Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Nhưng mà em không cam lòng, anh Nam ơi, sao anh có thể trơ mắt nhìn Diệp bị người ta ức hiếp bắt nạt chứ.”
Mộc Diệp vừa nói vừa dựa vào vai Cố Nam, giọng điệu đáng thương và dáng vẻ quyến rũ của cô ta khiến ai cũng cảm thấy mềm nhũn.
Cố Nam cân nhắc một chút, không còn cách nào khác ngoài việc an ủi cô †a, “Yên tâm đi, sau này có thời gian anh sẽ trút giận thay em, bây giờ vẫn chưa phải lúc, nên em chịu đựng một chút nhé.”
Nói rồi, anh ta quay sang nhìn Mộc Sĩ: “Bác trai cảm thấy thế nào?”
Mặc dù tính cách của Mộc Sĩ hay nóng vội hấp tấp, nhưng cũng là người hiểu biết có tư chất, biết rằng lúc này nên cân nhắc tới tình huống đang xảy ra, không thể giận quá mất khôn.
Con lạc đà gầy còn to hơn cả một con ngựa, nếu như Cố Nam không định †ruy cứu thêm, vậy thì nhà họ Mộc bọn họ thật sự không thể kiếm được món hời nào trong tay Cố Văn.
Mộc Sĩ suy nghĩ kĩ càng, sau đó mới nhìn về phía Mộc Diệp: “Hãy quên chuyện này đi, con cũng kiềm chế bản thân mình một chút, nếu như còn tiếp tục náo loạn, thì sẽ không tốt cho cả hai bên gia đình, có khi còn để người ngoài người ta cười cho đấy.”
“Vâng, con gái biết rồi.” Mặc dù như vậy, Mộc Diệp vấn lặng lẽ ghi món nợ này trong lòng.
“Đúng rồi, anh Nam, hôm nay anh qua đây là vì muốn tìm em sao?” Mộc Diệp nhìn về phía Cố Nam với ánh mắt mong chờ.
“Ừm, nhưng mà qua không đúng lúc. Công ty vẫn còn một chút chuyện, hôm nay anh không ăn cơm ở đây nữa đâu, anh về đây.” Cố Nam nhẹ nhàng võ lên vai Mộc Diệp rồi trực tiếp quay người bỏ đi.
Mộc Diệp cau mày, sao cô ta lại cảm thấy Cố Nam của ngày hôm nay có chút khác lạ, nhưng không thể nào nói ra được khác lạ ở chỗ nào.
“Ba, cứ bỏ qua như vậy sao?”
“Không bỏ qua như vậy, thì con còn muốn thế nào?” Mộc Sĩ nhìn đống hôn độn bừa bãi trước cửa nhà, phải tìm thợ sửa chữa càng nhanh càng tốt mới được.
Trở về nhà.
Mộc Mai và Cố Văn đều đang ngồi trên sô pha ở trong phòng khách, không ai lên tiếng, Mộc Mai nhìn chăm chăm vào ngón tay mình, lật qua lật lại.
“Sao em không nói gì?” Cố Văn ngồi đối diện với Mộc Mai, ngẩng đầu lên vân thấy dáng vẻ chán nản ủ dột của cô, nên liền mở miệng hỏi.
“Tôi không có mặt mũi nào để gặp anh nữa.” Mộc Mai cúi đầu, giọng nói khàn khàn như sáp nến.
Cố Văn nghe thấy vậy liền không khỏi nhếch môi nở nụ cười: “Bởi vì chuyện vừa nãy xảy ra ở nhà họ Mộc sao?”
“Tôi rõ ràng đã biết trước bọn họ sẽ không có thái độ tốt với anh, nên đáng lẽ không nên để anh tới nhà họ Mộc mới đúng. Đều tại tôi, khiến anh bị bắt nạt cùng với tôi.” Cô thật sự không ngờ hôm nay bọn họ lại có thể đối xử quá đáng với anh như vậy.
Mộc Mai vấn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Văn, người đàn ông này từ nhỏ tới lớn đã được yêu thương chiều chuộng, nên sợ rằng sự ủy khuất mà ngày hôm nay anh phải chịu đựng sẽ khiến anh tức giận không nhẹ.
Cố Văn có hơi sững sờ, hóa ra người phụ nữ này bởi vì thấy anh chịu ủy khuất nên mới có dáng vẻ ủ dột không vui như vậy, vậy mà còn tưởng là do tự bản thân cô bị bắt nạt nên mới vậy đấy.
“Đúng vậy, hôm nay tôi chịu thiệt rất lớn đấy, em nghĩ nên bù đắp cho tôi thế nào đây?” Cố Văn không nhìn được nổi lên ý muốn trêu đùa.