Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cố Sự
  3. Chương 71-75
Trước /130 Sau

Cố Sự

Chương 71-75

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 71 Chương 71: Sở Tích Nguyệt - Thanh Xà

Chương 71: Sở Tích Nguyệt - Thanh Xà.

Sở Tích Nguyệt mơ màng tỉnh lại, lần nữa đã thấy mình tỉnh lại trên núi tuyết, xuất hiện trước nhà tranh của sư phụ.

Hôm nay sư phụ nàng vẫn ngồi đó, vẫn một bộ mặt ung dung tự tại, trên tay một chén trà, tay còn lại thì đánh cờ, nàng rất hiếu kì trước nay sư phụ luôn đánh cờ một mình, rốt cuộc sư phụ đang làm gì.

"Sư phụ, người đang làm gì a ?" Sở Tích Nguyệt tò mò hỏi.

"Ngươi tỉnh rồi sao?"

"Sư phụ người ?"

"Ta đang đánh cờ, không thấy sao "

"Ừm, nhưng người chỉ đánh cờ một mình nha!" Sở Tích Nguyệt nhìn sư phụ nàng có chút không hiểu hỏi.

"Ta đang đánh cờ với chính bản thân ta, cũng giống như ngươi đang cố gắng thắng được Tiểu Thanh Xà".

"Nhưng mà Thanh Xà tỷ là đối thủ của ta, còn đối thủ của người lại là ai ?".

"Đối thủ của ta sao, có lẽ là chính bản thân ta, ta muốn chiến thắng chính bản thân mình, ngay cả bản thân ta còn không chiến thắng được, vậy còn có thể thắng được ai bây giờ." Trường An nhìn nàng mỉm cười nhẹ giọng nói.

"Sư phụ, ngài nói ta không hiểu!" Sở Tích Nguyệt ngồi trên mặt tuyết ngẩng đầu lên nhìn sư phụ trả lời.

"Ngươi sau này sẽ hiểu!" Trường An nhìn nàng nói.

"Được rồi, đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn cùng Tiểu Thanh Xà luyện tập."

"Vâng, Sư Phụ!".

Sáng Sớm.

Sở Tích Nguyệt đã xuất hiện ở Thiên Trúc Lâm, nàng lúc này không thấy Thanh Xà đâu, ngay cả một bóng người cũng không thấy, bình thường Thanh Xà luôn đợi nàng đến mà trực tiếp tấn công, chẳng lẻ hôm qua nàng đánh Thanh Xà bị thương nên không thể cùng nàng luyện tập tiếp được.

Đúng lúc nàng đang suy nghỉ lung tung trong đầu, thì một giọng nói của nữ tử từ đâu vang vọng đến tai của nàng.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, hôm nay tới sớm hơn ta nghỉ" Thanh Xà không biết từ đâu nói chuyện lên tiếng.

"Ai?" Sở Tích Nguyệt cầm trên tay Hồng Huyền Táng, cực kì tập trung, cảnh giác cao độ.

Ở trên không trung một nữ tử xuất hiện, chân trần đạp lá trúc, mặc váy xanh lục, lông mày như chim hoàng yến, da trắng như tuyết, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, có vài phần yêu mị, đôi mắt trong vắt như trăng, trời đất ảm đạm. Giọng nói nhẹ nhàng, đôi mắt tựa như thủy tinh lạnh lùng cự tuyệt ngàn dặm sâu sắc.

Nữ tử này mặt quần áo màu xanh, thân thế cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp truyệt trần, mái tóc xanh mềm mại buôn xuống, tay ngọc cầm một thanh trúc kiếm màu xanh, khí chất trong trẻo, lạnh lùng giống như trăng tròn.

"Ngươi là Thanh Xà tỷ" Sở Tích Nguyệt cầm Hồng Huyền Táng trong tay đề cao cảnh giác, dù sao đây cũng là người lạ, không phải Thanh Xà nàng rất đề phòng.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, từ hôm nay ta cùng muội mới thật sự là luyện tập!" Thanh Xà đứng trên cành trúc nhìn xuống nàng nói.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, cẩn thận một chút, ta sẽ không nương tay" Giọng nói lạnh lùng băng lãnh, từ trên cao bay thẳng xuống vung trúc kiếm chém về phía Sở Tích Nguyệt.

Kiếm khí của Thanh Xà tung ra làm cho cả Thiên Trúc Lâm như cộng hưởng, cả rừng trúc như công kích Sở Tích Nguyệt, lần này chỉ một kiếm nàng liền không đỡ nổi, trên người bị thương không nhẹ bay ra ngoài núi tuyết mà ngất đi.

Thanh Xà thu kiếm không nói lời nào, biến mất vô định trong rừng trúc.

Thanh Xà bình thường ở bản thể luôn để ở trạng thái Huyền Tiên Cảnh, nhưng một khi nàng hóa thành hình người, tu vi của nàng sẽ toàn bộ bộc lộ mà ra, không phải tự nhiên mà nàng là chủ nhân của Thiên Trúc Lâm, tu vi của nàng lúc này đã đạt đến Bất Hủ Tiên Vương cực kì kinh khủng.

Khắp Ma Thiên Sơn có vô số Yêu Tộc tồn tại, tựa như Táng Âm Mộ Địa bên cạnh có một con Dơi Yêu tu vi đã đến Địa Tôn Cảnh, cực kì khủng bố, ở Ma Thiên Sơn này Yêu Vương, Yêu Tôn vô số, ngay cả Yêu Đế đều tồn tại ở bên trong Sinh Mệnh Cấm Khu, nơi đó chỉ có Trường An từng đi qua, các tiểu yêu như Thanh Xà không có tư cách bước vào.

Thanh Xà bên ngoài nóng lạnh, nhìn qua hòa khí thậm chí ôn thanh nhỏ giọng, một bộ giáng tựa như rất dễ ở chung nhưng trên thực tế không phải vậy, trong lòng nàng như một tảng băng, xuống tay không chút lưu tình.

Tính tình trong sáng lạnh lùng, không vui vẻ tranh giành với người khác. Trong lòng nàng nộ liễm như hoa sen, tất cả đều giấu ở trong lòng, ẩn dấu sâu bên trong nội tâm lạnh lùng, bất cứ chuyện gì nàng đều không nói với ai, bất luận trải qua bao nhiêu chuyện nàng đều một mình chịu đựng cũng không nhắc tới với người ngoài, chỉ có người thân cận mới có thể cảm giác được trong nội tâm băng lãnh kia có một phần lửa nóng.

Nàng làm người cao ngạo, đối với người khác khinh thị vô cùng, không biết bao nhiêu thanh niên tuấn kiệt của Yêu Tộc vì nàng mà yêu thích, nhưng tất cả đều khó lọt vào mắt nàng, không động tâm thần một chút. Nàng như Đằng Xà bay lượng trên bầu trời, nhìn như trong trẻo lạnh lùng, nhưng trong thâm tâm nàng tràn ngập lãnh ngạo, sẽ không bởi vì ngẫu nhiên gặp một con sói non nớt đang chạy về phía cường giả, liền dừng bước, dựa vào bên cạnh hắn.

Cũng vì như thế, vạn năm trước nàng bị một tên Thiên Yêu Đế mến mộ, nàng thẳng thừng từ chối, làm tên kia Thiên Yêu Đế tức giận, đánh nàng trọng thương, chạy trốn suốt trăm năm, may mắn trốn thành công lên Ma Thiên Sơn, được Trường An cứu chữa, sau đó canh chừng Thiên Trúc Lâm thay hắn đã gần vạn năm nay.

Bối cảnh của nàng ở Yêu Tộc cũng không nhỏ, nàng từng là đệ tử của Cửu Thải Thiên Thôn Xà, sư phụ nàng cũng từng là một tên Thiên Yêu Đế, vì ngạnh kháng mười mấy tên Nhân Tộc Thiên Đế mà bỏ mạng, nàng vì vậy mới gặp cảnh tạo ngộ truy sát, nếu không tên kia Thiên Yêu Đế đâu dám động chạm đến nàng.

Sư phụ nàng từng đánh giá nàng rất cao.

"Nàng là người xuất sắc ưu tú nhất trong Cửu Thải Thiên Thôn Xà trăm vạn năm nay, chỉ cần nàng không vẫn lạc, tương lai Yêu Tộc tất sinh ra thêm một vị Chí Tôn, Yêu Tộc cũng vì thế sẽ trường tồn vĩnh hằng".

Nhưng cuộc đời đâu như nàng nghỉ, bị một Thiên Yêu Đế khác đánh trọng thương, căn cơ của nàng đã vỡ vụn mà hết, nàng cực hạng của bây giờ chỉ có thể tu luyện đến Thiên Yêu Đế là cao nhất không thể tiến thêm, ngay cả Chung Cực Thiên Yêu Đế cũng không thể bước vào, chứ đừng nói Chí Tôn Cảnh trong truyền thuyết.

Sở Tích Nguyệt mơ hồ tỉnh lại, cả người đau nhức không thôi, trên cơ thể nàng có một vết kiếm dài chém ngay người, nàng bị thương không nhẹ, trúng một kiếm của Thanh Xà nàng khó mà gượng dậy tiếp tục đi vào Thiên Trúc Lâm lần nữa.

Từ trong nhà tranh đi ra, Trường An nhìn nàng bị thương nặng như vậy có một vài phần thương cảm, nhưng hắn không lại cứu giúp hay trị thương cho nàng, đây là điều nàng phải trải qua, tương lai của nàng đã ấn định đầy khó khăn.

"Sư phụ Thanh Xà tỷ thật mạnh!" Sở Tích Nguyệt bị thương cố gắng gượng dậy, ngồi trước mặt Trường An nói.

"Nàng đích xác rất không tệ, trước đây nếu không bị thương, có lẽ bây giờ đã là Thiên Yêu Đế rồi, không phải chỉ là Bất Hủ Tiên Vương như hiện tại".

"Sư phụ, ta chỉ là Phàm Nhân, người lại bắt ta đi tập luyện với Bất Hủ Tiên Vương, thật là khó" Khuông mặt của Sở Tích Nguyệt có phần ủy khuất nhìn sư phụ nói.

"Ngươi thật sự là Phàm Nhân sao ?".

"Đúng là không giống, nhưng con không thể sử dụng Tiên Lực, chỉ có thể sử dụng nhục thể mà đối đấu với Thanh Xà tỷ."

"Ngươi dùng Phàm Thể nếu có thể thắng được Bất Hủ Tiên Vương, đối với ngươi mà nói sẽ là một bước tiến lớn, đừng than vãn nữa, tương lai ngươi còn phải tự tìm ra Công Pháp mà ngươi tu luyện, giống như Kiếm Kỹ mà ngươi tự sáng tạo vậy."

"Ta chỉ có thể giúp ngươi lúc bắt đầu, tương lai ngươi như thế nào, đều dựa vào chính ngươi, không được lười biến" Trường An nói xong mấy câu cũng không nán lại, đi vào trong nhà tranh nghỉ ngơi.

Sở Tích Nguyệt cũng không phàn nàn gì, sau đó ngồi tỉnh tọa ổn định thương thế một chút, ngày mai lại tiếp tục đi vào Thiên Trúc Lâm cùng Thanh Xà chiến đấu, nàng quyết tâm trong vòng mười năm, nàng phải đánh thắng được Thanh Xà tỷ.

Sở Tích Nguyệt trong tâm trí đã hình thành một cỗ chiến đấu chi tâm, nàng hiện tại chỉ có một quyết tâm là chiến thắng được Thanh Xà, mau chóng sáng tạo được công pháp, bước lên con đường tu luyện, nàng không muốn cả đời chỉ là phàm thể, nàng muốn siêu việt hết thảy kẻ thù, nàng muốn báo thù.

Chương 72 Chương 72 : Sở Tích Nguyệt - Chiến Thắng Thanh Xà.

Chương 72 : Sở Tích Nguyệt - Chiến Thắng Thanh Xà.

Mấy ngày sau.

Hôm nay Sở Tích Nguyệt thương thế đã khỏi, nàng lại một lần nữa cầm theo Hồng Huyền Táng bước vào Thiên Trúc Lâm.

Vừa bước vào Thiên Trúc Lâm, không khí vô cùng tĩnh mịch, u ám, lạnh lẽo, tỏa ra khắp cả khu rừng, một thanh âm nhẹ nhàng lên tiếng.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt đã khỏe rồi sao ?" Thanh Xà từ trên không trung nhìn xuống hỏi.

"Thanh Xà tỷ tỷ, ta chưa từng thấy tỷ ra tay, tỷ mau xuất hiện, đừng giả thần giả quỷ trước mặt ta nữa." Sở Tích Nguyệt cầm theo Hồng Huyền Táng đề phòng, nàng vẫn còn những bài học trước đó bị Thanh Xà tấn công bất ngờ, nàng không muốn lần này lại như lần trước.

"Vậy sao, vậy ta không khách khí, ta xuất chiêu đây " Thanh Xà giọng nói lạnh lùng, không biết từ đâu đến xuất ra một kiếm.

Trúc kiếm trên tay nàng nhẹ nhàng điểm một cái, vô số kiếm khí màu xanh lục từ trên cao bắn xuống, làm cho Sở Tích Nguyệt không có cơ hội né tránh, lần này nàng lại bay ra bên ngoài, vết thương chồng chất, tuy không nặng như lần đầu nhưng đối với nàng cũng xem như trí mạng.

"Thật khó, mười năm ta có thế thắng được Thanh Xà tỷ hay không ?" Sở Tích Nguyệt tự hỏi bản thân mình, liệu trong mười năm tới, nàng có thể nào chiến thắng được Thanh Xà hay không, nếu chiến thắng được Thanh Xà, chiến lực của nàng tương đương đương với Bất Hủ Tiên Vương rồi, nàng cũng không suy nghỉ nhiều, nàng mới ở Ma Thiên Sơn bao lâu nếu có được chiến lực của Bất Hủ Tiên Vương nhanh như thế mới là chuyện lạ.

Bất Hủ Tiên Vương khó gặp bao nhiêu, nàng cũng biết, đâu phải như rau cãi trắng ngoài chợ, muốn đến là đến được, đoạn đường của nàng còn rất dài, rất dài.

Dưỡng thương mấy ngày, thương thế đã khỏi, tiếp tục đi đến Thiên Trúc Lâm, lần này chưa kịp tiếng vào Sở Tích Nguyệt đã bị một cái lốc kiếm thổi bay lên không trung, bị vô vàng kiếm khí oanh tạc, bị thương cực kì nặng nề gất đi, bị đánh bay về núi tuyết.

Nàng cứ thế suốt mười năm, từ khi Thanh Xà hóa hình đến nay, nàng chưa một lần nào thành công bước vào cổng của Thiên Trúc Lâm, diện mạo của Thanh Xà nàng cũng chỉ mơ hồ thấy được một hai lần, nàng chưa từng nhìn rõ công kích của Thanh Xà một lần.

"Mười năm rồi, ngay cả Thanh Xà tỷ như thế nào ta còn chưa thấy rõ, làm sao có thể thắng tỷ ấy đây" Sở Tích Nguyệt suy nghỉ lung tung trong đầu nàng rất nhiều cách, sử dụng Tử Cực Huyết Ma Đồng, hay Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm đều vô dụng với Thanh Xà.

"Rốt cuộc ta phải làm sao, mới có thể chính diện đánh với tỷ ấy đây" Sở Tích Nguyệt thương thế đã khỏi hẳn, do dự có nên tiếp tục tiếng vào Thiên Trúc Lâm hay không.

"Thôi không suy nghỉ lung tung nữa, đi vào thôi".

Sở Tích Nguyệt cầm theo Hồng Huyền Táng lại tiếp tục đi vào Thiên Trúc Lâm, vừa bước vào Thiên Trúc Lâm đã có vô vàng kiếm khí oanh kích nàng mà đến, nàng cũng đã quen với cảnh này, mở ô ra mà đỡ công kích, nhưng không được bao lâu lại bị thương bay ra ngoài.

Quay đi quay lại đã thêm mười năm trôi qua, Sở Tích Nguyệt nay đã có thể chính diện cùng Thanh Xà trực tiếp đánh nhau, cho dù không đỡ nỗi một chiêu, nhưng đối với nàng cũng đã có tiến bộ rất lớn.

Ròng rã hai mươi năm, hai mươi năm nàng mới có thế chính diện cùng Thanh Xà đối kháng, nàng có một chút thất vọng về bản thân mình, nhưng cũng không còn cách nào, Thanh Xà tỷ quá mạnh, nàng hiện tại chưa có cơ hội chiến thắng.

Sở Tích Nguyệt tự tin bước vào Thiên Trúc Lâm, lần này Thanh Xà tỷ đã không tấn công từ khi bước vào nữa, mà từ trên không trung cầm theo trúc kiếm bay đến trực diện công kích.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, mau tránh!" Thanh Xà từ trên cao cầm trúc kiếm bay đến công kích Sở Tích Nguyệt.

"Thanh Xà tỷ, ta khác với năm đó rất nhiều!" Sở Tích Nguyệt trên mặt có vài phần tự tin nói.

Sở Tích Nguyệt mở ra Hồng Huyên Táng ngạnh kháng cùng kiếm khí của Thanh Xà, kiếm khí va nhau tạo ra tiếng keng keng, nàng bị nó đẩy lùi lại mấy bước, khóe miệng chảy ra một vết máu, nàng coi như miễn cưỡng đỡ được chiêu vừa rồi.

Lúc này bên kia Thanh Xà cũng không dừng lại, nàng lơ lững giữa không trung, lấy hàng ngàn, hàng vạn lá trúc làm kiếm, kiếm khí tề xung khuết tán cả Thiên Trúc Lâm.

Ba ngàn đạo kiếm khí từ lá trúc hình thành, lao nhanh về phía Sở Tích Nguyệt mà công kích, Sở Tích Nguyệt vội vàng xoay tròn Hồng Huyền Táng đỡ đòn, chưa được một hơi thở, kiếm khí quá dày đặc, kèm theo vô tận lá trúc bén nhọn công kích nàng, lần nữa bị đánh bay ra bên ngoài núi tuyết.

Từ trong Thiên Trúc Lâm, một giọng nói nhẹ nhàng phát ra nói vớ Sở Tích Nguyệt.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, lần này không tệ, lần sau cố gắng thêm chút nữa là được rồi !" Thanh Xà thanh âm từ bên trong Thiên Trúc Lâm truyền ra đến bên tai của nàng.

Sở Tích Nguyệt ủy khuất, ngã xuống mặt tuyết thở hổn hễn, nàng đã cố gắng rất nhiều , nhưng mà quá khó khăn, nàng mỗi ngày đều đang cố gắng mạnh hơn bao giờ hết, trừ những lúc đối chiến với Thanh Xà tỷ, nàng điều tích cực luyện kiếm, nâng cao trình độ của bản thân.

Nàng cứ thế mà ngồi bên thanh trúc kiếm khí của sư phụ để lại cho nàng mà tu luyện, ròng rã nàng đến Ma Thiên Sơn này đã năm mươi năm, thời gian trôi qua thật nhanh, đã năm mươi năm trôi qua.

Trường An từ trong nhà tranh đi ra, nhìn thấy đồ đệ của mình đang ngồi lĩnh ngộ kiếm ý, hắn có chút hài lòng, cũng có chút không hài lòng, nàng đến đây đã năm mươi năm có thừa, nhưng ngay cả Thanh Xà yếu nhất ở Ma Thiên Sơn này, còn chưa chiến thắng nổi, nàng rốt cuộc đợi đến bao giờ, hắn suy nghỉ một chút có lẽ hắn đã quá khắc khe với nàng, dù sao nàng cũng chỉ làm phàm thể, làm đến bước này đã không tầm thường.

"Tiểu Nguyệt, ngươi vẫn chưa thể chiến thắng được Thanh Xà ?" Trường An xuất hiện sau lưng nàng hỏi.

"Đúng vậy sư phụ, Thanh Xà tỷ quá mạnh, con cũng hết cách" Khuôn mặt của Sở Tích Nguyệt có phần ủy khuất nói.

"Sư phụ, cho con một lời khuyên, được không ?" Sở Tích Nguyệt tiếp tục nói, nàng có chút khẩn trương.

"Lời khuyên, ta không có lời khuyên nào dành cho ngươi, ta chỉ có vài câu muốn nhắc nhở ngươi mà thôi!"

"Ngươi hiện tại không thiếu nhất chính là thời gian, ngươi thời gian còn rất nhiều, mà ta thời gian bênh cạnh ngươi không còn nhiều, ngươi phải mau chóng trưởng thành, sư phụ không thể ở bên ngươi cả đời".

"Sư phụ, người bị gì sao, người sắp rời đi sao?" Sở Tích Nguyệt nghe câu nói của sư phụ có một chút lo lắng, lo lắng sư phụ sẽ rời xa nàng, như tất cả mọi người.

"Ta ở Ma Thiên Sơn đã hơn vạn năm, cũng đến lúc nên rời đi, truyền thừa của ta cũng đã cho ngươi, mấy trăm năm sau ta liền rời đi, hi vọng mấy trăm năm sau ngươi có thể chiến thắng Thanh Xà, chiến thắng chúng Yêu Ma nơi này, có thể bình định Sinh Mệnh Cấm Khu, có thể rời núi báo được thù, sư phụ chỉ hi vọng ngươi làm được điều ngươi mong muốn" Trường An nói hết ra những câu cuối cùng của bản thân mình nghỉ, sau đó quay người rời đi, hắn cũng đến lúc rời khỏi Ma Thiên Sơn rồi.

Sở Tích Nguyệt nghe được những lời đó, trong lòng nàng nổi lên một chút lo lắng , một chút u buồn, nàng không ngồi trước thanh trúc kiếm khí nữa, nàng cầm theo Hồng Huyền Táng bước vào Thiên Trúc Lâm.

"Thanh Xà tỷ, mau xuất chiêu." Sở Tích Nguyệt từ bên ngoài cầm Hồng Huyền Táng đi vào, kiếm khí gào thét mà công kích Thiên Trúc Lâm.

Vô tận kiếm khí từ Thiên Trúc Lâm đánh trả, nàng thổ huyết bay ra ngoài ngất đi, tỉnh lại liền tiếng vào bên trong cùng Thanh Xà chiến đấu, cứ như thế trôi qua đã mấy năm, nàng trên người lúc nào cũng nhộm đỏ máu tươi của chính mình.

Nàng lúc này sẽ tàn độc nhất với kẻ thù, cũng tàn độc với chính bản thân mình, nàng suốt mấy năm không nghỉ ngơi, một đường mang theo Hồng Huyền Táng mà chiến cùng Thanh Xà.

Cho dù hết lần này đến lần khác, nàng đều bị đánh bại không thương tiếc, nàng luôn đứng dậy, nàng muốn trước khi sư phụ rời đi, có thể yên tâm về nàng, nàng không muốn sư phụ rời đi đem theo nỗi lo lắng của nàng.

"Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm".

"Xung Thiên Trúc Hoài Kiếm".

KENG KENG!

Hai tiếng kiếm khí va chạm vào nhau, nàng một thân đằng đằng sát khí, cầm Hồng Huyền Táng liên tục xuất sát chiêu về phía Thanh Xà, đã ba trăm năm nàng cùng Thanh Xà chiến đấu.

"Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm: Minh Kiếm".

Sở Tích Nguyệt tung ra một chiêu Minh Kiếm ngăn cản vô vàng kiếm khí từ Thiên Trúc Lâm gây ra, Thanh Xà là Thiên Trúc Lâm, Thiên Trúc Lâm chính là Thanh Xà, vô tận kiếm khí va nhau, vô số công kích triệt tiêu lẫn nhau, một mảnh rừng trúc xanh bao la bát ngát nay đã trơ trụi đi không ít.

"Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm : Huyết Kiếm".

Kiếm này vừa ra liền chém lên thân của Thanh Xà, nàng bay thẳng ra phía sau Thiên Trúc Lâm mấy trăm dặm, bị thương không nặng cũng không nhẹ nằm đó, mở miệng mỉm cười nói.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, cuối cùng cũng đã thắng được ta rồi!"

Sở Tích Nguyệt hôm nay đã trưởng thành, nàng không còn là tiểu cô nương năm đó, nàng hôm nay đã có đủ chiến lực cùng Bất Hủ Tiên Vương chiến đấu.

Ba trăm năm, cuối cùng ba trăm năm nàng cũng đã thành công chiến thắng Thanh Xà, nhưng mà nàng biết ở Ma Thiên Sơn này còn rất nhiều thứ cần nàng đánh bại.

Chương 73 Chương 73: Sở Tích Nguyệt - Thôn Thiên Ma Công.

Chương 73: Sở Tích Nguyệt - Thôn Thiên Ma Công.

Ba trăm năm ròng rã ba trăm năm, Sở Tích Nguyệt cuối cùng cũng thành công chiến thắng Thanh Xà, nàng tốn thời gian ba trăm năm để hoàn thành bước đầu tiên trên con đường tu hành của mình.

"Ba trăm năm,cuối cùng ba trăm năm ta cũng thành công chiến thắng được Thanh Xà tỷ" Khuôn mặt Sở Tích Nguyệt mười phần vui vẻ, hương phấn chạy thật nhanh về núi tuyết.

Sở Tích Nguyệt sau khi chiến thắng Thanh Xà, không để ý đến Thanh Xànữa, vội vội, vàng vàng chạy thẳng về núi tuyết thông báo cho sư phụ.

Rời khỏi Thiên Trúc Lâm, Sở Tích Nguyệt trở lại nhà tranh trên núi tuyết mà sư phụ nàng hay ở, hay uống trà, đánh cờ.

Núi tuyết hôm nay vẫn như thường ngày, không khí vẫn yên tĩnh, bầu trời tỏa ra một cái nắng cực kì chói chang, nhưng trên bầu trời có tuyết rơi xuống trên đầu của nàng.

Nhưng có một điều khác biệt rõ ràng, nơi đây giờ này không còn hơi ấm của sư phụ nữa, sư phụ của nàng đã rời đi, trên bàn chỉ để lại một mảnh giấy nhỏ.

Nàng tiến tới cái bàn hằng ngày sư phụ nàng hay ngồi, cảm nhận một hơi ấm cuối cùng, sau đó mở ra mảnh giấy nhỏ, trên đó có viết vài phần dặn dò, vài phần nhắc nhở, Sở Tích Nguyệt rưng rưng nước mắt không nói nên lời, khuôn mặt ảm đạm mà đau buồn.

"Ngươi nếu đọc được mảnh giấy này, có lẽ ta đã đi rồi, mấy trăm năm qua ta đều nhìn thấy được sự cố gắng của ngươi, nhưng trên con đường tu luyện của ngươi còn dài, vẫn phải tiếp tục nổ lực".

"Ngươi có lẽ đã thắng được Tiểu Thanh Xà rồi, tiếp theo ngươi nên đi đến Táng Âm Mộ Địa chiến thắng con Dơi Yêu ở đó, khi ngươi đầy đủ thực lực nên tiến về Sinh Mệnh Cấm Khu lịch luyện, ở đó có nhiều thứ cần ngươi học hỏi".

"Ngươi cũng nên tự tạo ra công pháp của mình rồi, ba trăm năm cùng ngươi làm sư đồ cũng không tệ trong cuộc đời dài đằng đẳng của ta.".

"Có hợp thì sẽ có tan, nhân sinh chính một hồi li biệt. Trong những năm tháng dài đằng đẳng, phản phất như một bến đò với từng vùng dương liễu lả lướt, cứ một đoạn thời gian, sẽ có khách trọ rời thuyền mà đi, có người lên thuyền làm bạn, sau đó lại ở một bên mới tụ họp li biệt, ta và ngươi cũng là như vậy, ta chỉ như một vị khách lướt qua cuộc đời ngươi ba trăm năm, đừng buồn phiền, đừng sầu não, hãy cố gắng tu luyện ".

"Ta tin rằng ngươi tương lai sẽ không tệ, sẽ báo được thù, sẽ gỡ bỏ đi được khuất mắt trong lòng, đừng nãn lòng khi không có ta ở bên cạnh Tiểu Nguyệt Nguyệt, phải cố gắng rời khỏi Ma Thiên Sơn sớm nhất hiểu chưa".

"Ta cũng không dông dài làm mất thời gian của ngươi nữa, nếu sau này ngươi thành công trở thành tuyệt thế cường giả của Tiên Giới, hãy thay ta trông nom Ma Thiên Sơn, trong nom Tiểu Thanh Xà, ta cũng không còn gì để nói nữa, Tiểu Nguyệt Nguyệt cố lên."

Sở Tích Nguyệt đọc hết lá thư cuối cùng mà Trường An để lại, nàng khuôn mặt trở nên ảm đạm đau buồn, đôi mắt nàng rươm rướm nước mắt, sư phụ rời đi rồi nàng sau này sẽ chỉ còn lại một mình ở đây làm bạn với Thanh Xà, các Yêu Tộc khác, nàng hôm nay rất buồn.

Sở Tích Nguyệt buồn bã ngồi trên mặt tuyết thất thần một thời gian, nàng có một chút đau lòng, có một chút mất hết đi ý chí chiến đấu, nhưng nàng lại nhớ về mối thù năm đó của Gia Tộc, nàng lai cầm theo Hồng Huyền Táng đi vào Thiên Trúc Lâm.

Đi vào Thiên Trúc Lâm, hôm nay Thanh Xà không tấn công nàng, mà chỉ thấy nàng ngồi tỉnh tọa trên ngọn trúc, cảm nhận được Sở Tích Nguyệt đến Thanh Xà nhẹ nhàng lướt xuống, khuôn mặt mỉm cười nhìn Sở Tích Nguyệt.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta không có gì cùng muội luyện tập nữa rồi, làm sao khuôn mặt lại ủ rũ như vậy ?" Thanh Xà có một chút hiếu kì nhìn Sở Tích Nguyệt hỏi, khó hiểu tại sao hôm nay nàng buồn rầu thế kia.

"Thanh Xà tỷ, sư phụ rời đi rồi!" Sở Tích Nguyệt giọng nói có chút đau buồn nói.

"Ngài ấy đi rồi sao, Tiểu Nguyệt Nguyệt đừng buồn, còn có chúng ta cùng muội trải qua khoản thời gian sau này" Thanh Xà an ủi nàng một chút nói.

"Được rồi Thanh Xà tỷ, ta không đau buồn nữa, chúng ta cùng nhau luyện tập!" Trên tay nàng Hồng Huyền Táng đã chuẩn bị công kích.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta đã nói không cùng ngươi đánh nhau nữa, ta không còn gì để cùng ngươi luyện tập!"

"Vậy ta hiện tại làm gì bây giờ ?"

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, tuy muội hiện tại đã có thể cùng Bất Hủ Tiên Vương đối chiến, nhưng muội vẫn còn là Phàm Nhân, muội sống được mấy trăm năm có lẽ là do Ngài ấy sử dụng một số linh dược giúp muội kéo dài tuổi thọ, cũng đã đến lúc muội nên tăng cao tu vi rồi." Thanh Xà đưa ra một số lời khuyên dành cho Sở Tích Nguyệt.

"Nhưng mà ta chỉ làm Phàm Thể, bước lên con đường tu luyện thật sự quá khó khăn" Sở Tích Nguyệt có một chút băn khoăn không biết làm như thế nào.

"Ở tộc của ta có một loại thần thông được gọi là Thôn Phệ Chi Huyết, thần thông này có thể Thôn Phệ Huyết Dịch của kẻ địch để làm cường đại bản thân, muội thử xem học theo, có thể sáng tạo công pháp cho riêng mình thử xem có được hay không" Thanh Xà đưa ra lời gợi ý cho Sở Tích Nguyệt.

"Thanh Xà tỷ, có thể thi triển một lần thần thông cho ta xem được hay không ?" Sở Tích Nguyệt nhìn nàng hỏi.

"Được, không thành vấn đề" Thanh Xà nhìn nàng đồng ý, hóa thành bản thể.

Nàng hóa thành một đầu Thanh Xà cực kì to lớn, miệng há một cái hút hàng ngàn, hàng vạn con Tiểu Thanh Xà khác vào miệng, hút khô toàn bộ huyết dịch của bọn chúng làm cường đại cho bản thân.

Toàn bộ Tiểu Thanh Xà bên trong Thiên Trúc Lâm lần lược biến mất, trở thành một cái xác khô, bị hút sạch toàn bộ huyết dịch, nhưng sau một đoạn thời gian các Tiểu Thanh Xà trở lại như bình thường, đây cũng là điểm yếu duy nhất của thần thông này của Cửu Thải Thôn Thiên Xà, nhưng mà chỉ cần trong một khoảnh khắc như vậy thôi, cũng đủ để phân ra thắng bại.

"Thần thông của tộc ta là như vậy, chỉ có thể duy trì một thời gian ngắn, sau đó Huyết Dịch của bản thân bị rút đi một nửa, trả lại cho kẻ địch bị hút khô, nếu như kẻ địch hoàn toàn chết rồi, thì phần Huyết Dịch đó triệt để biến mất, đó cũng là điểm yếu trí mạng của thần thông này".

"Thanh Xà tỷ như vậy cũng đủ rồi, ta sẽ tự nghĩ cách." Sở Tích Nguyệt nhìn thấy thần thông của Thanh Xà, trong đầu đã nghỉ ra ý tưởng để tạo ra công pháp giúp nàng cường đại thể chất trong tương lai.

Sở Tích Nguyệt suốt mấy năm thử nghiệm đi thử nghiệm lại trên thân của các Tiểu Thanh Xà, thể chất của các tiểu Thanh Xà đều là Linh Thể vượt qua cả chính bản thân nàng.

Nàng thử Công Pháp mới suốt mấy năm, liên tục thôn phệ thể chất của Tiểu Thanh Xà nhưng không thành công, nàng cải biến thử đủ các biện pháp nhưng vẫn khó mà thành.

Bảy năm sau, vào một ngày bình thường như bao ngày khác, Sở Tích Nguyệt hôm nay lại tiếp tục thử nghiệm, nàng hôm nay thành công hút được thể chất của Tiểu Thanh Xà, thành công sáng tạo công pháp cho riêng bản thân mình.

Công pháp này tên gọi là Thôn Thiên Ma Công, liên tục thôn phệ các loại thể chất của kẻ địch làm tăng lên thể chất của bản thân, hút toàn bộ khí huyết để tăng lên nhục thân, hút toàn bộ thần hồn của kẻ địch để tăng lên thần hồn của bản thân.

Nàng ngồi tại Thiên Trúc Lâm, thi triển Thôn Thiên Ma Công, tuy nói công pháp này thôn phệ thể chất, khí huyết của người khác mà làm cường đại bản thân, nhưng mà nó còn có một công dụng khác đó là thôn phệ Tiên Khí, Ma Khí khắp nơi trong thiên địa cho bản thân sử dụng.

Đây cũng là sự lợi hại của Thôn Thiên Ma Công, hiện tại Sở Tích Nguyệt khó mà tìm được thể chất thích hợp để thôn phệ, nên hiện tại nàng phải nhanh chóng bước vào Luyện Khí Cảnh trước tiên, để nện chắc cơ sở sau này.

Thi triển Thôn Thiên Ma Công, Tiên Lực, Ma Lực khắp Ma Thiên Sơn hội tụ về Thiên Trúc Lâm, bồi bổ thân thể của nàng, tăng thêm một phần uy lực cho bản thân, cũng tăng lên cho Hồng Huyền Táng.

Hồng Huyền Táng cũng giống như nàng, nếu như nàng vận chuyển Thôn Thiên Ma Công thì nó cũng tự động vận chuyển để tự cường đại bản thân của nó, đây cũng là điều lợi hại của Hồng Huyền Táng.

Sở Tích Nguyệt ngồi tỉnh tọa ở trong Thiên Trúc Lâm một thời gian, nàngmở mắt ra, cảm nhận thân thể có chút biến hóa, tuy không nhiều nhưng thể chất của nàng cũng đã có chổ tiến triển.

Thanh Xà bên cạnh nhìn nàng tỉnh lại, mở miệng cho nàng lời khuyên.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, công pháp của muội cũng xem như thành công, ta có chỗ này giúp muội phát huy toàn bộ tác dụng của công pháp".

"Thanh Xà tỷ, ở đâu?" Sở Tích Nguyệt tò mò hỏi.

"Táng Âm Mộ Địa, nơi đó có rất nhiều thi thể của Thượng Cổ Cường Giả, muội nếu như thôn phệ được thể chất của bọn họ, thể chất muội sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều".

"Thanh Xà tỷ, chúng ta mau đi đến Táng Âm Mộ Địa".

Vừa dứt lời hai người đứng dậy, Sở Tích Nguyệt trở về núi tuyết ổn định căn cơn một thời gian, sau đó cùng Thanh Xà đi vào Táng Âm Mộ Địa lịch luyện.

Chương 73 Chương 73: Sở Tích Nguyệt - Thôn Thiên Ma Công.

Chương 73: Sở Tích Nguyệt - Thôn Thiên Ma Công.

Ba trăm năm ròng rã ba trăm năm, Sở Tích Nguyệt cuối cùng cũng thành công chiến thắng Thanh Xà, nàng tốn thời gian ba trăm năm để hoàn thành bước đầu tiên trên con đường tu hành của mình.

"Ba trăm năm,cuối cùng ba trăm năm ta cũng thành công chiến thắng được Thanh Xà tỷ" Khuôn mặt Sở Tích Nguyệt mười phần vui vẻ, hương phấn chạy thật nhanh về núi tuyết.

Sở Tích Nguyệt sau khi chiến thắng Thanh Xà, không để ý đến Thanh Xànữa, vội vội, vàng vàng chạy thẳng về núi tuyết thông báo cho sư phụ.

Rời khỏi Thiên Trúc Lâm, Sở Tích Nguyệt trở lại nhà tranh trên núi tuyết mà sư phụ nàng hay ở, hay uống trà, đánh cờ.

Núi tuyết hôm nay vẫn như thường ngày, không khí vẫn yên tĩnh, bầu trời tỏa ra một cái nắng cực kì chói chang, nhưng trên bầu trời có tuyết rơi xuống trên đầu của nàng.

Nhưng có một điều khác biệt rõ ràng, nơi đây giờ này không còn hơi ấm của sư phụ nữa, sư phụ của nàng đã rời đi, trên bàn chỉ để lại một mảnh giấy nhỏ.

Nàng tiến tới cái bàn hằng ngày sư phụ nàng hay ngồi, cảm nhận một hơi ấm cuối cùng, sau đó mở ra mảnh giấy nhỏ, trên đó có viết vài phần dặn dò, vài phần nhắc nhở, Sở Tích Nguyệt rưng rưng nước mắt không nói nên lời, khuôn mặt ảm đạm mà đau buồn.

"Ngươi nếu đọc được mảnh giấy này, có lẽ ta đã đi rồi, mấy trăm năm qua ta đều nhìn thấy được sự cố gắng của ngươi, nhưng trên con đường tu luyện của ngươi còn dài, vẫn phải tiếp tục nổ lực".

"Ngươi có lẽ đã thắng được Tiểu Thanh Xà rồi, tiếp theo ngươi nên đi đến Táng Âm Mộ Địa chiến thắng con Dơi Yêu ở đó, khi ngươi đầy đủ thực lực nên tiến về Sinh Mệnh Cấm Khu lịch luyện, ở đó có nhiều thứ cần ngươi học hỏi".

"Ngươi cũng nên tự tạo ra công pháp của mình rồi, ba trăm năm cùng ngươi làm sư đồ cũng không tệ trong cuộc đời dài đằng đẳng của ta.".

"Có hợp thì sẽ có tan, nhân sinh chính một hồi li biệt. Trong những năm tháng dài đằng đẳng, phản phất như một bến đò với từng vùng dương liễu lả lướt, cứ một đoạn thời gian, sẽ có khách trọ rời thuyền mà đi, có người lên thuyền làm bạn, sau đó lại ở một bên mới tụ họp li biệt, ta và ngươi cũng là như vậy, ta chỉ như một vị khách lướt qua cuộc đời ngươi ba trăm năm, đừng buồn phiền, đừng sầu não, hãy cố gắng tu luyện ".

"Ta tin rằng ngươi tương lai sẽ không tệ, sẽ báo được thù, sẽ gỡ bỏ đi được khuất mắt trong lòng, đừng nãn lòng khi không có ta ở bên cạnh Tiểu Nguyệt Nguyệt, phải cố gắng rời khỏi Ma Thiên Sơn sớm nhất hiểu chưa".

"Ta cũng không dông dài làm mất thời gian của ngươi nữa, nếu sau này ngươi thành công trở thành tuyệt thế cường giả của Tiên Giới, hãy thay ta trông nom Ma Thiên Sơn, trong nom Tiểu Thanh Xà, ta cũng không còn gì để nói nữa, Tiểu Nguyệt Nguyệt cố lên."

Sở Tích Nguyệt đọc hết lá thư cuối cùng mà Trường An để lại, nàng khuôn mặt trở nên ảm đạm đau buồn, đôi mắt nàng rươm rướm nước mắt, sư phụ rời đi rồi nàng sau này sẽ chỉ còn lại một mình ở đây làm bạn với Thanh Xà, các Yêu Tộc khác, nàng hôm nay rất buồn.

Sở Tích Nguyệt buồn bã ngồi trên mặt tuyết thất thần một thời gian, nàng có một chút đau lòng, có một chút mất hết đi ý chí chiến đấu, nhưng nàng lại nhớ về mối thù năm đó của Gia Tộc, nàng lai cầm theo Hồng Huyền Táng đi vào Thiên Trúc Lâm.

Đi vào Thiên Trúc Lâm, hôm nay Thanh Xà không tấn công nàng, mà chỉ thấy nàng ngồi tỉnh tọa trên ngọn trúc, cảm nhận được Sở Tích Nguyệt đến Thanh Xà nhẹ nhàng lướt xuống, khuôn mặt mỉm cười nhìn Sở Tích Nguyệt.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta không có gì cùng muội luyện tập nữa rồi, làm sao khuôn mặt lại ủ rũ như vậy ?" Thanh Xà có một chút hiếu kì nhìn Sở Tích Nguyệt hỏi, khó hiểu tại sao hôm nay nàng buồn rầu thế kia.

"Thanh Xà tỷ, sư phụ rời đi rồi!" Sở Tích Nguyệt giọng nói có chút đau buồn nói.

"Ngài ấy đi rồi sao, Tiểu Nguyệt Nguyệt đừng buồn, còn có chúng ta cùng muội trải qua khoản thời gian sau này" Thanh Xà an ủi nàng một chút nói.

"Được rồi Thanh Xà tỷ, ta không đau buồn nữa, chúng ta cùng nhau luyện tập!" Trên tay nàng Hồng Huyền Táng đã chuẩn bị công kích.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta đã nói không cùng ngươi đánh nhau nữa, ta không còn gì để cùng ngươi luyện tập!"

"Vậy ta hiện tại làm gì bây giờ ?"

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, tuy muội hiện tại đã có thể cùng Bất Hủ Tiên Vương đối chiến, nhưng muội vẫn còn là Phàm Nhân, muội sống được mấy trăm năm có lẽ là do Ngài ấy sử dụng một số linh dược giúp muội kéo dài tuổi thọ, cũng đã đến lúc muội nên tăng cao tu vi rồi." Thanh Xà đưa ra một số lời khuyên dành cho Sở Tích Nguyệt.

"Nhưng mà ta chỉ làm Phàm Thể, bước lên con đường tu luyện thật sự quá khó khăn" Sở Tích Nguyệt có một chút băn khoăn không biết làm như thế nào.

"Ở tộc của ta có một loại thần thông được gọi là Thôn Phệ Chi Huyết, thần thông này có thể Thôn Phệ Huyết Dịch của kẻ địch để làm cường đại bản thân, muội thử xem học theo, có thể sáng tạo công pháp cho riêng mình thử xem có được hay không" Thanh Xà đưa ra lời gợi ý cho Sở Tích Nguyệt.

"Thanh Xà tỷ, có thể thi triển một lần thần thông cho ta xem được hay không ?" Sở Tích Nguyệt nhìn nàng hỏi.

"Được, không thành vấn đề" Thanh Xà nhìn nàng đồng ý, hóa thành bản thể.

Nàng hóa thành một đầu Thanh Xà cực kì to lớn, miệng há một cái hút hàng ngàn, hàng vạn con Tiểu Thanh Xà khác vào miệng, hút khô toàn bộ huyết dịch của bọn chúng làm cường đại cho bản thân.

Toàn bộ Tiểu Thanh Xà bên trong Thiên Trúc Lâm lần lược biến mất, trở thành một cái xác khô, bị hút sạch toàn bộ huyết dịch, nhưng sau một đoạn thời gian các Tiểu Thanh Xà trở lại như bình thường, đây cũng là điểm yếu duy nhất của thần thông này của Cửu Thải Thôn Thiên Xà, nhưng mà chỉ cần trong một khoảnh khắc như vậy thôi, cũng đủ để phân ra thắng bại.

"Thần thông của tộc ta là như vậy, chỉ có thể duy trì một thời gian ngắn, sau đó Huyết Dịch của bản thân bị rút đi một nửa, trả lại cho kẻ địch bị hút khô, nếu như kẻ địch hoàn toàn chết rồi, thì phần Huyết Dịch đó triệt để biến mất, đó cũng là điểm yếu trí mạng của thần thông này".

"Thanh Xà tỷ như vậy cũng đủ rồi, ta sẽ tự nghĩ cách." Sở Tích Nguyệt nhìn thấy thần thông của Thanh Xà, trong đầu đã nghỉ ra ý tưởng để tạo ra công pháp giúp nàng cường đại thể chất trong tương lai.

Sở Tích Nguyệt suốt mấy năm thử nghiệm đi thử nghiệm lại trên thân của các Tiểu Thanh Xà, thể chất của các tiểu Thanh Xà đều là Linh Thể vượt qua cả chính bản thân nàng.

Nàng thử Công Pháp mới suốt mấy năm, liên tục thôn phệ thể chất của Tiểu Thanh Xà nhưng không thành công, nàng cải biến thử đủ các biện pháp nhưng vẫn khó mà thành.

Bảy năm sau, vào một ngày bình thường như bao ngày khác, Sở Tích Nguyệt hôm nay lại tiếp tục thử nghiệm, nàng hôm nay thành công hút được thể chất của Tiểu Thanh Xà, thành công sáng tạo công pháp cho riêng bản thân mình.

Công pháp này tên gọi là Thôn Thiên Ma Công, liên tục thôn phệ các loại thể chất của kẻ địch làm tăng lên thể chất của bản thân, hút toàn bộ khí huyết để tăng lên nhục thân, hút toàn bộ thần hồn của kẻ địch để tăng lên thần hồn của bản thân.

Nàng ngồi tại Thiên Trúc Lâm, thi triển Thôn Thiên Ma Công, tuy nói công pháp này thôn phệ thể chất, khí huyết của người khác mà làm cường đại bản thân, nhưng mà nó còn có một công dụng khác đó là thôn phệ Tiên Khí, Ma Khí khắp nơi trong thiên địa cho bản thân sử dụng.

Đây cũng là sự lợi hại của Thôn Thiên Ma Công, hiện tại Sở Tích Nguyệt khó mà tìm được thể chất thích hợp để thôn phệ, nên hiện tại nàng phải nhanh chóng bước vào Luyện Khí Cảnh trước tiên, để nện chắc cơ sở sau này.

Thi triển Thôn Thiên Ma Công, Tiên Lực, Ma Lực khắp Ma Thiên Sơn hội tụ về Thiên Trúc Lâm, bồi bổ thân thể của nàng, tăng thêm một phần uy lực cho bản thân, cũng tăng lên cho Hồng Huyền Táng.

Hồng Huyền Táng cũng giống như nàng, nếu như nàng vận chuyển Thôn Thiên Ma Công thì nó cũng tự động vận chuyển để tự cường đại bản thân của nó, đây cũng là điều lợi hại của Hồng Huyền Táng.

Sở Tích Nguyệt ngồi tỉnh tọa ở trong Thiên Trúc Lâm một thời gian, nàngmở mắt ra, cảm nhận thân thể có chút biến hóa, tuy không nhiều nhưng thể chất của nàng cũng đã có chổ tiến triển.

Thanh Xà bên cạnh nhìn nàng tỉnh lại, mở miệng cho nàng lời khuyên.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, công pháp của muội cũng xem như thành công, ta có chỗ này giúp muội phát huy toàn bộ tác dụng của công pháp".

"Thanh Xà tỷ, ở đâu?" Sở Tích Nguyệt tò mò hỏi.

"Táng Âm Mộ Địa, nơi đó có rất nhiều thi thể của Thượng Cổ Cường Giả, muội nếu như thôn phệ được thể chất của bọn họ, thể chất muội sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều".

"Thanh Xà tỷ, chúng ta mau đi đến Táng Âm Mộ Địa".

Vừa dứt lời hai người đứng dậy, Sở Tích Nguyệt trở về núi tuyết ổn định căn cơn một thời gian, sau đó cùng Thanh Xà đi vào Táng Âm Mộ Địa lịch luyện.

Loading in progress...

Chương 75 Chương 75: Sở Tích Nguyệt - Chiến Thắng,

Chương 75: Sở Tích Nguyệt - Chiến Thắng.

Hai người Sở Tích Nguyệt trở lại núi tuyết tu luyện, chuẩn bị mọi thứ ngày hôm sau đi vào Táng Âm Mộ Địa, thực hiện thử thách đầu tiên mà Huyết Bức Yêu Tôn đưa ra.

Ma Thiên Sơn.

Sáng Sớm.

Trên Ma Thiên Sơn, ở trên đỉnh núi tuyết, một thân ảnh nữ tử gầy yếu, người mang một bộ hồng y váy dài, khuôn mặt thanh tú, trên tay cầm một cái ô đang làm một thứ gì đó rất kì quặc, người này chính là Sở Tích Nguyệt nàng hôm nay đang luyện Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm để sãn sàng đi vào Táng Âm Mộ Địa.

Sau thời gian mấy giờ luyện kiếm dưới trời nắng gắt mà có phần lạnh lẽo của Ma Thiên Sơn, Sở Tích Nguyệt khép lại Hồng Huyền Táng, đôi mắt có một phần lãnh đạm, khuôn mặt có chút không vui, nàng muốn cười nhưng lại không cười được, sư phụ nàng đã rời đi được một đoạn thời gian, nhưng tâm trạng của nàng vẫn chưa ổn đỉnh cho lắm.

Rời khỏi núi tuyết đi vào Thiên Trúc Lâm cùng Thanh Xà đi vào Táng Âm Mộ Địa, Thanh Xà chỉ có thể đi theo nàng, không thể ra tay giúp nàng chiến đấu, Thanh Xà như người bảo hộ cho Sở Tích Nguyệt để không cho người khác làm phiền nàng cùng phân thân của Huyết Bức Yêu Tôn đối chiến.

Hai người đi vào Táng Âm Mộ Địa, vừa tiến vào đã thấy Huyết Bức Yêu Tôn bay trên không trung đợi nàng, hắn lạnh giọng nói với nàng.

"Đi về phía tây Táng Âm Mộ Địa, nơi đó có một đạo phân thân của ta, ta đã điều chỉnh sức mạnh của đạo phân phân đó rồi, chỉ còn lại Bất Hủ Tiên Vương, thiết nghỉ ngươi giải quyết nó cũng không khó".

"Đa tạ tiền bối!" Sở Tích Nguyệt khuôn mặt có chút lạnh lùng, ảm đạm nhìn Huyết Bức Yêu Tôn trả lời.

"Đây là lần đầu tiên của ngươi cùng phân thân của ta đối chiến, nên ta mới giảm đạo phân thân đó đến Bất Hủ Tiên Vương mà thôi".

"Lần sau không có ngoại lệ như vậy nữa." Huyết Bức Yêu Tôn ở trên không trung vừa nói, sau đó vỗ đôi cánh một cái liền biến mất không thấy đâu.

Sở Tích Nguyệt nhìn thấy Huyết Bức Yêu Tôn rời đi, nàng cũng không nán lại ở trước cổng vào Táng Âm Mộ Địa nữa, nàng vội vàng cùng Thanh Xà đi về phía Tây ở Táng Âm Mộ Địa.

Hai người đi thẳng một đường về phía Tây, nơi này không khí có phần nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với trung tâm Táng Âm Mộ Địa, có lẽ là do Huyết Bức Yêu Tôn đã điều chỉnh của đạo phân thân ở nơi này, nên nơi này mới có mấy phần nhẹ nhàng đi rất nhiều.

Đi vào một đoạn đường vào Táng Âm Mộ Địa ở phía tây, đi ngang qua vài ngôi mộ có khí tức Tiên Vương Cảnh, nàng đề phòng hoàng cảnh xung quanh, nàng nào có biết được Huyết Bức Yêu Tôn có giống với Thanh Xà hay không, lỡ như cả hai người đều ưu thích công kích mà không báo trước thì nàng lại chịu thiệt thòi.

Đúng như dự đoán của Sở Tích Nguyệt, từ trên không trung phân thân của Huyết Bức Yêu Tôn đột nhiên từ đâu đến, tấn công nàng một cách thật nhanh chóng, nàng không kịp phòng bị, nên bị đánh bay ra xa cách đó một đoạn.

"Đúng là bọn họ không nói võ đức, luôn thích tấn công người khác một cách bất ngờ" Sở Tích Nguyệt lẩm bẩm.

"Yêu Tộc chúng ta là như vậy, không phải như Nhân tộc các ngươi, có cơ hội liền tập kích bất ngờ, ngươi cũng nên học hỏi một chút" Đạo phân thân của Huyết Bức Yêu Tôn lên tiếng nhắc nhở.

"Điều này tiểu nữ đã biết từ trước, nhưng mà tốc độ của tiền bối quá nhanh không kịp né tránh mà thôi." Sở Tích Nguyệt giải thích.

Huyết Bức Yêu Tôn cũng không cùng nàng nói nhiều, từ trên không trung bay với một tốc độ cực nhanh, tung quyền về phía nàng, nàng cũng không kém cạnh tung quyền ngạnh kháng, nàng nhục thân rất mạnh, không kém Bất Hủ Tiên Vương bao nhiêu.

"Ồ, nhục thân không tệ, nhưng tu vi lại chả có bao nhiêu, ngươi nghỉ có thể thắng được ta sao ?" Huyết Bức Yêu Tôn nhếch miệng, trên tay một thanh cốt đao đỏ rực như một ngọn lửa bốc cháy trảm về phía nàng.

Sở Tích Nguyệt nhìn thấy một đạo Hỏa Kiếm Khí đánh về phía nàng, nàng mở ra Hồng Huyền Táng liên tục xoay tròn đỡ đòn, kiếm khí cực kì mạnh mẽ làm cho khu vực xung quanh bị đốt đi một mảng lớn.

Nàng cũng không chỉ bị động phòng thủ, khép lại Hồng Huyền Táng nhảy một cái thật mạnh tung ra một kiếm cực mạnh đáp trả Huyết Bức Yêu Tôn.

"Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm : Huyết Kiếm" Sở Tích Nguyệt tung ra Huyết Kiếm nhằm đã thương Huyết Bức Yêu Tôn.

Huyết Bức Yêu Tôn nhìn thấy kiếm khí vừa tới mỉm cười nhẹ nhàng một cái, sau đó trên tay thanh kiếm đỏ rực vung mạnh một cái, một đạo kiếm khí còn lớn hơn lúc ban đầu gấp mười lần đánh tan Huyết Kiếm của Sở Tích Nguyệt.

Nhìn thấy đạo kiếm khí cực mạnh đánh tới, nàng mở ra Hồng Huyền Táng tiếp tục chống đỡ, được một đoạn thời gian kiếm khí cũng tan hết, trên miệng của nàng cũng nhổ ra mấy ngụm máu, nàng bị thương không nhẹ.

"Chỉ bị thương nhẹ như vậy, không tệ nhưng mà cũng chỉ được đến như vậy thôi" Huyết Bức Yêu Tôn không nhiều lời, trên tay thanh cốt kiếm, hai tay cầm thật chặt như có ngàn đạo hỏa diễm tập hợp vào trong thanh cốt kiếm, trảm một cái cực mạnh về phía Sở Tích Nguyệt.

VÙ! VÙ! ẦM! ẦM!

Sở Tích Nguyệt mỉm cười một cái, sử dụng Tử Cực Huyết Ma Đồng phán đoán đòn tấn công mà Huyết Bức Yêu Tôn đánh ra, nàng nhìn thấy được đạo công kích kia vừa đến, né tránh sang một bên, sau đó cầm lên Hồng Huyền Táng đâm mạnh về phía Huyết Bức Yêu Tôn.

"Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm : Minh Kiếm" Minh Kiếm mà Sở Tích Nguyệt tạo ra, kiếm này có thể hấp thu toàn bộ Tà Khí, Ma Khí, Huyết Khí khắp nơi làm cường đại chiêu thức của mình, cũng vì vậy mà Minh Kiếm vừa ra đã phá tan phòng ngự của Huyết Bức Yêu Tôn đánh hắn bay ra xa trăm dặm.

Huyết Bức Yêu Tôn giận rống lên một tiếng, thân hình bay thẳng lên trời nhìn chằm chằm Sở Tích Nguyệt, miệng của hắn cười thật lớn,

"Haha, không ngờ ngươi có thể dồn ép ta đến mức này, không tệ, không tệ" Huyết Bức Yêu Tôn cực kì nóng giận cười lớn.

Huyết Bức Yêu Tôn ở trên không trung, hắn dùng thần thông mạnh nhất của mình Huyết Bức Sóng Âm, Sóng Âm vừa ra đinh tai nhức óc.

Sở Tích Nguyệt mở ra Hồng Huyền Táng ngăn cản trước người, Sóng Âm cực kì mạnh mẽ, xuyên thấu lớp phòng ngự của Hồng Huyền Táng, làm cho miệng nàng nhổ ra vài ngụm máu,hai tai rĩ máu, hai mũi cũng rĩ máu, lỗ tai chảy máu ra rất nhiều, toàn bộ thính giác, tầm nhìn, cả cơ thể của nàng như bị tan vỡ, nàng hét một cái thất thanh.

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"

Tuy được Hồng Huyền Táng che chắn trước người, nhưng mà Sở Tích Nguyệt bị thương cực kì nặng nề, toàn bộ xương khớp, lục phủ ngủ tạng bị sóng âm chấn động cực kì nặng nề, khó có mà có thể chiến đấu tiếp.

Nhưng mà Sở Tích Nguyệt vẫn cố gắng gượng dậy, nàng không từ bỏ bao giờ, nàng sẽ không bỏ cuộc, nàng sẽ còn đứng lên nếu như nàng vẫn còn một hơi thở, cho dù có chết nàng cũng đứng dậy mà chiến tiếp, đây là quyết tâm của nàng từ khi sư phụ rời đi.

Huyết Bức Yêu Tôn sau khi sử dụng thần thông có một chút suy yếu, hắn có một chút thở dốc, mồ hôi chảy ra, từ trên không trung nhìn xuống Sở Tích Nguyệt bị thương nặng nề nhưng vẫn đứng dậy, nàng thật sự quá liều mạng.

"Nàng đúng là kẻ điên, lại liều mạng nhu vậy" Huyết Bức Yêu Tôn thì thầm nói.

Sở Tích Nguyệt bên dưới nhìn lên Huyết Bức Yêu Tôn, nàng nhìn chằm chằm hắn không rời mắt, Hồng Huyền Táng trên tay vung ra một đạo kiếm khí cực mạnh.

"Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm : Huyết Kiếm" Nàng lại tung ra Huyết Kiếm một lần nữa, đánh thẳng về phía Huyết Bức Yêu Tôn.

Huyết Kiếm vừa ra, vô vàng Huyết Kiếm Khí đánh thẳng vào trên người Huyết Bức Yêu Tôn.

Huyết Bức Yêu Tôn đã suy yếu, không còn tốc độ nhanh như trước, khó mà có thể né tránh đòn kiếm khí này, hắn trúng Huyết Kiếm từ trên không trung rơi xuống, thân thể từ từ ảm đạm mà biến mất.

Sở Tích Nguyệt bên dưới nhổ ra mấy ngụm máu lớn, hai mắt lờ đờ, nàng dường như chuẩn bị sắp ngất, nàng chiến thắng phân thân của Huyết Bức Yêu Tôn cực kì khó khăn, đây chỉ là phân thân yếu nhất của Huyết Bức Yêu Tôn, nếu như gặp những phân thân mạnh hơn, nàng có thể chiến thắng dễ dàng như vậy sao.

"Không tệ, lần đầu đã có thể thắng được phân thân của ta, tuy là yếu nhất, nhưng ngươi cũng không tệ".

"Như đã hứa, ta sẽ để ngươi thôn phệ một cái Vương Thể".

"Đa tạ, tiền bối" Sở Tích Nguyệt cả người bị thương hành lễ với Huyết Bức Yêu Tôn.

Sở Tích Nguyệt cuối cùng đã thắng được phân thân đầu tiên của Huyết Bức Yêu Tôn, nàng sắp được thôn phệ một cái Vương Thể tăng lên thể chất của mình, nàng rất chờ mong.

Quảng cáo
Trước /130 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trong Đôi Mắt Ấy

Copyright © 2022 - MTruyện.net