Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cầm đôi giày trong tay, Vương Thắng Lợi thất thần trở về doanh trại.
Chỉ vài ngày sau, đơn ly hôn của tôi và Lương Khoan được phê duyệt. Tối hôm đó, tôi xách túi hành lý đến gõ cửa nhà lão Vương.
"Cô... đây là sao?" Anh nhìn tôi với vẻ bất ngờ.
"Tôi và Lương Khoan đã lấy giấy ly hôn. Tôi đến chào anh và Thạch Đầu, mai tôi sẽ về quê."
"Nhanh vậy à? Tối nay cô định ở đâu?"
"Tôi thuê một đêm ở nhà khách, sáng mai mua vé xe về. Trời tối rồi, tôi đi đây."
"Để tôi đưa cô đi."
Trên đường đến nhà khách, bất ngờ có một người đàn ông chặn tôi lại.
"Đồng chí Lý Nguyệt Nga, tôi tự giới thiệu. Tôi là Hồ Hàn Sơn, năm nay ba mươi tuổi, hiện làm trung đội trưởng dưới quyền Vương doanh trưởng. Sắp tới tôi sẽ được thăng chức, có thể cho người thân đi theo."
"Tôi chưa từng kết hôn. Tôi cảm thấy cô là một đồng chí rất tốt, tôi muốn tìm hiểu và tiến xa hơn với cô."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tôi sững người, không ngờ mình lại có giá đến thế.
"Chào trung đội trưởng Hồ. Tôi vừa ly hôn, chưa nghĩ đến chuyện tái hôn."
"Tối nay Cô có thể suy nghĩ. Tôi rất chân thành."
Tôi gật đầu, vội chui vào nhà khách.
"Tôi nói này, lão Hồ, anh tán gái mà cũng liều lĩnh thế à? Người ta vừa mới ly hôn!"
"Doanh trưởng, anh không biết đâu. Lý Nguyệt Nga vừa đẹp, vừa giỏi. Biết cô ấy ly hôn với Lương doanh trưởng, không ít đồng chí đã nhắm cô ấy rồi. Tôi mà không nhanh chân thì làm sao tới lượt!"
Tiễn được Hồ Hàn Sơn đi, Vương Thắng Lợi bắt đầu bứt rứt, đứng ngồi không yên.
Anh loanh quanh bên ngoài nhà khách, mãi vẫn không dám rời.
Tôi vừa vào phòng, chưa được bao lâu thì có tiếng gõ cửa.
"Ai đấy?"
"Tôi, Vương Thắng Lợi!"
Nghe vậy, tôi vội mở cửa, "Vương đại ca, có chuyện gì không?"
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Tôi theo anh ấy ra ngoài cửa nhà khách.
“Đồng chí Lý Nguyệt Nga, tôi là Vương Thắng Lợi, năm nay 26 tuổi, có một đứa con trai, nhưng là con nuôi, tôi chưa từng kết hôn. Tôi muốn theo đuổi cô. Không biết cô có đồng ý không? Nhà tôi ở nông thôn, nhưng tôi có em trai lo liệu gia đình.”
Trong lòng tôi vui mừng khôn xiết. Tôi cứ nghĩ mình phải về quê, lâu lâu viết thư hỏi thăm anh ấy, mới có thể khiến anh mở lời muốn cưới tôi.
Không ngờ niềm vui lại đến bất ngờ như vậy.
Tôi vội cúi đầu, sợ anh nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của mình.
“Anh sẽ giúp tôi gánh nước chẻ củi chứ?”
“Chắc chắn sẽ!”
“Anh sẽ mua thịt, mua quần áo cho tôi chứ?”
“Kết hôn rồi, tôi sẽ đưa toàn bộ tiền lương và trợ cấp cho cô, cả phiếu mua hàng cũng là của cô. Cô muốn mua gì thì mua.”
“Nếu cô đồng ý, ngày mai tôi sẽ nộp đơn xin kết hôn.”
Tôi vẫn cúi đầu, không dám ngẩng lên.
“Vương đại ca, tôi vừa ly hôn, còn anh thì chưa từng kết hôn, tôi không xứng với anh.”
“Tôi là một kẻ độc thân già, lại có con nhỏ. Là tôi không xứng với cô.”
Tôi thực sự cảm động. Nước mắt như muốn rơi, nhưng tôi chỉ gật đầu.
“Nếu anh không chê tôi, tôi sẵn lòng chăm sóc anh và Thạch Đầu."
Vào lúc này, còn giữ vẻ e thẹn làm gì nữa. Đồng ý thì cứ đồng ý thôi.
...
Chính ủy Vương không thể ngờ rằng, hôm qua vừa xử lý xong đơn ly hôn của Lương Khoan và Lý Nguyệt Nga, thì hôm nay Vương Thắng Lợi đã hớt hải nộp đơn xin kết hôn với cô.
“Người ta vừa mới ly hôn, cậu đã nộp đơn kết hôn. Đừng nói với tôi là cậu và Lý Nguyệt Nga đã có quan hệ từ trước.”
“Chính ủy, tôi và đồng chí Lý Nguyệt Nga hoàn toàn trong sạch.”
“Ông cũng biết vì sao Lý Nguyệt Nga muốn ly hôn với Lương Khoan. Là do Lương Khoan không biết trân trọng, cư xử không rõ ràng.”
“Lương Khoan không trân trọng, nhưng người khác lại tranh nhau. Điều kiện của tôi ông biết rõ mà. Một người vợ giỏi giang như vậy, đi đâu tìm được nữa? Nếu tôi không nhanh tay, có khi còn chẳng đến lượt tôi.”
Nghe vậy, chính ủy mới giãn mày.
“Báo cáo!”
“Vào đi!”
“Chính ủy, đơn ly hôn của Lương Khoan và Lý Nguyệt Nga đã được phê duyệt chưa?”
“Cậu hỏi cái này làm gì?”
“Chính ủy, ông cũng biết tôi tuổi không còn trẻ. Tôi thấy đồng chí Lý Nguyệt Nga là một người rất tốt. Nếu đơn ly hôn của họ đã được phê duyệt, ông có thể làm mối cho tôi với cô ấy không?”
Chính ủy Vương bật cười khi nghe câu hỏi của Khổng Quốc Hữu.
“Cậu đến muộn rồi, có người đã nhanh chân hơn cậu rồi.”
“Không phải chứ chính ủy! Ai mà chạy đến trước tôi thế?”
“Đấy, ngay bên cạnh cậu.”
“Vương Thắng Lợi, cậu dám phá hỏng chuyện của tôi!”
Chính ủy nhìn hai người đang xô đẩy nhau, không kiên nhẫn đuổi thẳng.
“Cút hết đi!”
Bị Khổng Quốc Hữu kéo ra ngoài, Vương Thắng Lợi vẫn không quên nhắc chính ủy.
“Chính ủy, làm ơn xử lý đơn của tôi nhanh chút. Anh cũng thấy đấy, phụ nữ giờ quý giá thế nào.”
Chính ủy không nhịn được cười.
“Được rồi, tôi biết rồi.”
Tôi ở nhà khách một tuần, rồi cùng lão Vương đi đăng ký kết hôn.
Lương Khoan biết tin, tức giận đến mức suýt ngất, nhưng chẳng thể làm gì tôi được.
Không lâu sau, anh ta cũng vội vàng kết hôn với Hồ Lệ Tinh.
Hai nhà ở ngay sát nhau.
Vì thế, trong nhà có động tĩnh gì, đối phương đều nắm rõ.
Nhìn Hồ Lệ Tinh cao ngạo sai bảo Lương Khoan, nào là gánh nước, chẻ củi, giặt đồ, quét dọn.
Tôi thấy vừa hả hê, lại chẳng chút ghen tị.
Tôi bước lên đón lão Vương vừa trở về.
"Mệt rồi phải không? Em nấu cơm xong hết rồi, đợi Thạch Đầu về là cả nhà mình ăn."
Cuộc sống của tôi bình dị mà hạnh phúc.
Không hiểu vì sao, kết hôn với Lương Khoan bao năm, dù quan hệ vợ chồng vẫn bình thường, nhưng mãi tôi vẫn không có con.
Vậy mà kết hôn với lão Vương chưa đầy ba tháng, tôi đã mang thai.
Bây giờ, tôi đang mang bụng bầu lớn, tiếp tục thưởng thức cảnh gà bay chó sủa nhà kế bên.
Lão Vương không chịu nổi nữa.
"Nhìn họ làm gì? Ảnh hưởng tâm trạng, không tốt cho sự phát triển của thai nhi. Đi, anh dẫn em ra ngoài dạo chơi!"
Tôi bật cười, "Ừ, nghe theo anh!"
-HẾT PHẦN 3- HẾT TRUYỆN
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");