảnh đỉnh phong của Vân Thôn nhảy xuống bắt đầu đánh cá.

Hôm nay là lần đầu tiên Vân Mộc nhìn thấy cảnh này, hắn cũng cực kỳ kinh ngạc không ngờ Vân Thôn sau hai mươi năm tiến bộ thế này.

Vân Mộc không chần chừ một chút nào, cởi áo cùng với Vân Hỏa nhảy xuống vũng nước nhỏ, đúng vậy nước ở chỗ này cực kỳ ấm áp không lạnh lẽo như ở bên trên mặt băng, nhưng đôi lúc cái lạnh lẽo cũng sẽ truyền tới cơ thể của hắn.

Vân Mộc đã luyện đến tầng thứ 4 của Luyện Quyết Trường Sinh Thể nhưng vẫn cảm nhận được một chút lạnh lẽo, nên người bình thường khó mà có thể xuống chỗ này, vì vậy mới cần tu vi Luyện Tạng Cảnh để chống lại.

Tuy rằng Luyện Tạng Cảnh chỉ là cảnh giới đầu tiên của tu luyện giả, nhưng lục phủ ngũ tạng đều cường hóa nhất định có thể miễn cưởng chống lại cái lạnh chỗ này một thời gian ngắn.

Vân Mộc cùng Vân Hỏa hai người vừa nhảy xuống tóm liền hai con cá lớn, nặng tầm mấy chục ký, cả người sáng bóng, da thịt lạnh lẽo, mấy cái vây cá kiên cố vô cùng.

Loại cá này gọi là Băng Hà Ngư quanh năm suốt tháng trưởng thành ở dưới lớp băng tuyết này, không biết từ nơi này mà tới, tuy bọn chúng không có khả năng chiến đấu nhưng mà Vân Mộc cũng nhìn ra mấy đầu cá lớn này tu vi kém nhất cũng là Ngũ Cấp Yêu Thú bình thường.

Có lẽ do quanh năm hấp thụ Băng Hàn Chi Lực của Băng Hà Sông mà trưởng thành nên mới có tu vi như vậy, người bình thương ăn vào có thể khỏe mạnh, tu luyện giả ăn vào rất có ích cho cường hóa thể phách.

"Vân Mộc người vừa đến đã bắt được hai đầu cá lớn như vậy, ta hơn mười năm nay chưa từng dám bắt bọn chúng, haha" Vân Long trên bờ cười to khi nhìn thấy Vân Mộc cùng Vân Hỏa bắt được hai đầu cá cực lớn.

Bạch Hà hai mắt sáng lên, nàng ưa thích nhất ăn cá, nhìn thấy hai đầu cá này nàng cực kỳ hương phấn muốn trực tiếp nhảy xuống bắt cá, nhưng nàng sợ phá hỏng hình tượng của mình nhẹ nhạng nhìn Vân Mộc nói.

"Tiểu Mộc bắt nhiều một chút!"

Vân Mộc nhìn thấy Bạch Hà vui vẻ hương phấn như vậy, hắn cũng không nói gì trực tiếp bắt thêm mấy đầu cá lớn nữa.

Đúng lúc này, mây đen nổi lên sấm chớp điên cuồng, báo hiệu trời mưa sắp đến, mưa to gió lớn cực kỳ khủng bố.

"Kì lạ sao lại co mưa vào giờ này, không hiểu chuyện gì xảy ra, dạo này sao mưa hoài thế?" Vân Long bên trên bờ nhìn lên trời nghi hoặc, hắn từ nhỏ đến giờ chưa từng nhìn thấy mưa liên tục mấy ngày như vậy, khẩn trương nhắc nhở mọi người.

"Mọi người mau thu dọn trở về".

"Vân Mộc về thôi" Vân Long lên tiếng nhắc nhở.

"Các ngươi về trước đi, ta ở nơi này xem một chút"

"Được rồi cẩn thận một chút"

"Không vấn đề gì, các ngươi về trước đi" Vân Mộc lên tiếng trả lời.

Vân Mộc, Bạch Hà, Vân Hỏa, Hắc Vân bốn người hiếu kì, không hiểu sao trời đang chói chang nắng gắt, đột nhiên sấm sét ngưng tụ, mây đen kéo tới, tạo nên một vùng trời đen thui tối mịt.

Lúc này một tiếng sấm vang vọng mà đánh xuống, nước mưa ào ào đổ xuống làm ướt hết cả người, bọn họ liền dùng linh lực hộ thể để tráng thoát nước đổ xuống.

Không biết từ đâu hiện ra một tảng đá cực kỳ to lớn cao chót vót đâm thẳng lên trời, trên đó có một thanh niên đội mũ vành mưa, một thân Bạch Y, tóc dài như thác nước ngồi xếp bằng cầm cần câu thả xuống Băng Hà Sông.

Điều kỳ lạ là cần câu vậy mà có thể tránh thoát mặt băng đâm thẳng xuống phía dưới, bên cạnh người này còn có một con chó đen, hai người này không lộ ra một tia khí tức, hai mắt mắt nhắm nghiền như đang cảm nhận thứ gì đó.

"Đại Ca, Bạch tỷ hai người nhìn thứ gì?" Vân Hỏa tò mò nhìn hai người hỏi.

"Đệ không thấy hai người ngồi ở đó sao?" Vân Mộc nghi hoặc nhìn Vân Hỏa.

"Đệ có thấy gì đâu, bầu trời tự nhiên đen thui tối mịt, mưa tự nhiên kéo đến, còn có thứ gì khác sao?" Khuôn mặt Vân Hỏa cực kỳ khó hiểu nhìn hai người.

Đúng lúc nay người áo trắng mở mắt, liếc nhìn về phía Vân Mộc, Bạch Hà, đôi mắt khẽ động, mở miệng nói.

"Ổ, hai người các ngươi nhìn thấy bổn Quân?" Trường An đang thả câu thì cảm nhận được có hai người đang chằm chằm nhìn hắn, hắn hiếu kì liếc mắt nhìn.

"Tiền bối là người của Hoang Vực sao, trước nay chưa từng thấy tiền bối?" Vân Mộc hai tay chấp lại, hành lễ đối với Trường An.

"Thật sự có thể nhìn thấy ta?"

"Đúng vậy, tiền bối".

Trường An hắn là ai đường đường là Trường An Thần Quân, dạo chơi khắp ba ngàn thế giới, đi qua Lục Giới như ăn cơm uống nước, không ngờ hôm nay ở tại một góc nhỏ của Nhân Gian lại có người thấy hắn, phải biết tu vi của hắn là Bất Hủ Thần Quân còn cao hơn cả đám người của Cửu Thiên Thập Địa và Dị Vực cộng lại.

Người này đối với hắn chắc chắn có duyên hoặc là một vị nào đó từng nghe hắn giảng đạo, nếu không làm sao có thể nhìn thấy hắn với chút tu vi nhỏ bé ấy, ngay cả Nhân Tiên Cảnh còn chưa bước vào được.

Hắn cùng đành thở dài, liếc mắt nhìn Vân Mộc ở phía dưới mở miệng nói.

"Ngươi tu luyện vì điều gì?"

Vân Mộc nghe được câu hỏi của Trường An liền cười chắc chắn nói.

"Tiền bối, ta luyện vì bản thân ta cường đại, vì bảo vệ những người quan trọng với ta" Vân Mộc tự tin trả lời.

"Nếu một ngày ngươi không thể bảo vệ bọn họ, nếu như một ngày bọn họ chết đi, ngươi sẽ làm gì?"

Vân Mộc nghe câu hỏi đó của Trường An, không biết trả lời như thế nào, im lặng một lúc mở miệng nói.

"Tiền bối, không có chuyện đó xảy ra được, ta sẽ bảo vệ bọn họ tới cùng"

"Ta nói nếu như ngươi không đủ năng lực bảo vệ bọn họ thì sao?"

"Tiền bối ta" Vân Mộc do dự không trả lời được.

"Ngươi trước nay tu luyện vì điều gì, chính ngươi cũng không biết thì làm sao có thể thẳng bước lên con đường tu luyện"

"Người tu tiên, một khi thành tiên sẽ trường sinh bất tử, người tu chân, tìm chân ngã, siêu thoát khỏi thế gian, người tu đạo ẩn chứa bổn nguyên. Còn ngươi tu luyện từ trước đến nay là vì cái gì?"

Trường An nhìn nước mưa từ trên trời rơi xuống, từng giọt đập vào mặt có chút lạnh lẽo, chậm rãi mở miệng.

Vân Mộc ở phía dưới có chút mờ màng, nước mưa dần dần rơi trên người hắn làm hắn ướt sũng, thân thể thật không thoải mái. Trong lúc mơ màng Vân Mộc ngưng tu một chút linh lực bảo hộ bản thân tránh thoát nước mưa.

Trường An lắc đầu, nhẹ giọng nói.

"Ngươi vẫn còn chưa hiểu ý ta, tiểu tử ngươi xem ngọn núi, trong khi sinh trưởng đâu có ngăn cản nước mưa rơi xuống, ngươi xem mặt nước kia đâu có bài xích nước mưa rơi xuống, ngươi xem những cây cỏ này, tất cả mọi vật, ngoài chúng ta ra, có thứ gì ngăn cản nước mưa hay không?".

"Ngươi tu luyện vì thứ gì? Đạo gia có câu, phản phác quy chân, trong thế gian này người có thể thực sự minh ngộ rất ít, cho dù là ta,vài kỷ nguyên trước tự nhận là hiểu bốn chữ này, nhưng sau khi trả qua nhiều chuyện ta mới có được giác ngộ".

Phản phát quy chân, đó phải là đem bản thân dung nạp vào trong từng cành cây, ngọn cỏ, từng ngọn núi từng con sông, thoát khỏi hạn chế của vạn vật, trở thành một phần của thiên địa này. Đây mới là phản phác quy chân!

Vân Mộc trước ta tu luyện luôn để người khác lên hàng đầu, lúc đầu tu luyện là vì muốn bảo vệ Nương hắn cùng Vân Thôn, sau này tu luyện tất cả là vì Bạch Hà.

Vân Mộc chưa một lần đặt bản thân mình lên đầu, hôm nay nghe những lời này hắn cũng thật sự hiểu ra, sau này hắn tu luyện là vì cái gì.

"Đa tạ tiền bối dạy bảo" Vân Mộc quỳ xuống nhẹ nhàng dập đầu.

Thế gian này có vô số tu sĩ, có vô số cường giả cũng chưa chắc hiểu được bốn chữ này, cho dù là Tiên Nhân, Thánh Nhân, Thần Nhân hay Bất Hủ Tiên Đế đều có rất ít người hiểu ra.

Tiên cũng được, Phàm cũng được tất cả đều do vạn vật thế gian này hình thành, chỉ là ngươi có thể hiểu được nó hay không mà thôi.

Chương 54 Chương 54: Vân Mộc Đại Đế - Đệ Tử Ký Danh.

Chương 54: Vân Mộc Đại Đế - Đệ Tử Ký Danh.

Vân Mộc sau khi suy nghĩ về chuyện bản thân sau này muốn làm, hắn cũng không chần chừ ngồi xếp bằng xuống, hai mắt nhắm lại cảm ngộ ý cảnh trong từng câu nói, từng lời nó mà vị tiền bối kia vừa giải thích.

Hắn hôm nay muốn một lần tu luyện vì bản thân, không muốn vì người khác nữa, Vân Thôn cũng được, Bạch Hà cũng được, hắn bây giờ sẽ đặt bản tâm hắn lên hàng đầu, những người khác chỉ ở đằng sau mà thôi, nhưng mà hắn cũng không thể nào quên đi ban đầu hắn vì cái gì tu luyện, mới thực sự cảm ngộ được ý cảnh này.

Trường An ngồi trên mỏm đá cao chót vót mỉm cười, hắn cũng không nghỉ rằng Vân Mộc nhanh như vậy đã tìm ra được bản tâm của mình, tiểu tử này không tệ, hắn nhìn thẳng về Vân Mộc nhẹ nhàng mở miệng nói.

"Nếu ngươi đã hiểu được ý cảnh của ta đưa ra, ta liền tặng ngươi một cái cơ duyên".

"Hôm nay ở đây ta liền thu ngươi làm đệ tử ký danh".

"Tiểu cô nương bên cạnh không tệ, nếu đã nhìn thấy ta, ta cũng không keo kiệt liền tặng cho cô nương cơ duyên thuộc về mình".

Vân Mộc nghe được câu nói đó của Trường An trong lòng cực kỳ vui mừng, dập đầu xuống bái sư, hắn cả đời này chỉ có ba người sư phụ, thứ nhất là Bạch Hà dạy hắn rất nhiều thứ khi còn non trẻ, người thứ hai là Sở Thanh Huyền tuy không dạy hắn cái gì nhưng mà những năm hắn ở Trung Châu luôn che chở bảo vệ hắn, người thứ ba là vị sư phụ thần bí này ban tặng cơ duyên để hắn trưởng thành hơn.

"Nếu ngươi đã trở thành đệ tử của ta, ta chỉ nhắc nhở ngươi một điều mà thôi".

"Nếu ngươi đem bản thân mình trở thành một phần của phiến thiên địa, nếu ngươi trở thành trời, trở thành đất, thì đại lục nhỏ bé này không ai ngăn được ngươi, cũng giống như hạt mưa này, cũng giống như ngươi vậy không ai có thể ngăn nó rơi xuống......

Phong, Hỏa, Lôi, Tuyết, Thủy, Thổ, Kim, Mộc, tất cả đều là vạn vật của tự nhiên, ngươi chính là chúng, chúng chính là ngươi. Tại sao phải cản trở lẫn nhau. Thời gian mấy vạn năm, ngươi có thể hiểu được bao nhiêu liền do bản thân ngươi, ta cũng không có gì dạy cho ngươi chỉ nói như thế mà thôi, ngươi có thể đi đến bước nào là do ngươi".

Trường An nhìn Vân Mộc đang trầm tư, giơ tay phải lên hướng lên bầu trờ tung một chưởng vào hư vô. Dưới một chưởng này, thiên địa biến sắc, phong vân cuồng cuộn, những đám mây đen kia nổ vang ầm ầm, cơn mưa tràn ngập cả một nửa Băng Hà Sông đột nhiên giống như mưa đá, tứ bốn phương tám hướng mà rơi xuống.

Trong nháy mắt, nước mưa giống như biến lớn ầm ầm mà tới, ở bên trên Băng Hà Sông này ngưng tụ lại với nhau, hóa thành một thanh Thủy Kiếm rất lớn cao ước chừng vạn trượng! Phất tay một cái, thanh Thủy Kiếm này từ trên trời rơi xuống, trong tiếng ầm ầm, đâm xuống Băng Hà Sông cắm xuống Băng Hà Sông ba phần, phần còn lại lộ ra cũng phải gần bảy ngàn trượng.

Từ xa có thể nhìn thấy rõ thanh đại kiếm do nước mưa tạo thành này! Một uy lực vô biên từ bên trong thanh kiếm này tỏa ra, tràn ngập thiên địa, từ trong Hoang Vực lan ra tận tinh không bao la vạn trượng bên ngoài.

Ngay từ khi thanh kiếm này hình thành, hai ngón tay Trường An chỉ về phía trước, tinh điểm tám cái cánh hoa sen trên mi tâm sáng lên, đưa vào bên trong một phần Chí Tôn Lực, đồng thời tất cả bổn nguyên các thuộc tính khác nhau từ trong hai mắt Trường An lóe ra, nhập vào bên trong thanh kiếm nay! Do đó, ở bên trong thanh kiếm đơn giản chỉ do nước mưa tạo thành này chứa mấy phần Chí Tôn lực lượng của hắn cùng với khí thế của hắn tạo thành. Khí thế dù không khuết táng quá rộng, nhưng cũng đủ để chấn động cả Cửu Thiên Thập Địa.

"Có kiếm náy, sẽ có rất ít người dám đến mạo phạm đại lục này, cho dù là Thiên Đế đích thân tới cũng không làm được điều gì, thiên đạo thế giời này bị thiếu sót ta cũng tiện tay chữa trị cho nó một chút, giúp ngươi dễ dàng cảm ngộ thiên địa hơn một chút, tiểu tử cố gắng đừng làm ta thất vọng".

Thanh âm của Trường An bình tĩnh, nhưng không hề có một chút không chắc chắn nào. Cho dù Thiên Đế hay đám người của Dị Vực có tiếng đến cũng không dám đối mặt với thanh kiếm này, cảm nhận được khí tức của hắn trên thanh kiếm cũng phải do dự mấy phần, phải biết năm đó người chọc giận hắn chết nhiều đến như thế nào.

Trường An hắn tuy được xưng mấy tiếng Thần Quân, nhưng mà cả Tiên Giới đều biết rằng cho dù mười tám vị Đế Quân năm đó vì sao mà bị thương, hắn chỉ vì một cộng Diệp Thảo mà chém nát cả Tiên Giới, phân ra làm Cửu Thiên Thập Địa và Dị Vực.

Cửu Thiên Thập Địa do Thiên Đế cai quản có ban ngàn Tiên Quân cảnh giới Bất Hủ Tiên Tôn, Dị Vực do Mục Thanh Ma Đế cai quản có hơn ba ngàn Ma Quân cảnh giới Bất Hủ Ma Tôn, hai người này nhìn thấy Trường An cũng phải xưng một tiếng tiền bối, chứ đừng nói dám mạo phạm thứ mà hắn để lại cho Vân Mộc.

"Kiếm này để sau khi ngươi cảm ngộ thành công, vi sư sẽ ban cho ngươi làm lễ nhập môn".

Có thanh kiếm này Vân Mộc mười năm sau chắc chắn sẽ bước vào Đại Đế, Thiên Đạo đã được chữa trị, Hoang Vực cũng mở ra với thế gian, cảnh giới của Bạch Hà, Vân Hỏa, Hắc Vân nhanh chóng đột phá đến Thánh Nhân Cảnh, thiên địa linh khí chỗ này cực kỳ dày đặc, không những vậy còn có mấy đạo bổn nguyên Trường An lưu lại làm cho bọn hắn cảm ngộ thiên địa rất dễ dàng.

Trường An liếc mắt nhìn Vân Mộc một cái cuối cùng, sau đó cùng Tiểu Hắc nhắm mắt lại, cần câu giơ lên một cái, mặt băng liền nứt vỡ. Thân thể của hắn dần dần mơ hồ, chậm rãi biến mất giữa thiên địa. Vân Mộc yên lặng nhìn Trường An rời đi, quỳ trên mặt đất, có mưa đưa tiễn, có đệ tử quỳ, ba vạn năm ở đại lục này coi như cũng trọn vẹn.

Trường An rời đi không còn vết tích ở phiến thiên địa này, Vân Mộc nhìn thấy sư phụ biến mất không nói gì cả, ngồi xếp bằng cảm ngộ thanh Thủy Kiếm mà sư phụ lưu lại, hắn con đường sau này đã được định sẵn, trở trên mạnh nhất Thái Sơn Đại Lục, đi đến Tiên Giới, trở thành một Chí Cường Giả.

Ở trên tinh không, sau khi Trường An rời đi mấy giờ, ở cách Thái Sơn Đại Lục ba ngàn vạn dặm, bên trong tinh hải mịt mờ, có một nhóm hơn mười người, có một nam tử trung niên toàn thân mặc hắc bào màu đen dẫn đầu, cảm nhận được chấn động của Thái Sơn Đại Lục, hắn đi thẳng đến Thái Sơn Đại Lục tìm hiểu tình hình.

Nam tử trung niên này nhìn ra tu vi cũng không kém đạt đến Bất Hủ Tiên Vương Cảnh, mười người sau lưng hắn đều là Chân Tiên Đỉnh Phong cảm nhận được một sức mạnh đặc biệt muốn cướp đoạt, Nhưng ngay khi bọn họ vừa mới bước chân vào cách Thái Sơn Đại Lục ba ngàn vạn dặm, liền lập tức cảm nhận được rõ ràng một kiếm ý ngợp trời, như một cơn mưa tràn ra, sức mạnh của kiếm ý này đủ để phá vỡ tinh không. Nam tử trung niên mặc hắc bào dẫn đầu kia bị kiếm ý này xông tới, lập tức sắc mặt đại biến, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo. Rất nhiều tu sĩ ở phía sau hắn dường như đồng thời phun ra máu tươi, cả đám ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, nhất thời lùi lại.

Trong lúc hơn mười tu sĩ này bị kiếm ý làm cho kinh hãi, trên Hoang Vực lúc này, sau khi Trường An rời khỏi, dưới Băng Hà Sơn, ở trên không chỗ Vân Mộc cùng đám người đang xếp bằng, thiên địa chấn động vặn vẹo, bỗng nhiên có một người đi ra. Người này là một nam tử trẻ tuổi thân mặc một bộ cẩm y cực kỳ đắt tiền, không ngờ chính là Thiên Đế! Hắn không dám làm phiền Trường An, cho nên khi cảm nhận được khí thế của thanh Thủy Kiếm này, liền đợi sau khi Trường An rời khỏi mới dám xuất hiện,

Hắn lơ lửng trên không trung cau mày, trầm mặc trông chốc lác,tay phải giơ lên hướng về thanh Thủy Kiếm kia tung một quyền, không có bất cứ điều gì xảy ra, Thiên Đế cách đó vạn dặm, thân thể lập tức chấn động, ngẩng đầu, trong hai mắt lộ một tia hoảng sợ.

Hắn lắc đầu thở dài nói thầm với chính bản thân mình.

"Không ngờ Thần Quân trăm vạn năm không gặp, tu vi không yếu đi, chỉ một đạo kiếm ý lưu lại ngay cả ta cũng không làm gì được".

Hắn nhìn xuống Vân Mộc cùng ba người, không nói gì, chỉ suy nghĩ một chút, đợi Vân Mộc ba người này sau khi phi thăng đến Tiên Giới phải lôi kéo, cho dù bốn người này không phải đệ tử chính thức của Thần Quân, nhưng dù sao cũng nhận được truyền thừa của ngài ấy, đang đế Thiên Đế hắn phải lôi kéo.

Rất nhanh sắc mặt của Thiên Đế trở lại bình thường, mỉm cười nhìn ba người lần cuối xoay người biến mất giữa hư không, chẳng thấy đâu nữa.

Vân Mộc lúc này cũng không biết rằng có người như Thiên Đế để ý đến mình, hắn lúc này chỉ tập trung mà lĩnh ngộ ý cảnh sư phụ để lại, cơ duyên lớn như thế này hắn không muốn bỏ lỡ một giây phút nào.

Một cái chớp mắt đã trôi qua ba năm, đám người Bạch Hà, Vân Hỏa, Hắc Vân đã hoàn thành cảm ngộ của mình, đứng dậy rời đi, chỉ còn lại một mình Vân Mộc vẫn ngồi đó, không biết bao lâu tỉnh lại, không biết khi tỉnh lại sẽ đạt đến cảnh giới nào.

Chương 55 Chương 55: Vân Mộc Đại Đế - Nguy Cơ.

Chương 55: Vân Mộc Đại Đế - Nguy Cơ.

Một cái chớp mắt đã trôi qua ba năm, đám người Bạch Hà, Vân Hỏa, Hắc Vân đã hoàn thành cảm ngộ của mình, đứng dậy rời đi, chỉ còn lại một mình Vân Mộc vẫn ngồi đó, không biết bao lâu tỉnh lại, không biết khi tỉnh lại sẽ đạt đến cảnh giới nào.

Trong vòng ba năm này Bạch Hà lĩnh ngộ được mấy phần kiếm ý trong thanh đại kiếm do nước mưa tạo thành, kiếm đạo của nàng một ngày một tăng, tu vi cũng vì thế bước vào cảnh giới cao nhất của Thánh Nhân Thượng Vị Đỉnh Phong, chỉ còn nửa bước nửa, nàng liền đến Đại Đế Cảnh.

Vân Hỏa tuy không lĩnh ngộ được gì từ thanh đại kiếm này, nhưng do ở gần Vân Mộc, hắn dễ dàng lĩnh ngộ pháp tắc thiên địa hơn một chút, chỉ trong vòng ba năm hắn cũng vào Thánh Nhân Cảnh Thượng Vị, đột phá Kỳ Lân Tứ Kích đến một cảnh giới cao hơn, Hỏa thuộc tính đối với hắn bây giờ cực kỳ am hiểu, đã tạo ra được pháp tắc chi lực cho riêng mình.

Hắc Vân hắn thì lại khác hoàn toàn so với Bạch Hà hay Vân Hỏa, tu vi tăng không nhiều, nhưng hắn lại cảm ngộ được một tia huyết mạch, bắt đầu luyện hóa phản tổ huyết mạch, biến hóa thành Hắc Vân Thần Thiên Hổ, nhục thể đã đạt đến Đại Đế nhục thân,tu vi tuy không đến Thánh Nhân Thượng Vị Cảnh, nhưng hắn có cơ sở để cùng mấy vị Thánh Nhân khác giao chiến.

Ba năm đối với Bạch Hà, Vân Hỏa, Hắc Vân mà nói chỉ là một cái chớp mắt, nhưng trong thời gian cảm ngộ ý cảnh, bọn họ như đã trải qua trăm vạn năm, người ngoài nhìn vào chỉ thấy bọn họ ngộ đạo ba năm, nhưng không biết bọn họ đã trải qua trăm vạn năm trong một cái chớp mắt.

Ba người tỉnh dậy chỉ thấy Vân Mộc vẫn ngồi đó, đầu tóc đã trắng xóa, cơ thể một ngày một già yếu, tu vi trước kia của hắn dù sao cũng là Phá Hư Cảnh, nhưng không hiểu vì sao hiện tại chỉ còn ở Dung Luyện Cảnh.

Thiên Đạo đã được vị kia chữ trị. Hoang Vực đã không còn bị áp chế tu vi cảnh giới nữa, linh khí nơi này còn ngày càng cao hơn ở Trung Châu rất nhiều, nhưng mà bọn họ thực sự không biết Vân Mộc hiện tại đã tiến vào Luân Hồi vô tận không thể thoát ra, đây cũng là một phần lễ nhập môn mà Trường An dành cho riêng Vân Mộc, người khác không thể thấy được.

Lúc này bên ngoài Hoang Vực.

Trung Châu.

Thiên Linh Thành.

Một đám người mang một bộ quần áo đỏ thẩm, cầm đầu là một hán tử trung niên tay cầm đại đao, tu vi Phá Hư Cảnh Thượng Vị Đỉnh Phong, hơn trăm người sau lưng hắn kém nhất cũng là Phá Hư Hạ Vị Cảnh, đám người này không ai khác chính là người của Xích Ma Giáo, hôm nay tiến về Thiên Linh Thành giết sạch không còn một người, hiến tế cho vị kia Ma Đế bước vào Đế Cảnh.

Thiên Linh Thành bây giờ đã máu chảy thành sông, khung cảnh tan hoang, đổ nát, người chết khắp nơi, đệ tử của các đại tông môn chết cũng rất nhiều ở đây, đám người Xích Ma Giáo khắp người dính toàn máu tươi, nhìn cực kỳ đáng sợ.

Thiên Đạo bổ sung khắp Cửu Châu, người người tu vi ngày càng tăng cao nhanh chóng, vì thế Xích Huyết Ma Đế muốn dùng máu tươi của trăm vạn tu sĩ, trăm vạn phàm nhân bước lên Đế Đạo.

Thế gian này lực lượng là tất cả, Xích Huyết Ma Đế hắn không quan tâm cái gì mà nhân tính, hắn không để ý cái gì mà Đại Đạo, thứ mà hắn truy tìm chính là Lực lượng vô tận.

Ba năm nay vô số các môn phái nhỏ lâm vào hủy diệt, vô số các thành trì bị phá, ngay cả Hoàng Thất cũng bị giết không ít cường giả Phá Hư Cảnh, Thánh Nhân Cảnh.

Xích Huyết Ma Đế tu luyện Hỗn Nguyên Phệ Thiên Công, hấp thụ máu tươi mà thành tu vi của bản thân, hắn hai năm trước tự mình xuất thủ đánh thẳng vào Bát Đại Tông Môn, Hoàng Thất.

Các Cường Giả lánh đời đã lâu xuất hiện cùng hắn giao chiến suốt mấy tháng cuối cùng mười một vị Phá Hư Cảnh vẫn lạc, ba vị Thánh Nhân Cảnh đời trước vẫn lạc, tám vị mới bước vào Thánh Nhân Cảnh trọng thương trốn về tụ họp tại Thanh Vân Môn.

Sở Thanh Huyền lúc này đã bị thương rất nặng, hắn cứ nghỉ Thiên Đạo khôi phục là phúc của cả Thái Sơn Đại Lục, không ngờ lại tạo ra một trận hạo kiếp đáng sợ như thế này.

Bát Đại Tông Môn hiện tại còn có tám vị mới bước vào Thánh Nhân Cảnh, Hoàng Thất đã bị Xích Ma Giáo chiếm đóng,nên hiện tại người của Hoàng Thất đều tụ tập về Thanh Vân Môn.

Chín vị Thánh Nhân Cảnh của Hoàng Thất cùng với tám người của Bát Đại Tông Môn có thể miễn cưởng ngăn cản Xích Huyết Ma Đế, lúc này tu vi đã là Thánh Nhân Thượng Vị Đỉnh Phong Cảnh.

Bên trong Hoang Vực.

Mà lúc này ba người Bạch Hà vừa tỉnh lại không biết điều gì xảy ra ở ngoài Trung Châu, bọn họ đi vào Vân Thôn lại thấy có mấy thân ảnh quen thuộc ở nơi này, mấy người này không ai khác chính là Diệp Lạc, Hỏa Linh Nhi, Bạch Mộng Sam, mấy tháng trước đến đây cầu cứu Bạch Hà đám người.

Nhưng bọn họ chỉ nghe người dân của Vân Thôn nói đám người Bạch Hà đang tu luyện ở Băng Hà Sông, ba người Diệp Lạc muốn bước vào nhưng có một lực lượng vô hình nào đó đẩy bọn họ trở ra, hết cách đành ở đây chờ đợi.

Nhìn thấy ba người Diệp Lạc, Bạch Hà hiếu kì chạy tới không hiểu làm sao bọn họ lại xuất hiện ở đây.

Diệp Lạc nhìn thấy Bạch Hà, cùng hai người khác xuất hiện hiện cực kỳ vui mừng.

"Thập Nhất Trưởng Lão mau trở về Tông Môn giúp sư phụ" Diệp Lạc lúc này rất khẩn trương, mong muốn nàng mau chống trở lại Trung Châu liên thủ với các vị ở Thanh Vân Môn trấn áp Xích Huyết Ma Đế.

"Thanh Vân Môn gặp nạn sao, chuyện gì xảy ra mau kể rõ ngọn nguồn" Bạch Hà không hiểu chuyện gì xảy ra nhìn Diệp Lạc cùng hai người khác khỏi.

"Thập Nhất Trưởng Lão, chuyện là như thế này" Diệp Lạc mở miệng nói.

Sau đó Diệp Lạc, Hỏa Linh Nhi, Bạch Mộng Sam ba người cùng nhau, kể rõ mọi chuyện cho Bạch Hà cùng Vân Hỏa, Hắc Vân nghe về tất cả mọi chuyện mà Xích Huyết Ma Đế gây ra.

................

Trung Châu, Đế Đô.

Lúc nay Xích Huyết Ma Đế đã bày ra diệt thế đại trận nhằm giết hết sạch chúng sinh trên Thái Sơn Đại Lục, Xích Huyết Ma Đế mấy năm nay đã âm thầm tìm kiếm nguyên liệu bố trí Xích Huyết Ma Trận.

Huyết Tủy Tinh Quan là vật dẫn đầu tiên để có thể mở ra Xích Huyết Ma Trận cũng là trái tim của Xích Huyết Ma Đế.

Huyết Ma Tâm Kinh quyển sách này không dùng để tu luyện, hắn móc đi Huyết Tủy Tinh Quan ra khỏi người, cần Huyết Ma Tâm Kinh để bảo vệ huyết mạch của mình, vừa đoạt mạng người khác, là vật cần để tăng thêm uy lực của Xích Huyết Ma Trận,

Huyết Ma Tà Linh, Huyết Ma Tà Linh được hình thành do vô vàn máu tươi tạo thành, nó có thể cường hóa nhục thân,một thân máu huyết của Xích Huyết Ma Đế, cũng khiến Huyết Ma có đủ thể phách để tăng cấp uy lực của Xích Huyết Ma Trận.

Huyết Ma Hữu Linh, Huyết Ma Hữu Linh được hình thành do vô số hồn phách của tu sĩ tạo thành, khiến hồn phách của Xích Huyết Ma Đế tăng mạnh, cũng khiến thể phách của Hữu Linh để tăng thêm phần uy lực cho Xích Huyết Ma Trận.

Huyết Ma Tâm Linh, Huyết Ma Tàng Hồn của Xích Huyết Ma Đế đời trước biến thành, là một vật dẫn thiết yếu để khai mở Xích Huyết Ma Trận.

Huyết Ma Nguyên Thần, Huyết Ma Nguyên Thần Hồn thứ này có thể tăng cao khả năng hấp thu thần hồn của người chết, bổ sung cho bản thân, đây là nguyên thần hiện tại của Xích Huyết Ma Đế.

Xích Huyết Ma Trận được hình thành, vô số Huyết Ma Phụ Thể xuất hiện khắp nơi đồ sát vô số sinh linh, thu thập máu huyết, huyết mạch của người khác, trả về cho Xích Huyết Ma Đế.

Kiếp vân hiện thế báo hiệu, Xích Huyết Ma Đế bước vào Đế Cảnh, một đạo lôi điện màu đen đánh thẳng xuống người Xích Huyết Ma Đế, hắn mở miệng hút một cái tất cả mây đen, lôi kiếp đều bị hút vào trong, hắn cứ như vậy dễ dàng bước vào Đại Đế Cảnh Giới.

.............................

Bạch Hà sau khi nghe xong mọi chuyện Diệp Lạc kể lại, lập tức cùng hai người Vân Hỏa, Hắc Vân nhanh chóng chạy về Trung Châu, ngăn cản Xích Huyết Ma Đế, nhưng mà bọn họ không biết rằng hiện tại đã muộn.

Bạch Hà xuất hiện ở Thiên Linh Thành Cảnh tượng thật sự cực kỳ khủng khiếp, xương người chất thành đống, vô số ma khí từ đó phát ra, nàng róng giận hóa bản thể bay lên trời cao, rống một tiếng kinh thiên động địa.

Sau một hồi cảm nhận được một khí tức u ám, cực kỳ làm nàng khó chịu, quay người sang hỏi hai người bên cạnh.

"Hai người các ngươi có dám cùng ta đi chém Xích Huyết Ma Đế " Nàng trên tay Vô Hối Kiếm đã ra khỏi võ, Vô Hối Kiếm Linh cực kỳ hương phấn chuẩn bị được đi chém người.

"Được, hôm nay chúng ta cùng nhau giết tên kia, nếu không ảnh hưởng đến Đại Ca ngộ đạo thì làm sao" Vân Hỏa hai tay nắm chặt khi thế bức người tỏa ra.

Hắc Vân bên cạnh không nói gì, trong đôi mắt của hắn lộ ra một tia sát ý cực kỳ nồng đậm, người cho hắn cơ duyên, giúp hắn rời khỏi Bí Cảnh, hôm nay hắn muốn trả ơn người đó, không muốn ai làm phiền hắn ngộ đạo, sát khí tỏa ra khắp Thiên Linh Thành.

Ba người dậm chân một cái cực mạnh bay thẳng về Đế Đô, bay thẳng đến Hoàng Thất, nơi Xích Huyết Ma Trận được bố trí.

"Thủy Hành Kiếm Pháp: Tam Thiên Đoạn Ngục Kiếm" Bạch Hà trên tay Vô Hối Kiếm chém thẳng về phía Xích Huyết Ma Đế.

"Kỳ Lân Tứ Kích: Kỳ Lân Thần Quyền" Vân Mộc khuôn mặt mỉm cười, sau lưng một tôn Hỏa Kỳ Lân to lớn bể nghể thế gian xuất hiện, tung một quyền chấn động hư không.

"Hắc Vân Thần Thiên Hổ: Khóa Tâm Xích" Hắc Vân Thần Thông vừa ra vô số sợi xích màu đen kiên cố, xích chặt người của Xích Huyết Ma Đế.

Ba cái công kích từ đâu xuất hiện đánh thẳng vào người Xích Huyết Ma Đế, hắn định tránh né nhưng lại bị Khóa Tâm Xích ngăn lại, ăn trọn một kiếm của Bạch Hà, Một quyền của Vân Hỏa.

Trên không trung xuất hiện thân ảnh, một nữ hai nam, khí tức của nữ nhân này tỏa ra cực kỳ khủng bố, hai nam nhân bên cạnh cũng không kém bao nhiêu.

Xích Huyết Ma Đế cảm nhận được ba người này cực kỳ bất phàm, nữ nhân kia đã là nửa bước Đại Đế, tên Kỳ Lân kia đã là Thánh Nhân Thượng Vị Cảnh, người còn lại nhìn như bình thường cực kỳ khó dò.

Lúc này Bạch Hà cầm kiếm bễ nghễ thế gian, Vân Hỏa hai tay khoanh vào nhếch miệng cười, Hắc Vân không nói gì khuôn mặt trầm tĩnh trên tay cầm một cay quạt, ba người cứ thế nhẹ nhàng xuất hiện.

"Các ngươi từ đâu đến" Xích Huyết Ma Đế bị thương không nhẹ nhìn ba người vừa xuất hiện, tuy hắn hiện tại đã là Đại Đế nhưng chỉ mới vừa đột phá, khó mà chống lại ba người quỷ dị này, hắn quay người định chạy trốn.

"Muốn chạy!

"Kỳ Lân Tứ Kích: Kỳ Lân Bộ " Vân Hỏa đạp không một cái khí lưu gào thét, ngăn cản đường lui của Xích Huyết Ma Đế.

"Hắc Vân Thần Thiên Thuật: Đoạt Ma Trầm Thiên Trảo" Một cái hắc trảo to lớn vây khốn Xích Huyết Ma Đế.

"Ngự Long Thuật: Khốn Long Cầm" Vô số long cầm xuất hiện ngăn cản đường đi của Xích Huyết Ma Đế.

"Thủy Hành Kiếm Pháp: Phá Vân Trảm" Một thanh thủy kiếm cao chừng trăm trượng chém xuống người Xích Huyết Ma Đế, kiếm này Bạch mất ba năm để lĩnh ngộ, hôm này Bạch Hà liền dùng nó trấn áp hết thảy thế gian vạn vật.

Kiếm khí vừa xuống Xích Huyết Ma Đế không thể tránh thoát, một thân Đế Lực tuông ra ngạnh kháng thanh kiếm khí từ trên trời trảm xuống, tuy ngăn cản được nhưng bị thương cực kỳ nặng nề hắn cực kỳ giận giữ hét lớn.

"Khốn kiếp, khốn kiếp, lần sau bổn Đế chắc chắn giết sạch các người không còn một người." Bị thương quá nặng hắn đành dùng đến Huyết Ma Tâm Nhãn biến mất giữa hư không.

"Vậy mà vẫn để hắn trốn thoát" Bạch Hà mở miệng nói, nhìn nàng không bị gì, nhưng thực ra nàng tung ra kiếm vừa nãy chỉ là miễn cưởng mà thôi, nàng bị thương cũng không nhẹ.

"Chúng ta quay về tụ họp cùng mọi người ở Thanh Vân Môn" Bạch Hà mở miệng nói với hai người Vân Hỏa, Hắc Vân.

Ba người chạy thẳng về phía Thanh Vân Môn, tụ họp.

Lúc này ở Hoang Vực, Vân Mộc đã bắt đầu tiến vào luân hồi lần đầu tiên......................

Quảng cáo
Trước /130 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đừng Coi Thường Ta!

Copyright © 2022 - MTruyện.net