Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tại bệnh viện lớn nhất ở thành phố, trong phòng có một người con trai thanh tú đang say mê giấc mơ của mình. Anh đang yên bình trong giấc mơ, một giấc mơ đầy hạnh phúc. Nhưng chắc anh chẳng hay rằng ở hiện thực những người thân của anh đang rất đau lòng và đang khóc vì anh.
Người con trai trên giường bệnh ấy chính là Gia Bảo, một người con trai lúc nào cũng dịu dàng. Anh đang nằm yên trên chiếc giường màu trắng buồn bã, dù cả người anh đầy vết thương. Nhưng vẻ mặt anh lại bình yên vô cùng, giống như anh đang có giấc mơ đẹp.
"Gia Bảo à, mau tỉnh lại đi con." - Bà Lý nghẹn ngào nói.
Bà không muốn con trai yêu quý của mình nằm yên ở nơi đây, bà muốn được nghe anh gọi một tiếng mẹ. Tú Phương cũng đứng bên cạnh rơi nước mắt:
"Anh mau tỉnh lại, được không Gia Bảo?"
Ông Lý đứng yên ở kế đó, chẳng nói lời nào. Thật ra ông cũng rất đau lòng khi nghe bác sĩ nói Gia Bảo có thể không tỉnh lại nữa, vì đầu anh va đập quá mạnh.
Lúc này Gia Nghi như người mất hồn bước vào, nhỏ nhìn thấy anh trai mình đang nằm yên trên giường, cả người anh đầy vết thương thì trong lòng nhỏ thấy xót lắm.
"Gia Nghi, con mới đi đâu về vậy?" - Ông Lý lên tiếng hỏi.
Ông chưa bao giờ thấy khuôn mặt con gái mình đầy đau buồn như thế này, mà đúng thôi. Tại từ trước tới giờ vợ chồng ông suốt ngày bận ra ngoài xã giao, ở nhà chỉ có hai anh em quan tâm nhau thì Gia Nghi thấy anh trai mình bị vậy, đau lòng cũng là chuyện bình thường mà.
"Cha mẹ, hai người đã thức suốt đêm qua rồi mau về nghỉ ngơi đi." - Gia Nghi cố tươi tỉnh lại, nói khẽ.
Tú Phương cũng gật đầu:
"Đúng đấy, hai bác mau về nghỉ đi. Ở đây có con và bé Nghi là được rồi ạ."
"Không, bác muốn đợi Gia Bảo tỉnh lại." - Bà Lý vừa khóc vừa nói.
Ông Lý buồn bã bước tới và đỡ vợ mình đứng dậy:
"Về thôi, chút chiều tôi sẽ đưa bà đến thăm con."
Nói xong ông dìu vợ mình quay lưng đi, rời khỏi. Giờ chỉ còn lại Gia Nghi và Tú Phương, khuôn mặt cả hai không chỉ đau lòng mà còn mệt mỏi nữa, bởi vì đã thức suốt đêm qua. Lúc này Tú Phương bước đến khoác vai Gia Nghi và an ủi:
"Anh Bảo sẽ không sao đâu, rồi anh ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi. Hay là chúng ta đi ăn chút gì đó đi."
Gia Nghi xoay qua nhìn Tú Phương với ánh mắt yếu đuối và lắc đầu:
"Em không muốn ăn."
Mọi chuyện bỗng dưng trở nên tồi tệ như thế này, nhỏ còn tâm trạng nào ăn uống nữa chứ? Tú Phương hít thở thật sâu và lau khô nước mắt của bản thân mình, cố bình tỉnh lại. Cô ấy tự nói với bản thân mình rằng cô ấy phải mạnh mẽ lên để chăm sóc gia đình Gia Bảo. Vì anh là người bạn quan trọng của cô ấy, từ trước tới giờ vẫn thế.
"Không muốn ăn thì cũng phải cố ăn chút, em đi theo chị." - Tú Phương nhất quyết kéo Gia Nghi đi bằng được.
Sau hai phút cửa phòng có ai đó khẽ mở và bước vào. Đó chính là An Linh, nữ chính của chúng ta. Cô rưng rưng nước mắt bước đến giường bệnh và ngồi xuống:
"Gia Bảo, tại sao anh lại thành ra như vậy?"
Nhìn thấy người con trai mình yêu bị thương nhiều như thế, lòng An Linh đau đớn như có ngàn mũi kim đâm vào, đau đớn vô củng. Cô cầm tay Gia Bảo áp vào mặt mình và nghẹn ngào nói:
"Gia Bảo, em xin anh mà. Anh mau mở mắt nhìn em đi, anh muốn chửi đánh em cũng được."
Những giọt nước mắt đau khổ cứ tuôn rơi không ngừng, càng lúc càng nhiều hơn. An Linh ngước mặt lên cao và cầu xin trời cao. Cô xin trời cao hãy để Gia Bảo tỉnh lại, đừng bắt anh đi khỏi thế giới này. Vì người có lỗi không phải là anh, mà là An Linh cô. Nếu muốn thì cứ đưa cô đi đi, cô sẽ không một lời oán trách.
Ở đuôi mắt của người con trai khẽ chảy ra một giọt nước mắt trong suốt, hình như anh đã nghe thấy hết. Anh vừa muốn thoát khỏi bóng tối quay trở về vừa không muốn quay trở về nữa, vì anh sợ phải đối mặt với sự phản bội của người mình yêu. Sợ những giọt nước mắt của An Linh, sợ câu xin lỗi trong nghẹn ngào của cô. Sợ rằng mỗi người một đường. Và sợ nhất là nhìn thấy An Linh, người mà anh yêu nhất sẽ đến bên người khác...
Ánh mắt An Linh đột nhiên đầy oán hận, oán hận dành cho một người. Đó chính là Thế Vỹ, tất cả đều tại hắn. Nếu như Thể Vỹ hắn không bắt cóc Gia Bảo, để anh nhìn thấy cảnh tượng ấy thì anh đâu phải bị xe đụng như vậy.
"Gia Bảo à, anh cố nghỉ ngơi nhé. Em sẽ đến thăm anh sau." - An Linh đặt lên trán Gia Bảo một nụ hôn, rồi quay lưng đi... Hình như cô đang định làm gì đó thì phải?
...
Ngoài trời hôm nay âm u một cách kì lạ, giống như có chuyện gì đó lớn lắm sắp xảy ra.
Thế Vỹ đang ở trong phòng làm việc của mình, xử lí đống giấy tờ. Chính lúc này An Linh khẽ mở cứa bước vào, với khuôn mặt không chút cảm xúc. Nghe thấy tiếng bước chân, Thế Vỹ ngẩng đầu lên nhìn:
"Sao cô lại vào đây?"
An Linh không thèm trả lời, cứ khẽ bước tới. Cô lúc này giống như một cái xác không hồn, khiến cho Thế Vỹ phải đứng dậy và nhíu mày hỏi:
"Phương An Linh, cô bị sao vậy? "
Vẫn như cũ, An Linh không thèm trả lời hắn và đi vòng qua bàn làm việc. Một lúc vô tình thì An Linh lại thấy trong thùng rác nhỏ có một sấp hình, cô nhận ra ngay trong hình đó chính là nhà cô.
Thế Vỹ nhìn theo ánh mắt An Linh thì thoáng ngạc nhiên. Hắn nhớ rõ ràng là mình đã bỏ sấp hình đó vào hộp tủ rồi mà, chắc sáng nay vội qua nên rớt xuống thùng rác mà chẳng hề hay.
An Linh cúi người lượm sấp hình đó lên nhìn, với trí thông minh của mình thì cô đã đoán ra, tất cả do hắn mà ra. Là chính Thế Vỹ hắn đã sấp đặt cho bà Lý đến nhà cô gây chuyện, muốn ép cô phải tìm đến hắn.
"Tôi đang thắc mắc tại sao bà ta lại biết căn nhà đó của Gia Bảo mua tặng tôi, hoá ra là anh ở sau lưng giở trò." - An Linh đứng thẳng lên và cười nói. Miệng cười như thế thôi chứ ánh mắt cô tràn đầy oán hận.
Thế Vỹ khẽ lùi bước, hắn không biết tại sao lòng mình bỗng dưng cảm thấy hơi nhói đau bởi ánh mắt đầy oán hận của người con gái. Hắn làm tất cả chỉ vì muốn An Linh mãi mãi bên cạnh mình thôi, chứ chẳng phải muốn cô oán hận hắn như hiện giờ.
"Không ngờ anh chỉ muốn có được tôi, mà tồn nhiều công sức vậy." - An Linnh cứ khẽ bước tới như cái xác không hồn:
"Giờ anh có còn muốn thân thế của tôi nữa không?"
Cô đưa tay lên khuôn mặt thanh tú của người đàn ông, rồi vuốt ve từ trên mặt xuống cổ, giống như cô đang quyển rủ hắn vậy.
Hương thơm của hoa hồng bay vào mũi, khiến cho đàn ông say mê. Tay Thế Vỹ vô thức ôm lấy chiếc eo thon thả của An Linh, trái tim hắn đang đập nhanh bởi vì cô...
Lúc môi sắp chạm tới môi thì tay An Linh cầm lấy con dao gạch giấy nhỏ trên bàn làm việc và dùng hết sức đâm sâu vào bụng một ai đó.
Đôi mắt vốn đang an nhiên nhắm lại chờ đợi đôi môi ngọt ngào. Nhưng trong lúc này lại bỗng mở to hết cỡ, vì cảm giác đau đớn dưới bụng mình.
Thế Vỹ liếc nhìn xuống, những giọt máu đỏ tươi đang khẽ rơi xuống sàn nhà. Hắn theo phản ứng tự nhiên dùng tay bịt miệng vết thương lại và đau đơn ngã vào bức tường ở phía sau lưng.
"Tại sao..." - Hắn nhìn thẳng người con gái và hỏi.
An Linh vẫn cầm con dao đầy máu và cười trong nước mắt:
"Vì tôi hận anh, muốn giết chết anh. Tại anh mà người tôi yêu đang bất tỉnh trong bệnh viện, không biết có tỉnh lại được không nữa."
Thế Vỹ đang cảm thấy đau lắm nhưng chẳng phải đau ở vết thương, mà lòng hắn đau khi nhìn thấy những giọt nước mắt đầy đau thuơng của An Linh cứ nhẹ nhàng rơi. Chính hắn cũng không biết tại sao mình lại đau lòng đến vậy, đau đến mức quên mất tính mạng của hắn đang gặp nguy hiểm.
"Tại sao vậy hả Trịnh Thế Vỹ? Chúng ta không phải chỉ giao đổi lợi ích với nhau thôi ư? Tại sao anh lại tàn nhẫn bắt Gia Bảo phải nhìn thấy tất cả như vậy chứ?" - An Linh khóc oà lên, rồi gục ngã xuống. Cô thật không hiểu, rốt cuộc tại sao chứ?
Thế Vỹ khẽ cười, một nụ cười đâm chọc. Nhưng không phải dành cho An Linh, mà dành cho chính bản thân hắn. Thế Vỹ hắn đang cười bản thân, dù hắn tài giỏi, làm lớn như thế nào thì chẳng bằng Gia Bảo. Có một người con gái yêu anh, đau khổ vì anh.
Thế Vỹ hắn tự đâm chọc mình, trước giờ hắn giỏi nhất là hành hạ các cô gái, khiến họ sống không bằng chết, mà nay lại sắp chết trong tay một người con gái yếu đuối như An Linh.
Lúc này Hoàng Ân thợ lý đặc biệt mang tài liệu vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng bây giờ anh ấy không khỏi hốt hoảng.
"Tổng giám đốc, sao thế này?" - nh ấy lo lắng chạy đến bên cạnh Thế Vỹ và hỏi.
Thế Vỹ khẽ nói:
"Do tôi không cẩn thận đâm trúng vào mình thôi."
Hoàng Ân khẽ nhíu mày lại, với cảnh tượng ở trước mắt dù người ngu ngốc đến mức nào cũng biết chính là An Linh đã gây ra. Vì trong tay cô vẫn còn cầm con dao dính đầy máu mà.
Thật ra Thế Vỹ cũng chẳng biết tại sao mình lại nói dối nữa, một lời dối quang đường nhất. Không cẩn thận đâm trúng vào mình ư? Làm gì có người ngu như vậy chứ?
Hoàng Ân cẩn thận dìu Thế Vỹ đứng dậy và nói:
"Để tôi đưa tổng giám đốc đến bệnh viện."
Rồi cả hai quay lưng đi, rời khỏi. Bỏ người con gái lại một mình trong đau khổ và nước mắt.
Thế Vỹ và An Linh chỉ một lúc nống nổi mà đi đến bước đường này, tự hỏi họ đã được những gì? Đạt được một tình yêu, vốn không thuộc về mình. Có được những danh vọng hư ảo, chẳng hề có thật. Hay là cả hai đều chẳng có được gì, ngoài một nổi đau mãi mãi không tan biến...
************Hết chương 13**********
Đọc tiếp nhé.