Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ở kệ trên cửa còn bày những thứ đồ phụ nữ hay dùng, cùng với tấm ảnh chụp màu hồng.
Cố Văn cầm lên xem kỹ lưỡng, trên bức ảnh cô gái chưa trang điểm, nhưng lại có vẻ vô cùng thanh tú.
“AI” Mộc Mai tắm rửa xong chỉ quấn một chiếc khăn tắm rồi đi ra ngoài. Khi thấy Cố Văn ngồi trên xe lăn dừng trước cửa phòng tắm thì lập tức kêu lên sợ hãi.
“Anh, sao anh lại ở chỗ này?”
“Nơi này là phòng của tôi, vì sao tôi không thể ở chỗ này?” Vẻ mặt Cố Văn không hề có chút cảm xúc nào, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của cô, thì trên mặt anh lại có vẻ như đang suy nghĩ.
“Ừm…” Lời anh nói cũng đúng, không thể nào phản bác được.
Cố Văn để bức ảnh lên kệ lại, ánh mắt nhìn lướt qua bài trí trong phòng, ngay cả màu sắc của màn cửa cũng thay đổi: “Đây là em làm à?”
“Vâng… Em cảm thấy căn phòng đơn điệu quá, cho nên… Thật xin lỗi, tôi chưa bàn với anh. Nếu anh cảm thấy màu này khó nhìn quá thì tôi sẽ đổi lại ngay.”
Trên mặt Cố Văn không hề có chút cảm xúc nào, cô thật sự hơi sợ hãi. Cô không hiểu rõ người đàn ông này, cũng không biết anh ta có thể đột nhiên nổi nóng hay không.
“Em thích thì em cứ đổi đi.’ Cố Văn ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Mai. Cô mới vừa tắm rửa xong, tóc cô còn chưa khô, giọt nước rơi từ ngọn tóc xuống xương quai xanh, trông rất đẹp mắt.
Yết hầu của Cố Văn chuyển động, lập tức liền cúi đầu, khởi động xe lăn: “Tôi muốn đi vào tắm rửa, một lát em kỳ lưng cho tôi.”
“Hả?” Cô nghĩ rằng mình nghe lầm, chà lưng cho anh, có vẻ như tình hình phát triển quá nhanh rồi.
“Em là vợ của Cố Văn tôi, kỳ lưng cho tôi thì rất tủi thân sao?” Cố Văn lại muốn tức giận.
Mộc Mai muốn nói lại thôi, hai người bọn họ cử hành hôn lễ, thật sự là mọi chuyện đều quang minh chính đại, nhưng ít nhiều gì trong lòng Mộc Mai cũng hơi bài xích.
“Được thôi!”
Sau khi nghe Mộc Mai trả lời, Cố Văn đi vào trong phòng.
Lúc này Mộc Mai mới phản ứng kịp, anh đang ngồi xe lăn đi vào, không biết có cần giúp đỡ hay không.
“Việc ấy…
Rầm Mộc Mai còn chưa nói xong, Cố Văn đã đóng cửa lại, cắt ngang lời Mộc Mai muốn nói ra.
Mộc Mai nhếch miệng, không tiếp tục nói nữa, mà lau khô thân thể của mình, thay một bộ áo ngủ sạch sẽ. Sau đó lại sấy khô tóc, mới nghe được tiếng Cố Văn đang gọi mình ở bên trong.
“Đến đây.” Mộc Mai võ võ mặt mình, mở cửa đi vào, nhìn thấy Cố Văn đang ngồi trong bồn tắm.
Cố Văn thấy cô nhìn chằm chăm, nhịn không được nhắc nhở: “Nhìn cái gì? Tôi bảo em vào em lại ngẩn người ra à?”
Trong phút chốc, Mộc Mai mới phản ứng kịp, nhưng cô lại cảm thấy mũi nóng nóng, lúc này mới bịt mũi mình lại: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Chưa đợi Cố Văn trả lời, Mộc Mai đã xoay người chạy ra ngoài. Cô chẳng khá hơn được, chỉ vậy mà đã chảy máu mũi.
Nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của cô, tâm trạng của Cố Văn trở nên tốt hơn, bật cười ra tiếng.
Mộc Mai vừa cầm khăn che lỗ mũi lại vừa chạy ra khỏi phòng tắm, cô dựa vào tường thở dốc Mắc cỡ quá đi mất! Mắc cỡ quá đi mất! Không phải đời này chưa thấy đàn ông, nhưng sao khi nhìn anh ta lại trở nên như thế chứ?