Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Tiền Liền Biến Cường (Dịch - Full
  3. Chương 37: Chỉ là trong lúc đua xe, ta có liếc mắt nhìn ngươi
Trước /50 Sau

Có Tiền Liền Biến Cường (Dịch - Full

Chương 37: Chỉ là trong lúc đua xe, ta có liếc mắt nhìn ngươi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Nhanh, tiếp tục đuổi theo cho ta!" Lưu thiếu rống to.

Lưu manh tài xế khẩn trương nói: "Lưu thiếu gia, đã không cách nào đuổi theo nữa... Tốc độ xe đã đạt tới cực hạn, nếu còn tăng tốc, sẽ không thể khống chế xe được nữa!"

"Nhìn xem đối phương lái xe thế nào? Vậy mà ngươi lại đuổi không kịp một lão già?" Lưu thiếu gia chỉ về phía trước nói.

Tài xế lập tức á khẩu không trả lời được.

"Nhanh đuổi theo cho ta! Đuổi kịp ta trọng thưởng!"

"Lưu thiếu, ta đã cố hết sức rồi!"

Vừa lúc đó, bỗng nhiên Lâm Bắc Phàm nhìn lại đằng sau. Thị lực của hắn gấp hai lần người bình thường, nhìn thấy rất rõ tướng mạo của người phía sau, càng thấy rõ tên đầu đảng Lưu thiếu.

Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, ánh mắt tập trung trên người tài xế đang lái chiếc xe Hummer.

Thiên Tử Vọng Khí Thuật khởi động!

Kỹ năng Bug hạng nhất!

Thiên Tử Vọng Khí, nói cười giết người!

Tài xế đang lái xe đột nhiên cảm thấy trong đầu truyền đến đau đớn kịch liệt, như có ngàn vạn con kiến đang gặm ăn tuỷ não của hắn ta, thực sự đau không thể chịu đựng được, hai tay hắn ta rời khỏi tay lái, ôm lấy đầu.

"Ta đau quá... Nhanh cứu cứu ta..."

Kết quả, con đường quá mức gập ghềnh, tốc độ xe quá nhanh, lại không có người điều khiển phương hướng, chiếc Hummer nhanh chóng chạy ra khỏi đường nhỏ trên đồng ruộng, đâm vào gốc đại thụ bên lề.

"Ầm ầm!"

Đại thụ run lên, cơ hồ bị đụng gãy.

Toàn bộ phía trước mui xe bị sụp xuống, cửa kính thủy tinh bể nát hoàn toàn, người trong xe chấn động, thụ thương ngất đi.

Trận tai nạn này còn liên lụy đến hai chiếc xe Wuling Hongguang đang cấp tốc chạy đến phía sau.

Bởi vì tai nạn xe cộ phát sinh quá đột ngột, kết quả có một bánh xe Hummer bật ra, ngăn ngay chính giữa đường nhỏ, hai tên tài xế điên cuồng đánh tay lái muốn tránh bánh xe, nhưng kết cục vẫn đâm trúng.

"Ầm ầm!"

Một tiếng vang thật lớn, hai chiếc xe vặn vẹo biến hình, hoàn toàn thay đổi.

Mặc dù nói nhiều như vậy, nhưng kỳ thật quá trình vô cùng ngắn, chỉ năm giây ngắn ngủi, cả ba chiếc xe đều gặp tai nạn, người trong xe sống chết không rõ.

Tần lão gia tử đang quay đầu quan sát phía sau hưng phấn hô lên: "Mau nhìn! Thật là trời cao phù hộ, phía sau phát sinh tai nạn xe cộ! Ba chiếc xe đều gặp chuyện! Chúng ta an toàn rồi!"

"Cái gì? Lại có chuyện tốt như vậy?" Hàn lão gia tử vô cùng kinh ngạc, sau khi thông qua kính chiếu hậu nhìn ra sau, quả nhiên là thế.

Hắn ta hả hê cười ha ha: "Không luyện tốt kỹ thuật lái xe, lại học người ta đi đua xe, hiện tại đã xảy ra chuyện? Đúng là đáng đời! Không phải ai cũng có thể được xưng là Xa Thần, nhất là Xa Thần Thu Danh Sơn như ta!"

Nguy cơ được giải trừ, tốc độ xe từ từ chậm lại, cuối cùng xe đậu ven đường.

Ba người một mèo một chó từ trên xe bước xuống, sau đó từ từ đi qua.

"Chậc chậc chậc, thật thảm, xe hoàn toàn biến dạng, mỗi người đều bị thương, người ở bên trong chí ít cũng bị chấn thương não. Về phần người ngồi ở hàng trước lại càng thêm thảm, hai chân đã biến hình, chỉ sợ phải cắt bỏ." Hàn lão gia tử có chút chuyên nghiệp phân tích, nhưng cuối cùng, hắn ta không nhịn được, trong giọng nói có chút hả hê.

"Tai nạn xe cộ như vậy, không chết đã có thể tính là không tệ, còn có thể thế nào?" Tần lão gia tử tức giận.

"Sao bọn chúng không trực tiếp chết đi? Lưu lại cũng chỉ tai họa nhân gian!" Hàn lão tiếc nuối nói.

"Chúng ta có cần cứu bọn họ ra không?" Lâm Bắc Phàm hỏi.

"Cứu? Tại sao phải cứu?" Hàn lão gia tử ghét ác như cừu nói: "Dám muốn mạng chúng ta, dạng người này ta không bổ một đao đã tốt rồi, còn muốn ta đi cứu? Tuyệt đối không có khả năng! Nếu như bọn hắn may mắn còn sống, ta còn muốn vận dụng lực lượng của ta để bọn chúng sống quãng đời còn lại trong lao tù, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời!"

Bị đuổi giết đến tán loạn, Hàn lão gia tử rất tức giận.

"Lâm tiểu tử, cứ giao chuyện này cho ta và Hàn lão đầu xử lý. Quá lâu không lộ diện, thật cho rằng chúng ta già, dễ bắt nạt đúng không? Ta không nổi giận chúng còn coi ta là mèo bệnh!" Tần lão gia tử cũng phi thường tức giận.

"Tùy các ngươi!" Lâm Bắc Phàm không quan tâm nói.

Đám bảo tiêu phía sau rốt cục cũng đuổi kịp, hai vị lão gia tử phân phó hộ vệ của mình đi xử lý các chuyện liên quan, mà hai người bọn họ thì cùng Lâm Bắc Phàm ngồi lên một chiếc xe khác, tiếp tục đi tới địa điểm lúc đầu.

Bọn họ đều là người đã từng chứng kiến không biết bao nhiêu sóng to gió lớn, cho nên hiện tại vững như Thái Sơn, sắc mặt bình tĩnh.

Nhưng bọn hắn đều kinh ngạc vì sự bình tĩnh của Lâm Bắc Phàm, đó là bình tĩnh từ đầu tới đuôi, tựa hồ không chuyện gì có thể làm hắn nhướng mày, hai vị lão gia tử càng thêm coi trọng mấy phần.

"Tuổi còn trẻ tâm tính đã phi thường khó có được như vậy, tương lai tất sẽ một bước lên trời!" Hàn lão gia tử bình luận.

"Nếu không sao sẽ được nữ oa Bạch Thanh Tuyết kia coi trọng? Không thể không nói, ánh mắt Bạch Thanh Tuyết rất hiểm ác, mới liếc mắt đã chộp hắn tới kết hôn, cẩn thận khóa chặt bên người." Tần lão gia tử lắc đầu nở nụ cười.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười, không đáp lại lời nào.

"Lâm Bắc Phàm, ta càng ngày càng thích ngươi, hay là ngươi làm tôn tử của ta đi?" Hàn lão gia tử đột nhiên nói.

Lâm Bắc Phàm: "..."

Bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, mấy người đều không còn tâm tình ăn cơm, nhao nhao dẹp đường hồi phủ.

Thế nhưng chuyện lại không vì vậy mà kết thúc.

Lúc biết được người nhà của mình thiếu chút nữa gặp chuyện không may, người nhà Hàn lão đầu, Tần lão đầu và Bạch Thanh Tuyết đều vô cùng tức giận, bắt đầu phát động lực lượng của bản thân xử lý đám đạo tặc này.

Nhất là Bạch Thanh Tuyết, vừa nhìn thấy trong số người bị thương có tên Lưu thiếu gia, nàng đã biết đám người này muốn đối phó với lão công nàng, trực tiếp vận dụng lực lượng truyền thông của đài truyền hình, đưa tin tới tất cả mọi người, sử dụng lực lượng của dư luận để đối phó với đám ác đồ này.

Để bọn hắn bị tuyên án, để bọn hắn phải ngồi tù, tốt nhất là tử hình!

Một tai nạn xe cộ nho nhỏ đã cuốn lên thiên hạ phong vân.

Tại phía Ma Đô xa xa, Giang Nhược Hải đang phê duyệt văn kiện bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại: "Đại ca, xảy ra chuyện... Tiểu lục xảy ra chuyện..."

Giang Nhược Hải nhíu mày: "Tiểu Tứ, đã xảy ra chuyện gì, từ từ nói rõ ràng cho ta."

"Tiểu Lục hắn... Tiểu Lục bị tai nạn giao thông! Ta vừa mới nghe được tin tức, hôm nay trong lúc Tiểu Lục đuổi giết Lâm Bắc Phàm đã xảy ra tai nạn xe cộ, xe đụng vào đại thụ bên lề đường, đụng tới biến dạng, không gian bên trong xe cũng bị đè ép, khiến Tiểu Lục đang ngồi ghế trước chân bị đè gãy, có nguy cơ phải cắt bỏ. Hiện tại, Tiểu Lục mất máu quá nhiều, hôn mê bất tỉnh, đang được cấp cứu trong bệnh viện!"

"Mời bác sĩ giỏi nhất đến cho ta, nhất định phải giữ được chân Tiểu Lục. Nếu thật sự không bảo vệ được, nhất định phải giữ lại mạng của hắn ta, ta lập tức đến thành phố Giang Nam!" Giang Nhược Hải nghiêm túc nói.

"Đại ca, đây chỉ là vấn đề nhỏ, vấn đề chính là... Hiện tại Tiểu Lục đụng phải án hình sự, bị tố cáo tội cố ý giết người, trước mắt đang bị cảnh sát trông coi!" Bên kia truyền đến giọng nói dồn dập.

"Cố ý giết người? Tiểu Lục giết người rồi? Người bị giết là Lâm Bắc Phàm?" Giang Nhược Hải sốt ruột hỏi.

"Không phải, tên kia vẫn sống nhăn răng, một chút chuyện cũng không có. Tiểu Lục cũng không giết người... Nhưng cảnh sát căn cứ từ chứng cứ lấy được ở hiện trường, hoài nghi bọn họ cố ý giết người, chẳng qua trước mắt, tội danh là giết người không thành. Bởi vì bọn hắn muốn giết người, tình tiết vô cùng ác liệt, cho nên cảnh sát quyết định tạm thời bắt giữ, chờ khi thương thế có chuyển biến tốt đẹp lại chuyển giao cho pháp viện thẩm vấn. Hiện tại, tất cả lực lượng chúng ta có thể điều động đều đã được điều động, muốn cứu Tiểu Lục ra ngoài, nhưng thái độ của bên kia rất cứng rắn, cho nên chỉ đành nhờ cậy đại ca ngươi."

"Tốt, ta đã biết, ta nhất định sẽ cứu Tiểu Lục ra, chờ tin tốt của ta." Giang Nhược Hải cúp điện thoại.

Tiểu đệ của mình vì làm việc giúp mình mới gặp chuyện không may, nếu không quan tâm, người khác sẽ nhìn hắn ta thế nào? Chẳng phải sẽ để các huynh đệ khác thất vọng sao? Cho nên, về tình về lý, mình đều phải cứu Tiểu Lục ra.

Hơn nữa, tình huống của Tiểu Lục không tính là quá nghiêm trọng, tuy rằng bị tố cáo giết người, nhưng dù sao cũng chưa thành, hơn nữa thương thế của bản thân hắn ta vô cùng nghiêm trọng, Giang Nhược Hải tin tưởng dựa vào năng lực của mình, nhất định có thể cứu Tiểu Lục ra.

Kết quả, khi hắn ta phát huy các mối quan hệ của bản thân, liên tục gọi mấy cuộc điện thoại, tin tức nhận được chính là không biết hoặc không muốn trả lời, thậm chí còn có người cảnh cáo hắn ta không nên nhúng tay vào chuyện này, bằng không sẽ tự rước họa vào thân.

Nhưng Giang Nhược Hải không tin là thật.

Dưới gầm trời này, còn có chuyện gì mà hắn ta không dám chọc tới?

Quảng cáo
Trước /50 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ăn Sạch Đại Thần Cường Hãn

Copyright © 2022 - MTruyện.net