Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi chiều gió nhẹ thổi qua, mang theo những chiếc lá vàng nhỏ giữa không trung. Một khung cảnh xinh đẹp, khiến những âu lo trong người bất chợt tan biến.
An Linh đang khoác trên người một áo đầm thoải mái với mái tóc dài đang bay bay trong gió.
"Chị An Linh." - Đang đứng chờ thì An Linh bất ngờ bị ai đó ôm chặt.
Khi nhìn lại mới biết đó là cô bé Gia Nghi, em gái của Gia Bảo.
"Gia Nghi, em đến rồi à?" - An Linh nở nụ cười hiền.
Gia Nghi như đứa trẻ ôm đỉnh An Linh không chịu buông, nhỏ vừa cười vừa nói:
"Em nhớ chị lắm luôn đấy."
Gia Nghi đang nhõng nhẽo với chị dâu tương lai của mình thì lại bị một người nào đó đánh vào đầu một cái rõ đau và nói:
"Mày nhõng nhẽo vừa vừa thôi nha."
Vì đau quá nên Gia Nghi đành buông An Linh ra, dùng tay xoa xoa chỗ bị đánh vừa rồi, nhỏ quay qua hỏi:
"Anh hai đáng ghét lắm, có biết không? Em đang nhõng nhẽo với chị Linh mà, đâu phải nhõng nhẽo với anh hai đâu."
Gia Bảo đang khoác trên người mình một bộ đồ đơn giản, áo thun với quần jean. Ngày thường không có đến công ty thì anh thích ăn mặc đơn giản như thế, chứ không giống một số người mỗi khi ra ngoài đều ăn mặc cao quý.
"Nhưng An Linh là người yêu của tao." - Gia Bảo bước đến khoác vai An Linh và vui vẻ nói.
Gia Nghi liếc nhìn anh trai của mình và nói:
"Hoá ra anh hai đang ghen với em đó à? Anh hai thật nhỏ nhen."
An Linh thở ra và nhẹ lắc đầu, anh em này sao trẻ con quá nhỉ, suốt ngày cứ chọc nhau. Nhưng cảnh tượng này lại khiến cô cảm thấy vui trong lòng lắm.
"Nếu anh em hai người còn cãi nhau thì tôi sẽ đi ăn một mình đó nha." - An Linh giả vờ giận nói.
Cách này đúng là có hiệu quả thật, vừa thấy An Linh quay lưng đi thì hai anh em nhà nào đó liền ngoan ngoãn lại.
"Bọn em không cãi nữa, không cãi nữa." - Gia Nghi níu tay An Linh và làm bộ mặt dễ thương.
"Thế mới ngoan chứ?" - An Linh xoa đầu Gia Nghi và mỉm cười.
Gia Bảo nhìn và nói:
"Chúng ta đi ăn nào."
Ba người họ cứ thế vui vẻ cùng đi ăn tối với nhau. Họ chọn một quán ngoài đường, vì không chỉ rẻ mà còn vừa ngon vừa thoải mái nữa.
"Em cảm ơn chị về món quà nhé."- Gia Nghi vừa cầm nhẹ dây chuyền bạc kim trên cổ mình lên vừa cười nói.
An Linh cười hiền:
"Chỉ cần em thích là chị thấy vui rồi."
Gia Bảo ngồi nhìn và mỉm cười hạnh phúc, cuộc sống bình dị mà đầy yêu thương này là thứ trước giờ anh và An Linh đã ao ước có được.
....
Một căn phòng ở khách sạn, có một cô gái với thân hình dốc lửa tên Thanh Tuyết, một người mẫu mới nổi, ả ta đang ngồi trên đùi một người đàn ông với vẻ lạnh lùng như băng tuyết, đó chính là Thế Vỹ chẳng phải ai xa lạ.
Những ngón tay xinh đẹp của Thanh Tuyết đang khẽ sờ sờ khuôn mặt đẹp trai như điễm viên Hàn Quốc của Thế Vỹ và nói:
"Tổng giảm đốc Trịnh, xin anh hãy cho em làm người mẫu chính của bộ siêu tập lần này đi."
Thế Vỹ nhếch miếng cười xấu xa:
"Nếu đêm nay cô làm cho tôi hài lòng."
Thanh Tuyết đã quá hiểu rõ một khi bước vào thế giới xe buýt này phải đánh đổi tất cả mọi thứ, cả thân thể của chính minh. Ả ta cố mỉm cười:
"Dạ được, đêm nay để em phụ vụ tổng giảm đốc Trịnh một cách thoải mái nha."
Thế Vỹ khinh bĩ cười, loại người vì danh lợi mà bán rẻ thân xác đúng là quá nhiều mà. Những ngón tay thon dài Thanh Tuyết cởi từng cúc áo của Thế Vỹ và từ từ hôn hắn, hôn từ khuôn mặt xuống. Cơ thế Thế Vỹ quá hoàn mỹ, không chỗ nào chê được.
"Đêm nay tôi sẽ cho cô biết cái giá của danh lợi là như thế nào." - Thế Vỹ bế Thanh Tuyết lên chiếc giường rộng lớn và dè lên người ả.
Những lời vừa nói ra khiến Thanh Tuyết cảm thấy sợ hãi, hắn nói thế là sao? Là hắn sẽ hành hạ thân thế của cô ta ư? Tên đàn ông này sẽ xấu xa như thế nào đây?
Thế Vỹ mạnh bạo cởi hết đồ trên người Thanh Tuyết ra, vút hết xuống đất, hắn nhếch miệng:
"Cô thật quyển rũ."
Thanh Tuyết nằm phía dưới cố cười:
"Tổng giảm đốc Trịnh, anh đừng có ghẹo em nữa mà."
Thế Vỹ bắt đầu dùng tay sờ lên thân thế quyển rũ của Thanh Tuyết với ánh mắt đầy dục vọng.
Nhưng chính lúc này có người xông vào, khiến bầu không khí dục vọng phá vỡ. Người mới xông vào chính là Bạch Diệu, người yêu cũ của Thế Vỹ mà nay lại là vợ của cha hắn.
"Cô là ai? Sao vào đây?" - Thanh Tuyết hoảng hốt lấy mền che người mình lại và hỏi.
Bạch Diệu không thèm trả lời ả, cứ nhìn chằm chằm vào Thế Vỹ:
"Anh đang làm gì vậy?"
Thế Vỹ ung dung nói:
"Đang ân ái, không thấy sao còn hỏi?"
Rồi hắn nâng cằm Thanh Tuyết lên và hôn nhẹ. Bạch Diệu bước đến bộ ghế sofa đối điện với chiếc giường ngồi xuống và bình tĩnh nói:
"Người mẫu Thanh Tuyết, tôi cho cô 30 phút để rời khỏi đây. Nếu không thì đừng trách tôi gọi cho các nhà báo."
Thế Vỹ nghe vậy liền khẽ nhếch môi, cô ta điều tra hay đấy. Còn Thanh Tuyết thì trứng mắt và hỏi giọng tức giận:
"Thật ra cô là ai? Lấy quyền gì ra lệnh ở đây?"
Bạch Diệu đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng:
"Còn 27 phút."
Thanh Tuyết níu tay Thế Vỹ và nhõng nhẽo:
"Tổng giám đốc Trịnh, anh xem cô ta kia."
Thế Vỹ bước xuống giường và lạnh lùng nói:
"Nếu không muốn gặp rắc rối thì mau đi đi, cô ta nói là làm đấy."
Sắc mặt Thanh Tuyết tối đen như mực, dùng sốc độ nhanh nhất mặc đồ và rời khỏi. Cửa phòng vừa đóng lại thì Bạch Diệu liền lên tiếng hỏi:
"Đây là cuộc sống mà anh mong muốn sao?"
Thế Vỹ vừa mặc lại áo vừa nói:
"Không liên quan đến cô."
Bạch Diệu bật dậy và lớn tiếng nói:
"Anh đừng có hành hạ bản thân mình như thế nữa."
"Hành hạ bản thân?" - Thế Vỹ lập lại câu nói đó rồi cười lạnh.
"Bạch Diệu, cô nghĩ sao mà nói tôi đang hành hạ bản thân vậy hả? Tôi đây là đang tận hưởng thú vui nhất trên đời này đấy." - Hắn nhìn thẳng Bạch Diệu và nói.
Bạch Diệu bước nhanh đến mặt Thế Vỹ, cô ta dùng ánh mắt tức giận nhìn hắn:
"Trước đây loại người mà anh ghét nhất chính loại người xem tình cảm như trò chơi, bây giờ anh lại trở thành loại người này. Vậy không phải tự hành hạ bản thân thì là gì, anh nói đi."
Thế Vỹ vẫn giữ thái độ ung dung như cũ, hắn làm như không nghe thấy gì. Nhưng thực chất mỗi câu mỗi chữ đều đâm sâu trái tim hắn, đau nhói không ai hiểu được.
Trước đây ư? Hắn không muốn nhớ lại nhất là những chuyện của lúc trước, vì luôn có Bạch Diệu. Mỗi khi nhớ đến thì trái tim hắn đau nhói không ngừng.
"Thế Vỹ, em xin anh hãy quay trở về với con người thật của mình đi." - Bạch Diệu níu tay Thế Vỹ và nói.
Thật lòng cô ta mong lại được nhìn thấy Thế Vỹ của trước đây, một Thế Vỹ tốt bụng và ấm áp.
"ĐỦ RỒI." - Thế Vỹ bỗng quát lớn lên. Rồi nhanh ôm lấy eo Bạch Diệu và xoay người cô ta lại.
"Anh muốn làm gì?" - Bạch Diệu bị dè xuống giường hoảng hốt hỏi.
Thế Vỹ đang ở trên, mặt đối mặt. Hắn nhìn và nói:
"Tôi muốn làm gì? Cô đoán thử xem."
Bạch Diệu ra sức vùng vẩy, muốn thoát ra:
"Tha em ra ngay."
Nhưng vô ít, Thế Vỹ đã giữ hai cô tay dưới giường rồi. Hắn tức giận hỏi:
"Thật ra cô hôm nay đến đây làm gì? Không phải tôi đã nói không gặp lại cô nữa sao?"
Bạch Diệu đổ mồ hôi khi thấy ánh mắt giận dữ, giống như một con thù hung dữ vậy, trông thật đáng sợ.
"Em... đến muốn khuyên anh về nhà... cha anh đang bệnh..." - Bạch Diệu rung sợ nói.
Nghe xong Thế Vỹ càng tức giận, hắn siết chặt tay Bạch Diệu hơn và nói:
"Là cô không biết nghe tiếng Việt hay không có lỗ tai vậy? TÔI ĐÃ NÓi ỔNG KHÔNG CÒN LÀ CHA NỮA RỒI MÀ."
Vừa nói vừa dùng sức siết chặt hai tay Bạch Diệu hơn, khiến cho cô ta đau đớn đến chảy nước mắt luôn.
"NHƯNG HAI NGƯỜI LÀ CHA CON KHÔNG BAO GIỜ THAY ĐỔI ĐƯỢC." - Bạch Diệu cố chịu đau mà thét lớn lên.
Thế Vỹ nhìn và cười lạnh:
"Không bao giờ? Đúng lắm, quan hệ cha con không bao giờ thay đổi được. Nhưng nhờ có người tài giỏi như cô đã khiến nó thay đổi từ bốn năm trước rồi. Cô quên việc tốt mình làm rồi à?"
Bạch Diệu buồn bã quay mặt qua chỗ khác, là lỗi do cô ta. Thế Vỹ rời khỏi người Bạch Diệu và lượm chiếc túi xách hàng hiệu dưới đất, sau đó cầm tấm thẻ phòng ra. Chắc cô ta lấy trộn của mấy người dọn dẹp phòng rồi, hắn đã quá hiểu cô ta rồi.
"Bạch Diệu, cô nghe rõ đây." - Thế Vỹ quay qua nhìn và nói tiếp:
"Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy mặt cô nữa, nếu không thì tôi sẽ không ngại loạn luận mà làm thịt cô đâu."
Hắn quãng túi xách trên tay mình vào người Bạch Diệu thật mạnh:
"Giờ thì mau cút khỏi mắt tôi."
Bạch Diệu có thể nhìn thấy được trong mắt hắn một loại dứt khoát, nói được thì sẽ làm được. Cô ta sợ hãi, nhanh rời khỏi.
********Hết chương 6*********
Đọc tiếp nhé.