Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cố Tiểu Thư Và Khúc Tiểu Thư
  3. Chương 48
Trước /87 Sau

Cố Tiểu Thư Và Khúc Tiểu Thư

Chương 48

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Action!" 

Máy quay khởi động, bảng clapper board đóng xuống phát ra tiếng "cạch" thật rõ ràng, rồi nhanh chóng rời khỏi ống kính. 

Trong phim trường, mấy tấm hắt sáng cao thấp khác nhau. Ánh đèn nóng rực rọi thẳng vào mặt diễn viên, chỉ cần make up có chút tỳ vết cũng có thể thấy rõ trên ống kính. 

Ba vị trí và phân cảnh của diễn viên bắt đầu thay đổi, đạo diễn Hạ Tuyết đứng ở phía trước, biểu hiện nghiêm túc mà chăm chú. 

Vị trí đầu tiên ở phía trước, Cố Hi Chi đang mặc trên người một chiếc áo màu vàng xẻ ngực, kết hợp với quần tây đen được cắt vá tỉ mỉ. Mái tóc gợn sóng cùng màu môi đỏ tôn lên nét thành thục của nàng. Có lẽ do tay đang cầm quyển sách với vẻ mặt nghiêm túc và tập trung, nên ngoài nét đẹp thanh lịch ra thì trông nàng tràn đầy trí tuệ. 

Tiếng mở cửa bỗng vang lên, một chàng trai mặc chiếc áo phông trắng phẳng phiu bước vào. Trông anh rất sạch sẽ, lạnh lùng, không ngây ngô, nhưng rất trẻ trung. 

Máy quay chạy theo hành động của chàng trai, đặc tả Cố Hi Chi trong vai nữ chính Giang Thư Thư. Khi nàng nhìn thấy chàng trai thì vội đặt quyển sách trên tay xuống, vẻ mặt nàng không còn yên tĩnh như trước, mà tràn ngập niềm hạnh phúc của một thiếu nữ đang yêu. 

"Cuối cùng anh cũng đến." Dáng vẻ chờ mong đã lâu. 

Máy quay toàn cảnh chàng sinh viên Triệu Tử Dịch do diễn viên Thành Úy đóng dừng trước mặt nàng. Ống kính đặc tả vẻ mặt trầm trọng của anh, không có vẻ tươi cười, càng không nói chuyện vui sướng. 

"Thư Thư..." Trong hai chữ lộ ra thanh âm khàn khàn, ánh mắt vô cùng u ám, "Ba anh... vừa nhận được kết quả kiểm tra sức khỏe. Ông bị ung thư." 

Màn ảnh đặc tả vẻ mặt của Cố Hi Chi. Nét vui sướng trong đáy mắt khi nãy thoáng chốc như bị đóng băng, lập tức cứng ngắt tại chỗ. 

Chốc sau, nàng tức tốc thay đổi vẻ mặt chỉ trong một giây ngắn ngủi. Nàng nhanh chóng chuyển biến ánh mắt, đánh bay đi cảm giác vui sướng nhỏ bé. Lông mày nheo lại, sắc mặt nàng đã hoàn toàn được bao phủ bởi dáng vẻ lo lắng. 

Hạ Tuyết đứng khoanh tay trước ngực theo dõi hình ảnh trước mắt. Cô không tự chủ liền ngẩng đầu nhìn Cố Hi Chi ở ngoài ống kính. 

Đối với diễn viên này, thật ra cũng do Triệu Linh hết lòng đề bạt nên cô mới có thể hiểu rõ một cách sâu sắc. 

Hiện giờ, đối với một số giải đề cử nữ diễn viên trong các buổi liên hoan phim, độ tuổi của nàng không hề lớn, nhưng cũng tuyệt đối không nhỏ. 

Ở độ tuổi này mà lại tiếp tục làm thần tượng thì tương lai cũng chả tươi sáng mấy. Thế nhưng muốn có bứt phá đột xuất cũng không phải là chuyện dễ dàng. 

Sau khi tốt nghiệp, nàng cũng giống như phần lớn diễn viên lao đầu đi đóng phim. Điểm khác biệt chính là: có nhiều người mười năm như một, không khác nhau mấy. Nhưng thử đem tác phẩm hiện giờ của nàng ra so sánh cùng bộ phim đầu tay thì lập tức có thể thấy rõ ràng nàng đã trả giá rất nhiều. 

Độ tuổi này, đối với nàng thì đạo diễn còn quan trọng hơn cả bộ phim. Lúc trước, khi để vụt mất giải đề cử, nàng có thể thích ứng rất nhanh, nhưng nếu muốn thắng Doãn Từ thì hơi khó. Ta có thể thấy rõ qua bộ phim đầu tiên của Khúc Hi Chi, rõ ràng có thể nhìn thấy tài năng thiên phú trong đó, nhưng để tranh cao thấp thì mức độ nguy hiểm vẫn rất lớn. 

Theo tình thế hiện giờ, Khúc Hi Chi và Lam Nhị đều sẽ không tham gia tranh giải điện ảnh năm nay. Chuyện này đối với nàng mà nói chắc chắn là tin tốt, nhưng siêu sao Doãn Từ cũng đang quay một bộ phim. Chỉ cần cô ta không mắc sai lầm, thì cơn hồi hộp này vẫn cứ kéo dài mãi. 

Cũng may mấy ngày nay quay phim khá ổn. Tình trạng của nàng tuyệt đối không hề thua kém Doãn Từ. Chỉ cần có thể duy trì, khả năng nắm chặt giải thưởng vẫn là năm trên mười. 

"Cắt!" 

Quay xong một phân cảnh, tất cả mọi người trong trường quay thu xếp đồ đạc chuẩn bị nghỉ ngơi. Chuyên gia trang điểm nhanh chóng bổ trang cho diễn viên. Cố Hi Chi dặm phấn lại xong thì lập tức chạy tới phía trước, biểu hiện dường như rất bất an, hướng về Hạ Tuyết hỏi, "Có ổn không?" 

Hạ Tuyết cười nói, "Cô hỏi nam chính là biết chứ gì!" 

Cố Hi Chi quay đầu nhìn về phía Thành Úy. 

Tuy nam diễn viên mới này rất nổi tiếng trên TV, nhưng xuất hiện trong phim điện ảnh vẫn là lần đầu tiên. Tuy nói dùng anh ta đối với đoàn phim là một sự khiêu chiến, nhưng bất luận từ khí chất hay tiềm lực bản thân, anh đúng là ứng cử viên phù hợp nhất với kịch bản này. 

Thành Úy thấy Cố Hi Chi quay đầu nhìn mình liền rộ cười đáp trả. 

Tuy trước đó anh có đóng qua phim truyền hình, nhưng dù sao thì phim truyền hình và phim điện ảnh cũng có sự bất đồng rất lớn. Lúc mới bắt đầu vào tổ, anh thậm chí cảm giác mình kham không nổi nhân vật này. Thế nhưng anh nhanh chóng phát hiện khi diễn cùng nữ chính kia thì cảnh nào cũng thoải mái.

Dù sao cũng là một nữ diễn viên nổi tiếng, trạng thái, ánh mắt, lời thoại của nàng,... mỗi một dạng đều có thể kích thích cảm xúc của anh. Có vài lần anh được Hạ Tuyết khen, nhưng anh biết rất rõ, nếu không phải diễn với diễn viên xuất sắc, thì lần đầu đóng rất có thể sẽ thất bại. 

Đối với Cố Hi Chi mà nói, chàng trai hai mươi tuổi Thành Úy này tựa như em trai của nàng. Anh ôn hòa lương thiện, có chút ngượng ngùng với phụ nữ, nhưng lại vô cùng chu đáo. 

Nhìn thấy anh chàng cười với mình, Cố Hi Chi nói thêm vài câu với Hạ Tuyết, rồi nhanh chóng đi tới bên cạnh anh. 

Thành Úy là người nghiện mạng xã hội. Ở trường quay, chỉ cần có thời gian rảnh thì nhất định anh ta sẽ cầm điện thoại lướt web. 

Thời điểm Cố Hi Chi đi tới cũng là lúc anh chàng đang đăm chiêu nhìn gì đó, vẻ mặt vô cùng chăm chú, hoàn toàn không để ý tới người xung quanh. 

Cố Hi Chi bị dáng vẻ của anh chàng này làm hiếu kỳ, ánh mắt nàng thoáng nhìn điện thoại của của anh, "Nhìn gì mà mê mệt vậy?" 

Thành Úy cũng không che giấu, thấy nàng đi lại cũng mỉm cười một lúc, còn đưa màn hình đặt trước mặt nàng, "Em đang xem blog của đoàn phim "Nguyên tố", chị nhìn coi, tạo hình của hai nữ diễn viên đều rất đẹp." 

Cố Hi Chi cúi đầu liếc nhìn hình trên điện thoại, nhưng chỉ nhìn thấy nhân vật luật sư đang mặc âu phục của Khúc Hi Chi. 

Cố Hi Chi ngẩng đầu nhìn anh một lúc, "... Hai người?" Còn một người nữa đâu? 

Thành Úy lại cười nói, "Kỳ thực em cảm thấy Khúc tiểu thư đẹp hơn Lam tiểu thư một tí. Cặp mắt của Lam tiểu thư quá lớn, hai năm gần đây lại hơi bị thâm nữa. Ngũ quan của Khúc tiểu thư có tỷ lệ tuyệt vời nên nhìn rất đẹp, huống hồ mặt chị ấy ăn ảnh vô cùng. Vậy nên mắt chị ấy đẹp hơn những cặp mắt bình thường rất nhiều." 

Nghe một người đàn ông phân tích vẻ đẹp của một người phụ nữ cụ thể như thế, Cố Hi Chi có chút dở khóc dở cười, "Xem ra cậu nghiên cứu rất kỹ về dung nhan của người khác ha!" 

"Cũng không hẳn đâu ạ." Thành Úy nói tới chỗ này dĩ nhiên cũng không hề che giấu chút nào, "Em chẳng qua là cảm thấy Khúc tiểu thư quá đẹp." 

"..." Người bình thường nghe được câu nói như thế đều sẽ cảm thấy không thích hợp lắm. Cố Hi Chi lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh ta, Thành Úy bắt gặp ánh mắt của nàng mới nhanh chóng phát hiện lời nói của mình có gì đó sai sai, vội giải thích, "Chị đừng hiểu lầm, em đối với Khúc tiểu thư không có ý gì đâu. Chỉ là ngũ quan xinh đẹp của chị ấy rất có giá trị nghiên cứu, em chẳng qua đặc biệt yêu thích khuôn mặt này thôi." 

Xem ra anh ta rất chân thành, Cố Hi Chi cũng không tiếp tục ngộ nhận tâm địa của anh chàng này nữa. Nàng cầm điện thoại của anh xem lại hình của Khúc Hi Chi lần nữa. 

Có lẽ lúc trước xem cô là kẻ địch quá lâu, nên nàng hầu như đều có thói quen suy nghĩ làm sao soi ra được tật xấu của cô. Coi như không có lỗi gì thì ít ra nàng cũng sẽ không thừa nhận cô có chỗ nào đẹp đẽ. "Hồ ly tinh" chính là hình tượng của cô trong long nàng. Người khác nói cô đẹp thế nào thì nàng đều cảm thấy người đó toàn khuếch đại cả thôi, nhưng lúc này nhìn bức hình tràn đầy khí chất của cô ở trước mắt, nàng lại đột nhiên cảm giác thấy là lạ ở trong lòng. 

Buổi tối sau khi quay xong, Cố Hi Chi ngồi xe về khách sạn. Dọc đường U U đi mua đồ ăn vặt, Cố Hi Chi tiện đường vào nhà sách mua mấy quyển sách liên quan đến vai diễn của mình để nghiên cứu. Lúc nàng chuẩn bị thanh toán thì phát hiện bên cạnh có một cuốn sách ảnh của Khúc Hi Chi, nàng mua luôn. 

Do bộ phim này đối với nàng mà nói thực sự rất quan trọng, Cố Hi Chi đều dùng toàn bộ thời gian rãnh để nghiên cứu nhân vật, thậm chí liên tiếp nhiều lần từ chối vai diễn khách mời của những đoàn phim khác. 

Buổi tối sau khi tắm xong, Cố Hi Chi ngồi trước bàn sách, lật quyển sách mới mua ra chăm chú nghiền ngẫm đọc. 

Trong bộ phim này, nàng đóng hai vai. Một vai tiểu thư nhà giàu Giang Thư Thư, vai còn lại là Sở Gia bị ép phẫu thuật thành Giang Thư Thư. Trong lúc phẫu thuật thẩm mỹ, tâm lý và dung mạo của Sở Gia đã có chút biến đổi. Tuy chuyên viên trang điểm có thể làm được nhưng cũng chỉ là một phần nào thôi, phần lớn phải dựa vào diễn xuất của diễn viên. Chỉ cần trạng thái tâm lý nhân vật sau khi phẫu thuật thất bại khác với người thường đã khiến Cố Hi Chi cân nhắc rất lâu rồi. Gần 12 giờ Cố Hi Chi cất sách, chuẩn bị ngày mai liên lạc với bác sĩ thẩm mỹ tìm hiểu thêm. 

Lúc chuẩn bị sắp xếp lại mớ sách mới mua, Cố Hi Chi mới nhìn thấy quyển sách ảnh, nàng lại mở nó ra soi dưới ánh đèn. 

Do xuất bản gần đây, tạo hình của Khúc Hi Chi trong tập ảnh vẫn là chủ đề phim mới. Mở ra trang đầu tiên, Cố Hi Chi lập tức bị hấp dẫn, bức ảnh chỉ lấy nửa người trên của cô. Trong hình, Khúc Hi Chi vẫn mặc quần áo thuần trắng, tóc đen dài như lụa khẽ buông xuống bên hông. Cô trang điểm không quá đậm, dáng vẻ thanh thoát càng nhu hòa. Khóe môi cô hơi cong lên, khí chất thiền định ôn nhu lộ ra trong nụ cười vô cùng trầm tĩnh. 

Cố Hi Chi nhìn một lúc lâu mới lật tiếp trang kế, nàng nhanh chóng phát hiện, mỗi trang trong tập ảnh này đều có một phong cách khác nhau. 

Ôn nhu như nước, ngạo nghễ thanh cao, rực rỡ chói mắt, đoan trang đến độ khiến người khác không dám khinh nhờn, cũng có một chút tao nhã mang theo ít khiêu gợi. 

Sau khi xem hết sách ảnh, Cố Hi Chi bỗng nhiên rất tán thành lời phân tích của Thành Úy. Nàng suy nghĩ một lúc rồi cầm điện thoại nhắn cho Khúc Hi Chi một tin: 

"Còn đóng phim không?" 

Đầu điện thoại bên kia. 

Vừa hoàn thành một phân cảnh nhỏ, Khúc Hi Chi mặc trên người một chiếc áo thun đơn giản cùng giày thể thao, đang cùng đạo diễn nói chuyện. Lăng Tiêm nghe thấy điện thoại vang lên một tiếng lập tức đưa cho cô. Khúc Hi Chi khó hiểu khi thấy cô đưa điện thoại cho mình, tin nhắn nhận được lại càng kỳ quái hơn. 

Khi ra nước ngoài cô đều đổi sim, số điện thoại này ngoại trừ gia đình thì người duy nhất biết chính là Cố Hi Chi. 

Tuy nhiều ngày qua cô và nàng đều điện thoại và nhắn tin cho nhau, nhưng do chênh lệch múi giờ, hơn nữa bộ phim này đối với Cố Hi Chi rất quan trọng, nên cô cũng không muốn quấy rồi nàng nhiều. 

Quan trọng nhất chính là, coi như hai người có liên lạc, cũng toàn là cô tìm nàng không thôi. Nay nàng chủ động nhắn tin vẫn khiến Khúc Hi Chi vô cùng kinh ngạc. 

Bên này Cố Hi Chi vừa gửi tin xong thì cất quyển sách ảnh, suy nghĩ một lúc lại nhắn thêm một tin nữa: 

"Vừa xem sách ảnh của chị xong, kỳ thực chị rất đẹp." 

Bên kia Khúc Hi Chi đang chuẩn bị trả lời lại nhận được thêm một tin như thế, cô nhìn màn hình một hồi lâu mới quay đầu nhìn Lăng Tiêm nói, "Giúp tôi đặt vé máy bay về nước vào tối mai." 

Lăng Tiêm khó hiểu, "Xảy ra chuyện gì thế?" 

"Kêu cậu đặt vé thì cứ đặt đi." Khúc Hi Chi tiếp tục xem kịch bản. 

Lăng Tiêm mờ mịt. 

Bên kia điện thoại, Cố Hi Chi gửi xong tin nhắn liền đi rửa mặt. Nàng trở lại phòng ngủ cầm điện thoại lên nhìn một chút, thấy chưa có ai trả lời lại để điện thoại xuống nghỉ ngơi. 

******* 

Quảng cáo
Trước /87 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lưỡng Thế Song Phùng

Copyright © 2022 - MTruyện.net