Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lão nhân đột ngột ngừng cười, câu nói này nghe có vẻ không đúng?
Lão nhân quyết định đổi đề tài.
"Tiểu huynh đệ, ta xem ngươi tuổi còn trẻ, hẳn hiện tại ngươi còn đang đi học, đúng không? Cũng không nên vì ham chơi mà xao nhãng việc học. Lão phu khuyên ngươi một câu, thừa dịp hiện tại còn trẻ, ngươi nên học thêm chút kiến thức, chớ lãng phí thời gian quý báu của mình, bằng không khi lớn tuổi rồi ngươi có hối hận cũng đã chậm!"
Lão nhân từ từ khuyên bảo.
Lâm Bắc Phàm công nhận gật đầu:
"Lão đầu nói đúng lắm, nếu như không học hành cho giỏi, già rồi sẽ trở thành người như lão! Nhìn bộ dáng của lão hiện tại, trừ bỏ dáng dấp già nua thì chả còn gì khác, nói nhiều vô ích, không nói cũng được!"
Lão đầu: "..."
Ngươi có biết nói chuyện phiếm không hả?
Chẳng lẽ ngươi là kẻ không biết kính già yêu trẻ?
Nếu trên tay lão đầu có thanh kiếm, lão đầu thật sự muốn đâm xuyên da mặt dày hơn tường thành của tên này.
"Hơn nữa, ai nói ta là người ham chơi? Ta chỉ đang làm thí nghiệm mà thôi!" Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói.
"Thí nghiệm gì?" Lão đầu hỏi.
"A, ta đang làm thí nghiệm liên quan tới 'ai là người nhàm chán nhất'!" Lâm Bắc Phàm đáp.
"Cái gì mà thí nghiệm nhàm chán? Chẳng lẽ giống như ngươi vừa rồi, nhàm chán đi bắt chuyện với người đi đường, sau đó chọc bọn họ tức giận truy sát ngươi? Quả nhiên là quá buồn chán!" Lão nhân cười ha ha.
"Không phải như vậy, thí nghiệm nhàm chán này liên quan tới những người khác, ta chỉ muốn thí nghiệm một chút, khi ta nhàm chán đi bắt chuyện cùng họ, ai sẽ nhàm chán mà qua bắt chuyện với ta trước, hiện tại thí nghiệm thành công!" Lâm Bắc Phàm cười híp mắt nhìn xem lão nhân.
Lão đầu: "..."
Lâm Bắc Phàm lắc đầu cười nói: "Lão đầu, ta đã đủ nhàm chán, không nghĩ tới lão còn có thể nhàm chán hơn ta, tại hạ cam bái hạ phong!"
Lão đầu: "..."
Hắn từ trong túi móc ra 10 tờ tiền nhăn nhúm, nói: "Chúc mừng lão đầu, đây là phần thưởng của lão! Có phải rất kích động không? Có phải rất vui vẻ không?"
Lão đầu: "..."
Lão đầu cười híp mắt tiếp nhận 10 tờ tiền, trong lòng đang mắng to, 10 tờ tiền của ngươi có ý tốt quá ha?
Lão nhân phát hiện, tiểu huynh đệ này thật giỏi hố người!
Nói chuyện với tiểu huynh đệ có tuổi tác như tôn tử của mình, mình có thể rơi vào hố bất kỳ lúc nào.
Tính tình không chịu thua của lão nhân đều lộ ra hết.
Thế là lão nhân câu có câu không trò chuyện với Lâm Bắc Phàm.
Nhưng mỗi một lần đều lấy lão nhân bại trận mà kết thúc, khiến trong lòng lão buồn bực không thôi.
Lão nhân tức giận đến đỏ mặt tía tai, lão xắn tay áo lên, thoạt nhìn dường như muốn liều mạng với Lâm Bắc Phàm.
Nhưng Lâm Bắc Phàm lại không định tiếp tục chơi nữa, bởi vì hắn đã thí nghiệm xong, hắn đã đạt được mục đính, đã biết rõ năng lực Thiên Tử Vọng Khí Thuật, có thể dẹp đường trở về nhà.
"Lão đầu, ta không nói chuyện phiếm với lão nữa, ta đi trước đây, tạm biệt! Nhắc nhở lão một câu, dù sao lão nhân gia ngươi cũng lớn tuổi rồi, trên thân ít nhiều gì cũng có vấn đề, có đôi lúc chậm trễ chữa trị, vấn đề nhỏ sẽ biến thành vấn đề lớn. Ta khuyên lão tốt nhất nên thường xuyên tới bệnh viện kiểm tra, tốt nhất là chú tâm quan sát đến bộ vị này."
Lâm Bắc Phàm chỉ vị trí dạ dày trên người lão nhân gia, sau đó phất phất tay cáo biệt rời đi, khá dứt khoát. Hai người bèo nước gặp nhau, Lâm Bắc Phàm không muốn có bất kỳ liên lạc gì với lão nhân này, bởi vì hắn biết chắc sau này hai người không gặp lại.
"Tiểu tử khốn kiếp kia trở lại đây cho lão phu! Lão phu còn chưa tán gẫu đủ đâu... Ngươi quay trở lại cho lão phu!" Lão nhân đuổi theo, vừa đuổi vừa mắng.
Thế nhưng Lâm Bắc Phàm chạy như bay, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
"Tên tiểu tử thúi này thực sự tức chết ta rồi! Ngươi cứ chạy đi, ngươi vĩnh viễn trốn không thoát, ta phát thệ!" Lão nhân tức giận, hổn hển kêu to, cuối cùng cười cười lắc đầu: "Không nghĩ tới mình tuổi đã cao, còn không chịu thua kém với một tên tiểu tử!"
Lão đầu tách khỏi Lâm Bắc Phàm một lúc liền đi trở về, vượt qua mấy cái cây, kéo cửa một chiếc Audi sau đó ngồi vào, nhìn bề ngoài chiếc xe trông rất bình thường, nhưng bên trong lại xa hoa cực phẩm.
Chỗ ngồi phía trước có vài người cao lớn mặc âu phục đen, trông rất giống bảo tiêu.
"Tiểu gia hỏa mới vừa nói chuyện trời đất với ta lúc nãy, các người cũng nhìn thấy đúng không? Cho các người một ngày, điều tra rõ ràng tư liệu về hắn cho ta, tốt nhất là điều tra cả phương thức liên lạc và địa chỉ gia đình, biết chưa?" Lão nhân trầm giọng nói.
"Vâng, Tần lão!" Một người trong đó trả lời.
"Tên hỗn tiểu tử này, hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được, lần sau lão phu lại đấu một trận với ngươi." Nghĩ đến điều này, lão nhân được gọi là Tần lão cười đến vô cùng thoải mái, trong mắt lấp lóe hưng phấn.
Bởi vì một mực ngồi ở vị trí cao, hỉ nộ không lộ ra, vô cùng uy nghiêm, cho nên thường tiếp xúc với sự khúm núm của người khác, cho dù là người nhà cũng không dám nói chuyện lớn tiếng cùng lão, điều này khiến lão cảm thấy rất cô độc.
Chính vì vậy, lão mới chọn một nơi không ai quen biết lão để rèn luyện thân thể, không nghĩ tới bản thân lại đụng phải một tiểu gia hỏa thú vị như vậy, trên miệng quá hố, khiến lão giận tới mức lộ hết tính tình.
Lão quyết định, đợi khi có thời gian lại đến tìm tiểu gia hỏa kia trò chuyện một chút, lão không tin bản thân đấu không lại hắn.
Ngay sau khi hai người tách nhau không lâu, trong bồn hoa bỗng có một người bò lên. Người này ăn mặc lôi thôi, tóc không hớt, mặt mũi đầy râu ria, ước chừng 30, hai mắt nhập nhèm, thoạt nhìn say rượu chưa tỉnh.
Hắn ta nhìn về phía Tần lão rời đi, lại liếc mắt nhìn phía Lâm Bắc Phàm rời đi, đứng yên ở vị trí Lâm Bắc Phàm đứng lúc trước, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Một nơi khác, Lâm Bắc Phàm tung tăng về nhà sau khi khảo thí Vọng Khí Thuật xong.
"Trước mắt, mình có thể nhìn thấy hai loại khí trong cơ thể nhưng không biết mình có thể tiến hành thao túng chúng hay không?" Lâm Bắc Phàm tự nói.
"Keng! Tầng thứ nhất Thiên Tử Vọng Khí Thuật chia làm năm cảnh giới, nhập môn (20%) có thể vọng khí, sơ thành (40%) có thể loạn khí, tiểu thành (60%) có thể ngự khí, đại thành (80%) có thể nghịch khí, viên mãn (100%) hoàn mỹ nắm vững, tấn cấp tầng tiếp theo!"
Nhập môn vọng khí, thấy rõ sinh tử nhị khí, biết được sinh lão bệnh tử, hiểu rõ sinh mệnh hưng suy.
Sơ thành loạn khí, xáo trộn sinh tử nhị khí, phá hư khí cơ sinh mệnh, trong nháy mắt đả thương tính mệnh người.
Tiểu thành ngự khí, khống chế sinh tử nhị khí, tái tạo vòng lặp sinh mệnh, thiêu đốt ánh sáng sinh mệnh.
Đại thành nghịch khí, nghịch chuyển sinh tử nhị khí, nghịch chuyển sinh tử, nháy mắt cứu người, giết người khi đang cười nói.
Viên mãn không tì vết, hoàn mỹ nắm vững.
Ánh mắt chiếu tới, khí tùy ý động, sinh tử chỉ trong một ý nghĩ.
"Không nghĩ tới, chỉ là tầng thứ nhất Thiên Tử Vọng Khí Thuật đã có công hiệu như thế, quả thực có thể so với thần tiên sống khởi tử hồi sinh, cũng có thể so với tử thần giết người trong vô hình!" Lâm Bắc Phàm tự nói.
Vừa nghĩ tới bản thân mình có được năng lực thần kỳ như vậy, Lâm Bắc Phàm cũng rất vui vẻ. Vừa nghĩ tới năng lực cơ bản của mình có thể tính là Bạch Thanh Tuyết cho, còn là thông qua phương thức kết hôn, Lâm Bắc Phàm lại cảm thấy nhức trứng.
"Được rồi, không nghĩ nữa."
Hôm nay trải qua quá nhiều, đại hỉ đại bi đều có, Lâm Bắc Phàm cảm thấy thể xác và tinh thần rã rời, bổ nhào lên trên giường ngủ mất.
Hắn lại không biết, không biết ai đã lộ chuyện hắn và Bạch Thanh Tuyết mới kết hôn ra ngoài, cả giới truyền thông giải trí đang điên cuồng đưa tin. Nhất là tờ giấy đăng ký kết hôn kia đã lan truyền khắp cả nước, cũng khiến cả nước chấn động.
"Bạch Thanh Tuyết... nữ thần của ta… vậy mà nữ thần đã kết hôn?"
"Nữ thần của ta, sao nàng có thể kết hôn như thế?"
"Vì sao nàng không chờ ta?"
"Sao tin tức này lại tới đột ngột như vậy? Đột ngột tới mức không kịp đề phòng? Dường như nữ thần chưa từng yêu đương bao giờ, sao có thể kết hôn nhanh như vậy? Đây không phải là thật, này tuyệt đối không phải thật!"
"Tiểu tử tặc mi thử mục kia rốt cuộc là ai? Đao của ta đâu? Ta nhất định phải chém chết hắn ta!"
"Thêm cả ta nữa, chúng ta cũng đi chém tên tiểu tử kia!"
"Dám cướp nữ thần của ta, nên giết!"
"Tiểu bạch kiểm không biết xấu hổ!"
...
Chỉ có điều cùng lúc đó, vẻ đẹp trai kinh thiên động địa của Lâm Bắc Phàm cũng lay động vô số thiếu nữ.
"Vị tiểu ca ca này sao có thể đẹp trai như vậy? Trời ạ, ta cảm thấy phảng phất như nhân vật vừa bước ra từ trong manga!"
"Chưa từng nghĩ tới một người có thể đẹp trai đến như vậy, còn đẹp trai hơn máy oppa, tiểu thịt tươi trong giới giải trí nhiều."
"Không được, lòng ta đã bị tiểu ca ca bắt làm tù binh!"
"Đáng giận! Không ngờ lại để Bạch yêu bà bà nhanh chân đến trước!"
"Mau nhìn biểu tình của tiểu ca ca, một chút cũng không nguyện ý! Nhất định là bị yêu phụ kia bức bách, thực sự đáng giận! Có tiền thì ngon sao? Nhanh trả tiểu ca ca của ta lại đây!"
...
Cho dù là bêu danh cũng tốt, ca ngợi cũng tốt, Lâm Bắc Phàm đang nổi tiếng cả nước với tốc độ khó mà tin nổi.