Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thương Huyền tĩnh tâm lại, ngồi trước bàn bắt đầu lật xem điển tịch, sắc mặt liền trở nên ngưng trọng. Hắn lại cầm cả bộ sách trên giá xuống dưới, nhanh chóng xem qua một lần, nghi hoặc trong lòng ngày càng dâng lên cao. Vì sao sư tôn chưa từng đề cập đến võ học thượng thừa của phái Thanh Vân? Vì sao hắn lại chưa từng phát hiện điển tịch như vậy trong tàng thư các của môn phái?
Hắn vẫn chưa từng nhìn thấy sư tôn thi triển một chiêu thức nào trong đó cả, bởi vậy hình như cũng không phải là tuyệt học độc chiêu của chưởng môn thượng thừa. Nhưng xem trong sách điển tịch này, dù nội dung có vẻ không liên quan tới nhau, nhưng khắp nơi đều có thế thấy được chiêu thức của phái Thanh Vân vô cùng mạch lạc. Chẳng lẽ phái Thanh Vân truyền thừa trong gần ngàn năm, vì người phàm trần náo động mà điển tịch bị di lạc, ly tán?
“Đây là một bộ sách tên là bí tịch tu luyện võ học của phái Thanh Vân thượng thừa, chỉ cần có thể thông hiểu đạo lý, một nửa tiên, yêu trong lục giới ngươi đều có thể đối phó, ngay cả sư phụ ngươi cũng sẽ không phải là đối thủ của ngươi!”
Nhớ lại lời hắc yêu hồ từng nói, Thương Huyền càng có cảm giác đây là điển tịch đã bị thất lạc của phái Thanh Vân, sau đó vì một duyên cớ nào đó, cuối cùng lưu lạc vào tay hắc yêu hồ, hắn nhất định phải nghĩ ra biện pháp để điển tịch này trở về môn phái mới được!
Thương Huyền cầm giấy bút lên viết một phong thư, sao chép phần đầu tiên, thổi khô mực trên giấy, lại xé giấy thành từng mảnh nhỏ. Rồi sau đó tháo phẩn trang trí hình bông hoa trên kiếm Thanh Vân ra, ra khỏi Nhàn Vân trai, ở nơi được chiếu sáng, nhẹ nhàng đung đưa đồ trang trí. Không lâu sau, chưa kịp chớp mắt, một con chim tước đã bay tới, đậu xuống, nhảy tới trước mặt Thương Huyền. Thương Huyền cúi xuống, buộc mảnh giấy dài vào trên đủi chim tước nhỏ, chim tước nhỏ liền thẳng cánh bay đi.
Cách truyền tin như vậy rất có thể sẽ để xót giấy tờ, nhưng chim tước nhỏ như vậy nhưng bay lại rất nhanh, mà thông thường, cho dù thường xuyên bay lên rồi lại hạ xuống, nhưng cũng sẽ không có ai nghi ngờ, cũng xem như là biện pháp duy nhất. Thương Huyền cũng cứ như vậy sao chép trong Nhàn Vân trai, để chim tước nhỏ bí mật mang theo từng mảnh giấy rải rác chứa điển tịch trở về. Chữ viết của hắn nhỏ mà tinh tế, tốc độ sao chép lại như bay, chỉ ở Nhàn Vân trai hai canh giờ, lại có thể chép xong toàn bộ nội dung của bộ điển tịch.
Sau khi đại công cáo thành, Thương Huyền thở ra một hơi, dọn dẹp giấy bút, sắp xếp lại án thư chỉnh tề như cũ, đặt điển tịch lại trên giá sách, chỉ cầm lấy quyển đầu tiên của bộ mang về phòng tiếp tục đọc.
Thương Huyền cứ cho rằng việc mình làm hoàn toàn không có vấn đề gì, lại không ngờ các đệ đệ, muội muội của Kỳ Mặc đã xếp thành đàn, trong quý phủ nhàn rỗi không có việc gì làm, liền thích phơi nắng trong sân nhìn mây trắng, chơi cờ nói chuyện phiếm, thậm chí là giương móng vuốt bắt chim tước cho vui. Vài đệ đệ, muội muội tuổi nhỏ, tính tình hiếu động lại thích chơi đùa, liền bổ nhào tới bên cạnh chim tước nhỏ, nhìn vào chân nó, phát hiện ra mấy mảnh giấy nho nhỏ.
Cho dù nhìn mấy chữ trên giấy không hiểu có ý nghĩa gì, chúng cũng vui vẻ lật qua lật lại xem, cuối cùng giao cho các huynh, các tỷ lớn hơn chúng một chút như hiến vật quý. Các huynh, các tỷ xem xong cũng không hiểu, lại tiếp tục truyền lên trên, cuối cùng chuyển tới chuyển lui liền vào tay Tam ca.
Tam ca vừa đưa tờ giấy tới gần mũi ngửi, liền nở nụ cười hắc hắc, trong đôi mắt đẹp lộ ra vẻ ngoan độc.
Thương Huyền đang chăm chú đọc sách, đột nhiên cửa phòng bị một cước đá văng ra, một nam tử yêu hồ ánh mắt hung ác, nham hiểm đứng trước cửa phòng, khí tức lãnh liệt làm cho hắn không rét mà run. Nam tử yêu hồ giơ tờ giấy trong tay lên, Thương Huyền chỉ cảm thấy da đầu run lên, lông tơ dựng đứng, nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt đạm mạc.
“Đại tẩu, trên giấy này toàn bộ đều là mùi của ngươi.” Nam tử yêu hồ cười tươi nói.
“Ta chỉ truyền tin, báo bình an cho sư tôn.”
“Hừ, có phải là thư báo bình an hay không, chúng ta sẽ biết nhanh thôi. Bích Ngọc!”
“Vâng.”
Tiểu thị đồng Thương Huyền từng gặp mặt qua một lần kia lại xuất hiện, vẫn mặc vải lụa màu vàng nhạt, hơi cúi đầu, mi mắt hơi rũ xuống, tuy vậy nhìn qua vẫn khá là thanh tú, nhưng Thương Huyền biết hắn được hắc yêu hồ và nam tử yêu hồ trước mặt này nể trọng như vậy, nhất định là không hề đơn giản.
“Ngươi biết rõ nên làm như thế nào rồi đấy.”
“Vâng.”
Bích Ngọc rời đi, trong lòng Thương Huyền lại dâng lên một cảm giác bất an. Nhẩm tính số canh giờ, nhóm chim tước bay đi lúc đầu hẳn đã bay xa, bây giờ hẳn là cũng không thể quay trở lại….
“Đại tẩu, ở đây một cọng cỏ, một đóa hoa, một tờ giấy, một cái bút, thậm chí ngay cả một giọt mực, một chút phấn hoa cũng không thể dễ dàng thoát khỏi kết giới được, ha ha ha….”
Tam ca ngửa đầu cười điên cuồng, đột nhiên đến trước mặt Thương Huyền, móng tay sắc bén xẹt qua cổ hắn, nháy mắt liền có vệt máu hiện lên.
“Nếu chỉ là thư bình thường, ta sẽ không giết ngươi, còn nếu không phải….. đại tẩu, ngươi cũng đừng trách Tam đệ độc ác!”’
“Tam ca, làm vậy e là không tốt lắm…. đợi đại ca về rồi lại…..lại….” một thiếu niên yêu hồ nhỏ gầy thanh tú sợ hãi đứng cạnh cửa, ngập ngừng nói.
“Ngũ thập bát, trở về phòng đi.” Tam ca quay đầu lại, thản nhiên nói.
Thiến niên yêu hồ bấu chặt ngón tay trên cửa vài cái, do dự trong chốc lát rồi cũng không dám cãi lời Tam ca, ngoan ngoãn xoay người đi mất.
Sắc mặt Thương Huyền ngày càng tái nhợt, đầu váng mắt hoa, cho dù lặng lẽ cầm máu cho mình, miệng vết thương trên cổ vẫn chảy máu không ngừng, một thân áo trắng của hắn đều nhiễm đỏ, toàn thân ngày càng lạnh lẽo, thậm chí cảm thấy khó thở.
Đúng là thất sách….
“Tiểu Ế, đừng làm càn nữa.”
Một nữ tử xinh đẹp mặc y phục màu tím, trang điểm cực kì đoan trang bước vào phòng, nói với nam tử yêu hồ.
“Nhị tỷ!”
“Giải dược.” Nữ tử xinh đẹp vươn tay nói với Tam đệ Kỳ Ế.
“…..Hừ!”
Kỳ Ế nghiến răng, không chút che giấu sự chán ghét và sát ý với Thương Huyền, ném một bình sứ nhỏ từ trong ống tay áo ra, sau đó căm giận phất tay áo bỏ đi.
Nữ tử xinh đẹp mặc y phục tím liền bôi thuốc bột trong bình sứ lên cổ Thương Huyền, máu nháy mắt liền ngừng chảy, miệng vết thương cũng nhanh chóng khép lại, rất nhanh một vết nhỏ cũng không thấy.
“Đa tạ…. đa tạ phu nhân…..”
“Ai, luận vai vế, ta còn phải gọi ngươi một tiếng đại tẩu!” Nữ tử xinh đẹp cười, đôi mắt đẹp híp lại.
Thương Huyền nghe thấy hai chữ “đại tẩu” này, vẻ mặt có chút xấu hổ, đáp không được, mà không đáp cũng không được, sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, màu sắc thay đổi không ngừng.
“Đại tẩu thật khả ái, khó trách đại ca ta lại không từ thủ đoạn như vậy.”
“……” Thương Huyền lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
“Nhị tỷ.”
Thiếu niên đã rời đi lúc nãy quay trở lại, hai má có một bên bị sưng đỏ lên, chống lên cửa, một đôi mắt ngập nước lóng lánh.
“Tam ca đánh ngươi?” Nữ tử xinh đẹp tỏ ra kinh ngạc.
“Không phải, Tam ca nhéo mặt ta, bảo ta thò tay ra ngoài, đau quá, hu hu….”
“Ngoan, ngoan nào! Đừng khóc, đừng khóc, A Báo của ngươi đâu? A Báo!”
Một nam tử vẻ mặt lạnh lùng trong nháy mắt xuất hiện ngay sau Ngũ thập bát, cúi người thè lưỡi, liếm vài cái lên bên mặt ửng hồng kia của Ngũ thập bát, sau đó lạnh lùng nói mấy chữ “Không đau”. Nữ tử mặc y phục tím lấy tay áo che miệng cười, Ngũ thập lục cũng cười vui vẻ, Thương Huyền nhìn thấy lại hơi ngượng ngùng, lặng lẽ quay đầu đi.
“Được rồi, A Báo, mau đưa đứa nhỏ này về đi!”
Nam tử mặt lạnh vỗ vỗ lưng Ngũ thập bát, nháy mắt liền hóa thành hình báo, Ngũ thập bát cũng hóa thành một con hồ ly tròn tròn, còn chưa kịp trèo lên trên người báo hoa đã bị nhấc gáy lên tha đi.
“Ta cáo từ trước vậy, đại tẩu cứ ngồi chờ nhé! Đại ca tuy rằng tính tình hơi xấu một chút, bất quá…..ừm….ha ha…..” Nhị tỉ đang nói được một nửa liền ngừng lại, chỉ cười cười không nói.
Thương Huyền còn muốn hỏi thêm, nữ tử mặc y phục tím đã đi mất.
“Trời ơi! Công tử, sao người lại biến thành thế này?”
Thị đồng Lãnh Thu vào phòng liền thấy y phục của Thương Huyền vốn là một màu trắng, nhưng giờ đã nhiễm đầy máu đỏ, liền trừng to mắt. Khi hắn nhìn thấy bình sứ nhỏ dùng dở, nháy mắt liền im lặng, lấy quần áo sạch, một lần nữa thay cho Thương Huyền.
“Công tử,tuy rằng Tam thiếu gia tính tình cổ quái, nhưng cũng không phải là người xấu, mong công tử tha thứ cho Tam thiếu gia.” Giọng nói của Lãnh Thu mang theo ngữ khí có lỗi
“Ta không sao.”
“Công tử, người cứ nghỉ tạm trước đi, ta dặn phòng bếp nấu chút thức ăn bổ huyết dưỡng khí cho người.” Lãnh thu nhìn khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu của Thương Huyền, liền quyết định.
“Không cần….”
Thương Huyền còn chưa nói xong, Lãnh Thu đã ôm đống y phục dính máu “bịch bịch” chạy mất. Thương Huyền một lần nữa cầm sách lên, lại thấy đầu váng mắt hoa, trước mắt bỗng trở nên mông lung, nhưng hắn vẫn cố gắng xem sách chăm chú, tựa như muốn nhìn xuyên thấu nó. Đã thật lâu rồi, hắn không cảm thấy nóng lòng, rốt suột như vậy, hận không thể lập tức đọc hết điển tịch, sớm thoát khỏi chỗ này.
Ở đây, hắn sẽ cảm thấy mình sống như một phàm nhân tầm thường, yếu ớt lại vô năng, giống như….. “A Bảo” khi bước vào sư môn trước kia.
Ban đêm, Thương Huyền đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, Kỳ Mặc đã trở lại. Y đẩy cửa, chậm chạp đi tới bên giường, thò tay vào trong áo lấy một tờ giấy hoàn chỉnh đã được khâu các mảnh nhỏ lại, ném lên bàn nhỏ bên cạnh.
“Tiểu Huyền, ngươi nói xem, ta nên trừng phạt ngươi thế nào mới tốt đây?”