Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cố Tình Dụ Dỗ
  3. Chương 6: P1 - 6
Trước /24 Sau

Cố Tình Dụ Dỗ

Chương 6: P1 - 6

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Lương Khoan này, nãy giờ tôi nghe được không ít. Anh và Lý Nguyệt Nga ly hôn, chẳng lẽ không để lại chút tiền sinh hoạt phí nào cho cô ấy sao?"  

 

Lương Khoan lúng túng. Đúng là anh ta chưa từng nghĩ đến điều đó, nhưng người phụ nữ này cũng không đòi hỏi mà.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟

🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶

🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

"Cô ấy không đòi!"  

 

Chính ủy thở dài trong lòng: "Cô ấy không đòi thì anh không đưa à? Đây không phải là việc một quân nhân nên làm."  

 

Đào tạo một cán bộ trẻ như Lương Khoan không dễ dàng gì. Chính ủy nói lời nghiêm khắc để cảnh tỉnh anh ta.  

 

"Vâng, tôi sẽ bù đắp theo đúng yêu cầu cô ấy vừa nói."  

 

Chính ủy hài lòng gật đầu.  

 

Tôi cũng hài lòng, sao anh không chịu kết thúc sớm hơn chứ.  

 

"Chính ủy, hôm nay để lão Vương mời anh uống thêm vài ly nhé."  

 

Lương Khoan đứng đó, không ai thèm để ý đến anh ta, trông như vừa ăn phải thứ gì đó kinh tởm.  

 

Tôi cảm thấy cực kỳ sảng khoái. Đúng là đáng đời, gã đàn ông khốn nạn này, ngày tôi kết hôn còn muốn làm kẻ phá rối.  

 

Đáng kiếp!  

 

Tiễn hết khách khứa, trời đã tối đen.  

 

Tôi hơi ngại ngùng nhìn lão Vương.  

 

"Hôm nay khiến anh khó xử rồi!"  

 

"Không sao đâu, Lương Khoan chỉ là kẻ không biết điều. Vợ à, em đừng bận tâm."  

 

Nói xong, lão Vương liền tiến lại gần tôi, hạ giọng nói: "Vợ à, trời không còn sớm nữa, em xem chúng ta có nên..."  

 

Tôi hiểu ý của ông, liền ngượng ngùng nói: "Vậy anh tắt đèn đi."  

 

Lão Vương tắt đèn, rồi nhanh chóng tự cởi sạch đồ mình.  

 

Anh ấy vội vàng đẩy tôi xuống giường, lần lượt cởi chiếc áo bông, rồi đến quần bông, sau đó là áo lót dài, tiếp đến là quần lót dài, rồi chiếc áo lót nhỏ cuối cùng...  

 

Tôi rất đau!  

 

Dù là phụ nữ đã tái hôn, nhưng thực ra đến giờ tôi vẫn là một cô gái trong trắng.  

 

Ngày cưới, Lương Khoan lập tức quay về đơn vị, không hề có đêm động phòng.  

 

Sau đó, mấy tháng sống ở khu gia đình quân nhân, có lẽ tâm trí anh ta đều đặt ở Hồ Lệ Tinh, nên cũng chưa từng chủ động gần gũi tôi.  

 

Đàn ông không chủ động, phụ nữ sao có thể "lao tới" được chứ.  

 

Kể từ sau khi tái hôn, cuộc sống của tôi thực sự rất thoải mái.  

 

Đừng nhìn vẻ ngoài dữ dằn của lão Vương, anh ấy là một người cưng chiều vợ vô cùng.  

 

Chỉ cần anh ở nhà, không để tôi phải làm bất cứ việc gì.  

 

Nhưng tôi sao có thể không làm gì cả!  

 

Tôi hiểu rằng, giữa vợ chồng cần phải hỗ trợ lẫn nhau.  

 

Anh ấy đối tốt với tôi, tôi cũng chân thành đáp lại anh ấy.  

 

*

 

Hai tuần sau, Lương Khoan cũng tái hôn, cưới chính Hồ Lệ Tinh.  

 

Một người đi, hai người yên, mỗi người một cuộc sống mới – rất tốt!  

 

Nhưng nhà chúng tôi và nhà họ chỉ cách nhau một bức tường đất cao khoảng một mét.  

 

Thế nên có chuyện gì, hai bên đều nghe rõ mồn một.  

 

Nhìn thấy lão Vương đi làm về, tôi vui vẻ bước tới, phủi bụi trên người anh ấy.  

 

"Hôm nay em nấu thịt kho, hai cha con rửa tay rồi vào ăn cơm đi."  

 

"Vợ à, có em ở đây, nơi này mới thực sự là một gia đình."  

 

Tôi ngượng ngùng cười: "Đừng nói bậy trước mặt trẻ con."  

 

"Không bậy đâu. Thạch Đầu, con nói xem, có phải không?"  

 

Thạch Đầu vừa nhét một miếng thịt vào miệng vừa gật đầu: "Phải ạ. Từ khi dì đến, con cảm thấy nhà mình ấm áp hẳn."  

 

Chúng tôi ở bên này ăn uống vui vẻ, còn bên kia lại cãi nhau ầm ĩ.  

 

"Lương Khoan, tôi gả cho anh không phải để giặt giũ, nấu cơm, làm mẹ già cho anh đâu!"  

 

"Tối nay tôi không nấu cơm thì sao? Trước đây chẳng phải anh nói tay tôi mềm yếu, không hợp nấu cơm sao?"  

 

"Thường ngày anh toàn mang đồ từ căng tin về, hôm nay sao lại trách tôi không nấu cơm? Rốt cuộc anh có ý gì?"  

 

Giọng phụ nữ the thé, vang khắp khu xóm.  

 

*

 

Lão Vương gắp một miếng thịt kho, mỉm cười nói: "Em nói xem, anh đã ăn phải lộc trời gì mà cưới được em thế này."  

 

Tôi cười, muốn đáp lại rằng: Không phải anh gặp may đâu, mà là em đã lên kế hoạch từ lâu rồi.  

 

Tôi nhận ra, khi gặp đúng người, con người ta thật sự có thể thay đổi.  

 

Ở bên Lương Khoan, tôi giống như một con nhím, lúc nào cũng muốn xù lông với người khác.  

 

Nhưng khi ở bên lão Vương, tôi lại như một chú cừu non, ngoan ngoãn đến không ngờ.  

 

*

 

Vài tháng sau, tôi phát hiện mình mang thai.  

 

Biết tin này, lão Vương càng chăm sóc tôi kỹ lưỡng hơn.  

 

Nhìn anh ấy giặt đồ lót cho tôi, tôi thấy ngại vô cùng.  

 

"Để em tự giặt."  

 

Lão Vương không nỡ để tôi giặt đồ. Anh ấy nói rằng mình khỏe hơn, tôi giặt một món thì anh ấy có thể giặt cả chậu.  

 

Anh ấy còn bảo mình giặt hiệu quả hơn.  

 

Nhưng dù thế nào, tôi nhất quyết không để anh giặt đồ lót của mình. Vậy mà chỉ lơ là một chút, anh đã ngâm đồ lót của tôi vào chậu nước.  

 

"Em vừa mang thai, bác sĩ dặn phải cẩn thận, từ giờ mọi đồ đạc để anh giặt hết. Đồ nhỏ t

hế này, anh giặt hai cái là xong thôi."  

 

Tôi thấy ngại, nhưng không nói thêm gì nữa.  

 

"Mang thai thôi, đâu cần phải quý giá thế."  

 

Lão Vương nghe xong thì không vui:  

 

"Trong mắt anh, em chính là quý giá nhất. Người sinh con cho anh không quý giá, thì ai mới quý giá?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /24 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh

Copyright © 2022 - MTruyện.net