Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cố Tình Dụ Dỗ
  3. Chương 17: P2 - 8
Trước /24 Sau

Cố Tình Dụ Dỗ

Chương 17: P2 - 8

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôi tức đến phát khóc.  

 

Anh đi rồi, mấy ngày liền không trở về khu gia đình.  

 

Tôi chẳng còn cách nào khác, đành tự giặt quần áo, nấu cơm.  

 

Nhìn củi trong nhà đã hết, bể nước cũng trống rỗng.  

 

Tôi buộc phải đến đơn vị, chỉ có vậy mới kéo được Lương Khoan về nhà.  

 

Đàn ông là do mình chọn, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, nên tôi đành thỏa hiệp.  

 

Buổi tối khi anh ấy về, tôi đã chuẩn bị sẵn cơm tối. Hai chúng tôi dường như lại quay về những ngày đầu mới cưới.  

 

*

 

"Anh Lương có ở nhà không?"  

 

Nhìn người phụ nữ đứng ngoài cửa, tôi cau mày. Đó là Trương Mỹ Lệ, một người vợ liệt sĩ, chồng chị ta đã hy sinh. Đơn vị cũng đã sắp xếp cho chị ta một công việc.  

 

"Cô tìm chồng tôi làm gì?"  

 

"Đây chẳng phải vì biết chồng cô thích giúp đỡ người khác nên tôi đến nhờ anh ấy sao."  

 

Tất nhiên tôi không đồng ý, đàn bà góa thường gây ra lắm chuyện thị phi.  

 

*

 

Tôi không đồng ý, nhưng Lương Khoan lại bảo tôi không có lòng trắc ẩn, nói rằng tôi là vợ bộ đội thì nên cùng anh ấy chăm sóc Trương Mỹ Lệ.  

 

Anh còn bảo tôi nghĩ đến những ngày mình đã trải qua sau khi anh Trịnh hy sinh.  

 

Những khổ cực mà bản thân từng chịu đựng, chẳng lẽ tôi lại nhẫn tâm để Trương Mỹ Lệ phải gánh chịu lần nữa?  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟

🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶

🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

*

 

Tôi tức giận, nhất quyết không cho anh ấy đi. Nhưng cuối cùng tôi vẫn không ngăn được anh, nên đã đến tìm chính ủy để làm ầm lên một trận.  

 

Lương Khoan và tôi tranh cãi kịch liệt trước mặt chính ủy.  

 

"Tôi chăm sóc vợ liệt sĩ, tôi thấy không có vấn đề gì. Là Hồ Lệ Tinh nhỏ nhen, tư tưởng cần được nâng cao."  

 

Tôi thì làm ầm lên: "Tôi chỉ không muốn anh đi giúp cô ta! Chồng tôi chỉ được xoay quanh một mình tôi thôi!"  

 

Cuối cùng, chính ủy đành mời chúng tôi ra ngoài.  

 

*

 

Tôi cứ tưởng sau vụ ầm ĩ này, Lương Khoan sẽ không giúp Trương Mỹ Lệ nữa. Nhưng tôi đã nhầm.  

 

Trương Mỹ Lệ không còn đến nhà gọi anh ấy nữa, mà đổi lại, Lương Khoan tự định kỳ đến chỗ cô ta.  

 

Chuyện này do Lý Nguyệt Nga nói với tôi.  

 

Từ đó, tôi và Lương Khoan bắt đầu ba ngày một trận lớn, hai ngày một trận nhỏ.  

 

Mỗi khi chúng tôi cãi nhau, Lý Nguyệt Nga bên cạnh đều hóng chuyện.  

 

*

 

Tôi thấy ánh mắt cô ta nhìn mình đầy vẻ đắc ý.  

 

Cô ta còn không quên chen vào khuyên nhủ vài câu:  

 

"Cô nói hai người vượt qua bao khó khăn mới đến được với nhau, vậy mà còn cãi nhau làm gì? Cô đâu phải không biết Lương Khoan có trách nhiệm, có lòng nhân ái, thích chăm sóc vợ liệt sĩ."  

 

"Chẳng phải chính vì điểm này mà cô chọn ở bên anh ta sao? Vậy thì cô nên ủng hộ anh ta, hiểu cho anh ta."  

 

Tôi biết, cô ta chỉ đang đứng ngoài cười cợt, chế nhạo tôi.  

 

Cô ta đắc ý cái gì chứ, chẳng phải tôi đã cướp được chồng cô ta sao?  

 

Một người tôi còn cướp được, thì người thứ hai có là gì, vì tôi vốn giỏi cướp mọi thứ.  

 

*

 

Tôi không có việc gì làm thì lại lượn qua nhà cô ta. Hôm qua tôi sang mượn muối, hôm nay lại đi mượn dầu ăn.  

 

Nhìn Lương Khoan lại sang giúp Trương Mỹ Lệ, tôi liền đi qua nhà bên cạnh.  

 

Vừa hay bắt gặp Vương Thắng Lợi tan làm về.  

 

*

 

"Anh Vương, chồng tôi lại sang giúp Trương Mỹ Lệ rồi. Nhà tôi hết củi đốt rồi, anh có thể giúp tôi một chút không?"  

 

Vương Thắng Lợi phát ngán người phụ nữ này.  

 

Đúng là "chẳng phải người một nhà không vào cùng một cửa," cả hai vợ chồng đều khiến người ta khó chịu.  

 

*

 

Cô ta cứ như vậy, nếu bị Lý Nguyệt Nga nhìn thấy, chắc chắn vợ anh sẽ không cho anh lên giường mất.  

 

"Đầu cô có vấn đề à? Củi không chẻ cũng đốt được cơ mà."  

 

Tôi bị câu nói của anh ta chặn họng, tức đến nghẹn. Người đàn ông này chẳng hiểu chút gì gọi là thương hoa tiếc ngọc.  

 

Cũng vì chuyện này mà tôi bị Lý Nguyệt Nga tát cho một cái.  

 

Kết quả là, Lương Khoan không bênh vực tôi, mà còn bảo tôi làm mất mặt anh ta. 

 

Lúc đó, tôi đã nghĩ, sao hồi đó tôi lại nhìn trúng người như anh ta cơ chứ?  

 

*

 

Sau này, tôi đành chấp nhận số phận.  

 

Tôi và Lương Khoan chỉ là miễn cưỡng sống qua ngày với nhau.  

 

Trong một lần thực hiện nhiệm vụ, vì chỉ huy sai lầm, Lương Khoan bị giáng chức.  

 

Từ đó, anh ta không còn là người đàn ông dịu dàng nữa.  

 

*

 

Mười mấy năm trôi qua, con trai tôi cũng đã trưởng thành.  

 

Nhìn người đàn ông giờ đã bắt đầu có dáng vẻ già nua, tôi luôn tự hỏi:  

 

"Tại sao cuộc đời tôi lại trở nên như thế này?"  

 

- HẾT PHẦN 2- BẤM TIẾP ĐỂ ĐỌC PHẦN 3

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /24 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phế Căn Vô Địch

Copyright © 2022 - MTruyện.net