Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Cậu, cậu đừng khinh người quá đáng!” Trên mặt Mộc Sĩ nổi gân xanh, Cố Văn này cũng biết đòi hỏi quá, nửa cái nhà họ Mộc? Đúng là chuyện hoang đường.
Đúng lúc này, một chiếc xe sang trọng dừng trước cổng.
Cửa xe mở ra, Cố Nam bước xuống xe, nhìn thấy tình cảnh trước mặt lập tức nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Anh Nam, rốt cuộc anh đã đến rồi.
Anh nhìn xem bọn họ đi, bọn họ bắt nạt người nhà của em ngay trước cửa nhà em luôn đó.”
Nhìn thấy Cố Nam tới, Mộc Diệp như tìm được chỗ dựa, nhanh chóng chạy tới kể khổ, giống như là chịu rất nhiều uất ức vậy.
Cố Nam không thể nhìn người phụ nữ của mình bị uất ức, sắc mặt trở nên lạnh lẽo: ‘Đừng khóc, có anh ở đây, anh sẽ đòi lại công bằng cho em.”
Nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía Cố Văn đang ngồi trên xe lăn, không hề che giấu vẻ chán ghét và coi thường trong mắt: “Ở nhà chưa đủ mất mặt sao, còn chạy đến đây ầm ï cái gì? Còn chê nhà họ Cố chưa đủ mất thể diện sao?”
Những lời này nói ra không hề nể mặt, cũng không hỏi nguyên do câu chuyện này từ đâu. Xem ra trong mắt anh ta, người em Cố Văn này còn không bằng kẻ hầu.
“Anh cả tới đây là muốn làm gì, muốn ở đây cùng mất mặt với tôi sao?”
Cố Văn dựa vào xe lăn, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, cũng không hề nhìn Cố Nam.
Dáng vẻ chẳng hề quan tâm của Cố Văn làm trong lòng Cố Nam dâng lên lửa giận: “Cố Văn, mày dám nói chuyện với tao như thế à? Tao thấy dường như mày không muốn sống nữa thì phải!”
Mặt Cố Văn vẫn không đổi sắc: ‘Sao thế, còn muốn giết tôi thêm lần nữa sao?”
Tai nạn xe cộ năm năm trước kia, Cố Văn có thể sống sót đã là may mắn.
Mấy năm gần đây, anh không chỉ bị tính kế một lần, phía sau không thể thiếu bóng dáng của Cố Nam.
Cố Văn nghiêng đầu, đôi mắt toát ra ánh sáng rét lạnh.
Vẻ mặt Cố Nam lạnh lẽo, không thể ngờ rằng Cố Văn lại nói ra lời này trước mặt mọi người.
Hai người không ai nhường ai, giống như một giây sau có thể quật ngã đối phương ra đất vậy.
Cố Nam dẫn theo rất nhiều người bên cạnh, lúc này nếu xảy ra xung đột thì người thua thiệt nhất là Cố Văn.
Mộc Mai đẩy xe lăn của anh: “Văn, anh mệt rồi, chúng ta trở về đi.”
Cố Văn không nhúc nhích, ánh mắt vân nhìn chăm chăm vào Cố Nam.
Vẻ mặt Cố Nam hơi thay đổi, đôi mắt đỏ bừng nhìn về phía Mộc Mai.
Dáng vẻ của cô giống như là đã chịu rất nhiều uất ức, nhưng lại mạnh mẽ không chịu cúi đầu nhận thua.
Cô gái như vậy làm cho tim anh ta đập nhanh hơn một chút, vẻ mặt trở nên dịu dàng hơn.
“Em chính là Mộc Mai sao? Thật xin lỗi, công việc của tôi bận quá không thể tham dự hôn lễ của em và em trai.
Chuyện hôm nay hai bên đều có lỗi, chuyện đã đến nước này, em vẫn nên dẫn em tôi về đi, chuyện còn lại để tôi giải quyết.”
Lời nói công bằng thế này làm cho khiến Mộc Mai rất ngạc nhiên.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh cả của Cố Văn, vừa mới nghe một câu nói oán trách của Mộc Diệp đã cho rằng em mình làm loạn. Như thế có thể thấy được người này không thật lòng giúp bọn họ.