Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người thường xuyên bị ức hiếp nay có cơ hội phản kháng thành công thật sự rất thỏa mãn. Cố Hi Chi hài lòng ăn bữa cơm này thật vui vẻ, dĩ nhiên cũng không để ý bản thân ban đầu bị cưỡng bức mà tới.
Sau khi tính tiền xong, Cố Hi Chi và Khúc Hi Chi cùng bước ra nhà hàng, sắp đến cửa thì một người đàn ông nước ngoài chặn trước mặt chào hỏi Khúc Hi Chi. Cố Hi Chi nghe hai người kia giao tiếp bằng tiếng Anh xen lẫn tiếng Trung, nàng không hiểu nên dứt khoát lùi qua một bên làm không khí.
Không thể phủ nhận ánh sáng rực rỡ bao quanh Khúc Hi Chi luôn thu hút ánh nhìn của mọi người. Tuy hôm nay cô mặc trang phục hết sức đơn giản, thậm chí còn cùng style với mấy cô gái trẻ ngoài đường, nhưng khí chất mạnh mẽ và phong thái tao nhã của cô khiến một chiếc váy phổ thông cũng trở nên đặc biệt chói mắt.
Ánh mắt của người đàn ông nước ngoài kia nhiều lần lộ ra vẻ yêu thích không thể che giấu được. Tuy Cố Hi Chi không hiểu họ nói gì, nhưng nàng dám khẳng định anh chàng này tuyệt đối đang hết lời ca tụng khuôn mặt tinh xảo của Khúc Hi Chi.
Hai người nói khoảng một phút, Khúc Hi Chi ra hiệu cho người đàn ông kia là mình phải đi. Anh chàng vui vẻ cúi chào Cố Hi Chi rồi rời khỏi đó. Cố Hi Chi thấy người đàn ông đã đi xa, không nhịn được tiến lên phía trước nói, "Người này trước đây cùng chị đóng cảnh thân mật trong phim "Lạc Thủy" có phải hạnh phúc đến phát điên rồi không?".
Khúc Hi Chi hơi bất ngờ, cô không nghĩ là Cố Hi Chi bỗng nhiên hỏi vậy, thoáng suy nghĩ rồi đáp, "Anh ta có bạn gái rồi".
"Tôi đã xem bộ phim đó, biểu hiện của vị nam chính này trong cả bộ giống như đang nói "Tôi đẹp trai từ nhỏ nên không cần đóng phim". Chỉ có cảnh thân mật, bị phụ nữ hấp dẫn thì anh ta mới diễn như thật. Chị nói có phải anh ta đang diễn dựa vào diện mạo không?".
Khúc Hi Chi không vội trả lời, chỉ cười với Cố Hi Chi, mãi đến khi nàng bị cô nhìn đến nhíu mày mới nói, "Cố tiểu thư đột nhiên quan tâm tới những chuyện này, là đang lo lắng tôi có sức quyến rũ nên sẽ khiến nhiều người yêu thích sao?".
Cố Hi Chi thoạt đầu kinh ngạc liếc nàng một cái, sau đó lộ ra dáng vẻ xem thường, "Chị cũng thật lo xa rồi. Chắc tôi phải nhắc chị một điều, đẹp quá đôi khi cũng chưa chắc là chuyện tốt đâu. Tôi cũng chẳng quan tâm có bao nhiêu người theo đuổi chị". Nàng nói xong liền đeo túi xách xoay người ra khỏi nhà hàng.
Thành phố về đêm vừa mới chớm, hai bên đường đã lên đèn rực rỡ. Cố Hi Chi vừa ngồi vào xe liền nhận được điện thoại của Lương Ưu Ưu, cô ta ở đầu dây bên kia vừa khóc lóc vừa la lối um sùm. Cố Hi Chi lắng nghe nửa ngày mới đoán ra vài chữ quán Bar, bất đắc dĩ nói với Khúc Hi Chi đang ngồi trên ghế lái, "Cho tôi xuống ngay ngã tư được rồi. Tôi có chút chuyện, không thể về khách sạn".
Khúc Hi Chi để ý sau khi nàng nghe điện thoại thì thay đổi giọng điệu, cô chỉ nói, "Tôi đưa cô đi".
Nói theo một cách nào đó, Lương Ưu Ưu mà khóc thì cũng giống như chó đực sinh ra một ổ trứng gà làm cho người ta cảm thấy kinh sợ cực kỳ. Dọc đường đi, tâm trạng của Cố Hi Chi phức tạp đến độ Khúc Hi Chi hỏi nàng câu gì nàng cũng đáp lại hết, thậm chí còn đồng ý luôn chuyện cô yêu cầu cùng nàng tới quán Bar tìm Lương Ưu Ưu.
Nhưng kết quả lại hoàn toàn vượt xa dự liệu của Cố Hi Chi.
Trong quán Bar rộng lớn, ngoại trừ âm nhạc, ánh đèn và mùi rượu nồng nặc tràn ngập khắp nơi, tiếng người cười nói cũng vang lên inh ỏi. Lương Ưu Ưu đang hăng say ca hát thì Cố Hi Chi đẩy cửa bước vào. Cái giọng đáng ghét ngân nga những nốt cao trước mắt khác hẳn với tưởng tượng của nàng về dáng vẻ khóc lóc của ai kia suốt dọc đường đi. Cố Hi Chi cảm thấy điều này không chỉ đang giễu cợt trí thông minh của nàng, hơn nữa còn là một cái bẫy.
Nếu chỉ có một mình Lương Ưu Ưu ở đây, nàng đến cũng không có vấn đề gì. Nếu Lương Ưu Ưu đến chơi cùng nhân viên trong đoàn phim, nàng đến cũng không hề huấn gì. Vấn đề là, Lương Ưu Ưu đi với một đống người, còn nàng lại đi cùng Khúc Hi Chi, vấn đề này tuyệt đối không phải nhỏ.
Cố Hi Chi mở cửa thì thấy đám người trong phòng cũng đang nhìn mình với ánh mắt soi mói lạ thường, nàng hầu như có một loại mong muốn tuyên án chém lập quyết Lương Ưu Ưu ngay tại chỗ.
"Wow wow wow, diễn viên Khúc cũng tới. Tôi nghe nói xưa nay diễn viên Khúc không vào họp đêm, hóa ra tin tức này sai bét rồi". Diễn viên trẻ tuổi nhìn thấy Khúc Hi Chi liền phấn khích hệt như fans cuồng, "Diễn viên Khúc, nếu đến rồi thì hát một bài đi! Tôi rất thích chị, có thể ký tên cho tôi được không?"
Hình tượng của Khúc Hi Chi trong giới giải trí chính là "sẽ không làm bất cứ ai bẽ mặt". Đối phương đã nói như vậy, cô cũng rất nhiệt tình đồng ý, đồng thời nháy mắt ra hiệu cho Cố Hi Chi vào chỗ ngồi.
Lương Ưu Ưu nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sát khí của Cố Hi Chi thì lập tức ném micro chuồn mất. Tuy Cố Hi Chi vạn phần không muốn ngồi, nhưng đến bước này mà bỏ đi cũng không ổn lắm. Nàng vừa ngồi xuống liền nhận được một ly rượu từ một cô gái trẻ đẹp, dịu dàng đang ngồi đối diện.
Thật là đau đầu mà. Trên thế giới này có ba thứ Cố Hi Chi tuyệt đối không thể cho vào miệng. Một là thuốc, hai là ớt, ba chính là rượu.
Một diễn viên nhỏ lăn lộn trong nền công nghiệp giải trí, vì chuyện uống rượu mà nàng đã đắc tội với biết bao nhiêu người có quyền cao chức trọng. Đáng tiếc là cơ thể nàng trời sinh không thể uống rượu, nên thấy ly rượu của cô gái nhỏ xinh đẹp đưa tới trước mắt, Cố Hi Chi đành áy náy mỉm cười, "Xin lỗi, tôi không uống rượu".
Cô gái tuổi trẻ cũng không có vẻ gì bận tâm cho lắm, "Em tên Ngô Ẩn, năm nay vừa tốt nghiệp. Em học chung trường với chị đó. Xét về thân phận thì chị là đàn chị của em. Em có thể gọi một tiếng chị được không?"
Đại khái là cô gái dịu hiền này khá đáng yêu, lần đầu tiên Cố Hi Chi cảm thấy chữ "chị" này cũng không chói tai lắm, "Đương nhiên được. Em diễn vai gì trong phim?"
"Em hả..." Ngô Ẩn vô cùng vui sướng ngồi cạnh Cố Hi Chi tán gẫu liên tục, "Em diễn vai một tiểu nha hoàn, có một đoạn thoại nhỏ với chị đó. Đúng rồi, em rất thích xem chị diễn, em với mấy đứa bạn thân đều cảm thấy chị đóng phim rất hay..."
Bên này Cố Hi Chi hưởng thụ cảm giác được tán thưởng, hầu như quên mất chuyện mình bị gạt đến đây. Nhưng bên kia Khúc Hi Chi giống như đang đối mặt với một đám ký giả truyền thông chuyên nghiệp.
"Khúc tiểu thư, nghe nói nửa cuối năm nay đạo diễn Lục muốn mời cô đóng phim "Lương Chúc". Cô muốn diễn vai Chúc Anh Đài hay Lương Sơn Bá vậy?"
"Đúng vậy, đúng vậy. Hi Chi, cô hoá trang thành nam thật là đẹp, tôi cũng hết hồn".
"Khúc tiểu thư, cô còn hợp tác với Cố tiểu thư không? Truyền thông đều nói các cô rất thân".
"Khúc tiểu thư, đêm nay cùng Cố tiểu thư đến đây, quan hệ tốt quá nha!"
Đối mặt với một đám bà tám nói liên tù tì hoàn toàn không cho ai xen vào, Khúc Hi Chi thành thạo đáp trả rất điêu luyện. Ngoại trừ những câu cần thiết, cô còn có thể kiên nhẫn tán gẫu với mấy bà thím kia. Nhất thời toàn bộ độ HOT trong phòng đều tập trung hết lên người cô. Mặc kệ ai nổi hay không nổi, ta đây vẫn cứ ung dung tám chuyện.
Cố Hi Chi chứng kiến cảnh này càng cảm thấy ghen tỵ, thấy mấy cô gái bao quanh Khúc Hi Chi càng lúc càng nhiều, nàng cũng chẳng rãnh quan tâm nữa, mượn đại cái cớ đi toilet.
Ra khỏi căn phòng ngột ngạt, Cố Hi Chi vào toilet tức khắc điện thoại cho Lương Ưu Ưu, dù bị từ chối ba lần nhưng nàng vẫn tiếp tục gọi không hề buông tha.
Lúc cú điện thứ tư vừa được gọi đi, âm thanh bên ngoài lập tức thu hút sự chú ý của Cố Hi Chi.
"Không biết năm nay Đường Dư mắc vận xui gì, ký xong phim còn có thể thay đổi cho Khúc Hi Chi".
"Hết cách rồi, ai bảo Khúc Hi Chi nổi tiếng như vậy, áp đảo luôn cả Ninh Khâu".
"Nhiều người tốt số thiệt, cô ta được Ninh Khâu đánh giá cao, giúp đỡ tiến vào giới giải trí là chuyện rất may mắn. Cậu nói cô ta thuận buồm xuôi gió khiến bao nhiêu người ao ước. Cậu nhìn Cố Hi Chi đi, rõ ràng ra mắt cùng cô ta, nhưng thật sự thua kém quá nhiều."
"Cậu không nói tớ cũng quên mất. Không phải nói hai người họ quan hệ rất tệ sao? Thế nào mà đêm nay lại cùng tới đây?"
"Còn phải nói sao, bộ phim này không đổi vai nữ chính thì cô ta nên đốt nhang tạ trời đi, ai lại dám xích mích với Khúc Hi Chi chứ. Nếu Khúc Hi Chi thật sự không muốn đóng phim với cô ta, đổi vai cũng là chuyện sớm muộn. Nếu cô ta không muốn bị đạo diễn đuổi thì nên giữ gìn mối quan hệ tốt với Khúc Hi Chi trước cái đã, nhìn hai người gần đây cậu còn chưa rõ sao? Cô ta chẳng qua cũng chỉ giả vờ thanh cao, quý phái ở bề ngoài thôi, còn bên trong thì âm thầm ôm bắp đùi của Khúc Hi Chi nịnh nọt làm sao biết được".
"Nhưng Khúc Hi Chi không thể chủ động tìm cô ta, vậy thì nhất định là cô ta đi tìm Khúc Hi Chi".
...
Giọng nói của hai người trong toilet từ từ nhỏ dần, Cố Hi Chi gọi cho Lương Ưu Ưu lần thứ tư rốt cuộc cũng được bắt máy.
Cố Hi Chi còn chưa mở miệng thì Lương Ưu Ưu đã chủ động xin tha, "Ai da, tôi chơi đoán số thua, là mấy cổ kêu tôi làm vậy á. Tôi đâu có biết cậu đang hẹn hò với Khúc đại mỹ nhân đâu. Tôi đúng là có lỗi với cậu, xin hãy tha thứ cho tôi đi mà, Cố đại tiểu thư!"
Cố Hi Chi hết kiềm nén rồi lại áp chế, liên tục nhắc nhở bản thân phải duy trì tố chất cao đẹp, cuối cùng miễn cưỡng nói mấy chữ nghe lọt tai, "Lương Ưu Ưu, tôi muốn cưỡng X cậu một triệu lần!"
(*) Cái này tác giả viết "cưỡng X" nên mình giữ nguyên luôn
Ngô Ẩn bị biểu hiện của Cố Hi Chi từ toilet đi ra dọa phát hoảng đến ngây người. Năm phút trước, nàng còn nói với mình sẽ không uống rượu nhưng giờ khắc này lại nốc hết ly này đến ly khác vào bụng. Như vậy còn chưa đủ, mười giây trước, nàng cầm ly rượu của cô vừa uống xong uống cạn, đến tận giờ vẫn giữ khư khư cái ly đó trong tay.
Ngô Ẩn không dám nghĩ đến chuyện hôn gián tiếp như vậy, nhưng nghĩ qua rồi thì cảm thấy khuôn mặt càng đỏ. Hơn nữa rõ ràng nàng đang có chuyện không vui, cô thật sự cũng không muốn nghĩ đến những chuyện ám muội như thế...
Ngô Ẩn vừa định lấy hết dũng khí tiến lên hỏi nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì một trận hơi lạnh khẽ lướt qua người, tiếp theo Ngô Ẩn thấy Khúc Hi Chi đi tới đoạt ly rượu trên tay Cố Hi Chi.
"Cố tiểu thư, ngày mai cô còn đóng phim. Rượu này không nên uống nhiều, để tôi đưa cô về".
Cố Hi Chi khó chịu khi nghe thấy giọng nói này, tiềm thức nói cho nàng biết là đối phương không cho nàng làm gì thì nàng liền muốn làm cái đó. Do ly rượu bị giật mất rồi nên Cố Hi Chi lập tức bưng nguyên chai rượu đỏ trên bàn, nhẹ như không nốc hết một nửa vào bụng.
"Tôi không cần chị đưa. Tốt nhất chị nên tránh xa tôi một chút". Cố Hi Chi xách túi của mình lên rồi rời khỏi phòng, không thèm liếc ai lấy một cái.